Khúc Tâm Trường Cửu

Chương 8: Giới Thiệu




" Cũng may thật "

Khi vừa ngồi xuống, Ngạn Nhi cảm thán thở dài một hơi. Bạch Băng còn chưa kịp đáp lại thì đối diện vang lên một giọng nam

" Có thể cho tôi ngồi đây không? "

Khi nghe vậy cả cô và Ngạn Nhi đều cùng nhìn lên. Cô lại được nhìn thấy gương mặt ấy một lần nữa làm tâm chợt động nhẹ

" Được "

Ngạn Nhi lên tiếng đáp lại, chàng trai ấy cũng không khách khí thêm nữa mà ngồi xuống. Bàn lúc này có ba người, một không gian im lặng bao trùm.

Sau một lúc, Ngạn Nhi lại tiếp tục lên tiếng

" Vân Phong Tiên Quân, thật không ngờ "

Bạch Băng nghe đến đây chợt nhướng mày, nhịp nhai đồ ăn cũng chậm đi trông thấy

[ Vân Phong Tiên Quân? ]



Nghĩ vậy cô liền quay lên nhìn Ngạn Nhi nhưng chưa mở lời hỏi được phía đối diện đã vang lên tiếng trả lời

" Ta cũng không ngờ có cơ hội gặp được Quỷ Vương với Công Chúa ở đây "

Ánh mắt tràn đầy hoài nghi nhìn chàng trai đấy. Thảo nào cô lại thấy gương mặt này có chút quen, thì ra là người của Ngũ Giới

" Tại hạ Vũ Nhiên, là người của Huyền Thương Tông "

" Thật vinh hạnh "

Bạch Băng đúng chất nở một nụ cười công việc ra để đáp lại. Nhân Giới từ trước tới giờ vẫn luôn tôn kính Thiên Giới, coi Tam Giới còn lại đều là yêu ma, nhất là người của Tiên Môn.

" Vũ Nhiên, cậu học cùng lớp với tôi đúng không? "

Ngạn Nhi sau một hồi yên lặng cuối cùng cũng lên tiếng để phá bỏ bầu không khí gượng gạo này

" Đúng vậy "

Vũ Nhiên cười nhẹ đáp lại làm khuôn mặt anh khẽ lộ ra núm má đồng tiền thấp thoáng. Bạch Băng vô tình nhìn thấy, hình như cô lại bị nam sắc mê hoặc rồi.

Đột nhiên từ xa có tiếng gọi lớn vọng lại

" A Nhiên "

Một nam sinh chạy tới, dáng người cao ráo với nước da vô cùng trắng. Khuôn mặt với ngũ quan vạn phần thanh tú. Cậu ta có phần hấp tấp chạy tới, nụ cười vẫn luôn trên môi

" A Nhiên, may mắn mà có cậu giữ chỗ. Nhà ăn này đúng thật quá đông rồi "

Lúc này Bạch Băng và Ngạn Nhi đều dùng một ánh mắt kì lạ nhìn cậu. Vũ Nhiên cũng biết Quỷ Vương nổi tiếng trong Ngũ Giới khó tính nên cũng hiểu ý mà nói

" Đây là Trương Hứa Văn, bạn cùng lớp của chúng ta "



Ngạn Nhi nhẹ nhướng mày, giờ đây đuổi cậu ta đi thì có hơi kì cục nên đành cho cậu ta ngồi lại

" A... Hoa khôi của lớp ta. Vũ Nhiên, hai cậu quen biết sao? Còn bạn đây là... "

Trương Hứa Văn cũng không chịu ngồi im, tiếng bầu không khí quá buồn tẻ nên đã khuấy động một chút mà không hề biết ba người đều là những người ghét ồn ào

Sau một lúc không ai trả lời, Trương Hứa Văn ngượng ngùng thâm ầm đá chân Vũ Nhiên. Anh nhíu mày quay sang thì thấy ánh mắt khẩn thiếp của cậu ta, đành bất lực trả lời

" Có chút quen biết "

" Vậy còn bạn này "

Cậu ta hướng mắt về phía cô đang im lặng chăm chú ăn cơm

"... "

Hình như là Vũ Nhiên chưa có biết tên cô, cả Ngũ Giới đều chỉ biết Long Giới có một vị Công Chúa được cưng chiều hết mực chứ chưa từng ai biết tên cô. Đến cả người của Long Giới cũng không biết

Nhận thấy được ánh mắt của hai người, Bạch Băng ngẩng đầu, miệng cũng bắt đầu nhai chậm đi rồi ngừng hẳn lại.

" Sao lại nhìn tôi "

Trương Hứa Văn khi nghe giọng cô liền càng thêm phấn khích

" Tôi có thể biết tên cậu được không? "

Bạch Băng nhẹ nhíu mày, lướt nhìn toàn bộ một lượt cậu ta rồi mới trả lời

" Bạch Băng "

Vũ Nhiên khi vừa nghe được tên cô thì không tự chủ được mà thốt lên

" Họ Bạch? "

Đang định cúi xuống ăn tiếp thì Bạch Băng nghe anh nghi vấn, cô ngẩng đầu với ánh mắt đầy ý cười, môi mỏng cũng cong nhẹ đầy thâm ý

" Sao? Bất ngờ lắm à "

" Đúng thật là rất bất ngờ "

Vũ Nhiên cảm thán nhìn cô, ánh mắt có sự ngạc nhiên còn đọng lại. Ngạn Nhi lúc này cũng mỉm cười

" Cậu cứ nên quen dần đi. Chúng ta còn phải gặp nhau rất nhiều "

Bạch Băng và Vũ Nhiên khi nghe Ngạn Nhi nói vậy, ánh mắt liền tỏa ra sự xa xăm khó lường, chỉ riêng Trương Hứa Văn vẫn luôn mờ mịt từ khi Vũ Nhiên ngạc nhiên về họ của Bạch Băng. Đúng là họ Bạch có chút hiếm gặp nhưng cũng không phải là không có. Làm gì anh phải ngạc nhiên như vậy.

" Bạch Băng, ăn xong chưa? Chúng ta đi "

Cô gật đầu nhẹ, động tác đặt đũa đứng lên nhẹ nhàng mà tinh tế, khi hai người rời đi, Vũ Nhiên nhìn theo, trong mắt mang theo phần suy tư khó đoán. Anh cũng bất giác lại cảm nhận được bóng lưng của cô, nó cô đơn đến lạ.