*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Vận không định về nhà sớm như vậy, liền tìm một quán bar gần đó, không thèm nhìn tên quán thậm chí ngay cả đường đều không nhìn rõ đã trực tiếp tiến vào.
Tô Vận mặc dù từng trải qua một đoạn thời gian 'sa sút', nhưng mà cũng chưa từng đến loại địa phương vừa đi vào đã có thể ngửi được mùi rượu thuốc lá này, đủ loại nam nữ đa dạng đứng trên sàn nhảy đong đưa dáng người, tiếng huyên náo gào thét ầm ĩ, còn có các loại trò chơi nhỏ trên bàn rượu, thậm chí còn có một số nam nữ trốn trong góc phòng thư giãn hút thuốc.
Chưa được hai phút, Tô Vận liền sinh ra ý nghĩ muốn rời khỏi. Nhưng mà lại bị cả đàn người chèn vào sàn nhảy, tình huống nơi này có vẻ nhìn cũng không tệ hại như bản thân tưởng tượng.
Mạc Duẫn ngồi trên xe, lẳng lặng đọc nghiên cứu bánh ngọt trên điện thoại di động, đã liên tục nửa tháng không ra sản phẩm mới. Có người nói nàng đã hết thời, còn có người nói nàng luôn ăn cắp sáng kiến của người khác, hiện tại cuối cùng lộ tẩy, nguyên chủ tìm tới cửa, nàng không dám tiếp tục càn rỡ. Thậm chí có người trực tiếp suy đoán nàng đã chết, còn thay nàng mặc niệm.
Mạc Duẫn tâm tình rất tệ hại, tài xế cũng không dám bắt chuyện với nữ nhân xinh đẹp này.
Bất quá bầu không khí quá mức yên lặng làm Mạc Duẫn nhàm chán, cho nên hỏi: "Sư phó, có thể mở nhạc không?"
Tài xế gật đầu liên tục: "Có thể a, thích nghe bài gì?"
"Tùy tiện đi, ta đối âm nhạc không tìm hiểu gì nhiều." Mạc Duẫn chỉ là không muốn đoạn đường này quá mức trầm mặc mà thôi.
Tài xế thấy Mạc Duẫn mở miệng nói chuyện, máy hát của hắn cũng mở ra, bắn liên thanh về phía Mạc Duẫn: "Đoạn đường này thật ra khá đáng sợ, mấy ngày trước còn có mấy tiểu cô nương xảy ra chuyện trên con đường ban nãy, nhìn bộ dáng lúc ấy, thật là dọa người."
"Hửm?" Mạc Duẫn không có hứng thú với loại chuyện này, bất quá cũng không lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, cho nên tài xế vẫn nói tiếp.
"Chính là quán bar phụ cận kia, nơi đó rất loạn. Nhưng lại có rất nhiều người khăng khăng muốn đến đó chơi bời, đây không phải tự tìm tội mà chịu sao. Đáng thương a, bị hành hạ đến ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra." Đại ca tài xế giọng nói tiếc than, còn có một tia bất đắc dĩ.
Mạc Duẫn thu điện thoại di động, đột nhiên nói với tài xế: "Đậu xe! Đậu xe!"
Tài xế lập tức thắng gấp, xe vững vàng dừng lại, quay đầu nhìn Mạc Duẫn: "Sao vậy?"
"Quay lại, vừa nãy ta còn một bằng hữu ở đó, ta không yên tâm nàng." Mạc Duẫn nói với tài xế, nhưng mà tài xế lại do dự: "Muội tử, buổi tối khuya này rồi ngươi trước gọi điện thoại cho nàng đi. Nếu cứ ngơ ngác qua đó, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì làm sao bây giờ?"
Mạc Duẫn nghĩ một chút cảm thấy có lý, nhưng mấu chốt là nàng không có số di động của Tô Vận a. Mạc Duẫn chỉ đành phải nói với tài xế: "Bạn ta di động hết pin tắt máy, ta nhất định phải quay lại xem một chút. Đại ca ngươi yên tâm, đến đó ngươi đem ta thả xuống là được, ta sẽ không liên lụy đến ngươi."
"Này là nói cái gì vậy, nếu thật có gì ta có thể nhìn các ngươi xảy ra chuyện sao." Lời vừa nói xong tài xế cũng đã quay đầu xe lại.
Tài xế ngoái đầu nhìn Mạc Duẫn an ủi: "Muội tử chớ suy nghĩ quá nhiều, ngồi vững vàng, chúng ta quay về nhìn xem."
Lời vừa dứt, chiếc xe lao đi trong đêm tối như một con báo mất khống chế, chỉ chốc lát liền đến nơi.
Nhưng mà xung quanh đã không còn thấy bóng dáng Tô Vận, Mạc Duẫn đi vòng vo một hồi, trong lòng không yên, đang chuẩn bị hỏi tài xế quán bar kia ở đâu. Kết quả thấy có người khiêng một cái túi đen to đi ra.
Mạc Duẫn nhìn mấy người kia lén lén lút lút song vẻ mặt lại không chút khiếp sợ nào, nàng liền hiểu rõ, mấy người này không phải người tốt, hơn nữa còn là tái phạm.
Mạc Duẫn lặng lẽ tới bên cạnh tài xế, nói với tài xế: "Đại ca, lát nữa ngươi hẵng lái xe tới đây. Nơi này để ta giải quyết."
Tài xế nhìn Mạc Duẫn, vẫn rất không yên tâm, theo bản năng hỏi: "Một mình ngươi có được không?"
"Yên tâm đi đại ca." Mạc Duẫn đột nhiên bắt đầu hưng phấn, đêm này đã định trước là không tầm thường, sẽ có kích thích !
Lặng lẽ từ trong túi xách lấy ra nắm đấm gai, thứ này đã mua được bảy tám năm, nàng từng đi qua vùng núi xa xôi, đầu đường xó chợ, gặp qua lưu manh cùng thổ phỉ, đáng tiếc vật này vẫn luôn không có đất dụng võ.
Không ngờ hôm nay cuối cùng có thể lấy ra, sự hưng phấn của Mạc Duẫn không phải thứ mà người thường có thể hiểu được. Nàng thậm chí đã có thể nghe được thanh âm khớp xương vỡ vụn mấy người kia.
(*) nắm đấm gai:
Liếm mép, Mạc Duẫn đi về phía đám người, thật may bây giờ là buổi tối không nhìn rõ ai, Mạc Duẫn rất nhanh vọt tới gần, giơ tay lên chính là một đấm đập xuống, đối phương đau đến tê liệt ngã xuống đất. Bất quá không thể nghe được tiếng xương gãy, Mạc Duẫn bất mãn hung hăng đập một cái lên xương quai xanh, thấy dấu vết mới hài lòng.
Động tĩnh này dẫn đến những người khác chú ý, bọn họ vội vàng buông xuống túi đen, từ cốp xe lấy ra gậy sắt côn gỗ chạy tới.
Mạc Duẫn hưng phấn cười một tiếng, loại tình huống này còn có thể cười như không có chuyện gì chắc chỉ có một mình nàng.
Gai trên nắm tay dính chút máu, Mạc Duẫn giơ tay lau đi, tiếp đó nhìn đám người kia: "Các ngươi rất may mắn, bởi vì hôm nay tâm tình ta rất tốt, cho nên ta..."
Mạc Duẫn còn chưa dứt lời đã bị gậy sắt đột nhiên vọt tới hù sợ lui về phía sau một bước, hết hồn thầm nói, quả nhiên trong lúc đánh nhau không thể nói nhiều.
Gậy sắt nện lên nắm tay gai, chấn cánh tay nàng tê dại, bất quá chuyện này cũng hoàn toàn chọc giận nàng, vốn muốn từ từ chơi, hiện tại cảm thấy không cần thiết. Từ trong túi xách lấy ra một chai nhỏ, không chút khách khí đem bột màu đỏ bên trong rải về phía mấy người.
Trong nháy mắt đám người kia té xuống đất thống khổ giùng giằng, tài xế ở xa xa vừa ho khan vừa xuống xe: "Muội tử, ngươi còn biết hạ độc a?"
"Khụ khụ, độc gì, đây là bột tiêu cay. Hắt xì, sặc chết. Đi nhanh lên." Mạc Duẫn vốn đã quen với những mùi này, chỉ là đột nhiên ngửi vào vẫn dễ dàng bị sặc, ho khan một chút là được.
Nàng chạy đến bên cạnh túi đen kia, thật vất vả rạch mở túi, kết quả bên trong lộ ra một thiếu nữ hôn mê, Mạc Duẫn híp mắt, đi tới bên cạnh một nam nhân, hỏi hắn: "Nữ nhân tóc dài mặc đồ đen đâu?"
"Khụ khụ..." Nam nhân nói không ra lời, dùng tay chỉ một chiếc xe khác.
Mạc Duẫn giơ chân đạp người đến hôn mê bất tỉnh, tài xế chỉ cảm thấy cô em này quá độc ác, Mạc Duẫn lại cảm thấy nàng rất tốt bụng, ít nhất bất tỉnh thì sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.
Ở trên xe tìm được Tô Vận nồng nặc mùi rượu thần chí không rõ, Mạc Duẫn khẽ cau mày đem người ôm ra, đưa đến trên xe tài xế.
Mạc Duẫn trước khi lên xe còn không quên chụp mấy tấm hình tình huống hiện trường lưu làm kỷ niệm. Đây cũng là lần đầu tiên nàng ra tay làm việc nghĩa, mấy tấm hình này có thể giữ lại về sau dùng giáo dục con cháu.
Trên xe, tài xế trong lòng dâng trào sùng bái nhìn Mạc Duẫn, ai mà thời niên thiếu chưa từng mong muốn võ công cái thế hành tẩu giang hồ cứu người trong nước lửa, không ngờ hôm nay lại thật gặp được một nhân vật lợi hại.
Mạc Duẫn bị ánh mắt liếc trộm của tài xế làm có chút không kiên nhẫn, nhỏ giọng ho khan nói với tài xế: "Đại ca, lo lái xe đi."
"À, được được." Tài xế khởi động xe, lại quay đầu nhìn về phía Mạc Duẫn: "Bây giờ đi đâu?"
Vừa rồi Mạc Duẫn báo tên một khách sạn, bất quá chặng đường rất xa, hiện tại lại mang theo một Tô Vận, tài xế sợ nàng có tính toán khác, cho nên hỏi lại một lần.
Kết quả Mạc Duẫn còn chưa nói gì, Tô Vận lại đột nhiên lôi kéo cổ áo Mạc Duẫn, trong miệng lầm bầm.
Tài xế cũng không biết nên làm gì, Mạc Duẫn ngược lại đưa tay ra dán vào trán Tô Vận thử nhiệt độ một chút, kết quả phát hiện nóng dọa người. Nàng dĩ nhiên sẽ không cảm thấy mới tách ra một chút mà Tô Vận đã đột nhiên phát sốt, chỉ có thể nói đám người vừa rồi bỏ thuốc Tô Vận.
Mạc Duẫn nói với tài xế: "Đến khách sạn gần đây."
Tài xế thoáng ngẩn người rồi nói tiếp: "Phụ cận đây không có chỗ nào tốt, bất quá ta biết một nhà khách nhỏ, bà chủ là một quả phụ, người rất tốt. Hơn nữa nơi đó mặc dù nhỏ nhưng mà rất sạch sẽ, cũng không có ai đến gây chuyện. Có muốn đến đó không?"
Mạc Duẫn đang do dự, Tô Vận lại bắt đầu tay chân lộn xộn trên người nàng, bị khơi dậy một tia cảm giác khác thường, Mạc Duẫn luôn miệng nói: "Nhà khách nhỏ thì nhà khách nhỏ, nhanh mang ta đi."
Tài xế đột nhiên cao hứng, cũng không nhiều lời nữa, ngâm nga bài hát lái xe đưa hai người đi.
Sau khi cửa nhà khách mở ra, thấy nữ nhân trẻ tuổi kia nhìn đại ca tài xế bằng ánh mắt ái mộ, Mạc Duẫn đột nhiên hiểu ra tại sao tài xế ra sức giới thiệu nhà khách này như vậy.
Thanh toán tiền phòng xong liền đưa Tô Vận vào phòng, Mạc Duẫn quan sát nơi này mới phát hiện, chỗ này còn rất là nhỏ.
Bất quá địa phương tuy nhỏ, nhưng đồ đạc cần thiết vẫn rất đầy đủ. Mạc Duẫn thu dọn một chút đem Tô Vận quăng lên giường, bản thân chui vào phòng tắm tắm nước nóng.
Dù sao trên người cũng dính không ít bột tiêu cay, tuy rằng nàng miễn dịch, nhưng mà vẫn cảm thấy mất tự nhiên.
Trước khi vào phòng tắm, Mạc Duẫn rót ly nước cho Tô Vận thả ở đầu giường, vỗ vỗ Tô Vận đang giãy giụa trên giường nói: "Tô tổng, ta đổ nước cho ngươi, cẩn thận nóng."
Thấy Tô Vận không phản ứng gì, nàng liền không để ý tới nữa, dù sao nàng cảm thấy chuyện nên làm nàng đều đã làm. Cũng không thể tự đem mình làm thuốc giải đưa cho Tô Vận đi, dù sao cái thứ này cố chịu một hồi là được.
Tô Vận có thể cảm giác được có người đi tắm, mặc dù không biết là ai, nhưng mà đầu óc một mảnh hỗn độn, nàng từ trong túi tìm ra hai viên thuốc.
Đây là thứ mà đám người kia chuẩn bị lén cho nàng ăn, kết quả nàng phát hiện trước giấu đi, không ngờ bọn chúng lại thả thuốc bột vào rượu, thậm chí cả ly cũng bị bôi lên.
Tô Vận cầm hai viên thuốc muốn vứt đi, lại ngơ ngác không tìm được chỗ nào, dứt khoát thả vào trong ly nước.
Mạc Duẫn đã tắm xong, khoác áo tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nhìn Tô Vận còn giãy giụa trên giường, Mạc Duẫn bất đắc dĩ cầm nước lên, nói với Tô Vận: "Uống nước cho tỉnh rượu."
Tô Vận muốn lắc đầu, lại đột nhiên vô lực. Mạc Duẫn cảm thấy đại khái là dược liệu phát tác, vì vậy rất dứt khoát đỡ Tô Vận, cầm nước trong tay đút cho nàng: "Uống nước đi."
Thật vất vả có điểm thần trí, Tô Vận đột nhiên bị người đút nước, trong đầu lập tức nghĩ đến viên thuốc vừa rồi thả vào trong nước, liên tục uống hai ngụm liền bắt đầu giãy giụa, trong lòng không ngừng kêu 'Đáng chết'.
Mạc Duẫn nhìn Tô Vận giãy giụa không chịu uống nước, nàng cũng không kiên nhẫn đút tiếp nữa.
Tắm xong khô miệng khô lưỡi, nàng nhìn nửa ly nước còn dư lại, dứt khoát một ngụm uống xuống, uống nước xong liền nằm bên cạnh Tô Vận, giúp Tô Vận đắp kín mền, lại đem nhiệt độ điều hòa tăng cao lên.
Một đêm này đã định trước là không bình tĩnh, một đêm này đã định trước là rất kích thích.
...
Ngày kế, Mạc Duẫn xoa đầu não đau nhức căng phồng từ trên giường ngồi dậy. Kết quả vừa động một cái, những nơi ê ẩm sưng đau trên người đều xuất hiện phản ứng, cúi đầu nhìn nữ nhân vẫn còn ngủ say bên cạnh, trong tầm mắt liếc thấy vết cắn tím bầm trên người Tô Vận, Mạc Duẫn lại nhìn một chút trên người mình, ngược lại không thảm như Tô Vận, ít nhất trừ bả vai có hai vết cào ra thì không có những dấu vết khác.
Vén chăn lên chuẩn bị rời khỏi, lại liếc thấy một vệt đỏ thẫm trên giường, Mạc Duẫn tâm lạnh nửa đoạn, ánh mắt nhìn Tô Vận cũng nhiều thêm một tia căm ghét. Nàng không tin Tô Vận đổi tình nhân còn nhanh hơn thay áo sẽ là xử nữ, cho nên vệt đỏ trên giường nhất định là bản thân lưu lại.
Ban đầu nhìn dấu vết trên người Tô Vận, nàng còn cảm thấy may mắn, có lẽ là bản thân công Tô Vận, không ngờ rằng lại là Tô Vận cầm thú kia công mình. Lần đầu tiên của nàng cứ như vậy không minh không bạch tiêu mất rồi. Nàng muốn trở về phòng làm bánh cho tỉnh táo, còn phải làm bốn trăm cái bánh ngọt cỡ bự đưa cho Tiêu Luyến, đút cho tên kia mập lăn quay mới hả giận! Không chịu nổi nữa, nhanh chóng đi!
Mạc Duẫn mặc quần áo vào rồi chạy mất, bất quá trước khi đi liếc thấy Tô Vận vẫn còn ngủ say, đột nhiên lấy ra mấy trăm đồng tiền thả vào bên cạnh Tô Vận, tuy rằng người này rất cặn bã, nhưng thôi cứ chừa cho nàng chút lộ phí vậy. Dẫu sao đêm qua Tô Vận cũng bị bỏ thuốc, cũng coi như một người bị hại.
Sau khi Mạc Duẫn rời khỏi, Tô Vận qua thêm nửa giờ mới chậm rãi tỉnh lại.
Vừa chuẩn bị ngồi dậy liền hít một hơi khí lạnh, đau đớn khác thường trên người làm nàng tạm thời mất đi năng lực suy tính.
Vén chăn lên, nhìn một vệt đỏ thẫm kia, ánh mắt Tô Vận trở nên hung tợn, lại nhìn mấy trăm đồng tiền bên cạnh, trong lòng căm hận sâu hơn.
A! Hóa ra đêm đầu của Tô Vận này chỉ đáng giá mấy trăm đồng tiền, không nói đến giá trị con người, chỉ bằng vào trị giá nhan sắc của gương mặt này cũng không thể nào chỉ có mấy trăm đồng tiền.
Bình tĩnh lại một chút, cầm quần áo mặc xong ngồi bên mép giường suy tính. Mơ hồ nhớ được tối hôm qua ở một trong quán bar uống rượu trúng thuốc, kết quả bị mấy người nam nhân vây lại.
Sau đó ở bên ngoài được người cứu, không đúng... Hẳn là mới ra ổ sói lại vào miệng cọp, nàng bị một nữ nhân mang đi.
Sau đó tới nhà khách nhỏ này, lại bị nữ nhân kia đổ thuốc, ngay sau đó liền xảy ra chuyện. Quả thực đáng ghét cực kỳ!
Phải tìm cho được người kia, chưa nói đến băm thây vạn đoạn, ít nhất phải cho nàng biết nàng chọc phải người không nên dây vào, quả thực đáng chết!
Sắc mặt âm trầm căm hận rời khỏi nhà khách, bà chủ nhìn bóng lưng Tô Vận rời khỏi như có điều suy nghĩ, tuổi trẻ bây giờ thật là, nói trở mặt liền trở mặt, tối hôm qua còn như keo như sơn dính chung một chỗ tới đây, sáng sớm đã một trước một sau thúi mặt rời khỏi, cứ làm như có người thiếu các nàng cả trăm triệu vậy.
----
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Luyến: Ta không muốn nói chuyện. Thật không muốn nói chuyện, các ngươi đừng để ý tới ta. Để ta an tĩnh một hồi, ta phải cẩn thận nghĩ xem, ta đã từng làm tội ác tày đình gì.
...
Ta nói có lái xe mà, các ngươi còn không tin. ~
Về vấn đề tốc độ xe, ta không muốn bàn luận với các ngươi. Ta đi trước... Bái bai!