Trải qua 20 phút gây cấn, Sơ Lễ, Lão Miêu, Tiểu Điểu còn có Vu Diêu, bốn người dưới ánh mắt thương cảm của hai vị biên tập thẩm mỹ rời khỏi ban biên tập, lại đến cái bãi tha ma phòng họp—— Sơ Lễ cảm thấy cái này giống như là đến pháp trường, nhìn thấy cửa lớn mở ra cô bắt đầu kinh hoàng, cô sẽ quay lại bao nhiêu lần một tuần...
...... Hiện tại cô rất muốn đứng trên mộ phần của Lão Miêu và Tiểu Điểu nhảy một khúc "Một mình ta uống rượu say" là sự thật.
Trong quá trình chờ lãnh đạo đến xử lý, Tiẻu Điểu đã đỏ vành mắt cúi đầu loáng thoáng lộ ra bộ dáng muốn khóc....Sơ Lễ nghịch ngón tay, dỗi thiên dỗi địa tìm lời nói: "Tiểu Điểu, cô có phải hay không cố ý a, bởi vì biết đơn đặt hàng sẽ xảy ra sự cố, cho nên ngày đó xin nghỉ, nhưng mà có ích lợi gì a vì đơn hàng này là do cô phụ trách......"
"Tôi không phải cố ý!" Tiểu Điểu vừa nghe tức khắc kinh ngạc, mấy giọt nước mắt đậu lại liền rớt xuống, "Tôi thật sự nhớ rõ ai đó đã nói là một vạn hai chứ không phải 4000......"
Sơ Lễ cười cười, nhìn Tiểu Điểu bởi vì khẩn trương cùng sợ hãi mà đỏ mặt, có chút vui vẻ trong đau đớn.
So với ba người kia, Vu Diêu thuần túy bởi vì là sếp của các cô nên nằm không cũng trúng đạn, trên thực tế đơn đặt hàng này là biên tập viên phụ trách phối hợp cùng các loại phòng ban, cô là chủ biên chỉ phụ trách ký tên là được rồi.....
Bản thân Vu Diêu thậm chí còn không biết quyển sách này in nhiều hay ít.
Cho nên hoàn toàn là tai bay vạ gió a.
Cũng may tố chất tâm lý của cô tốt, lúc này liếc Tiểu Điểu một cái, không chỉ trích cô ấy cũng không an ủi, chỉ là đi theo Sơ Lễ trêu ghẹo nói: "Sơ Lễ em không phát hiện sao, từ khi em nhận chức ba tháng tới giờ xem như kinh qua phong ba bão táp, lên lên xuống xuống?"
Sơ Lễ xua xua tay: "Lão đại chị cũng đừng chê cười em, ba tháng qua chân tóc đều đã dài ra 3mm, em hoài nghi đến ngày nghỉ hưu sẽ thành một lão thái thái trọc đầu, đi công viên tìm cái tình yêu xế bóng cũng không có cơ hội."
Sơ Lễ: "Ngày hôm qua em đi cân, thế mà lại béo lên ba cân."
Sơ Lễ: "Em kinh ngạc đến ngây người, mỗi ngày mệt giống như con chó Alaska mà Trú Xuyên lão sư nuôi, vậy mà còn béo lên! Kết quả lên mạng tra tại sao lại có chuyện này?—— quá lao phì (*)."
Sơ Lễ: "Em đời này lần đầu tiên nghe nói đến có ' quá lao phì ' thứ này!"
(*) Quá lao phì: Làm việc quá sức và béo phì là hiện tượng những người chịu áp lực công việc nhiều, chế độ ăn uống không điều độ, chỉ đi ngủ vào sáng sớm, càng làm việc bận rộn thì càng dễ bị béo.
Mọi người: "......"
Vu Diêu xem Sơ Lễ cợt nhả, một dáng vẻ lão sư gan to khác hoàn toàn với bộ dáng vâng vâng dạ dạ lúc trước, thậm chí có thể nói là thuận mắt không ít...... Vì thế cũng cười theo: "Xem ra tâm thái em không tồi, còn có tâm tư kể chuyện cười."
Sơ Lễ "Ồ" một tiếng: "Ván đã đóng thuyền, cần lạc quan."
Lại nói, chuyện này chủ yếu là trách nhiệm của Lão Miêu, ta đã chết còn có thể kéo cái đệm lưng ——
Chết nương pháo (*), ngươi còn chơi bắn trứng khủng long, chơi ngươi. Đại gia.
(*) Nương pháo (娘炮): ẻo lả; pê-đê; gay; làm bộ làm tịch (đàn ông nhưng điệu bộ, biểu tình như nữ)
Lúc này Vu Diêu đương nhiên không biết ở trong lòng Sơ Lễ đang điên cuồng chửi thầm cấp trên của cô, tiếp tục nói: "Có thể lạc quan, kỳ thật cái này cũng không phải chuyện lớn gì, đơn hàng còn lại 8000, chi phí tổn thất tăng 2 tệ 50 xu mỗi bản..... tổng cộng là hai vạn tệ..... May là ấn phẩm tháng 8 còn đang vẽ mẫu thiết kế, sửa lại bản tuyên truyền bổ sung nhiều thẻ kẹp sách cũng không khó—— xử lý mấy người chúng ta cũng chỉ là phạt một phần tiền, còn tốt hơn là tự tay đập nát tất cả, phỏng chừng là muốn chúng ta gánh xuống toàn bộ chi phí tổn thất."
Vu Diêu nói ra làm Sơ Lễ sợ ngây người.
Tức khắc cảm thấy lạc quan của mình bay sạch: ".................. Phạt tiền?"
Sơ Lễ vừa nghe "Phạt tiền", cũng không rảnh chửi thầm Lão Miêu nữa, cái này chính là muốn cắt thịt lên người cô—— Sơ Lễ ngồi ngay ngắn, lúc sau, từ khi Vu Diêu nói "Phạt tiền" đến Nguyên Nguyệt Xã lãnh đạo khoan thai một chân bước vào phòng họp, Sơ Lễ một câu không nói qua, an tĩnh như gà......
Nhưng mà như vậy cũng không thể ngăn cản lãnh đạo đem cô cùng lão Miêu mắng một trận.
Sơ Lễ trơ mắt mà nhìn trong lãnh đạo trong Xã mặt đen như đáy nồi quơ quơ mấy tờ giấy "Có phải hay không cảm thấy hai vạn tệ không phải tiền", đem bọn họ mắng đến lặng ngắt như tờ, không chút do dự phán cho bọn họ cái "Tội liên đới" ——
Từ Vu Diêu chỉ lo ký tên đến Tiểu Điểu ngày đó không đi làm, mỗi người đều bị trừ tiền lương —— hai vạn tệ Xã gánh vác một nửa, còn lại một vạn tệ, Lão Miêu khấu 4000, Vu Diêu trừ 3500, Tiểu Điểu cùng Sơ Lễ 1000.
—— một điều đáng nói là tiền lương của Sơ Lễ sau khi trừ xong các loại chi tiêu chỉ còn 3100 tệ, trừ thêm 1000 chỉ còn thừa 2100 tệ.
—— một điều nữa phải nói là sáng nay Sơ Lễ vừa nhận được thông báo nộp tiền thuê nhà 4500 tệ một quý, nói cách khác ba tháng này ăn uống tiết kiệm được 2500 tệ, cộng thêm 2000 tệ cũng chỉ vừa đủ tiền thuê nhà.
Còn lại một trăm tệ ăn một tháng?
Cô sẽ đói chết.
Hay là cô uống gió Tây Bắc (*) sống qua ngày.
(*) Uống gió Tây bắc dùng để ví von không có tiền mua đồ ăn nên phải nhịn đói.
Sơ Lễ: ".........................................."
Từ trước tới nay cô không quan tâm mấy cái hành động lén lút của Lão Miêu đối với cô.
Hiện tại một cái lỗi vô tâm vô ý của Lão Miêu, ngược lại thành một chiêu sức giết người thực sự.
Họp xong, thời điểm đi ra khỏi phòng họp, nhìn bóng dáng của Lão Miêu như già đi mười tuổi, Sơ Lễ trong lúc nhất thời không biết nên phát điên với Lão Miêu, người một hai bắt cô đi xem đơn đặt hàng khi cô đang nghe điện thoại hay là Trú Xuyên một hai phải gọi cô trong thời gian làm việc.......
Sơ Lễ: "Lão đại."
Vu Diêu: "Làm sao vậy?"
Sơ Lễ: "Phạt tiền có thể trả góp hay không?"
Vu Diêu: "...... Không được."
Sơ Lễ: "......"
Sơ Lễ cũng không biết bản thân như thế nào trở lại ban biên tập, đầu óc đều là cảnh mình ngủ dưới vòm cầu thành phố G...... Trở về bàn ngồi xuống, mới thấy Danh Pi đồng chí trong group QQ gửi cho Trú Xuyên bản phác thảo thứ hai, Lễ click mở nhìn thoáng qua ——
Từ Hồng Kim Bảo biến thành cao lớn Hồng Kim Bảo, từ 《 Lạc Hà Thần Thư online》 biến thành 《 Mộng ảo tây du online》, hình dáng Thương Vô anh tuấn rõ ràng không phải loại khuôn mặt gọt giũa sắc sảo khiến Sơ Lễ thật sự muốn đâm đầu vào máy tính chết quách cho xong.
Ở trong group để lại một câu【 Đường nét của nhân vật nên mềm mại đẹp hơn, dáng người thanh mảnh một chút, cơ thể cường tráng không nhất thiết phải vẽ cơ bắp cho nổi bật. Họa sĩ đại đại, bạn có thể tham khảo phong cách của họa sĩ Kiển], Sơ Lễ mặt không hề cảm xúc, mở ra khung trò chuyện riêng với Trú Xuyên, mười ngón tay bay bay, gõ nhanh ——
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Tiếp tục liên lạc, ba bản thảo mà không thông qua, em đi liên hệ Kiển nương nương. 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Đừng nói em không cho ngài cơ hội, chính mình tuyển họa sĩ, dẫu có khóc lóc cũng muốn phụ trách đến cùng. 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Xin miễn phản kháng. 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Có bản lĩnh liền đem hợp đồng cùng em ném vào lò luyện đan thiêu sống, lão tử không sợ. 】
【 Trú Xuyên:? 】
【 Trú Xuyên: Cánh cứng cáp rồi, dám cùng ta nói chuyện như vậy. 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Người sắp chết, trái tim rực lửa, không sợ gì cả. 】
【 Trú Xuyên:......】
......
Hôm nay Sơ Lễ cũng không biết trôi qua như thế nào, chỉ biết buổi chiều đi họp xong lại cùng Trú Xuyên hờn dỗi một trận, Trú Xuyên lại không đi tìm cô, không biết có phải lại tức giận hay không.
...... Tức chết anh càng tốt.
Sơ Lễ thậm chí không biết mình tan tầm như thế nào về đến nhà, bởi vì quá nhiều chuyện phiền lòng, chuyện gì cũng không giải quyết được làm cô cơm cũng không muốn ăn, uống hai ngụm nước lót bụng làm cơ sở tập luyện cho một tháng tiếp theo. Sơ Lễ nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng rốt cuộc cầm lấy điện thoại.
Mở ra WeChat, nhấp vào danh sách liên hệ gần nhất, chọn một người kêu là【 Sơ gia nương nương 】, cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô——
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân:...... Mẹ. 】
Bên kia thực nhanh liền có phản ứng.
【 Sơ gia nương nương: Tan tầm? 】
【 Sơ gia nương nương: Hiện tại mới tan tầm, có phải hay không là do chen lấn trên tàu điện ngầm? 】
【 Sơ gia nương nương: Đúng là, cái thân bé xíu này của con có thể chen qua ai a. 】
【 Sơ gia nương nương: Đi làm vất vả không? Có phải hay không đi học vẫn tốt hơn? 】
Sơ Lễ: "......"
Vất vả a.
Ba tháng ngắn ngủi, con gái của người đã nếm trải đủ mùi vị nhân sinh, giống như chuẩn bị phi thăng lịch kiếp....... Ngón tay vuốt qua lại trên bàn phím không biết bao nhiêu lần, Sơ Lễ do dự nửa ngày cũng không đem việc mình đi làm phạm phải sai lầm bị trừ lương, bây giờ phí sinh hoạt không gánh được nói với mẹ, ấp úng nửa ngày chỉ có thể tạm thời đáp một cái "Không vất vả a", sau đó bỏ di động xuống.
"A a a a a a a a a!"
Lại bắt đầu ở trên giường quay cuồng.
Chờ quay cuồng đủ rồi, một lần nữa lấy hết can đảm, cô hít sâu một hơi cầm di động lên, còn không có kịp đánh chữ, liền thấy trên màn hình di động mẹ cô đã bùm bùm gửi một đống lớn ——
【 Sơ gia nương nương: Cha con hỏi khi nào con từ chức về nhà?】
【 Sơ gia nương nương:...... Đúng vậy, ông ta lại nữa rồi, vẫn là nói hiện tại nhà xuất bản còn không nuôi được chính mình làm sao nuôi sống được đám biên tập nhỏ các con. Nói con làm cái nghề này thực sự không thú vị! 】
【 Sơ gia nương nương: Hiện tại thành phố G nhiều người nhiều hỗn loạn, cha con xác thật cũng là lo lắng cho con. 】
【 Sơ gia nương nương: Ông ta đã sớm tìm cho con một cái quan hệ tốt, chỉ chờ con làm không được từ chức về quê thi chứng chỉ giáo viên sau đó đến trường tiểu học gần nhà mình làm giáo viên ngữ văn...... Nói cái gì một năm còn có nghỉ đông và nghỉ hè, thật tốt. 】
【 Sơ gia nương nương: Mẹ nghe ông ta lải nhải đến phiền, cha con có phải hay không đến thời mãn kinh như con nói? 】
【 Sơ gia nương nương: Một nhà chúng ta ba người đều là dạy học, từ tiểu học đến cao trung đến đại học, cha con cũng thật có ý tứ! 】
【 Sơ gia nương nương: Khuê nữ, con phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, ngàn vạn lần tự nuôi sống chính mình, đừng vì năm đấu gạo khom lưng với ông ta để xin tiền........ Cha con gần đây giống như lão già vô lại, vì không muốn mẹ cứu tế con mà tịch thu toàn bộ tiền lương của mẹ rồi!】
【 Sơ gia nương nương: Mẹ gần đây dạo taobao nhìn trúng đôi giày còn phải viết cho ông ta 800 chữ xin tiền, sau đó đăng ký!】
【 Sơ gia nương nương: Tỷ lệ ly hôn ở người trung niên cao hơn phân nửa là bởi vì trong nhà có người đột nhiên phát bệnh tâm thần. 】
Sơ Lễ: "......"
Có thể.
Cô còn chưa nói câu nào, mẹ cô đã đi trước một bước kể khổ, oán giận không ít, hơn nữa trọng tâm tư tưởng cũng thực làm người ta tuyệt vọng: Mẹ ngươi cũng rất nghèo, nghèo đến độ muốn ly hôn, khuê nữ ngươi phải cố gắng chi tiêu ngàn vạn lần đừng về nhà xin tiền sẽ trúng chiêu người cha chết tiệt của ngươi!
—— cái này kêu cái gì, trời tiệt đường người, trời muốn ta chết.
Sơ Lễ đánh ra một câu【 Mẹ yên tâm con có tiền 】như chứa cả máu và nước mắt, buông di động, lẳng lặng trải nghiệm cái gì gọi là sống không còn gì luyến tiếc......
Mà thời điểm cảm xúc tuyệt vọng của cô đạt đỉnh, có thể đẩy cửa sổ nhảy lầu thì màn hình di động lại sáng, lúc này người gửi tin nhắn tới A Tượng ——
【 A Tượng:........................ Họa sĩ kia gửi bản thảo thứ ba, trước khi cậu mở ra xem chuẩn bị tâm lý một chút, làm sao loại cô ấy mà có thể giảm thương tổn, chứ giờ này khắc này trong lòng mình toàn là lời mắng thô tục: Đồng nhân họa sĩ với bản gốc họa sĩ chính là hai người khác nhau.. 】
【 A Tượng: Thời điểm mình tìm cô ấy, lời thề son sắt nói với mình cái gì đều có thể vẽ được, từ vẽ nguệch ngoạc, cho tới vẽ LuLu ( * nhân vật trong Liên minh huyền thoại)...... Rốt cuộc giao ra lại là mấy cái đồ vật quỷ ma. 】
【 A Tượng: Dọn dẹp một chút chuẩn bị đi liên hệ Kiển nương nương, hy vọng hiện tại còn kịp, bất quá đắt hơn một chút. 】
Sơ Lễ gửi cho A Tượng một chữ "Tốt", mở QQ nhìn thoáng qua bản thảo cuối cùng của Danh Pi—— so với lần trước tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tốt một chút mà thôi...... Có thể thấy được cô ấy đã ở nỗ lực sửa chữa, thậm chí rõ ràng cảm giác được là cô ấy có nghe Sơ Lễ đi xem qua tranh minh họa của Kiển nương nương, nhưng là bởi vì khả năng vẽ của bản thân có hạn, từ góc độ cấu trúc cơ thể cùng phối cảnh, vẽ ra tới vẫn là rất chênh lệch......
Nếu đồ giả kém chất lượng như vậy, tại sao bọn họ không đi tìm vị đại thần bị bắt chước?
Hiện tại Danh Pi làm ra cái đồ vật này không thể làm bìa của《 Lạc Hà Thần Thư 》—— đừng nói sách quan trọng nhất chính là câu chuyện bên trong, con người có đôi mắt chính là nằm trong hiệp hội ngoại hình, nếu một hai phải dùng tranh minh họa khó coi thì thà rằng trực tiếp dùng nền trắng chữ đen ghi bốn chữ《 Lạc Hà Thần Thư 》 hiệu quả có khi còn tốt hơn......
Sơ Lễ thở dài, tạm thời không có trả lời Danh Pi, chỉ cảm thấy hiện tại đầu óc mình sắp nổ tung....... Sau đó chật vật viết ra năm chữ "Vẫn là chưa ổn lắm", cô nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, là nên loại họa sĩ này trước hay là gọi điện thoại báo Trú Xuyên một tiếng tỏ vẻ tôn trọng anh.
Sơ Lễ không nghĩ tới chính là, gọi một hồi điện thoại, cuối cùng rớt ra một cái vấn đề ——
Điện thoại vang lên hai lần đã được kết nối, người đàn ông lên tiếng "Huh", chưa kịp nói chuyện, bên này đã bùm bùm nói trước: "Lão sư, bên này Danh Pi đã đưa ra bản thảo thứ ba, không biết ngài thấy chưa—— đừng nói độ hoàn thành, màu sắc bản thảo so với Kiển nương nương không cùng cấp bậc, trong Xã xác định sẽ cho ngài tài nguyên tốt nhất, cũng nguyện ý tiêu tiền, chúng ta thật sự không cần ép buộc kéo thấp yêu cầu của mình......"
"Ngươi chờ một chút, chuyện này ngày mai lại nói, ta hiện tại không rảnh." Trú Xuyên có chút lãnh đạm mà đánh gãy lời của Sơ Lễ.
Sơ Lễ sửng sốt.
Sau đó, đầu đau muốn nứt ra, dường như trong đầu phảng phất cái gì đó do căng thẳng mà đứt "Bang" một tiếng, cùng với ngọn lửa nóng hôm nay đọng lại, lập tức mạnh mẽ phóng thích——
Cô đột nhiên nắm chặt di động trong tay.
"Chờ cái gì, thật sự chờ không được! Tiến độ《 Lạc Hà Thần Thư 》 muốn đuổi kịp triển lãm sách tháng mười, chuyện này đối với doanh số hay đối với Nguyên Nguyệt Xã đều có lợi, làm không được tất cả mọi người chờ ôm nhau cùng nhảy sông đi—— vốn dĩ thứ hai đã có thể tìm đến Kiển nương nương, hiện tại bởi vì tôn trọng vấn đề yêu thích cá nhân của lão sư mà chúng ta cắn răng lại kéo thêm một tuần, cuối tuần này tuyệt đối không thể kết thúc mà không có bất cứ tiến triển nào!" Sơ Lễ đề cao giọng, "Lão sư, thỉnh thoảng hãy cũng suy nghĩ đến rắc rối của biên tập viên chúng em đi! Trong Xã căn bản định dùng Kiển nương nương thì ngài không cao hứng, chúng em cũng tôn trọng ý kiến của ngài đi tìm người khác, cái người mới kia đưa đến không hợp có thể trách chúng em sao???"
"......"
"Nếu tiếp tục lại tìm tới một họa sĩ không thích hợp mà vẫn cứ bỏ qua Kiển nương nương thì không cần mò kim đáy bể nữa! Vậy ngài dạy em tuần sau nên ăn nói thế nào với Hạ lão sư? Đẩy hết lên đầu ngài cũng không thích hợp đúng không? Nhưng em ôm hết thì nhất định ăn mắng, em bị mắng còn chưa đủ nhiều sao, mỗi ngày đội một đống nồi không thể hiểu được từ các người——" Sơ Lễ bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng nói càng tức, lúc này cả người đều run run, "Các ngươi những người này phiền toái có thể hay không phân rõ công tác cùng giải trí, trước khi giải trí có thể làm tốt công việc của mình được không? Một cái hai cái đều như vậy, một hai phạm sai lầm, náo loạn liên lụy đến người khác không có cơm ăn không có nhà để về liền vui vẻ lắm phải không? Vừa lòng chưa?"
"......"
Điện thoại bên kia không có thanh âm.
Sơ Lễ bốc hỏa mà "Này" một tiếng ——
Cái gì "Tôn trọng tác giả" "Yêu quý lão sư" lập tức bị cô vứt lên chín tầng mây!
Đều do những người này, cứ phải làm rối tung mọi thứ lên!
Một ngày không kéo chân người khác liền sống không phải thoái đúng không?!
Lúc này Sơ Lễ hoàn toàn bị cơn phẫn nộ không có nhà để về không có cơm để ăn chi phối, đang lúc cơn phẫn nộ đạt tới đỉnh, vũ trụ sắp bùng nổ, điện thoại bên kia rốt cuộc có phản ứng ——
"Nói đủ chưa?"
Giọng của Trú Xuyên đặc biệt trầm thấp, tựa như có chút mệt mỏi ——
"Ta hiện tại đang ở cửa hàng thú cưng gần phố Kim Hoa, ngươi có chuyện gì có thể lại đây cùng ta nói, không cần phải ở kia hô to gọi nhỏ, chỉ là ngươi qua đây phải khống chế âm lượng, nếu không cửa hàng thú cưng sẽ đem ngươi đá ra ngoài."
"......"
Phố Kim Hoa?
Chỉ mất 20 phút đi taxi từ nhà cô.
Thành phố G?
Gia hỏa này đã trở lại?
Không phải nghỉ phép nửa tháng?
Sơ Lễ vẻ mặt ngây ngốc, đều không rảnh lo mắng chửi người: "Ngài đã trở lại? Ngài như thế nào đã trở lại? Ngài ở cửa hàng thú cưng làm gì?"
"Buổi chiều Nhị Cẩu đi dạo đã cùng một con chó ở tiểu khu khác đánh nhau, người phụ trách cửa hàng thú cưng dắt nó đi dạo không giữ chặt, hàm dưới và đuôi của Nhị Cẩu bị cắn bị thương, cần phải khâu lại, chủ tiệm cửa hàng thú cưng gọi điện thoại hỏi ta xử lý như thế nào, ta liền đi chuyến bay sớm nhất về." Trú Xuyên nhàn nhạt nói, "Bị thương rất sâu lại vừa mới khâu lại không thể vào lồng sắt, lúc này còn chưa hết gây tê, ta phải nhìn nó."
"......"
Nhị cẩu?
Bị thương?
Đây là nguyên nhân Trú Xuyên biến mất cả buổi chiều, không phải đi trút giận, mà là vội vàng ngồi máy bay về thành phố G xử lý chuyện này?
Sơ Lễ cầm di động có chút há hốc mồm, trong nháy mắt lửa giận cũng tiêu tan, bên tai khó có thể che giấu thanh âm mệt mỏi của Trú Xuyên, tức khắc cảm thấy vừa rồi mình gào thét với Trú Xuyên đặc biệt có chút ngượng ngùng...... Tay cầm di động nắm thật chặt, đột nhiên cảm thấy kỳ thật Trú Xuyên cũng thật không tồi, buổi tối không có việc gì ai không cần nghỉ ngơi, nhịn được cô một hồi phát điên như vậy——
Cô cuồng công việc, nhưng Trú Xuyên người ta lại không phải, hơn nữa hiện tại Nhị cẩu bị thương, tưởng tượng chú chó kia nhà được Trú Xuyên sủng lên trời xuống đất, ăn cháo còn phải nhấn mạnh cho nó thêm thịt...... Hiện tại khẳng định anh đặc biệt đặc biệt đau lòng.
Nghĩ như vậy, liền chột dạ ——
Bên này điện thoại tiểu cô nương gục đầu xuống, trầm mặc, sau đó ở hai bên không gian im lặng mà thành thật nói: "Thực xin lỗi."
Điện thoại bên kia lập tức cũng không có thanh âm.
Một lát sau, Trú Xuyên tạm dừng, cũng chưa nói cái gì, chính là có vẻ có chút không để ý hỏi: "Vậy ngươi qua đây ư?"
Giọng của anh hơi khàn khàn, không giống như là câu hỏi, giọng kia ở vành tai dạo qua một vòng truyền vào lỗ tai, đột nhiên tim Sơ Lễ đập lỡ một nhịp......
—— qua hay không? Chính là ta qua làm gì?
—— nói Nhị Cẩu Tử trở về thế nào?
—— sẽ không bị thương nghiêm trọng đi?
—— nghe nói chó gây tê qua sẽ buồn nôn nôn mửa, diễn viên này thuộc dạng tiểu công chúa có thể tự mình chăm sóc nó được không?
—— anh có bị sợ hãi không?
—— mẹ nó sẽ không ôm đầu Nhị Cẩu Tử khóc nhè đi?! Tốt xấu gì cũng là đại đại, thật mất mặt!!!
Những cái tưởng tượng này như làn đàn từ dưới giếng phun vào đầuSơ Lễ cầm di động "A" rồi "Ồ", thậm chí không kịp suy xét cái gì, tắt điện thoại cầm chìa khóa mang giày rồi xuống lầu......
Đại khái 25 phút sau.
Sơ Lễ sau một đường chạy như điên thở hổn hển đẩy cửa lớn của cửa hàng thú cưng —— trong cửa hàng chật ních gia trưởng nhân giờ tan tầm đem mấy đứa nhỏ trong nhà tới tắm rửa chải lông xem bệnh...... Mèo kêu chó sủa tương đối náo nhiệt, thú y mặc quần áo blouse tới tới lui lui, mỗi người nhìn qua đều rất bận.
Muốn tìm được Trú Xuyên không khó, bởi vì trong tình cảnh ồn ào như vậy, duy nhất ở một góc có trạng thái yên tĩnh—— trên người mặc một cái áo hoodie, người đàn ông dựa vào góc tường, anh cúi đầu nhìn chằm chằm thân thể màu nâu Alaska thật lớn bên giường, hơi hơi nhíu mày, ngón tay thon dài đem cái lưỡi của Nhị Cẩu nhét trở lại trong miệng, sau đó ôn nhu mà sờ sờ chóp mũi của nó......
Người đàn ông không biết suy nghĩ cái gì, có chút thất thần.
Sơ Lễ thấy anh thần sắc bình tĩnh, trái tim cũng thả lỏng. Sợ làm Nhị cẩu giật mình, cô theo bản năng mà bước nhẹ chân...... Đương lúc cô tới gần, Nhị cẩu đang đưa lưng về phía cô lỗ tai giật giật, vì thế mà người đàn ông cũng ngẩng đầu lên.
Hai người đối diện vài giây, trầm mặc.
Người đàn ông ban đầu cũng không có cái biểu tình gì dư thừa, nhưng mà đương lúc đôi mắt màu trà đồng khẽ nhúc nhích, từ trên xuống dưới đánh giá tiểu cô nương đứng trước mặt mình, anh đột nhiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Giày đều mang ngược, ngươi gấp cái gì?"
Sơ Lễ: "......"
Cúi đầu nhìn vào chỗ ánh mắt của anh, quả nhiên thật đúng là mang giày ngược.
Giờ này khắc này nhìn chằm chằm chính mình mang giày ngược, Sơ Lễ đột nhiên cảm thấy sự tình giống như có nơi nào đó không quá thích hợp......
Anh hỏi cô, gấp cái gì?
Vấn đề này, kỳ thật cô cũng không biết trả lời.