Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu

Chương 123




"Ta đã giúp con chuẩn bị ổn thỏa rồi, ngày mai đến trường mới báo danh." Tô Tiệp dặn dò Tô Vận.

Tô Vận đứng sau lưng Tô Tiệp, ánh mắt xảy ra chút biến hóa: "Biết rồi."

"Hm?" Tô Tiệp tựa hồ không nghe rõ, thân hình Tô Vận khẽ run tiếp đó buột miệng thốt lên: "Con nói con biết rồi!"

"Vậy thì ra ngoài đi." Tô Tiệp cũng không để bụng Tô Vận tức giận, Tô Vận gợi nàng nhớ đến khuê mật quá cố trong ký ức, Tô Tiệp hiếm có lộ ra một nụ cười khẽ.

Tô Vận không biết tại sao mẫu thân đột nhiên cười, nhưng đáy lòng nàng vẫn có chút sợ hãi. Dẫu sao trong trí nhớ nàng, mẫu thân vẫn luôn nói năng thận trọng, ít nhất thì thời điểm đối mặt nàng rất ít nở nụ cười.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Tô Vận đeo bọc sách, mang theo số tiền nhịn ăn nhịn xài đủ chống đỡ một tháng đến một trường cấp ba bình thường.

Ngày đầu tiên nhập học nàng liền cảm giác được bản thân rất khó dung nhập vào tiểu đoàn thể này, đi đến quầy ăn vặt bên ngoài trường, nàng thấy bên trong bán rất nhiều thứ, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng ăn vặt, bởi vì mẫu thân nói những thứ đó không tốt cho sức khỏe, nàng tuổi còn nhỏ cần trưởng thân thể nên ăn nhiều một số thức ăn dinh dưỡng.

Chờ lớn hơn một chút, mẫu thân nói nàng đã trưởng thành, thân là người thừa kế Tô gia cả ngày nhớ thương quà vặt quả thực khó coi.

"..." Tô Vận rất rầu máu, dù sao nói thế nào đi nữa cũng chính là không cho ta ăn.

Bất quá bây giờ cho dù đã rời khỏi nhà, Tô Vận cũng chưa bao giờ có ý định làm trái lời mẫu thân. Nhìn rất nhiều người chen chúc xếp hàng nơi đó, Tô Vận lặng lẽ chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng mà đối diện đụng phải một nữ sinh, nữ sinh bị đau nhỏ giọng hô một tiếng, Tô Vận đầy áy náy nhìn nàng: " Xin, xin lỗi. Ta không phải cố ý."

"A, không sao." Nữ sinh ngược lại không để ý, rất vui vẻ cười một tiếng: "Ta vừa mới chuyển trường tới, không quen thuộc nơi này lắm, ngươi biết phòng giáo vụ ở đâu không?"

Tô Vận hơi ngẩn người, mất tự nhiên nói: "Ta cũng mới chuyển tới."

Ánh mắt nữ sinh nhiễm ý cười: "Thật là trùng hợp. Ngươi cũng lớp 10 sao?"

"Ừ." Tô Vận không có thói quen tiếp xúc với người ngoài, càng không có thói quen tiếp xúc với một nữ sinh nhìn có vẻ đơn thuần trong sáng.

"Chúng ta cùng nhau vào đi." Nữ sinh đưa ra lời mời, Tô Vận vốn muốn từ chối lại vô ý thức gật đầu một cái: "Được, được a."

Nữ sinh đi ở bên cạnh nàng: "Ngươi rất thú vị, giống như em gái ta vậy. Ừm... Không đúng, em gái ta nghịch ngợm hơn nhiều. Ngươi so với nó lịch sự hơn, ưu nhã hơn."

"Ừm." Được người như thiên sứ khen ngợi, nội tâm Tô Vận rất vui vẻ, nhưng mà tính tình vốn không quen giao lưu với người ngoài, cho nên nàng nói rất ít, càng không hiểu được làm thế nào diễn tả tâm tình của mình.

Bất quá nữ sinh kia cũng không giận, đi hai bước đột nhiên dừng lại đưa tay ra nói với Tô Vận: "Quên chưa tự giới thiệu, ta tên Kỳ An, An trong bình an."

Nhìn Kỳ An đưa tay, Tô Vận do dự một chút, bất quá rất nhanh cũng đưa tay tới: "Ta tên Tô Vân, Vân trong nhất phân canh vân nhất phân thu hoạch."

"Vậy bây giờ chúng ta là bằng hữu phải không?" Kỳ An nở nụ cười ôn nhu, lẳng lặng nhìn Tô Vận, nàng cảm thấy người này rất thú vị, giống như một con thỏ rất cẩn thận rất dè dặt, mềm mại khả ái.

Bằng hữu sao? Liệu có giống với những người trước kia, qua mấy ngày liền sẽ tránh xa nàng?

"Ừ." Tô Vận rất trịnh trọng gật đầu một cái, nhưng không ngờ động tác của nàng trong mắt Kỳ An lại nhìn giống như học sinh tiểu học đang trịnh trọng hứa hẹn, trang nghiêm vô cùng, chọc cho Kỳ An lần nữa bật cười.

Bởi vì các nàng đều là học sinh chuyển trường, cho nên về mặt học tập lão sư yêu cầu tương đối nghiêm khắc.

Tiết cuối cùng của chiều thứ sáu, Kỳ An nhìn chiếc bàn trống rỗng bên cạnh, tâm tư từ bảng đen bay ra ngoài cửa sổ.

Tô Vân đã liên tục một tuần lễ chuồn sớm. Chủ nhiệm cùng thầy cô các môn cũng nhiều lần phê bình nàng, không ngờ hôm nay nàng vẫn tiếp tục cúp cua. Rốt cuộc đang làm gì?

"Kỳ An đồng học, ngươi lên đáp đạo đề này." Lão sư phát hiện Kỳ An thất thần, vì vậy lập tức gọi nàng lên trả lời câu hỏi.

Nghe tiếng của lão sư, Kỳ An lấy lại tinh thần, đứng lên nhìn đề mục trên bảng, chỉ một lúc sau liền nói ra quá trình giải đề cùng đáp án.

Lão sư vốn muốn mượn cơ hội này cảnh cáo học sinh chuyển trưởng thường xuyên mơ màng này một cái, không ngờ vẫn tìm không thấy cơ hội. Sau khi cho Kỳ An ngồi xuống thì tiếp tục giảng bài.

Chờ tan lớp, lão sư đi đến bên cạnh Kỳ An, dùng ngón tay gõ gõ bàn học Tô Vận: "Tuần tới Tô Vân đến, ngươi bảo Tô Vân đến phòng làm việc của ta một chuyến."

"Được, lão sư, ta sẽ chuyển cáo." Kỳ An rất ôn nhu, giống như một ly nước ấm, không chỉ đối đãi với bạn học, nàng tựa hồ đối với bất kỳ ai cũng đều không nóng không lạnh như vậy.

Có thể nàng đối Tô Vận có chút đặc thù, bởi vì người kia rất thú vị.

Chờ phần lớn bạn học đều rời đi, trong phòng học chỉ còn lại Kỳ An cùng vài bạn trực ban.

Lúc Kỳ An thu dọn bài thi, tiếng thảo luận của mấy người kia liền truyền vào tai nàng.

"Ta nghe nói Tô Vân có bạn trai, còn là lớp phó thể dục của lớp số 2."

"Ta cũng nghe nói, chiều hôm qua còn thấy bọn họ cùng đi."

"Các ngươi nói nhăng gì đó, ngày hôm qua ta thấy có một tên con trai đến tìm nàng, dáng dấp đặc biệt soái, còn có tài xế lái xe thể thao chở đến."

"Vậy Tô Vân quan hệ gì với bọn họ?"

"Quan hệ? Khì khì, các ngươi nói thử xem là quan hệ gì..."

Kỳ An lẳng lặng nghe, không nói tiếng nào ngồi xuống làm bài tập toán. Mà lúc này mấy bạn học kia cũng đã làm xong, thời điểm chuẩn bị rời khỏi bọn họ phát hiện Kỳ An vẫn đang thu dọn đồ đạc, vì vậy tò mò hỏi: "Kỳ An? Sao ngươi còn chưa đi?"

"Ta vừa mới làm xong bài tập toán, ta đi ngay bây giờ." Vừa nói vừa tăng nhanh tốc độ.

Chờ Kỳ An đi tới cửa phòng học, có vẻ bởi vì quá mức vội vàng nên làm rớt quyển bài tập.

Một nam sinh trong đó đi qua nhặt lên, nhìn bóng lưng chưa đi xa của Kỳ An, hô: "Kỳ An, ngươi... Oái..."

Một nữ sinh khác che miệng nam sinh kia, nhỏ giọng mắng: "Ngươi ngốc à, nàng đều làm xong rồi đúng không?"

Nam sinh hiểu ý, lộ ra nụ cười sáng tỏ. Mà xa xa Kỳ An như thể không nghe thấy gì trực tiếp xuống lầu.

Mấy người kia ở phòng học vội vội vàng vàng sao chép vở tập của Kỳ An, sau đó đem quyển tập nhét vào bàn học của Kỳ An.

Sau khi Kỳ An ra khỏi cổng trường, liền đi về phòng trọ. Chờ thời gian trôi qua nửa giờ, nàng lấy giấy bút viết ra một đạo đề, cùng với lời giải của mình.

Cuối cùng chụp hình lại gửi cho thầy giáo dạy toán, tiếp đó gửi tiếp một tin nhắn: 【 Lão sư, đề này giải như vậy sao? Ta cảm giác hình như có một bước sai, ngài giúp ta nhìn một chút được không? 】

Một lát sau thầy giáo trả lời: 【 Đề này ngươi ghi nhầm một vài biến, nhìn kỹ đề mục lại xem. 】

Kỳ An buông xuống di động, đi rót ly nước vừa uống vừa nhắn tin: 【 Lão sư, vừa rồi ta đi gấp hình như quên vở tập ở trường. Nhưng mà những đề khác ta đều đã làm xong, chỉ còn lại đề này không chắc có đúng hay không. 】

Cách một hồi sau thầy toán gửi tới một tấm hình đề bài, để cho Kỳ An nhìn.

Kỳ An quét mắt nhìn đề mục, tiện tay đem đáp án đã sớm viết xong chụp gửi đi: 【 Là như vậy sao? 】

Rất nhanh được lão sư khen ngợi, Kỳ An rối rít cảm tạ sau đó báo cho biết thứ hai sẽ đến trường sớm sửa lại bài này.

Kết thúc cuộc nói chuyện, Kỳ An đặt điện thoại di động xuống, trong đầu hồi tưởng lại mấy người kia nghị luận sau lưng Tô Vân, còn có quyển bài tập nàng cố ý lưu lại, khoé miệng hơi cong: "Haiz, An An mà biết chắc lại nói ta là trà xanh bạch liên hoa."

Tô Vận đến mấy cửa hàng nhỏ hỏi thăm xem có tuyển người hay không, lại đều bị cự tuyệt, nàng sờ mấy đồng tiền còn sót lại trong túi, một tháng đã trôi qua, nếu còn không tìm được việc, không chừng sẽ rất nhanh xuất hiện tin tức: Người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tô thị, trong thời gian ở trường bởi vì thiếu tiền ăn mà chết đói.

Tô Vận tự giễu cười một tiếng, mấy ngày trước Trịnh Lập còn tới xem nàng, hỏi nàng có cần trợ giúp không, lúc ấy mạnh miệng cự tuyệt, hiện tại nghĩ: Hối hận chết đi được! So với đói bụng, mặt mũi tính cọng lông nào a!

Chán chường đi tới đi lui bên đường, xa xa nhìn thấy một nữ hài ngậm que kẹo vừa nhảy vừa đi về phía này. Trên lưng đeo chiếc cặp nhỏ màu đỏ, xem ra vẫn còn là học sinh tiểu học. Nhìn hề hước nhất chính là đứa trẻ này rất béo, nếu muốn hình dung một chút thì có lẽ là giống như một quả bóng rổ nảy bạch bạch trên đường.

Đi tới bên cạnh Tô Vận, đứa trẻ đột nhiên ngừng lại, gỡ xuống que kẹo trong miệng, rất lễ độ hỏi Tô Vận: "Chào tỷ tỷ, xin hỏi một chút đường xx đi như thế nào?"

"Đường xx? Vừa vặn ta cũng muốn đến đó, muốn đi chung không?" Tô Vận hướng đứa trẻ phát ra lời mời, kết quả bị cự tuyệt: "Không được! Tỷ tỷ nói không được đi với người lạ."

Tô Vận đột nhiên cười lên, Tô Vận chỉ con đường trước mặt nói với đứa trẻ: "Đi thẳng, đến ngã tư thì quẹo trái, sau đó tiếp tục đi thẳng, cuối cùng quẹo phải vào một cái hẻm nhỏ, đi qua hết con hẻm lại rẽ trái, sau đó có một tấm biển quảng cáo, đi sang bên trái mấy bước rồi quẹo phải, đi thẳng đến khi thấy một tiệm thuốc thì..."

"A a a! Tiểu tỷ tỷ, ta và ngươi cùng nhau đi đi."

Tô Vận nhếch khóe miệng, giơ tay vỗ lên đầu đứa trẻ: "Vậy mới ngoan chứ, nói cho tiểu tỷ tỷ biết ngươi tên gì được không?"

"Không! Tỷ tỷ bảo ta không được nói chuyện với người lạ." Đứa trẻ rất có cá tính nghiêng đầu đi, tiếp tục bỏ que kẹo vào trong miệng.

Tô Vận nín cười mang đứa trẻ rời khỏi.

Dọc đường đi Tô Vận thử nói chuyện với nó, kết quả lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, thời gian lâu dài Tô Vận cũng bắt đầu hoài nghi có phải bản thân không được con nít thích.

Hai người trầm mặc đi đến con đường trong miệng đứa trẻ, vừa khéo Tô Vận thuê phòng trọ gần đó, cho nên nàng lại cùng đứa trẻ đi một đoạn đường.

Chờ đứa trẻ cùng Tô Vận tạm biệt thì trời đã sắp tối, đèn đường đều sáng lên.

"Trong hành lang rất tối, để ta đưa ngươi lên." Tô Vận sợ đứa trẻ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên muốn cùng đi.

Kết quả đứa trẻ ngạo kiều nghiêng đầu qua: "Không được! An An còn lâu mới sợ tối."

"Được được được, ngươi không sợ tối. Mau lên đi." Tô Vận ôm cánh tay đứng dưới lầu nhìn đứa trẻ đi lên.

Qua mấy phút Tô Vận vẫn không yên lòng đi theo lên, thấy đứa trẻ đứng trước một phòng trọ vừa gõ cửa vừa kêu tỷ tỷ, lúc này Tô Vận mới yên tâm.

Chờ cửa mở ra, đứa trẻ đi vào Tô Vận mới xoay người rời khỏi.

Kỳ An nhìn muội muội đeo cái cặp sách nhỏ, nàng có chút nhức đầu đỡ trán: "Cố Tô An! Ngươi lại lén chạy ra ngoài!"

"Tỷ tỷ, An An nhớ ngươi." Tiểu An An nhào lên người Kỳ An, Kỳ An suýt nữa bị nàng đụng ngã, sau khi đứng vững xoa xoa mái tóc rối loạn của Tiểu An An: "Tỷ tỷ cũng nhớ An An, mau cho tỷ tỷ hôn một cái."

"Hứ, không được! An An muốn giữ lại nụ hôn đầu cho người mình thích, còn lâu mới cho tỷ tỷ." Tiểu An An nói năng hùng hồn từ trên người Kỳ An vùng vằng đòi xuống, sau đó liếc thấy Kỳ An không vui nhìn mình, Tiểu An An lại dùng cái miệng nhỏ vừa ngậm kẹo dán lên mặt Kỳ An.

Kỳ An nghiêng đầu qua ghét bỏ nhìn: "Lại ăn kẹo?" Thấy Tiểu An An gật đầu, Kỳ An chọt chọt gò má nàng: "Ngươi xem ngươi hiện tại mập như trái banh, còn mỗi ngày đều ăn kẹo."

"Lêu lêu ~" Tiểu An An lập tức làm mặt quỷ chạy ra.

Kỳ An cười lắc đầu, lấy điện thoại ra liên lạc cha mẹ, không thấy được An An bọn họ khẳng định lo chết.

Nhưng mà vừa gọi điện, còn không chờ Kỳ An mở miệng, Cố ma ma liền nói trước: "An An có phải đến chỗ con rồi?"

"Ừ, mới vừa tới." Kỳ An có thể nghe ra giọng nói ma ma nôn nóng cùng bất an.

Cố ma ma thở dài: "Đứa nhỏ này, thật không để cho người ta an tâm. Ngày mai đúng lúc cuối tuần, ngươi mang An An cùng về nhà trụ đi."

"Được." Kỳ An lại khôi phục tính tình không lạnh không nhạt, Cố ma ma tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại nhàn nhạt thở dài.

Sau khi dặn dò Kỳ An mấy câu liền cúp điện thoại.

Trong phòng truyền tới thanh âm của Tiểu An An: "Tỷ tỷ, An An đói."

"Đồ ăn hàng." Kỳ An cười nói, tiếp đó hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

"À, An An muốn ăn đùi gà. Còn có sườn xào chua ngọt, còn có cá viên, còn có..."

"An An."

"Ừ?" Bị ngắt lời Tiểu An An mờ mịt ngẩng đầu: "Sao vậy?"

"Ngươi nên giảm cân rồi, trái cầu béo?!" Kỳ An nhướn mi trêu ghẹo nhìn Tiểu An An.

Tiểu An An bởi vì câu trái cầu béo kia mà bộc phát: "A a a! Tỷ tỷ xấu, hu hu ~ "

"Phì, bản thân béo còn không để cho người ta nói à?" Kỳ An cảm thấy muội muội càng ngày càng béo: "Còn không giảm béo cẩn thận về sau không ai thèm lấy."

"Tại sao phải gả ra ngoài? An An có thể cưới một cái về nhà." Tiểu An An hùng hồn nói với tỷ tỷ.

Kỳ An cười khẽ: "Trái cầu béo ngươi có thể lấy được ai a?"

"An An muốn kết hôn với tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nhất có tiền nhất thông minh nhất." Tiểu An An lại lấy ra một cây kẹo que, đang chuẩn bị đưa vào miệng, lại bị Kỳ An cướp đi: "Cái loại tiểu tỷ tỷ đó ngươi căn bản không tìm được, cho dù tìm được nàng cũng sẽ không thích trái cầu béo."

"..." Tiểu An An giận đến không nói nên lời, tỷ tỷ thật xấu nga ~ thật muốn đánh nàng, nhưng mà đánh không lại, thật muốn mắng nàng, không được —— An An là thục nữ không mắng chửi người. Tức giận nga, nhịn!

Kỳ An nhìn muội muội cau mày ngồi trên giường bẻ ngón tay, không nhịn được bật cười: "Được rồi, trái cầu béo đến trợ giúp rửa rau."

Sau khi Tô Vận về nhà đơn giản rửa mặt liền nằm ngã xuống giường, căn bản không có chủ quán nào chịu thuê nàng làm việc, trong nhà còn dư lại năm mươi đồng, tuần sau còn phải đóng phí tài liệu, nàng hiện tại thật muốn đi cướp ngân hàng.

Ngày hôm sau Tô Vận lại dạo quanh trấn nhỏ tìm việc làm, nàng quay cuồng bận rộn đem so với Kỳ An thảnh thơi nhàn nhã hình thành đối lập rõ ràng.

Sau khi Kỳ An đưa muội muội về nhà, nàng chỉ ở lại ăn bữa cơm trưa đơn giản liền quay về rồi, nửa đường ngang qua một quán cà phê, thấy một bóng người quen thuộc vì vậy tò mò đi vào.

"Tô Vân? Sao ngươi lại ở đây?" Có chút kinh ngạc, chẳng lẽ những ngày qua Tô Vân chuồn học đều là bởi vì ra ngoài làm thêm sao?

Tô Vận không cảm thấy bản thân kiếm tiền nuôi bản thân có gì mất thể diện, nhưng giờ phút này thấy được Kỳ An lại vẫn cảm thấy rất lúng túng.

"Ta đi làm ở chỗ này, ngươi muốn uống chút gì không?" Sắc mặt Tô Vận ôn hòa hơn rất nhiều.

Kỳ An dị ứng cà phê, bất quá thấy thời gian còn rất sớm, vì vậy gọi một ly cà phê lẳng lặng ngồi trong góc nhìn Tô Vận bận tới bận lui.

Đêm đến, Kỳ An đã gọi bốn năm ly cà phê, nhưng mà một ngụm cũng không động, như thể mấy ly cà phê kia chỉ dùng để nhìn.

Chờ đến khi Tô Vận tan việc, Kỳ An lại theo nàng cùng nhau rời đi.

Trên đường Tô Vận hỏi nàng tại sao không uống cà phê, Kỳ An hiếm có cười một tiếng: "Không nói cho ngươi."

"Ngươi mấy ngày nay cúp học, đều là ra ngoài đi làm sao?" Kỳ An hỏi rất cẩn thận, nàng sợ không cẩn thận chạm vào điểm khó xử của Tô Vận.

Tô Vận cười khổ: "Ta hôm nay mới tìm được công việc này, mấy ngày trước toàn là chạy loạn bên ngoài."

"Công việc mệt không?" Kỳ An từ nhỏ chưa bao giờ phát sầu vì chuyện sinh nhai, cho nên đối với công việc của Tô Vận nàng không có chút cảm động lây nào.

Tô Vận lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Mệt mỏi. Bất quá rất phong phú, cảm giác rất tốt."

Tô Vận cũng là lần đầu tiên thể nghiệm loại cảm giác này, trước kia tuy rằng rất ít sử dụng thân phận con gái Tô Tiệp, nhưng nàng đi đến đâu đều có quản gia đi cùng, người không nhận thức nàng rất nhiều, nhưng mà người không nhận thức quản gia lại vô cùng ít, cho nên nàng trước nay chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mặc đồng phục bận rộn làm việc trong quán cà phê nhỏ như thế này.

"Ngày mai lại đến sao?" Kỳ An hỏi.

Tô Vận gật đầu, Kỳ An nhàn nhạt cười: "Đừng để quá mệt mỏi. Bài tập có thể đúng hạn hoàn thành không? Lão sư bảo ngươi tuần tới đến trường, đến phòng làm việc của lão sư một chuyến."

Tô Vận hơi ngẩn người, mẫu thân yêu cầu nàng không thể để thành tích thấp hơn top 5 toàn khối, hiện tại lại phải quay cuồng vì tiền sinh hoạt, không khỏi nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Kỳ An thấy sắc mặt Tô Vận không tốt lắm.

Tô Vận bất đắc dĩ cười khổ: "Ta sợ cúp quá nhiều, thành tích cuối kỳ thê thảm không nỡ nhìn."

"Không sao, ta bớt chút thời gian giúp ngươi bổ túc a." Kỳ An không cảm thấy có gì khó, theo cách nói của muội muội, trong chuyện học tập nàng chính là một ma vật.

Tô Vận mừng rỡ, nhưng mà tròng mắt lóe sáng lại rất nhanh ảm đạm xuống: "Có làm phiền ngươi quá không?"

"Tối hôm qua ngươi đưa em gái ta trở về, ta còn chưa kịp cảm ơn đâu. Giúp ngươi bổ túc coi như quà cảm ơn." Kỳ An tối hôm qua đứng bên cửa sổ nhìn cảnh đêm, kết quả nhìn xuống lầu lại thấy trái cầu béo cùng bạn mới của nó đứng dưới đèn đường. Nhìn thấy sau khi Cố Tô An rời khỏi chốc lát, Tô Vận lại đi theo lên, Kỳ An cảm thấy người này thật rất không tệ.

Tô Vận hơi kinh ngạc nói: "Đó là em gái ngươi? Dáng dấp các ngươi thật không giống chút nào, nó..."

"Nó giống trái cầu béo đúng không?" Kỳ An không chút khách khí giễu cợt muội muội một trận.

Tô Vận nhàn nhạt cười, ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy đứa bé kia đích xác là một trái cầu béo.

"Rất đáng yêu mà." Tô Vận từ nhỏ chỉ có một mình, mặc dù có Trịnh gia huynh đệ bồi nàng, nhưng mà chưa bao giờ thật sự chơi chung một chỗ, đại gia tộc quy củ quá nhiều. Cho nên Tô Vận vẫn luôn khát vọng có thể có huynh đệ tỷ muội bồi nàng.

Nhắc tới muội muội, Kỳ An cũng lộ ra chút ý cười: "Nó rất bướng bỉnh, nhìn vẫn ấu trĩ như học sinh tiểu học, còn thích ăn đủ loại quà vặt, ăn thành trái cầu béo còn không cho người khác nói."

"Không phải học sinh tiểu học sao?" Tô Vận rất kinh ngạc, em gái nàng nhìn có vẻ rất nhỏ, tuy rằng hơi mập.

Kỳ An lắc đầu: "Thích lừa gạt tiểu tỷ tỷ xinh đẹp thôi, tuyệt đối đừng cho rằng đó là một manh loli, nhóc con này hư muốn chết."

Cố tỷ tỷ bán em gái cũng thật thẳng tay, Tô Vận nghe gật đầu liên tục: "Thật không nhìn ra, hai chị em các ngươi đều... đều thật..."

"Đều thật kỳ quái đúng không." Kỳ An khẽ cười.

Tô Vận lại cùng Kỳ An trò chuyện thêm một hồi, đến lúc sắp chia tay, Tô Vận mới quyến luyến nói lời từ biệt: "Được rồi, ngươi về nhà đi. Ta đi thêm mấy bước là được."

"Trên đường cẩn thận, gặp lại." Kỳ An vẫy tay một cái rời khỏi.

Tô Vận hôm nay rất vui vẻ, không biết tại sao, có lẽ là vì có thêm một người bạn tốt. Một người bạn có thể tâm sự ít lời trong lòng.

Thời gian sau đó cứ như vậy bình thản ấm áp trôi qua, chớp mắt đã cách kỳ thi tốt nghiệp cấp ba chỉ còn một tháng.

Tô Vận nghỉ việc làm thêm bên ngoài, chú tâm thi cử. Bởi vì một tuần trước nàng và Kỳ An đã giao hẹn với nhau, thi cùng một trường đại học. Mẫu thân nói với nàng nếu có thể thi được thủ khoa ban tự nhiên của tỉnh, vậy thì nàng có thể tự chọn đại học, nếu không phải ngoan ngoãn nghe theo mẫu thân sắp xếp ra nước ngoài học tập.

Tô Vận biết, đàm phán với mẫu thân thì phải cần điều kiện, may mà bây giờ còn dư một tháng cuối cùng. Nhưng mà không biết tại sao, bàn cạnh nàng luôn luôn trống không, Kỳ An đã ba ngày không đến trường học.

Nàng đi tìm lão sư, nhưng mà lão sư lại ngập ngừng lấy vài lý do kỳ quái qua loa nàng.

Lại qua một tuần, Kỳ An đến trường học một lần, ngày đó đúng lúc khảo thí, nàng cùng Kỳ An không có bất kỳ giao lưu nào, Kỳ An vội vội vàng vàng đến, sau khi nộp bài thi trước thời hạn thì lại rời khỏi.

Bất quá có thể nhìn thấy nàng, Tô Vận đã rất an tâm.

Kết quả thi được công bố, Kỳ An tuy rằng đến trễ về sớm, thế nhưng bài thi như cũ max điểm, nàng rất hâm mộ lại cũng cảm thấy vui vẻ cho Kỳ An. Bất quá Kỳ An lại thêm hai tuần lễ không tới.

Trước kỳ tốt nghiệp trung học, Kỳ An gọi một cuộc điện thoại cho Tô Vận, nói với nàng: "Ta nhớ ngươi."

"Ta cũng rất nhớ ngươi, ngươi ở đâu? Ta đi tìm ngươi." Tô Vận vội vàng lại vui mừng nói, nghe Kỳ An báo một địa chỉ, Tô Vận lập tức chạy đi.

Nhưng mà đến nơi đó, Tô Vận đợi cả đêm lại không chờ được Kỳ An đến. Ngày hôm sau thi vào trường đại học, nàng chỉ có thể về trước chuẩn bị khảo thí, nàng nghĩ có lẽ thi xong thì có thể gặp Kỳ An trong buổi liên hoan cuối cấp.

Bảy năm sau, một nữ sinh thu thập toàn bộ hành lý bốn năm đại học rời khỏi trường, quay đầu liếc nhìn trường học đã dừng chân bốn năm, nàng lập tức lên xe đến bệnh viện.

Người nằm trên giường bệnh nhìn nữ sinh, nhàn nhạt cười: "Trái cầu béo, chúc mừng ngươi à."

"Tỷ." Nữ sinh xoa xoa nước mắt: "Ta gầy rồi. Tỷ, ngươi gạt ta. Bệnh của ngươi càng ngày càng nghiêm trọng có đúng không?"

Kỳ An nở nụ cười nhàn nhạt mà vô lực: "Không gạt ngươi.... An An, ta muốn ăn cá."

Cố Tô An xoa xoa nước mắt, phấn chấn nói: "Ta sẽ đi mua ngay bây giờ."

Chờ Cố Tô An rời khỏi, chỉ chốc lát sau liền có một vị nữ sinh đi đến, nhìn rất âm trầm nhưng lại rất biết che giấu.

"Vừa rồi là em gái ngươi sao?" Nữ sinh hỏi.

Kỳ An cười khẽ: "Đúng vậy."

"Nàng sẽ đồng ý sao?" Nữ sinh bình tĩnh hỏi, nhưng giọng nói kẹp theo chút bất an.

Kỳ An cười yếu ớt: "Trịnh gia ở tỉnh S tai mắt thông thiên, gạt em gái ta hẳn không thành vấn đề."

"Chúng ta sẽ kỹ lưỡng giữ bí mật, điểm này ngươi có thể yên tâm. Ngươi, ngươi còn cái gì muốn để chúng ta đi làm không?" Nữ sinh chần chờ hỏi ra những lời này.

Kỳ An có chút hoài niệm nói: "Em gái ta hứa với ta, sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm diễn viên, cái giới đó rất loạn, ta không yên tâm nó."

"Cái này ta biết, ta sẽ tận lực bảo hộ nàng. Ngươi có còn gì khác muốn nói không?" Nữ sinh rất bình tĩnh, nhưng Kỳ An so với nàng còn bình tĩnh hơn, như thể người sắp chết hoàn toàn không phải nàng vậy.

"Chắc là, không có nữa." Kỳ An cười, nàng biết thời gian của mình không còn nhiều: "Trịnh tiểu thư, chúng ta có xem như bằng hữu không?"

"Phải, chúng ta là bằng hữu." Trịnh Dư Khiết ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt dị thường kiên định.

Kỳ An trầm ngâm gật đầu: "Vậy sao, thế thì ta lấy thân phận bằng hữu nhờ ngươi, chăm sóc kỹ em gái ta. Nếu như có kiếp sau, ta mời ngươi ăn cơm."

"Được! Ta đáp ứng ngươi!" Trịnh Dư Khiết cuối cùng không nhịn được rơi nước mắt.

Kỳ An thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn. Sau khi chết ta quyên tặng võng mạc cho muội muội ngươi, hy vọng nàng có thể vĩnh viễn sống dưới ánh mặt trời, để cho nàng giúp ta ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này nhiều hơn. Kính nhờ!"

"Ta sẽ chuyển cáo nàng." Muội muội của Trịnh Dư Khiết bởi vì một hồi ngoài ý muốn dẫn đến mù, nhưng Kỳ An nguyện ý quyên tặng võng mạc.

...

Vào ngày giải phẫu, Cố Tô An kỳ thực không cần vì tiền thuốc thang mà hao tâm, bởi vì bất kể nàng gom góp bao nhiêu tiền, Kỳ An cũng sẽ không sống lại.

Bên trong phòng giải phẫu, trong dự liệu nhưng lại ngoài ý liệu, Kỳ An thấy được Trịnh Khải.

"Ngươi, ngươi tới rồi?" Kỳ An vô lực nhìn Trịnh Khải, tựa hồ còn đang mong đợi điều gì, nhưng cuối cùng nàng lựa chọn buông tha: "Mời ngươi rời khỏi được không? Trước khi chết, ta không muốn... không muốn nhìn thấy ngươi."

Trịnh Khải khóc, lần đầu tiên ở trước mặt một nữ nhân khóc vô lực như vậy.

Ngay tại lúc này, di động của Trịnh Khải reo lên, hắn lập tức nhận điện, trong di động truyền tới tiếng một nam nhân báo cáo: "Trịnh ca, Tô Vận đột nhiên tới bệnh viện, bây giờ đang ở ngoài phòng giải phẩu."

Trịnh Khải ngẩn người một chút liền mở ra loa ngoài, hắn đè nén tâm tình nói với Kỳ An: "Tô Vận đến rồi, ở ngay bên ngoài. Ta đi gọi nàng vào, ngươi đừng chết... Ta cầu ngươi. Hãy sống tiếp!"

Nhưng mà vạt áo Trịnh Khải bị Kỳ An kéo lại: "Để, nàng... đi..."

Trịnh Khải lắc đầu liên tục, bất quá vẫn như cũ hướng về điện thoại hô: "Để cho Tô Vận rời khỏi, bất kể dùng biện pháp gì, để cho Tô Vận lập tức rời khỏi!"

Không biết qua bao lâu, thời gian tựa hồ rất ngắn, nhưng Trịnh Khải lại giống như chờ cả thế kỷ, cho đến khi bên trong điện thoại truyền tới thanh âm: "Trịnh ca, Tô Vận nghe điện thoại rời khỏi rồi..."

"Không —— tỉnh lại đi, không được, cầu xin ngươi đừng chết! Kỳ An, sống lại. Sống lại..."

Lúc di động truyền ra tin tức Tô Vận đã rời khỏi, vạt áo bị níu lại của Trịnh Khải đột nhiên lỏng ra, hai mắt Kỳ An đã nhắm lại, bất quá khóe miệng lại mơ hồ nở nụ cười: 'Tô Vân, nụ cười cuối cùng để lại cho ngươi, nguyện ngươi bình an suốt cuộc đời còn lại.'

"Ngươi quá ích kỷ, quá khốn kiếp. Ngươi có biết, về sau Tô Vận biết chuyện này, nàng sẽ điên mất. Lúc nào cũng vậy, ngươi vẫn luôn tính toán chúng ta, ngươi đùa bỡn tất cả chúng ta, sau đó lại buông tay rời khỏi." Trịnh Khải quỳ một bên rên rỉ, lần đầu tiên lòng thật đau: "Ngươi mới là người xấu nhất."

Tô Vận vừa ra khỏi bệnh viện, chợt dừng bước ở cổng bệnh viện, người bên cạnh hết sức lo sợ nhìn: "Tiểu thư, làm sao vậy?"

"Hm?" Tô Vận xoa xoa nước mắt trên mặt, nhàn nhạt cười: "Không sao, đột nhiên có chút buồn thôi. Trở về đi."

"Vâng, tiểu thư."

Tô Vận cũng không biết tại sao đột nhiên lại khóc, có phải là bầu không khí ở bệnh viện quá mức đè nén? Ngẩng đầu phiền muộn nhìn trời, Tô Vận thở dài: Ta nhớ ngươi, ngươi ở đâu? Ta lúc nào mới có thể tìm được ngươi?

Mấy tháng sau, bên ngoài Ảnh Thị Thành có thêm một thiếu nữ vô cùng thích cười sáng sủa như ánh mặt trời. Một đôi mắt to sáng ngời làm người khó mà quên. Thời gian lâu dài, mọi người phát hiện vị chạy cờ này rất thú vị, loanh quanh Ảnh Thị Thành diễn một vài nhân vật nhỏ, kiếm đủ tiền liền đi du lịch, nghe nói nàng đã đi hết danh lam thắng cảnh khắp tổ quốc, diễn thêm một thời gian sẽ lại nghỉ tiếp, ra nước ngoài ngắm nhìn những loại phong thổ nhân tình khác.

Sau đó, bên trong Ảnh Thị Thành có một đoàn phim, thường xuyên phát sinh ngoài ý muốn, cuối cùng bị buộc dừng quay, đoàn phim giải tán. Có tin đồn đạo diễn làm chuyện xấu nhiều, báo ứng tới rồi. Còn có người nói rằng đạo diễn trêu ghẹo nữ diễn viên, đắc tội phe đầu tư. Bát quái quá nhiều, không tiện liệt kê hết.

Chỉ là hôm đó Trịnh Khải ở đoàn phim thấy được đạo diễn nhục mạ một người mới vừa xuất đạo, sau một cuộc điện thoại đoàn phim bắt đầu thường xuyên xảy ra chuyện, cuối cùng dừng quay.

Lại một ngày khác, đoàn phim tiếp tục quay, một tiểu diễn viên nhận được một vai nhỏ. Sau khi quay Trịnh Khải lắc đầu liên tục: "Diễn xuất kém, nhân vật không vui chút nào, nàng ở trên trời nhìn chắc sẽ không thích, cắt phần diễn này đi."

Lại một ngày nào đó, Trịnh Dư Khiết phát hiện anh họ Trịnh Khải chú ý quá nhiều đến Cố Tô An, sử chướng ngại để cho Trịnh Khải đi nước ngoài, đoạn thời gian đó tỉnh S bớt đi một bá vương, đám con nhà giàu không ít người vô cùng vui mừng.

Mà Tô Vận thì chưa bao giờ dừng tìm kiếm người không giữ lời hẹn kia.

Kỳ An: Xin lỗi, ta lỡ hẹn rồi. Ta không hy vọng có kiếp sau, từ nay chúng ta đừng gặp lại nhau nữa. Nguyện ngươi bình an suốt cuộc đời còn lại.

Trịnh Dư Khiết: Bởi vì sợ kiếp sau phải mời ta ăn cơm sao? Kẹo kiệt thành như ngươi, không ai thèm lấy đâu.

Kỳ An: Bởi vì... ta tội nghiệt sâu nặng a!

Ngày nào đó trong tương lai, Diệp Thời Tầm rất tò mò hỏi: "Tại sao ngươi trước nay không đến quán cà phê?"

"Bởi vì... ta lúc nào cũng theo thói quen ở trong quán cà phê, tìm một người mua cà phê chỉ nhìn mà không uống. Nhưng ta biết, ta không tìm lại được nàng nữa."

一一一一一一

Tác giả có lời muốn nói:

Trịnh Khải: Chòi má, lão tử chết lăn quay rồi ngươi mới cho lão tử tẩy trắng!!!

Xuẩn tác giả: Không hề! Ngươi vẫn đen thui, bởi vì ngươi có sai, phạm vào tội không thể tha, ngươi chết cũng là đáng kiếp. Yên nghỉ a!

Trịnh Khải:... Lão tử chết thật nghẹn khuất!

Tiêu Luyến: À nè, mị muốn hỏi một chút... Tô Vận đổi tên Tô Vân, vậy Cố tỷ tỷ rốt cuộc tên gì a?

Cái vấn đề này... Next, cái khác!

Hỏi: Kế tiếp là phiên ngoại của ai?

Đáp: Tạm thời không phiên ngoại nữa, chính văn tiếp đi. Qua mấy chương nữa là tuyến sự kiện này kết thúc rồi. Còn dư lại hai tuyến sự kiện cùng một đường tình cảm nữa là có thể kết thúc! Gánh nặng đường xa a!

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P.s: Nhiều người nghĩ rằng Tô Vận sau khi tẩy trắng thì bị yếu đi, còn từ công thành thụ, nhưng mà đọc xong chương này t thấy giả sử Kỳ An còn sống thì Vận cũng chưa chắc công nổi chị gái này đâu, coi bộ ngay từ đầu đã là thụ rồi, chẳng qua là kiếp trước hắc hóa thành công ^ↀᴥↀ^

Mà cũng hơi uổng, kiểu người như Cố tỷ tỷ đúng gu nhân vật tui thích nè, mỗi tội lãnh cơm hộp sớm quá ('・ω・')