Tuy cô vẫn chỉ có một gương mặt vô tâm, hờ hững nhưng vừa mới thấy Kiến Vương từng bước đi đến phía mình.
Bất giác ở nơi trái tim lại khẽ nhói lên từng nhịp.
Tĩnh Nguyệt cứ lạnh lùng, không quan tâm đến lời nói xung quanh. Cô chỉ nhìn sang cô bạn thân mình rồi nói nhỏ:
- Cậu dắt Tiểu Uy vào trong đi, một lát tớ sẽ vào.
Hoa Xán cũng rất tôn trọng cô mà nắm tay tiểu bảo mở cửa bước vào phòng. Bách Điền đứng đó thấy bầu không khí ở đây có chút ngột ngạt nên rất nhanh anh chàng cũng rời đi.
Vì là giờ trưa nên những bệnh nhân cũng đã về phòng nghỉ ngơi. Ở hành lang bệnh viện chỉ còn mỗi anh và cô, một người cứ trốn và một người cứ tìm... Cuối cùng cả hai vẫn phải gặp nhau trong một tình cảnh thế này.
Cứ như vậy mà không ai nói với nhau lời nào. Cảm thấy cuộc trò chuyện rất nhanh lại rơi vào ngõ cụt, Kiến Vương anh đành hạ mình mà mở lời nói với cô cùng với âm giọng trầm ấm.
- Thật xin lỗi...
Mặc dù người đàn ông này suốt nhiều năm nay luôn chỉ có duy nhất một gương mặt lãnh đạm. Vậy mà từ lúc này lại trở nên e thẹn, mỗi câu nói khi thốt ra đều rất nhỏ nhẹ.
Dường như Kiến Vương sợ mỗi lời nói khi cất lên sẽ làm tổn thương đến Tĩnh Nguyệt, sợ một câu nói của mình mà vô tình làm cho đối phương cảm thấy không vui.
Mặc kệ anh đã thay đổi cảm xúc, thay đối cách xưng hô mà trở thành một người ôn nhu. Cô cứ đứng đó ngoảnh mặt, từ đầu đến cuối đều không muốn nhìn thấy người đàn ông này.
Trong những năm qua, cảm xúc của Chu Tĩnh Nguyệt có lẽ đã bị chai lì theo thời gian nên dần dần cô không còn muốn trở thành một người ngu ngốc suốt ngày chỉ biết theo đuổi một tình yêu không chân thật...
Bốn năm rồi, Tĩnh Nguyệt cũng thấy được thành phố hoa lệ kia đã thay đổi rất nhiều. Vậy nên chính cô cũng phải thay đổi, tình yêu không được đáp lại thì bản thân không nên cứ mãi cố chấp.
- Thật sự tôi không có vinh dự đến mức mà Sử tổng anh phải thốt lên hai chữ "xin lỗi". Dù gì ở quá khứ cũng do tôi ngu ngốc mà yêu phải một người không yêu mình...
Chu Tĩnh Nguyệt lúc này mới xoay người lại, mặt đối mặt với Sử Kiến Vương. Trên gương mặt xinh đẹp của cô vẫn cứ hờ hững, âm giọng cũng vì thế mà trở nên lạnh lùng hơn.
- Vậy nên... chúng ta sau này cứ như người xa lạ chưa từng quen biết. Anh cũng không cần vì chuyện của trước đây mà cảm thấy có lỗi.
Cứ nghĩ chỉ có mỗi anh là người có quyền vô tâm với người khác. Nhưng không... Tĩnh Nguyệt cô vẫn làm được.
Không những như thế mà cô còn là người vô tâm hơn cả anh.
- Bốn năm rồi, anh thật sự không quên được...
Nghe lời nói này được thốt ra từ chính miệng của Kiến Vương, không biết vì sao trái tim của cô lại khẽ nhói...
Trước đây cô yêu người đàn ông này nhiều đến như vậy, từng mong ước sẽ có một lần nào đó mà anh ngoảnh mặt nhìn lại phía mình. Nhưng cuối cùng trong mắt Kiến Vương cũng chỉ có mỗi Tố Kỳ...
Đến khi cô chấp nhận từ bỏ, những thứ có liên quan đến anh Tĩnh Nguyệt cũng đem trả lại. Rời đi bốn năm, cuối cùng quay trở về lại nghe một câu "không quên được" thì còn nghĩa lí gì nữa chứ?
- Hiện không quên được thì tương lai sẽ quên được! Cứ theo thời gian rồi những cảm xúc trong lòng anh sẽ phai nhạt đi, đến một lúc nào đó cũng cũng quên thôi...
Trong tình yêu không có đúng sai, chỉ có ai yêu nhiều nhất thì đó là người đau lòng. Và trong chuyện tình cảm này của Kiến Vương và Tĩnh Nguyệt cũng vậy... Ai là người yêu sâu đậm nhất sẽ là người mang nhiều tổn thương.
Sử Kiến Vương có thể giỏi nhiều thứ nhưng chỉ duy nhất trong chuyện tình yêu anh lại cứ như một "tên đầu gỗ"...
Khi nghe được lời nói đau lòng này của cô, chính anh không biết làm gì mà chỉ muốn níu kéo. Gương mặt không biết từ bao giờ lại trở nên ôn nhu rồi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, khẽ hỏi:
Tĩnh Nguyệt... Em thật sự không còn yêu nữa....?Phái! Không yêu nữa.Câu hỏi của anh mang những cảm xúc nặng nề bao nhiêu thì câu trả lời của Chu Tĩnh Nguyệt lại được được thốt ra một cách nhẹ nhàng.
Lời nói vừa dứt câu cũng là lúc người con gái đó xoay lưng bước vào phòng. Vì cô không muốn nhìn thấy mặt anh, sự chạm mặt hôm nay cũng chỉ là vô tình nên tốt nhất sau này không cần phải gặp lại...
Gương mặt xinh đẹp từ đầu đến cuối không rơi một giọt lệ nào. Dường như Tĩnh Nguyệt cô đã quen rồi, quen khi phải đối mặt với những điều không vui.
Có thể là trải qua nhiều năm, cảm xúc của cô dần trở nên nhạt nhòà đi. Trái tim đã nguội lạnh, bản thân không muốn lúc nào cũng mãi yêu một người mà họ không bao giờ ngoảnh mặt nhìn về phía mình dù chỉ một lần.
Nhưng đó chỉ là qua ánh nhìn của người ngoài, còn thật sự Chu Tĩnh Nguyệt cô sẽ quên được...? Tình yêu không phải nói muốn buông bỏ là sẽ dễ dàng buông bỏ.
Trong khi cô đã từng dành nhiều năm để theo đuổi và học cách yêu người tên Sử Kiến Vương kia thì làm sao có thể buông bỏ mà trái tim không đau chứ...