Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai

Chương 53




Editor: Mứt Chanh

Vào tháng sáu thời tiết dần trở nên nóng bức.

Nhìn lại bụng mình, trong lòng Mạnh Thử Hàn càng bực bội thật sự.

Bạn học đại học muốn tổ chức họp lớp, mấy vị "" bạn tốt"" trước kia từng quyết liệt một hồi cũng gửi tin nhắn tới hỏi cô muốn đi hay không, cô không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt.

Gần đây trên mạng cũng có người hỏi Mạnh Thử Hàn như thế nào không có tin tức, không có hoạt động.

Vạn Thịnh một mực đều không có phản ứng.

Dần dần, liền có người suy đoán Mạnh Thử Hàn có thể là muốn rời khỏi giới giải trí.

Mạnh Thử Hàn không im lặng nữa liền lập tức ra mặt bác bỏ tin đồn: [ tôi còn có thể quay phim tám trăm năm nữa! ]

[ a a a a a a a a a a! Dân cư mất tích đã trở về sao? ]

[ ô ô ô quá tốt rồi chị Thử Hàn  sẽ không giải nghệ]

[Lần này chị Thử Hàn   cũng nghỉ ngơi lâu lắm rồi đó? ]

[ tỷ tỷ người yên tâm! Tra nam Thẩm Hi này sẽ không lại thương tổn chị!]

Bác bỏ tin đồn  không được mấy ngày, lại có đồn đãi phát lên, có người nói Mạnh Thử Hàn mang thai cho nên lúc này mới không có tin tức.

Tin tức vừa ra tới đã bị nhiều người chia sẻ hơn nữa còn bình luận.

Có người nói Mạnh Thử Hàn đã sớm sinh, càng có người nói con của Mạnh Thử Hàn cũng có thể chạy được rồi, những người này nói thật quá thú vị.

Đối với cách nói mang thai này, thật ra Mạnh Thử Hàn không muốn bình luận, trên mạng có người nói là cam chịu, cũng có người nói Mạnh Thử Hàn là lười phản bác lại tin tức thôi.

Khương Kiền vốn dĩ đã rảnh rỗi muốn ở nhà bồi cô, chỉ là trong công ty có cái hạng mục lớn, thế nào cũng bắt anh tự mình đi nói, Khương Kiền không có biện pháp đành phải tốn nửa ngày làm việc chăm chỉ.

Trước khi rời đi, Khương Kiền đứng ở trước mặt cô nói: "Giữa trưa nhất định trở về."

Thực nhanh đã đến giữa trưa, Khương Kiền lén lút gọi điện thoại cho dì Trịnh, nói có một văn kiện quên mang theo,bảo dì Trịnh đi qua đưa một chút.

Vừa lúc bị Mạnh Thử Hàn nghe được.

Mạnh Thử Hàn ở nhà cũng nghẹn đến phát cuồng, trước hết bảo dì Trịnh lấy văn kiện ở phòng ngủ, "Dì Trịnh,dì ở nhà nấu cơm, để con tự đưa qua cho anh ấy."

"Không được đâu phu nhân, tiên sinh đã dặn dò ngàn vạn lần không thể để con biết."

"......"Mắt Mạnh Thử Hàn u oán mà nhìn văn kiện.

Xem ra Khương Kiền đã sớm rõ rằng nếu cô biết muốn đi đưa văn kiện khẳng định sẽ cướp đi.

Dì Trịnh không lay chuyển được Mạnh Thử Hàn, còn không yên tâm cô một mình đi ra cửa, vì thế dặn dò tài xế nhất định phải chăm sóc tốt cho cô, lúc này mới cho Mạnh Thử Hàn rời đi.

Không biết trong bao hồ sơ có văn kiện gì, hẳn là rất quan trọng bởi vì buổi tối mấy ngày nay  Khương Kiền đều xem.

Cô không có tâm tư đi quản chuyện gì của anh, cũng không  muốn mở ra xem.

Chỉ là lần đầu tiên cô đi đến công ty anh, tâm tình còn ẩn ẩn có chút khẩn trương.

Ngoài cửa sổ xe có gió thổi vào,cô duỗi tay đóng lại, sợ mình  sẽ bị cảm lạnh, đối với thân thể không tốt cho lắm.

Tốc độ xe không nhanh, cô còn có thể nhìn thấy người đi đường.

Lâm viên Cô tây cách Tinh Quang không xa lắm, lái xe hơn mười phút liền đến.

Tài xế xuống xe giúp Mạnh Thử Hàn mở cửa xe, thân mình cô có chút nặng liền đỡ cửa xe đi xuống.

Cái nóng trực tiếp đánh đến khiến cô duỗi tay lau trán, tài xế tiến lên đây nói: "Phu nhân, nếu không tôi gọi Khương tổng đưa lên, cô ngồi trong xe chờ đi."

"Không được." Mạnh Thử Hàn một ngụm từ chối, "Tôi muốn đi lên nhìn anh ấy."

Tài xế như ăn một túi cẩu lương, lúc này mới nửa ngày không gặp có cái gì hay để nhìn!

Mạnh Thử Hàn kiên trì muốn đi, cũng may mặt của cô quen thuộc chỉ cần là người lên mạng đều nhận ra cô.

Quầy tiếp tân vừa thấy mặt Mạnh Thử Hàn  liền ngơ ngẩn, có lẽ là chưa nhìn thấy qua Mạnh Thử Hàn ngoài đời thực.

"Chị Thử, Thử Hàn?!"

Một tiếng thét kinh hãi này đưa tới không ít ánh mắt.

Cô đứng trước quầy lễ tân, gật đầu, "Tôi tới  đưa văn kiện cho Khương tổng, có thể đi lên không?"

Nũ nhân viên ở quầy tiếp tân liên tục gật đầu, đôi mắt không nhúc nhích nhìn chăm chú vào bụng đang nhô lên của cô.

Cô ấy nhịn không được nói: "Em báo cho Khương tổng một tiếng, không bằng chị liền ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, em đưa chị lên."

"Không được, văn kiện bí mật, tôi phải tự mình giao cho Khương tổng!"

Cô gái ấy đành phải gọi điện thoại cho trợ lý Lưu, ba phút sau, thang máy ở lầu một dừng lại.

Cửa thang máy mở ra liền nhìn thấy Khương Kiền xoải bước mà đến.

Đôi chân dài thẳng tắp ẩn sâu ở ống quần, ánh mắt anh cố định ở trên người Mạnh Thử Hàn không nhúc nhích.

Anh vài bước đi tới, nhíu mày, "Không phải nói dì Trịnh tới sao, em tới làm cái gì?"

Mạnh Thử Hàn chậm rãi muốn đứng lên, Khương Kiền duỗi tay đi đỡ một phen.

Nhân viên bốn phía đang xem náo nhiệt thổn thức, Khương Kiền cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quanh liếc mắt một cái, giọng nói lạnh lẽo nói: "Đi làm hay là đang xem náo nhiệt?"

"Nếu muốn nhìn, không ngại cho các người đến bộ phận nhân sự nhìn xem."

Giọng của anh lạnh băng, mặc dù trời nóng thế nhưng có chút lạnh lẽo.

Tất cả mọi người đều không dám không nghe Khương Kiền,  nhanh chóng thu hồi ánh mắt tò mò  đi làm việc của mình.

"Khương tổng anh  rất hung dữ." Mạnh Thử Hàn giữ chặt cánh tay Khương Kiền,cô đem túi văn kiện đưa qua, "Em muốn nhìn văn phòng của anh một chút."

"Ừ." Anh bước từng bước nhỏ, nhân nhượng Mạnh Thử Hàn, "Mang em đi xem."

Hai người cùng nhau vào thang máy, ấn tầng cao nhất.

Thang máy mới vừa khép lại, một đám nhân viên liền tụ ở bên nhau, ríu rít thảo luận về Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền.

Dọc theo đường đi, Mạnh Thử Hàn đưa mắt nhìn anh, sườn mặt cũng lộ ra lãnh đạm.

Đôi mắt chớp chớp, bỗng nhiên che lại bụng, nắm chặt tay áo Khương Kiền, "Khương tổng, đau......"

Diễn kịch đối với Mạnh Thử Hàn mà nói đây là chuyên nghiệp.

Sắc mặt Khương Kiền biến đổi liền  vòng lấy eo cô, nhìn như bình tĩnh hỏi: "Làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?"

Nhìn ngữ khí như là bình tĩnh nhưng lời nói này lại mang lên khẩn trương cùng run rẩy.

Người khác nghe không hiểu liền tính, tốt xấu gì cô cũng  cùng Khương Kiền kết hôn nhiều năm như vậy, chút biến hóa như vậy cũng  nghe ra được

Cô cười thành tiếng rồi giữ chặt tay Khương Kiền, "Khương tổng, anh vừa mới quan tâm em hay là đang quan tâm bảo bảo thế."

Khương Kiền tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng giữ vững nhưng tay anh lại ôm cô không buông ra, mới vừa rồi vấn đề kia của Mạnh Thử Hàn anh cũng không có đáp lại,dường như chuyện vừa rồi đều không có phát sinh qua.

Thang máy dừng lại, cô lảo đảo, may mắn được Khương Kiền đỡ nhưng cũng không có chấn động quá lớn.

Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy trợ lý Lưu đứng ở bên ngoài.

Trong thang máy, tay Khương Kiền cùng Mạnh Thử Hàn lôi kéo, dáng vẻ thân mật khăng khít.

Trợ lý Lưu dời mặt đi, "Khương tổng, người của Hằng Minh ở trong phòng hội nghị chờ ngài, ngài xem hiện tại......"

Khương Kiền để Mạnh Thử Hàn ra thang máy trước, anh bước theo sau mới ra tới.

Mạnh Thử Hàn nhìn anh: "Anh rất bận sao? Vậy anh không cần phải để ý em, em ở trong văn phòng chờ anh."

Khương Kiền liếc mắt nhìn trợ lý Lưu, "Không bận, một ít người râu ria." Nói xong, anh đem văn kiện trong tay ném cho trợ lý Lưu, "Để Lý Đức Sinh đi giao thiệp, tôi có việc khác."

"Nhưng Khương tổng......"

Đôi mắt lạnh của Khương Kiền đảo qua, trợ lý Lưu cũng không dám nói ra một lời.

Trong lòng của Khương Kiền không cao hứng cho lắm,người này thật không có tầm nhìn mà, không thấy được bà xã anh tới thăm ban sao?

Công việc có thể quan trọng hơn việc bà xã tới thăm ban sao?

Không có khả năng.

Trợ lý Lưu cũng không dám nói nhiều, sau khi chính xác tiếp thu ý kiến của Khương Kiền liền mang theo văn kiện đi tìm Lý Đức Sinh.

Khương Kiền mang theo Mạnh Thử Hàn đến văn phòng anh, văn phòng không lớn cũng không có phòng ngủ lớn bên trong.

Bức màn màu xanh đen khép hờ cửa sổ, ánh nắng xuyên thấu qua khe hở chiếu vào.

Trong phòng còn mở điều hòa, hơi có chút lạnh lẽo.

Phong cách trong văn phòng gần giống như ở nhà, lạnh lẽo và buồn tẻ.

Trên bàn làm việc của Khương Kiền đặt một cái máy tính là ngày thường anh dùng để làm việc.

"Nhiệt độ điều hòa có chút thấp, anh mở cao một chút nhé." Anh đem nhiệt độ chỉnh cao chút, hỏi: "Anh lấy ly nước ấm cho em."

"Dạ, em ở chỗ này chờ anh."

Khương Kiền đi ra ngoài rót nước cho cô, cô ở trong văn phòng dạo qua một vòng, một bên giá sách trưng bày không ít sách báo, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy quyển tạp chí giải trí.

Trong lòng cô tò mò, người giống như Khương Kiền sẽ xem tạp chí giải trí sao?

Đống sách báo giải trí đó có chút cũ, trong đó có một quyển bìa là khuôn mặt non nớt thời trẻ của cô.

Cô dụi mắt và ánh sáng từ rèm cửa chiếu vào mặt khiến cô cảm thấy hơi chói mắt.

Ngón tay từ khuôn mặt non nớt của cô lướt qua,cô không khỏi nhớ tới đây là lần đầu tiên chụp ảnh.

Thời điểm cô chưa vào đại học có quay qua một bộ phim, bộ phim này cũng xem như thành công, cô cũng được tạp chí thăm hỏi.

Không nghĩ tới nơi này của Khương Kiền thế nhưng lại giữ những tạp chí trước kia lâu như vậy?

Cô đem tạp chí đặt lại chỗ cũ, làm bộ như không có chạm qua, lại dạo bước đến bàn làm việc ngồi ở ghế của anh.

Ngón tay từ trên bàn lướt qua, không cẩn thận đụng phải bàn phím, máy tính liền sáng lên.

Thế nhưng không có tắt máy.

Mạnh Thử Hàn không muốn xem, chỉ là liếc mắt một cái nhìn qua liền thấy được thứ không nên thấy.

Không phải ổ cứng trạch nam gì, cũng không phải cơ mật thương nghiệp gì, mà là tài khoản Weibo nào đó đang treo ở giao diện.

Không thể không nói, cái tài khoản này thật là khiến cho Mạnh Thử Hàn chú ý.

Trên màn hình máy tính, mấy chữ đập vào trong mắt cô—— bà xã của tôi là Mạnh Thử Hàn.

Cái này còn không phải là fan tiểu học của cô sao!

Này còn không phải là fan nam chiến đấu kịch liệt cùng anti fan sao?

Nhưng cái tài khoản này...... Như thế nào liền đăng nhập ở trên máy tính Khương Kiền chứ?

Suy nghĩ trong chốc lát, Mạnh Thử Hàn lộ ra một nụ cười ranh mãnh.

Khóe môi một tia độ cung, nhìn thấu hết thảy.

Cô không nghĩ tới Khương tổng là cái dạng này.

Khi Khương Kiền trở về, Mạnh Thử Hàn đang ngồi một bên trên sô pha, dáng ngồi lười biếng.

Cô mềm như bông, toàn thân không có sức sống như ngày thường, thoạt nhìn như là chú mèo đang ngủ say.

Anh cầm ly nước đi qua, chỉ có một ly nước sôi để nguội.

Cô ngước mắt lên "Khương tổng,em có chút mệt mỏi, em phải về nhà."

Khương Kiền nhíu mày.

"Anh đưa em trở về."

Anh nếu là biết mang thai vất vả như vậy, anh liền chính mình mang!

Loại chuyện này cho anh làm thì tốt rồi, vì cái gì  cũng phải để cho Mạnh Thử Hàn chứ?

Mạnh Thử Hàn cự tuyệt đề nghị của Khương Kiền, "Anh đưa em đi xuống lầu là được rồi, tiểu Vương ở dưới chờ em."

Khương Kiền vẫn là muốn tự mình đưa cô về nhà, thuận tiện lại đi ăn một bữa cơm càng tốt.

Nhưng Mạnh Thử Hàn cự tuyệt, khẳng định là thật sự không muốn, anh cũng liền không có làm khó cô.

Hai người lại cùng nhau đi xuống lầu, chư vị nhân viên đang bát quái đều chú ý bên trong, Khương Kiền đem Mạnh Thử Hàn đưa lên xe xong lúc này mới trở về công ty.

Trên xe, Mạnh Thử Hàn hừ nhẹ không thành tiếng.

Cô từ trong túi đem điện thoại lấy ra, mở Weibo nhìn đến ID quen thuộc.

[ bà xã của tôi là Mạnh Thử Hàn ] như cũ chỉ đăng lại ít ỏi mấy cái về hoạt động của cô, cũng không có gì khác.

Ai có thể nghĩ đến, ngụy trang như thế này lại là Khương tổng của Tinh Quang!

Chồng của cô thành fan của cô!

Nghĩ đến đây,tâm tình Mạnh Thử Hàn càng tốt, cô mở hot search  liền thấy được hot search mới nhất.