Khuất Phục

Chương 67: Chương 53




Thi Dạ Chiêu: tôi muốn Tiểu Tịch.

Đã lâu lắm rồi không được thưởng thức hương vị của cô, giờ phút này ThiDạ Chiêu đã không có cách nào kiềm chế được bản thân rời khỏi môi cô.Trong mũi, trong miệng hắn đều là hương vị của cô mà hắn đã ngày nhớ đêm mong suốt ba năm trời, với hắn, dường như đó chỉ là một giấc mơ, mộtgiấc mơ quá đỗi xa xỉ. Chỉ có trời mới biết được hắn muốn ôm, muốn hôncô đến nhường nào. Nhiều ngày trôi qua, mỗi lần hắn xuất hiện chỉ sợkhiến cho cô bị dọa đến kinh sợ, giờ phút này hắn giống như đứa trẻ bịbỏ đói bao ngày nay bỗng được cho ăn, ngấu nghiến hôn cô….

Hắn cũng từng dùng những phương pháp theo đuổi phụ nữ như người bìnhthường, theo đuổi một cô gái. Cố gắng bỏ qua sự coi thường lạnh nhạttrong mắt cô đối với mình, càng coi như không hay biết ác cảm của cô đối với hắn.

Cô là người con gái duy nhất mà hắn muốn nâng niu trân trọng, nhưng cũng là người phụ nữ hận hắn nhất trên đời.

Hắn thật sự không muốn làm tổn thương cô, tình yêu khiến con người tatrở nên mù quáng. Hắn sống trong tín ngưỡng của bản thân mình, nên hànhđộng rất cực đoan, chỉ có dựa vào sức mạnh mà chiếm đoạt mới có thể đạtđược thứ mình muốn.

Hắn không phủ nhận bản thân hắn sống đến giờ phút này đã tắm bao nhiêumáu tươi, mà cô là người đầu tiên khiến cho hắn cảm nhận được tình cảmchân thành của con người là như thế nào?!

Chữ Dư Tịch dù đã tập võ, nhưng sức lực con gái của cô làm sao có thểđấu lại được với sức lực của hắn, suy nghĩ bắt đầu động thân, lên gốiđạp ngay hạ bộ của hắn.

Thi Dạ Chiêu bị đau đớn, liền buông tay ra, tạo cơ hội cho cô chạythoát. Còn hắn thì kêu một đau đớn, cố gắng đứng dựa lên tường, đồngthời lấy tay che đi vị trí bị đau đớn kia

Mày nhíu chặt lại, nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đang lần vào trong đám đông, bất đắc dĩ cười khổ.

"Em luôn có bản lĩnh khiến cho tôi phải đau đớn.."

....

Trữ Dư Tịch vừa chạy vừa chà xát môi mình, giống như chà xát một vết bẩn vậy.

Cô chỉ lo chạy, không cẩn thận đụng vào người khác cũng chỉ cúi đầu nói áy náy xin lỗi rồi chạy biến.

Mãi cho đến khi bóng dáng cô biến mất khỏi cửa nhà hàng, thái tử mới thu lại tầm mắt. Mới vừa đi được vài bước, liền bất động dừng lại.

Là Thi Dạ Chiêu.

Thi Dạ Chiêu ngoắc miệng cười nhìn hắn.

"Thật trùng hợp!"

Thái tử tháo kính râm xuống tiến lại phía hắn mới nói.

"Xã giao."

Thi Dạ Chiêu tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, như vô ý hỏi.

"Có nhìn thấy Tiểu Tịch không?"

Thái tử nhíu mày không lên tiếng, chỉ hơi nhếch môi lên.

Thi Dạ Chiêu tỏ ra không biết làm sao

"Tôi chỉ nói với cô ấy vài câu mà cô ấy không thích nghe..."

Buông buông tay.

"Tính tình phụ nữ mà nói đều giống nhau cả."

"...."

Không khí giữa hai người bất chợt đông lại, nhiệt độ đột nhiên hạ thấpxuống. Đó là một loại không khí mà chỉ có hai người họ mới hiểu được.

Bộ dạng thái tử vẫn là âm thầm cân nhắc, thong thả đeo lại chiếc kínhrâm lên trên sống mũi. Kính đen có thể giúp che giấu đi một phần ánh mắt sắc bén của hắn.

Còn tầm mắt Thi Dạ Chiêu thì nhàn nhạt tiếp nhận ý của hắn, rồi ung dung nhìn lại.

Một lúc lâu sau, thái tử mới mở miệng, ngữ điệu không giống bình thườngcho hắn, khiến người nghe có thể đoán ra một cỗ khí lạnh.

"Nói những điều cô ấy không thích nghe, hay là....Làm những chuyện cô ấy không thích?"

Hắn cũng nhìn thấy được Trữ Dư Tịch đang chà xát đôi môi bị sưng đỏ chạy đi.

Thi Dạ Chiêu nhẹ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Hắn không biết được rằng nụ cười nhẹ của hắn kia như chạm phải một ranhgiới nào đó của thái tử, khiến thái tử cảm thấy rất căng thẳng.

Thái tử muốn nói điều gì đó, nhưng đột nhiên trong đầu lại vang lên câu nói kia của Trữ Dư Tịch với hắn.

"Anh thái tử, anh làm như thế khiến cho em cảm thấy vô cùng chán ghét."

Tay hắn ở trong túi quần nắm chặt lại, cố kìm chế cảm xúc. Sau đó vỗ lên vai Thi Dạ Chiêu nói.

"Không được trêu đùa cô ấy, mày có biết cô ấy khác với những người phụ nữ khác là được rồi."

Thái tử nói xong, lập tức muốn rời khỏi, trong lòng hắn đang rất buồn bực

Mẹ nó! Làm như vậy em còn dám chán ghét tôi thử xem? Tôi mặc kệ em ởcạnh ai, mặc kệ em kết giao với ai, có phải như thế là rất hợp ý em??

Em không chán ghét tôi, đúng là tự tôi thấy chán ghét bản thân! Tôi con mẹ nó chán ghét như vậy!!

....

"Thái tử."

Thi Dạ Chiêu gọi hắn lại từ phía sau.

Theo bản năng, thái tử dự cảm không muốn nghe Thi Dạ Chiêu muốn nói racái gì thì nói. Lại nghĩ nhìn đến nụ cười ý vị trên môi của Thi DạChiêu, thái tử cảnh giác nheo mắt lại nhìn hắn nói tiếp.

"Anh thiếu nợ tôi một ân tình, còn nhớ rõ chứ?"

Thi Dạ Chiêu đang đúng ở ngoài ánh sáng, mà thái tử lại đang đứng trong bóng tối.

Thái tử không chút do dự, gật đầu.

"Đương nhiên."

"Thế này thì có vẻ hơi thất lễ, nhưng, tôi muốn hỏi anh một việc..."

Thi Dạ Chiêu đi tới, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thái tử nhíu mày, không nói.

"Tôi. Muốn. Tiểu Tịch."

Hắn dõng dạc nói ra từng chữ một rất rõ ràng một câu, thấy biểu tình của thái tử bỗng nhiên cứng lại.

"...."

"Là anh cả của cô ấy, tôi chỉ hi vọng anh giúp đỡ tôi một chút, mà không phải...gây trở ngại."

Khóe miệng hắn âm thầm hiện ra ý cười.

Trong mắt thái tử khí lạnh ngày càng dày đặc, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng.

Súng kẹp ở ngay dưới nách.

Hắn thật vất vả mới có thể khắc chế được bản thân kẹp chặt chiếc súng,chứ không phải nhanh tay rút súng ra bắn nát mặt củ tên đàn ông đầu sỏgây ra kích thích trong lòng hắn này