Tháng 3 năm 2013.
Mưa nhỏ tí tách rơi xuống mặt đất, mùa đông phương nam năm nay dường như đặc biệt lạnh giá.
Ngay sau lễ hội, các công ty và đơn vị lớn đã bắt đầu đợt tuyển dụng mới - mà đối với hầu hết sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, tin tuyển dụng bùng nổ nhất chính là công ty xuất bản hàng đầu trong nước Nguyên Nguyệt Xã năm nay sẽ tuyển dụng số lượng lớn. Nên vào ngày phỏng vấn, kể cả cuối tuần và ngày không làm việc, khu công tác khoa học kỹ thuật nơi đặt trụ sở Nguyên Nguyệt Xã không tránh khỏi đông đúc và rất sôi động.
"Này! Anh có nghe nói việc mở rộng Nguyên Nguyệt Xã lần này dường như là vì công ty sắp niêm yết, muốn định giá tốt thì cần mở rộng quy mô nhân sự."
"Có vẻ như phạm vi kinh doanh sẽ được mở rộng, nên mới có thêm nhiều vị trí mới như vậy. Trước đây Nguyên Nguyệt Xã thiên về văn học truyền thống, Bây giờ nghe nói muốn làm cả tiểu thuyết..."
"Trời ơi, không phải nhà xuất bản Tân Thuẫn luôn làm tiểu thuyết sao? Nguyên nguyệt xã đây là đang cướp bát cơm của người ta--"
"Ngươi nhỏ giọng một chút. Tôi nghe nói tương ứng với tạp chí văn học truyền thống "Tinh Quỹ". Nguyên Nguyệt xã cũng đã tạo ra một tạp chí tiểu thuyết thanh xuân hàng tháng mới có tên là "Nguyệt Quang (ánh trăng)", à, à, tôi nghe nói rằng nó đã được thực hiện vài kỳ rồi và đã mời Trú Xuyên đến..."
"Mẹ, Trú Xuyên, có phải là Trú Xuyên mà tôi biết không, người đã viết Đông phương y văn lục?! Anh ấy hợp tác với Nguyên nguyệt xã sao!!!"
"Đúng đúng đúng......"
Một số lượng đáng kể thanh niên tụ tập bên ngoài sảnh hội nghị của Nguyên Nguyệt xã, bọn họ cầm trong tay bảng số đợi phỏng vấn, hiển nhiên cũng là vừa rồi được nhận, lúc này họ tụ tập thành tốp năm tốp ba xì xào bàn tán -- sau đó cuộc đối thoại bị tiếng bánh xe lăn ở cuối cầu thang làm đứt quãng.
Mọi người tò mò ngẩng đầu lên, thì thấy ở cuối hành lang, một cô gái trẻ tóc ngắn tầm hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, đại khái là bởi vì chạy vội mà gò má hơi phiếm hồng, đầu mũi nhỏ nhắn cũng bị đông lạnh đến đỏ rực. Ngũ quan tinh xảo, nhưng ghép vào cùng nhau lại ngoài ý muốn vô dụng, chỉ có đôi mắt kia cực kỳ sáng tỏ, rất dễ thương và sống động.
Trong thời tiết lạnh giá này, cô ấy đi giày cao gót, váy ngắn, bên ngoài chỉ có một chiếc áo gió dài, cô ấy gầy đến mức không vững bằng chiếc vali đang kéo phía sau... Lúc này, cô ấy đang một tay nắm lấy tờ đơn sơ yếu lý lịch, tay còn lại kéo một chiếc vali to đùng chạy đến chỗ nhân viên Nguyên Nguyệt xã đang cấp số phỏng vấn, đứng yên, thở dài ra một hơi rồi hơi cười cười: "Xin lỗi, đường từ ga tàu đến đây đang bị kẹt xe. Em là sinh viên khoa Ngữ văn Trung Quốc vừa tốt nghiệp đi phỏng vấn. Cho em xin một cái bảng số ạ."
Âm thanh sạch sẽ và gọn gàng.
Anh nhân viên cấp bảng số sững sờ, giơ tay nhìn đồng hồ, thấy cô chưa quá thời hạn phỏng vấn nên đưa cho cô bảng số. Lúc đưa bảng tên liền nhanh chóng nhìn lướt qua bản sơ yếu lý lịch trên tay cô... Vì liếc mắt vội vàng nên chỉ kịp nhìn thấy cột tên viết hai chữ rất lớn: Sơ Lễ.
- -Cô gái nhỏ có bề ngoài phúc hậu và vô hại, hình tượng rất tương xứng với tên gọi, Sơ Lễ.
Sơ Lễ nhận được bảng số, thấy cái nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, cô nở một nụ cười và gật đầu với nhân viên cấp bảng số, rồi không quan tâm đến người khác, kéo chiếc vali đến một góc, ngồi xuống chiếc ghế còn trống.
Lúc cô ngồi xuống, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là sự hưng phấn và căng thẳng trong mắt, Sơ Lễ lấy điện thoại di động ra, đăng nhập QQ, nhanh chóng tìm được một cái tên là [Biến mất L quân], ngón tay đánh chữ nhanh như bay --
[Con khỉ mời thuỷ quân đến: Ta đang ở đơn vị phỏng vấn! Cái tên tài xế chết tiệt giả vờ như không biết đường rồi muốn đi đường vòng làm hại ta thiếu chút nữa đến trễ, lão tử trực tiếp đem điều hướng, bật âm lượng điện thoại ở mức to nhất - phía trước 300m quẹo trái -- ha ha ha ha ha ta xem hắn còn dám lái đi nơi khác-- a a a bất quá mọi người xung quanh đều xem ta như quái vật.......]
Cô vừa đánh chữ vừa ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh quét xung quanh.
Vút, vụt vài ánh mắt đánh giá liền thu trở về.
Sơ Lễ cong môi, cúi đầu hài lòng và tiếp tục gõ phím--
[Con khỉ mời thuỷ quân đến: Giống như chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trong chiếc áo khoác hào hoa.]
[Con khỉ mời thuỷ quân đến: Ngươi có nghĩ rằng có những đại nhân vật như tổng biên tập hay nhà xuất bản trong số những người lén nhìn ta không? Kiểu giả vờ là một người đến phỏng vấn, thâm nhập vào số người được phỏng vấn, sau đó điều động nội bộ chính mình lựa chọn được hạt giống tốt -- Tạp chí Chicken Soup viết như vậy đó...]
Đánh tới đây, Sơ Lễ dường như đã nghĩ ra điều gì đó, hắng giọng, ngồi thẳng lưng, giả vờ bình tĩnh nhìn xung quanh... Sơ Lễ kiên nhẫn đợi một lúc, nhưng không có chờ đến cái tên [biến mất L quân] trả lời. Cô buồn tẻ bĩu môi, đoán rằng bên kia có thể lại bận, nhét điện thoại vào túi trở lại.
Ngồi ngay ngắn ở ghế trên, vị trí của Sơ Lễ hướng về sảnh hội nghị phỏng vấn, thuận tiện cho cô nhìn chằm chằm vào bên trong, nhìn hàng loạt người phỏng vấn ra vào--
Ôi chao, tiểu thư này đẹp quá, biên tập viên kiểu gì vậy, còn nổi hơn cả Lưu Diệc Phi trong phim truyền hình...
...
Sơ Lễ tiếp tục đánh giá người phỏng vấn thứ ba mươi, người có vẻ mặt trống rỗng và giống một huấn luyện viên thể hình hơn là một người soạn thảo văn bản. Đã một giờ mười phút trôi qua. Nhân viên đưa cho cô bảng số vừa rồi cuối cùng cũng gọi tên cô, Sơ Lễ đứng bật dậy, lúc này mới nhận ra xung quanh im ắng đến lạ lùng, và người duy nhất tham gia vòng phỏng vấn này chính là...cô.
Xấu hổ mỉm cười với nhân viên, Sơ Lê giơ tay gõ cửa phòng họp đang đóng chặt, cô nghe thấy tiếng "mời vào" từ bên trong, liền đẩy cửa bước vào...
Sau khi nộp sơ yếu lý lịch, Sơ Lễ thoáng thấy năm người phỏng vấn có mặt đều tỏ ra không hứng thú, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn vì phải làm thêm giờ vào cuối tuần và vội vàng muốn về nhà để ăn tối.
Sơ Lễ: "..."
Người phỏng vấn thờ ơ... Có vẻ như khởi đầu của phim truyền hình Nhật Bản là như thế này?
Bình tĩnh, chớ hoảng sợ.
Ngẩng đầu, ưỡn ngực.
Sơ Lễ ngồi xuống ghế, nhìn những người phỏng vấn ngồi đối diện với mình, và nhanh chóng lướt qua danh tính có thể có của họ trong tâm trí - nhưng điều này là vô ích, mọi người trong mắt cô ấy đều là đại lão.
Sơ Lễ đành phải nhìn chằm chằm vào một trong những người đàn ông với nụ cười nhẹ trên khuôn mặt và tự giới thiệu bản thân. Bắt đầu sơ lược chính mình yêu văn học truyền thống, thích tạp chí <Tinh quỹ> đến như thế nào, nói đến kích động, nhiệt huyết sôi trào nhìn vào nhóm người phỏng vấn mà tuyên bố: "Nếu tôi có thể có cơ hội làm việc trong Nguyên Nguyệt xã, dù chỉ là tám... không, một nghìn năm trăm tệ! Tôi vẫn sẽ bằng lòng!"
... Ở cái thành phố đổ nát này, 1.500 tệ một tháng chỉ có thể sống trong mương nước thải.
Nhưng đây đều là kịch bản.
Làm thế nào mà một nhà xuất bản lớn như Nguyên Nguyệt xã lại có thể chỉ trả cho nhân viên 1500 tệ mỗi tháng?
Sơ Lễ cảm thấy rằng người phỏng vấn nên cảm động trước niềm đam mê của cô ấy theo thông lệ của phim truyền hình, nhưng mà không nghĩ tới chính là, lời vừa nói ra, liền nghe thấy vị ngồi ở bên phải biểu tình gà gật thuận miệng hỏi một câu khiến Sơ Lễ cảm thấy cô có phải hay không nghe nhầm rồi: "Một nghìn năm là quá thấp, một nghìn tám bạn làm không?"
Sơ Lễ: "........................?"
Ngay khi lời nói của nữ phỏng vấn viên nói ra, có lẽ trong lúc mất cảnh giác vẻ mặt chết đứng của Sơ Lễ không kịp thu hồi khiến bốn vị phỏng vấn viên khác bật cười ha ha--
Sơ Lễ đột nhiên cảm thấy không có người tốt từ người lái xe đến người phỏng vấn mà cô gặp hôm nay.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được cô gật đầu, mỉm cười nói vài câu: "Một ngàn tám? Ta làm."
...
Mười phút sau, với tư cách là người phỏng vấn cuối cùng, Sơ Lễ bước ra khỏi phòng họp - lúc này, bên ngoài vắng vẻ hơn trước khi cô bước vào phòng họp, các nhân viên đang thu dọn bảng số và nước cho buổi phỏng vấn. Những người phỏng vấn cũng bước ra ngoài với thông tin của người đến phỏng vấn, họ đứng trò chuyện với nhau một chút rồi tốp năm tốp ba tại chỗ giải tán.
Sơ Lễ đi về phía trước vài bước, khi quay đầu lại cô phát hiện mình là người duy nhất còn lại trên hành lang.
Trong ngày cuối tuần, toàn bộ tòa nhà văn phòng của Nguyên nguyệt xã trống rỗng đến nỗi có lẽ chỉ nhặt được một con ma từ trong ngõ ngách. Với suy nghĩ "Tới cũng tới rồi", Sơ Lễ không vội mà đi chậm lại. Kéo chiếc vali mang theo những ấn phẩm đồng hành cùng sự trường thành của cô từ <chuyện xưa tiểu vương> ở tiểu học đến <Tinh quỹ> ở đại học.
- - Trong cuộc phỏng vấn, cô ấy nói rất nhiều chuyện linh tinh, nhưng chuyện cô yêu mến Nguyên Nguyệt xã không phải nói dối.
Sơ Lễ nhìn cái này xem cái kia một chút, lúc đi qua mấy gian phòng chỗ dán poster <Tinh quỹ> còn tự mình kích động, một đường đi một đường xem, bất tri bất giác liền đi tới hành lang cuối -- ở nơi đó một gian văn phòng, mà trong văn phòng, đèn còn sáng, cửa mở một nửa.
Có ai đó bên trong không?
Sơ Lễ rụt cổ lại, nghĩ rằng việc làm phiền văn phòng của người khác sẽ là vô lễ, cô định quay lại và bỏ chạy, nhưng vô tình nhìn thấy một tấm poster to tướng ở cửa. Tất cả các loại poster tạp chí có tên "Nguyệt quang", trên đó viết rất nhiều dòng chữ "Thần Ảo Phương Đông" "Trú Xuyên" "tham gia, đội hình tác giả xa hoa không thể bỏ qua", "Trú Xuyên Kiệt tác của năm", "Tinh quỹ" "Dấu vết" "loạt tài liệu đọc" "Ánh trăng" "gây sốc" và những khẩu hiệu tuyên truyền lộn xộn khác...
Trú Xuyên?
Sơ Lễ biết anh, không chỉ biết anh, mà còn là một fan hâm mộ nhỏ của anh.
Anh trở nên nổi tiếng vào năm mười bảy tuổi với tác phẩm "Phương Đông y lục văn", năm 21 tuổi, anh chính thức trở thành tác giả hàng đầu về đề tài huyền huyễn phương Đông ở Trung Quốc. Tuổi trẻ anh tuấn, còn nghe nói Trú Xuyên sinh ra trong một gia đình có truyền thống văn học, người này chính là cậu ấm dòng dõi thư hương căn chính miêu hồng (*), bố là hội viên Hội Nhà văn, một đại nhân vật lẫy lừng. Điều chết người nhất là người thanh niên này tuổi còn trẻ nhưng có một nhân cách tốt khủng khiếp...
(*) Căn chính miêu hồng: Có nghĩa là những người có nguồn gốc gia đình tốt, là một câu nói trong cuộc cách mạng văn hóa. Một thành ngữ chính trị trong thời đại Mao Trạch Đông. Đại khái là khi đó thân phận bần nông khá cao, nên thường nói "căn chính miêu hồng" (căn là rễ còn miêu là mầm), "càng nghèo càng cách mạng". Con em địa phú thì luôn bị xa lánh. Hiện nay thì căn chính miêu hồng chỉ con cháu cộng sản.
Mọi người đều gọi là Xuyên công tử dịu dàng như ngọc
Vì vậy, Đại thần Trú Xuyên đã chinh phục một lượng lớn người hâm mộ tuổi teen bằng khuôn mặt đẹp trai và tính cách dịu dàng như ngọc; sau đó, anh ấy đã chinh phục tới một đoàn thanh thiếu niên bằng thực lực sáng tác của mình.
Sơ Lễ thích tác giả này, nghĩ rằng nếu thực sự có thể vào Nguyên Nguyệt xã, làm tốt còn có thể thấy gương mặt của đại thần Trú Xuyên, thuận tiện lấy được một bức ảnh có chữ ký... Nghĩ đến đây, Sơ Lễ ôm chiếc vali cười hắc hắc hai tiếng, YY xong định quay người bỏ đi, nhưng cùng lúc quay lại, cô nghe thấy tiếng gầm giận dữ từ văn phòng--
"Trước mắt in thử ba vạn hai bản thử xem? Thử? Thử? THỬ? Có gan thì nhắc lại lần nữa đi! Xem lão tử đây là ăn xin à!"
Sơ Lễ: "???"
Sơ Lễ: "..."
Khuôn mặt dấu chấm hỏi đen.