Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai

Chương 66




Editor: Mứt Chanh

Vay tiền từ Bạch Hành là chuyện Phùng Tử Dạng không bao giờ nghĩ đến.

Ngay từ lần đầu tiên cô và Bạch Hành biết nhau, cô đã cảm thấy xấu hổ. Anh không bao giờ thiếu phụ nữ và không thiếu tiền. Nhưng Phùng Tử Dạng không quen với dáng vẻ trái ôm phải ấp.

Khi cô vừa gặp Bạch Hành, cô chỉ bước lại gần.Mà sau đó, một người phụ nữ đến bên cô rồi khóc và yêu cầu đừng bắt xóa bỏ đi đứa con.

Sau khi rõ ràng sự tình, Phùng Tử Dạng nói: Anh ấy là chú của tôi.

Người phụ nữ ngay lập tức nhặt đồ trang điểm,giẫm lên đôi giày cao gót cao 8 cm của cô ta và xoay eo rời đi như rắn nước. Một chút cũng không giống phụ nữ mang thai

Dù sao tóm lại, trong lòng Phùng Tử Dạng thì Bạch Hành có chút tra.

Có thể không quan hệ liền không quan hệ.

Phùng Tử Dạng đang thất thần,thì đột nhiên thấy một đôi tay mảnh khảnh vươn tới, cô định chặn lại nhưng nghe thấy thanh âm mê hoặc của Bạch Hành vang lên: "Đừng nhúc nhích."

Phùng Tử Dạng thật sự không nhúc nhích.

Cô nhìn Bạch Hành nhặt một chiếc lá trên tóc cô. Anh cười và ném nó xuống sàn.

Khuôn mặt của Phùng Tử Dạng có chút đỏ, nói chuyện đều lắp bắp lên: "Tôi không vay tiền, tôi cùng bạn học mượn, bạn học cùng lớp cũng có thể nuôi sống tôi.Nếu không nữa thì đi diễn đàn thành phố điện ảnh tìm việc, tóm lại sẽ không đói chết.. ""

Phùng Tử Dạng chuẩn bị rời đi thì Bạch Hành liền đuổi theo sau vài bước. Anh ta bất lực. "Sao ngốc thế, đi làm phiền bạn bè cũng không phiền tôi?"

Phùng Tử Dạng giật giật môi,đang muốn nói chuyện nhưng Bạch Hành căn bản không cho cô cơ hội này, "Lại nói như thế nào thì tôi còn là chú của cô, cô xem, chị họ và anh rể cô là bạn của tôi, tôi còn có thể để cô đói chết sao?""

Phùng Tử Dạng bị Bạch Hành thuyết phục.

Cô ngẩng đầu nhìn qua chỉ thấy màu mắt tối của Bạch Hành, rõ ràng là một đôi mắt đào hoa câu dẫn người đến cực điểm, lại không diễm lệ như là người bình thường nhưng ngược lại lộ ra một loại gần gũi.

Trách không được những người phụ nữ đó đổ xô tìm anh, cho dù là mất hết tất cả đều muốn cùng một khắc với Bạch Hành.

Thời điểm này Phùng Tử Dạng cảm thấy mình với những người phụ nữ đó không khác nhau,đều bị dáng vẻ của anh ta mê hoặc.

Dưới cái nhìn của Bạch Hành, Phùng Tử Dạng chậm rãi gật đầu

Chờ đến khi ở trên xe Bạch Hành, Phùng Tử Dạng mới phản ứng lại đây, không xong! Thế nhưng lại bị Bạch Hành mê hoặc!!!

Buổi tối, Bạch Hành gọi Phùng Tử Dạng đến sống ở nhà, để nói về việc đi học trở lại

Phùng Tử Dạng nghĩ, dù sao cũng không có tiết học liền gọi điện thoại cho Lam Sanh nói là đêm nay không trở về.

Lam Sanh ở trong điện thoại lo lắng sốt ruột, liên tiếp khuyên Phùng Tử Dạng: "Tử Dạng, chú kia của cậu có phải là người tốt hay không? Tớ có chút lo lắng cho cậu."."

Phùng Tử Dạng mới vừa tắm xong, Bạch Hành còn chuẩn bị áo ngủ cho cô, cô nằm hình chữ X trên giường mói chuyện điện thoại cùng Lam Sanh: "Cậu yên tâm đi, tuy rằng chú ấy thoạt nhìn không giống người tốt nhưng kỳ thật lại là người tốt, chú ấy là bạn của anh rể và chị họ của tớ, cho nên đáng tin.

""Nhưng cũng không nên tùy tiện ở lại nhà người ta, hắn có phải thích cậu hay không?

Không có không có, tuổi tác hắn đều lớn như vậy, tớ mới mười chín, sao có thể chứ, hắn chỉ thích loại phụ nữ chân dái,eo thon, ngực lớn thôi." Phùng Tử Dạng nhịn không được mà mắng, "Hừ,ánh mắt đàn ông đều cứ như vậy""

Lam Sanh trầm mặc, đè thấp thanh âm," Nếu anh ta không thich cậu... cậu thích anh ta sao? "

Trong giọng nói của Lam Sanh mang theo kinh ngạc, nói xong giống như thật sự rất có đạo lý..

Phùng Tử Dạng cũng là bị Lam Sanh nói cho sửng sốt, trên mặt cô đỏ lên, thề thốt phủ nhận, "Sao có thể, tớ sẽ thích một ông chú ư? Lam Sanh cậu tỉnh tỉnh!"!"

"Tử Dạng, cậu mới do dự trong năm giây,Nếu cậu... "

"Được rồi được rồi cậu đừng nói nữa, thứ sáu nhớ rõ giúp tớ giữ chỗ."

Phùng Tử Dạng cúp điện thoại, sợ rằng Lam Sanh sẽ nói nhiều hơn.

Mà ở cách vách, Bạch Hành vừa tắm xong, đang sấy tóc mới phát hiện điện thoại rung lên.

Cầm lên vừa thấy, hóa ra là Mạnh Thử Hàn.

Anh đem khăn lông ném ở trên giường, tiếp lên liền nói: "Khương phu nhân, hôm nay làm phiền rồi."

Thanh âm của Khương Kiền ở bên kia vang lên, "Không nghĩ tới cậu còn có thời điểm khách khí như vậy."

"Cũng phải, cảm tạ các người đã giúp tớ gạt đứa nhỏ kia ở lại."

Giọng Mạnh Thử Hàn ngay sau đó truyền tới: "Tuy Phùng Tử Dạng hoi nóng tính, nhưng con người vẫn là khá tốt,cậu đừng hung dữ với em ấy. "

Giọng nói phụ nữ mềm như bông cũng không biết là làm cái gì, dù sao nghe xong cũng khiến lòng người ta tê dại một trận..

Bạch Hành "Tut" một tiếng, "yên tâm, tôi thực sự đau chết cô ấy."

- ---------------

Thứ Sáu Phùng Tử Dạng mới có tiết, tuy rằng nói Bạch Hành chỉ cho cô ở hai ngày, nhưng hai ngày qua đi, Bạch Hành cũng không có nhắc đến chuyện cô rời đi..

Vì thế cô yên tâm mà ở lại hai ngày.

Thẳng đến buổi tối thứ năm, Bạch Hành đến công ty còn chưa về, cô đang chơi game thì cô ba bỗng nhiên gọi lại đây..

Phùng Tử Dạng còn tưởng rằng cô ba gọi tới xin lỗi, mất một lúc cô mới nghe máy..

Giọng cô ba như pháo ống vang lên ở biệt thự: "Tử Dạng, mẹ tìm cho con người xem mắt, đối phương là công tử tập đoàn Nguyên Thanh, giá trị con người không thể đo lường, nếu con có thể cùng hắn ở bên nhau, hắn khẳng định nguyện ý cứu nhà của chúng ta!"! "

Phùng Tử Dạng không nói gì,cô tức giận đến nỗi không ngờ rằng cô ba sẽ nói điều này

Cô từ chuyện của Khương Kiền liền hiểu được người mẹ này của cô căn bản là không từ thủ đoạn.

"Mẹ muốn xem mắt thì tự mình đi, dù sao con không đi, con mới mười chín, xem mắt cái gì chứ?" Phùng Tử Dạng không khách khí mà trả lời.

Cô ba ở trong điện thoại lại một trận cuồng oanh loạn tạc, đã sớm quen với Phùng Tử Dạng an ổn nghe lời, hơn nữa trước khi cúp máy bổ sung một câu: "Nếu mẹ tìm được con, vậy mẹ liền đem con cột lấy đi."

Cô cúp máyrồi nằm liệt trên sô pha chơi game, một ván trò chơi này đã kết thúc, cuối cùng còn bị người ta không cho vào, cô đành phải rời khỏi trò chơi, nằm ở trên sô pha nhìn trần nhà.

Buồn ngủ đánh úp lại, mí mắt cô có chút nặng.

Tối hôm qua chơi game đánh tới đêm khuya, cả đêm trong đầu tất cả đều là tiếng đồng tiền vàng, không ngủ ngon bây giờ bỗng nhiên an tĩnh lại, buồn ngủ liền bò lên trên đầu.

Cô trầm tĩnh ở trên sô pha ngủ, ngay cả Bạch Hành trở về cũng không biết.

Chỉ là nhận thấy được bên cạnh mang hơi thở của người khác, có chút giống hương của Bạch Hành, đôi mắt cô không mở chỉ nói một câu: "Ồ, hôm nay chú trở về sớm thế."

Bạch Hành ở bên tai cô cười rộ lên, "Em như vậy, có chút giống vợ của tôi."

Cơn buồn ngủ của Phùng Tử Dạng ở trong đầu nổ tung, nổ thành mây khói bởi vì một câu như vậy của Bạch Hành.

Bên tai cô dần dần hồng lên, ngón tay chặt lại bắt lấy vạt áo của mình.

Thời điểm nghe lời nói này, cô vẫn là làm bộ ngủ không có nghe thấy.

Chỉ là cô tưởng làm bộ không biết nhưng Bạch Hành lại cố tình không cho, anh cười nói: "Tỉnh thì tự mình đi lên ngủ, ở trên sô pha sẽ cảm lạnh." Ngữ khí của anh dừng lại, cười như không cười, "Vẫn là nói, em tính toán để tôi ôm em sao?"

Bị ngữ khí này của Bạch Hành làm cho khiếp sợ, Phùng Tử Dạng nhanh từ trên sô pha bò dậy, một chút đẩy Bạch Hành ra, vài bước liền chạy lên lầu.

Đi đến cửa phòng, cô quay đầu lại liền trợn mắt với anh, "Con nít chú cũng trêu chọc!"

Bạch Hành cong khóe môi cười rộ lên.

Trở lại phòng, Phùng Tử Dạng gọi cho Lam Sanh.

Lam Sanh hiện tại khẳng định không ngủ, quả nhiên, chỉ trong chốc lát, điện thoại đã được tiếp lên.

Lam sanh: "Alo, như thế nào rồi Tử Dạng? Tớ đang đắp mặt nạ."

Phùng Tử Dạng mặt đỏ lên, ngập ngừng: "Chú ấy...... Có chút già mà không đứng đắn!"

Phùng Tử Dạng liền đem sự tình hôm nay cùng lúc trước một năm một mười cùng Lam Sanh nói,lúc nói xong, điện thoại đều có chút nóng lên.

Cuối cùng, cô còn có chút chờ mong hỏi Lam Sanh: "Cậu cảm thấy chú ấy có thể có ý gì với tớ hay không?"

Giọng Lam Sanh cất cao lên, "Theo lời cậu nói, ông chú này còn có chút đẹp trai sao? Không phải một ông già hả?"

Cô bổ sung nói: "Tuy rằng không phải lão lưu manh, nhưng rất xấu!"

Thấy Lam Sanh không vô vấn đề chính, Phùng Tử Dạng lại hỏi lần nữa: "Vậy cậu nói xem, chú ấy có phải thích tớ hay không! Cho tớ ăn cho tớ mặt, tớ đều đang hoài nghi chú ấy có ý đồ với tớ!"

Lam Sanh liên tục nói: "Tiểu Dạng à, tớ không nhận ra bản tính của chú ấy như vậy hay là chỉ đối với cậu mới như vậy, dù sao tớ chỉ thấy người có ý đồ với người ta là cậu."

"? Lam Sanh cậu cũng không nên nói bậy!"

"Cậu nếu không thích người ta, làm sao ở nhà người ta nhiều ngày như vậy không đi hả? Còn liên tiếp mà phân tích tâm lý người ta? Đừng nói không thích, cậu nói ra tớ đều không tin."

Phùng Tử Dạng không phản bác, cô trầm mặc một chút, "Ngày mai đi học tớ cùng cậu nói."

Nằm ở trên giường, cô lại trèo lên sau cơn buồn ngủ ở tầng dưới. Cô chạm vào giường rồi ngủ, sáng sớm hôm sau vẫn là Bạch Hành tự mình tới kêu cô rời giường.

Mà sau khi đến trường, Phùng Tử Dạng cũng không ngờ mình sẽ nhanh như vậy bị vả mặt.

Ngày hôm qua mới vừa cùng cô ba nói tìm không thấy cô, sáng sớm hôm sau đã bị cô ba chặn đường.

Cô ba đem Phùng Tử Dạng mới vừa lên lớp nhét vào trong xe, lời nói thấm thía hận sắt không thành thép: "Con là con gái, như thế nào có thể tùy tiện ở trong nhà người khác hả?"

Phùng Tử Dạng lười biếng đảo mắt: "Này còn không là mẹ dạy con sao? Mẹ không phải thích nhất để con cái này sao?" Cô càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, "Rõ ràng cậu bọn họ có thể giúp chúng ta, nói một chút cũng sẽ không rớt miếng thịt nào,cố tình mẹ bán con cũng không chịu xin giúp đỡ!"

Sắc mặt cô ba biến đổi, thiếu chút nữa một cái tát đánh vào mặt Phùng Tử Dạng, "Con còn nhỏ thì biết cái gì, nếu như bị cậu con biết chúng ta thảm như vậy, ta làm gì còn mặt mũi chứ?"

Phùng Tử Dạng: "......"

Tật xấu nhà bọn họ là sĩ diện, là từ xưa đến nay nhất mạch tương truyền.

Cô ba đã sắp xếp kĩ càng cho buổi xem mắt,chỉ chờ Phùng Tử Dạng chịu đi, hiện tại cửa xe cũng bị khóa, Phùng Tử Dạng cũng ra không được, đành phải nhận mệnh.

Cô lấy điện thoại ra rồi nhanh chóng gửi tin nhắn cho Bạch Hành: "Chú Bạch! Cứu mạng! Mẹ tôi lôi tôi đi xem mắt!"

Tin nhắn mới vừa gửi thì điện thoại đã bị cô ba đoạt qua, cô ba nhìn tin nhắn được gửi đi trên điện thoại, bà cười lạnh một tiếng, "Đây là quản lí sảnh khách sạn ư? Mấy ngày nay con liền ở chỗ đó của hắn sao? Chỉ là một quản lí sảnh, cũng muốn mơ tưởng đến con?"

Cô ba ngay sau đó xem mối quan hệ của Phùng Tử Dạng, trong miệng còn ngâm nga: "Tuổi lớn như vậy, đều là xhu1 của con,, thế nhưng còn trâu già gặm cỏ non sao, ta phi! Ngày đó mẹ vừa thấy bộ dạng kia của hắn liền biết hắn đối với con có mưu đồ!"

Ý cười của Phùng Tử Dạng hiện lên trên mặt, cô dậm chân và mất bình tĩnh, "Mặc kệ, con đã thành niên, con không muốn xem mắt. Con muốn một người chú thì thế nào!"

Cô ba thiếu chút nữa đem điện thoại của Phùng Tử Dạng quăng lên mặt cô.

Bà cực kỳ bi ai mà hô to một tiếng: "Đứa con gái bất hiếu!",,,.,