Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai

Chương 39




Editor: Mứt Chanh

# Trương Hòa Bình đăng Weibo #

Tốc độ của Hot search này bò lên quả thực dọa người, này cũng khó trách được bởi vì Trương Hòa Bình từng đăng một cái Weibo là [ Mạnh Chung Xu là diễn viên có linh khí nhất mà tôi đã xem ]

Hiện tại đột nhiên đăng Weibo, sao có thể không oanh động.

Mạnh Thử Hàn nhấp vào xem, thế nhưng lại thấy được tên của mình.

[ Mạnh Thử Hàn cũng là diễn viên có linh khí nhất mà tôi từng xem ]

Bình luận phía dưới giống như thủy triều vọt tới.

[chị  Thử Hàn của chúng ta có đạo diễn Trương chứng thực! ]

[emmmm đạo diễn Trương bị trộm tài khoản sao? ]

[ tôi xác nhận, đạo diễn Trương bị trộm tài khoản ]

[ Đạo diễn Trương tự mình ra giúp chị Thử Hàn làm sáng tỏ, các antifan vả mặt không! ]

Riêng cô chú ý tới vị fan có năng lực chiến đấu siêu quần kia.

[ Bà xã của tôi là Mạnh Thử Hàn: Kỹ thuật diễn của bà xã tôi là tốt nhất! Không tiếp thu phản bác, nếu có ai phản bác liền tới thử xem:) ]

Mạnh Thử Hàn cười rộ lên, cô  có thể tưởng tượng đến dáng vẻ khi bình luận của vị fan này thật kiêu ngạo.

Cũng không biết fan này có phải học sinh tiểu học không, khả năng tác nghiệp không nhiều lắm.

Cô quay trở lại lại nhìn Weibo Trương Hòa Bình.

Một hàng ngắn ngũn này của ông khiến trong lòng Mạnh Thử Hàn lại hơi hơi nhảy dựng.

Cô mím môi, trở lại WeChat nói cảm ơn Trương Hòa Bình, hơn nữa chia sẻ Weibo Trương Hòa Bình.

[ cảm tạ đạo diễn Trương! Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực! Xin mọi người hãy ủng hộ 《 gấu trong lửa》]

Trương Hòa Bình thực sự đăng Weibo giúp Mạnh Thử Hàn, đây là việc cô chưa từng lường trước được.

Cũng không biết đến tột cùng là nhìn mặt mũi Mạnh Chung Xu hay là bởi vì Mạnh Thử Hàn.

Chuyện về kĩ thuật diễn của Mạnh Thử Hàn nhanh chóng lên men, càng có đạo diễn Trương chứng thực, các loại quảng cáo trong khoảng thời gian ngắn đều vọt tới.

Lâm Lê lựa chọn mấy cái rồi gửi cho Mạnh Thử Hàn xem nhưng Mạnh Thử Hàn đều không muốn.

Cùng lúc đó, tập huấn Đại tân sinh lập tức phải hạ dấu chấm câu và tiến vào giai đoạn kết thúc.

Mạnh Thử Hàn dạy các thí sinh kỹ xảo ánh mắt khi biểu diễn,đó đều là kinh nghiệm quay phim nhiều năm tổng kết ra.

Về phương diện khác, Chu Bồi nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Mạnh Thử Hàn cùng hắn thân cận thật đúng là cho rằng Mạnh Thử Hàn cái gì cũng chưa phát hiện, chỉ cho là bệnh đa nghi của mình mà thôi.

Trở lại Lâm Sơn, nghỉ ngơi hai ngày liền phải tiếp tục quay tập thứ 8.

Đội của ba vị huấn luyện viên chính thức tiến vào thời kỳ pk.

Ca hát và nhảy múa đều phải biểu diễn ở trên sân khấu.

Ba đội quyết đấu với nhau, Mạnh Thử Hàn vận khí không tốt cho nên ở vòng thứ nhất liền cùng Thẩm Hi giằng co.

Một vòng lại một vòng thi đấu, hai đội đạt được điểm bằng nhau.

Kế tiếp lại là cùng đội Chu Bồi thi đấu, để cho Mạnh Thử Hàn kinh ngạc vẫn là Phùng Tử Dạng.

Con bé lớn lên vốn dĩ không tồi, hiện tại thực lực tăng lên, ở trên sân khấu biểu hiện càng là kinh diễm.

Kết thúc một ngày quay phim, Lục Hưu đạt được hạng nhất vòng thứ nhất, trong lòng cao hứng liền mời Mạnh Thử Hàn cùng đi ăn cơm.

Mạnh Thử Hàn vốn dĩ muốn cự tuyệt nhưng Lục Hưu lại nói: "Mạnh lão sư lúc trước đáp ứng ký tên cho em còn chưa có thực hiện, không bằng lần này cùng nhau đi."

Mạnh Thử Hàn đáp ứng người khác rồi tự nhiên đồng ý.

Nhà ăn Pháp, tiếng nhạc đàn violon lâu dài.

Nói thật, Mạnh Thử Hàn thật sự không thích cơm tây,chỉ thích ăn lẩu thôi.

Cho nên cùng Khương Kiền kết hôn nhiều năm như vậy, thật đúng là anh không có mang theo cô đến này chỗ này chỗ kia nhiều nhất chính là ở nhà để dì Trịnh nấu đồ ăn.

Lục Hưu lấy giấy bút ra đưa cho Mạnh Thử Hàn, "Mạnh lão sư, phiền quá."

Mạnh Thử Hàn thuần thục mà đem tên của mình viết trên giấy, vừa nói: "Không phiền đâu."

Ăn xong bữa cơm này, Mạnh Thử Hàn cũng không  ăn nhiều lắm, Lục Hưu cũng không phát hiện Mạnh Thử Hàn không thích ăn chỉ cho là nữ minh tinh vì bảo trì dáng người mà ăn uống điều độ thôi.

Mạnh Thử Hàn lại cùng Lục Hưu nói chuyện vài câu về chuyện PK, hai người lúc này mới tách ra.

Cô gọi xe về nhà, ở phía dưới nhà thế nhưng gặp được một người.

Phùng Tử Dạng thế nhưng ở bên ngoài tiểu khu nhà cô.

Cô ta nhìn thấy Mạnh Thử Hàn từ xe taxi ra tới, hiển nhiên mà hất cằm lên, Mạnh Thử Hàn đối với Phùng Tử Dạng thật sự là không sinh ra nổi một tia hảo cảm, bởi vì cô em họ này lúc trước công khai tới câu dẫn ông xã cô.

Đổi lại là ai đều sẽ không thể có hảo cảm.

Mạnh Thử Hàn làm bộ không có nhìn thấy, từ trước mặt Phùng Tử Dạng đi qua.

Phùng Tử Dạng tức giận đến dậm chân, "Mạnh Thử Hàn chị đứng lại!"

Mạnh Thử Hàn không có đứng lại, ngược lại xoắn giày cao gót chạy, một bên chạy còn vừa nói: "Phùng Tử Dạng em là heo sao? Ai đứng lại là ngốc!"

Phùng Tử Dạng: "......"

Cô ta đuổi theo đi vào, bằng vào tố chất tốt đẹp, cuối cùng  Mạnh Thử Hàn tiến trước vào thang máy chặn cô ta lại, hai người cùng nhau vào thang máy.

Thang máy chỉ có hai người nhất thời yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người có chút dồn dập.

Mạnh Thử Hàn cảm thấy chính mình quá ấu trĩ, thế nhưng cùng Phùng Tử Dạng so chạy bộ sao?

Chờ đến khi Mạnh Thử Hàn ấn tầng 12, Phùng Tử Dạng mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Mạnh Thử Hàn nói: "Chị tự cầu nhiều phúc đi!Đạo diễn Chu cùng Lạc Phán muốn cùng nhau hợp mưu hãm hại chị!"

Giọng nói thiếu nữ ở thang máy vang lên, Mạnh Thử Hàn sửng sốt, thật sâu liếc Phùng Tử Dạng một cái.

Cô bỗng nhiên cười rộ lên, lông mài cong cong, duỗi tay giữ lấy tóc đuôi ngựa của Phùng Tử Dạng, "Ôi, Phùng Tử Dạng, em chừng nào thì có lòng tốt như vậy? Ha ha, em không đi theo hai người đó hãm hại chị thì tốt rồi, còn có thể lại đây nói cho chị sao?"

Phùng Tử Dạng giãy giụa, vừa vặn cửa thang máy mở ra, Mạnh Thử Hàn buông tóc đuôi ngựa của Phùng Tử Dạng ra rồi mang túi xách đi ra thang máy.

Phùng Tử Dạng quật cường mà giương cằm, ánh mắt không cho là đúng, "Chị thật đúng là cho rằng em quan tâm chị sao? Chị nằm mơ đi! Em muốn đường đường chính chính mà vượt qua chị, mới sẽ không để cho người khác đem chị vặn đổ."

"Tạm biệt nha." Mạnh Thử Hàn đứng ở bên ngoài thang máy, hướng tới Phùng Tử Dạng phất phất tay.

Bộ dáng kia, vân đạm phong khinh, cũng không biết có tin tưởng lời nói của Phùng Tử Dạng hay không.

Cửa thang máy khép lại, Phùng Tử Dạng ở thang máy hô một tiếng: "Em nói đều là sự thật!"

Lúc sau,thanh âm của cô ta càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi nghe không thấy.

Mạnh Thử Hàn nhìn thang máy ngừng ở lầu một không có di chuyển, ý cười bên trong bỗng nhiên thành lạnh lẽo.

Chu Bồi muốn hãm hại cô không có gì lạ nhưng Lạc Phán hãm hại cô làm cái gì?

Tuy rằng nói Phùng Tử Dạng kiêu căng chút nhưng tâm tư đơn thuần, cũng không đáng tới nói dối, trừ phi Lạc Phán là thật sự đối với cô tự nhiên có địch ý gì đó.

Cô như suy tư gì đó mà về đến nhà, quay lại xem lúc trước đã ra mấy tập Đại tân sinh.

Khi trực tiếp nhìn Lạc Phán, quả nhiên ngày thường không có chú ý, hiện tại nhìn kỹ lại mới phát hiện ánh mắt Lạc Phán đối với cô thật sự là không tốt cho lắm.

Cô suy nghĩ cẩn thận này đến tột cùng là vì cái gì.

Đêm nay, Khương Kiền không có tới.

Mạnh Thử Hàn cũng chưa từng hỏi, rốt cuộc lúc trước Khương Kiền không phải tăng ca chính là trở về lâm viên Cô Tây, cũng không có gì lo lắng.

Việc hãm hại mà cô mong chờ thật lâu không có đến, ngược lại là Đại tân sinh lập tức liền tiến vào bữa quay cuối cùng,đội có số điểm cao nhất có thực lực nhất trong Đại tân sinh sẽ trực tiếp ký hợp đồng với giải trí Đầy Sao.

Các thí sinh kiếm được rất nhiều điểm, đến cuối cùng đều là đội Thẩm Hi cao một bậc.

Đếm ngược còn hai tập nữa hoàn thành, bầu trời xuất hiện cơn mưa nhỏ.

Lâm Lê thay cô căng dù ra, hỏi: "Gần đây thấy em thất thần thế nào á, em đừng lo lắng, em đừng có áp lực."

Mạnh Thử Hàn đang muốn trả lời  liền ngừng lời nói lại.

Cô nhìn đến đường cái đối diện,bên cạnh Porsche là một người phụ nữ gầy gò đang đứng là Đường Hân Viện.

Lúc trước Đường Hân Viện được thả ra vẫn luôn không có tin tức, không nghĩ tới lại ở chỗ này lại nhìn thấy cô ta.

Thẩm Hi đứng ở bên người cô ta, nói cười yến yến nhất phái ôn nhuận.

Mạnh Thử Hàn nhấp môi cười rộ lên, để Lâm Lê đi trên xe chờ cô, Lâm Lê nhìn cô một cái rồi đồng ý.

Mạnh Thử Hàn cầm ô đi qua, nghe được Thẩm Hi nói: "Em quá gầy, anh đều đau lòng, em nhất định phải ăn nhiều một chút."

Đường Hân Viện ngoan ngoãn mà "dạ" một tiếng, giống như làm nũng giữ chặt ống tay áo Thẩm Hi.

Tiếng giày cao gót của Mạnh Thử Hàn rơi trên mặt đất kêu lộc cộc.

Thẩm Hi cùng Đường Hân Viện quay đầu xem liền nhìn thấy là Mạnh Thử Hàn, hai người đồng thời thay đổi sắc mặt.

Thẩm Hi chắn trước mặt Đường Hân Viện, cau mày, "Thử Hàn, em muốn làm gì?"

Mạnh Thử Hàn ngẩng cao đầu, thăm dò Đường Hân Viện ở phía sau Thẩm Hi,nhếch lên khóe môi, "Đường tiểu thư, chúng ta cùng đi uống cà phê nhé?"

Mái tóc quăn màu hạt dẻ từ đầu vai chảy xuống, phô ở sau người, lúc này mặt mày cong lên  giống như còn thật sự không có chút gì hung ác.

Làn da cô vốn dĩ trắng như tuyết, hiện tại còn mang ô màu vàng nhạt càng tôn da thịt như tuyết.

Thẩm Hi đem ánh mắt từ trên người cô thu hồi lại, cự tuyệt nói: "Ngại quá, anh cùng Hân Viện còn có việc không thể cùng em đi uống cà phê."

Mạnh Thử Hàn không có phản ứng lại lời Thẩm Hi mà là tới gần Đường Hân Viện, vóc dáng cao gầy làm Đường Hân Viện ngẩng đầu nhìn cô.

Đường Hân Viện cắn chặt môi dưới không nói gì.

Thẩm Hi đang muốn nói chuyện liền nhìn thấy Mạnh Thử Hàn liếc mắt lại đây, ánh mắt sắc bén phảng phất là mang theo dao nhỏ.

Cô lạnh giọng nói: "Tôi cùng Đường tiểu thư nói chuyện, anh xen mồm làm cái gì?"

Môi Thẩm Hi giật giật, còn chưa nói ra lời lại bị ánh mắt Mạnh Thử Hàn khinh miệt trở về.

Đường Hân Viện đứng ở phía sau Thẩm Hi, kéo tay áo hắn, cuối cùng lên tiếng: "Không có việc gì, anh ở chỗ này chờ em mười phút."

Thẩm Hi duỗi tay ôm lấy Đường Hân Viện hít sâu một hơi, "Hân Viện, anh lo lắng......"

"Không có việc gì, Mạnh Thử Hàn cho dù có Khương Kiền chống lưng cũng không thể làm gì em."

Đường Hân Viện nói những lời này rất lớn, là cố ý để Mạnh Thử Hàn nghe thấy.

Mạnh Thử Hàn vốn dĩ cũng không có tính toán làm gì cô ta chỉ là lễ phép mà cười cười.

Đường Hân Viện đều đã nói như vậy, Thẩm Hi cũng liền buông cô ta ra, ngồi vào trên xe chờ cô ta trở lại.

Một quán cà phê gần nơi ghi hình.

Bởi vì trời đổ mưa cho nên không có nhiều người liền có chút quạnh quẽ.

Ngoài quán cơn mưa ào ạt, gió thổi cây xanh lay động,cô nhấp một ngụm cà phê nghiêng đầu nhìn bên ngoài.

Đường Hân Viện đối với Mạnh Thử Hàn có chút bóng ma, cái cảnh tượng này làm cô ta tự nhiên cảm thấy quen thuộc, đáy lòng phát lạnh.

Cô ta có chút nóng nảy, nắm ly cà phê uống một ngụm, "Cô tìm tôi đến tột cùng là có chuyện gì?"

Mạnh Thử Hàn quay đầu, đôi mắt linh động, bên trong phảng phất là phủ kín kim cương.

Cô chậm rãi mà nói: "Đường tiểu thư thay đổi rất nhiều."

Vô nghĩa!

Cô ở bên trong ngốc sáu tháng có thể không thay đổi sao!

Đường Hân Viện cắn chặt hàm, nắm chặt ly cà phê, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Mạnh Thử Hàn nhìn vào trong mắt, tự nhiên cười: "Đường tiểu thư đừng khẩn trương, những việc này đều đã qua."

Đã qua? Không có khả năng!

Cô đời này đều nhớ kỹ! Nếu đời này không cơ hội báo thù, kiếp sau cũng muốn!

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trong miệng lại nói: "Ừ, đã qua."

"Đường tiểu thư,cô cảm thấy vì cái gì tôi sẽ hẹn cô tới uống cà phê chứ?"

Mưa bên ngoài rơi xuống từ cửa sổ, và bây giờ nó đã bắt đầu rơi những giọt nước.

""Vì cái gì?"

Mạnh Thử Hàn đem điện thoại lấy ra, mở  ảnh chụp rồi đưa tới trước mặt Đường Hân Viện, "Đường tiểu thư trước nhìn xem một chút đi."

Đường Hân Viện xem qua, khi nhìn đến ảnh chụp liền ngây ngẩn cả người.

Từ lúc bắt đầu bình tĩnh dần dần liền trở nên dữ tợn.

Hương cà phê lan tỏa ở bốn phía, ngồi ở chỗ này còn có thể nghe được bước chân vội vàng của người đi đường bên ngoài, bên tai Đường Hân Viện đang bùng nổ, trong đầu như có thứ gì đó nổ tung.

Da đầu tê dại, nước mắt cũng ngăn không được mà rơi xuống.

Mạnh Thử Hàn lấy khăn giấy thay cô ta lau nước mắt, "Hắn tiếp cận cô bất quá là vì Đỉnh Minh mà thôi, Đường tiểu thư, cô ngẫm lại đi nếu  hắn bắt được cổ phần của Đỉnh Minh, các người cũng kết hôn hắn liền không cần cô."

Đường Hân Viện nắm chặt điện thoại, mở đến phía sau.

Càng lúc càng dữ tợn.

Mạnh Thử Hàn không chê chuyện lớn tiếp tục nói: "Thừa dịp cô không ở đó, cùng phụ nữ khác làm chuyện khác lại còn làm bộ dáng vẻ thâm tình không thay đổi, phỏng chừng sau lưng hắn còn đang chê cười cô đấy."

Xem xong ảnh chụp, Đường Hân Viện gục đầu ở trên bàn, ngón tay cô ta khẩn trương bắt lấy góc bàn, nức nở: "Cô đừng nói nữa! Cô đừng nói nữa!"

Mạnh Thử Hàn nhắm đôi mắt lại, khẽ cười một tiếng, "Thật ra tôi không quan trọng, dù sao đã thoát khỏi hắn."

"Bất quá Đường tiểu thư chúng ta  không giống nhau." Ngón tay cô như có như không gõ vào trên bàn, làm người nghe có chút bực bội, "Giá trị con người của cô cao, càng là con gái duy nhất của Đường tổng, tương lai Đỉnh Minh tất nhiên là của cô, nếu có thể khống chế được cô, Đỉnh Minh kia đối với Thẩm Hi mà nói còn không phải giống như lấy đồ trong túi sao?"

Đường Hân Viện ngẩng đầu lên, trên trán đỏ một mảnh.

Đôi mắt cô ta màu đỏ tươi, nhìn chằm chằm Mạnh Thử Hàn không nhúc nhích.

"Thẩm Hi lúc trước có thể không nhớ tình cũ hãm hại tôi, khi đó đối với tôi còn còn có chút tình cảm." Cô đón nhận ánh mắt Đường Hân Viện, "Sau khi đến được Đỉnh Minh, sẽ đối với cô cùng Đường gia làm chút gì đấy?"

Giọng Đường Hân Viện có chút nghẹn ngào gian nan hỏi ra tiếng: "Tôi đây nên...... Làm sao bây giờ."

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời editor: Chúng ta đã cùng nhau đi được 2/3 chặng đường. Đôi khi mình có vài sai sót, hy vọng các bạn góp ý để mình chỉnh sửa cho tốt. Cảm ơn mọi người