Khuyết Tử Tâm Sa

Chương 10: Thượng Quan Tĩnh[1]




Nàng chợp mắt một tí mà đã qua hôm sau. Có lẽ do nàng đã mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, ngủ rất sâu, rất ngon lành. Bên ngoài có trồng cây hoa đào, chỗ nàng ngủ lại gần cạnh cửa sổ, cây khẽ lay động, trong phòng lại có thêm một người. Chàng diện một bộ y phục màu xanh lá. Chàng thích màu xanh, cực kỳ thích. Nhìn dáng vẻ ngủ mê của a đầu, chàng lại tự trách, giá mà về sớm hơn chút thì nàng sẽ không sao. Chí ít nàng cũng không hồn phi phách tán.

Tịch Nhiên từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy đại ca ca của nàng. Nhanh chóng ngồi dậy.

“ Sao huynh biết ta ở đây? “

Lời vừa dứt lại quên bén mạn che, Nhan Tức có nghi ngờ không hay là biết rồi.

“ Trình Tranh có nói với ta rồi, muội muốn du ngoạn Lục giới hay là đến Ma tộc chơi trước đi, huynh đi cùng muội. “

Vẫn là cảm giác không đúng, xưa nay Nhan Tức tuy yêu thương Tịch Nhiên nhưng sẽ không vì nàng ấy mà đến Ma tộc.

“ Huynh... “

“ Muội là Tịch Nhiên mà, vậy thì ta là đại ca ca của muội, ta bảo vệ muội. “

Bên ngoài gió khẽ lay, cây khẽ động, hoa bay vào phòng, đại ca ca, bảo vệ, Tịch Nhiên hay Ngư Phithì đều sẽ có người bảo vệ. Căn phòng sáng sủa, ánh nắng len qua cửa sổ, hoa bay trong phòng, hai người tĩnh lặng, thoáng chốc cảnh tượng có phần lãng mạn.

“ Ta là Tịch Nhiên, huynh vẫn sẽ bảo vệ ta chứ? “

Nhan Tức không trả lời, chàng lấy ra ngọc bội đeo ở thắt lưng, để cho nàng thấy. Điều này chính là câu trả lời. Dù là ai thì nàng vẫn là nàng, vật nàng chưa từng rời tay, lời nói năm ấy quyết không thất hứa.

“ Ta là Tiều Nhan Tức, sẽ bảo vệ muội, cả đời.”

Đó là lời mà khi Nhan Tức ở bên chăm sóc cho nàng khi nàng bị Ma tộc hạ độc, trong lúc mơ màng đã nhìn thấy chàng nắm lấy tay, vô cùng lo lắng, luôn miệng nói bản thân chính là Tiều Nhan Tức, sẽ bảo vệ nàng cả đời. Chỉ tiếc, chàng lòng còn vướng bận thiên hạ, hai chữ cả đời này e rằng khó mà làm được.

Nhan Tức cùng Tịch Nhiên một đường đến Ma tộc. Nàng đeo mạn che, diện một bộ hồng y có hoa văn tinh tế, nhẹ nhàng, đầu cài trang sức hoa trắng, tao nhã, thanh thoát. Dọc đường bay đến Ma tộc, Tịch Nhiên cùng Nhan Tức vững vàng cưỡi mây. Nàng không hiểu tại sao bản thân lại theo Nhan Tức đến Ma tộc, chẳng phải muốn đến Phượng tộc điều tra hay sao, nay lại nghe theo chàng, cùng đến Ma tộc, còn chẳng suy nghĩ nhiều mà đã đồng ý rồi.

“ Đại ca ca, tại sao lại đến Ma tộc vậy? “

Nhan Nhan cười cười, chàng nhìn về phía trước, ở trên cao gió mạnh thổi không ngừng, y phục hai người bay bay.

“ Ma tộc có thư viện Trúc Ma, ở đó rèn luyện ra nhân tài cho Ma tộc, cứ trăm năm, thư viện lại mở cuộc tranh tài, chọn ra những người tài giỏi của Ma tộc rồi đem đến thư viện Trúc Ma, tiến hành học tập, tu luyện Ma pháp. Cũng giống như thư viện Phàn Thanh của Thiên tộc, Tàng Bảo Tước của Phượng tộc. “

Nàng có nghe Trình Tranh nhắc đến thư viện này, sư phụ nàng còn nói ở Ma tộc rèn luyện nhân tài đều phải trải qua huấn luyện khắc nghiệt nhất, luôn phải tranh đấu gắt gao mới là người được chọn, so với học viện Phàn Thanh kiểm tra linh căn, Tàng Bảo Tước kiểm tra năng lực thì thư viện Trúc Ma lại dùng chiến thắng để nhận người mới. Ai thắng sẽ được chọn, dùng cách gì cũng được, miễn là chiến thắng.

Năm xưa nàng từng vào học ở thư viện Phàn Thanh, Bách Khâu tiên sinh nói nàng tư chất không tồi, tu luyện chừng mấy ngàn năm là có thể cùng Nhan Tức đến bờ Vong Xuyên bảo vệ nơi đó rồi.

“ Vậy thì tại sao lại đến Ma tộc? “

Nàng hỏi tiếp Nhan Tức.

“ Ma tộc hôm nay mở đợt tuyển chọn mới, lần này là ở Thượng Quan Tĩnh. “

Nơi này nàng từng nghe Tam Xuyên nhắc đến, y từng đến đó, nơi đó thị phi phức tạp, chủ nhân nơi đó lại cực kì bí ẩn, nghe nói là người dưới trướng của Thị Hậu Ma tộc, người năm xưa từng theo Hắc điểu làm loạn, sau đó bị Chu Tước phong ấn trong kén Hàn Ma, đợi đến khi trút bỏ tâm ma thì sẽ phá kén nhưng cũng hơn mấy chục vạn năm mà cô ta vẫn chưa phá kén lại nghe nói, kén đó càng lúc càng đen, xem ra, ác niệm của cô ta mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một dày.

“ Điều tra chủ nhân của Thượng Quan Tĩnh sao? “

Nhan Tức gật đầu, chẳng mấy chốc cả hai đã đến thành Tiêu Úc, Nhan Tức nhìn qua Tịch Nhiên, y phục nàng vận liền thay đổi thành màu đen, trên tay xuất hiện một vòng tay có ma khí, dùng nó áp chế Tiên khí dày đặc trên người nàng, bản thân cũng đổi y phục trong tích tắc, hai hắc y nhân dung mạo tuyệt thế, một nam một nữ đi vào thành Tiêu Úc. Người ở Ma tộc đều mặc đồ đen, đâu đâu cũng là ma khí ngút ngàn, Tịch Nhiên là người tiên gia, bỗng chốc cảm thấy khó chịu.

“ Cởi mạn che ra đi, Tịch Nhiên là Tịch Nhiên, cũng đâu phải ta chưa từng thấy ở đây không ai biết chúng ta đâu. Đeo nó một hồi lại ngạt chết, sau đó Ma tộc truyền tin, có nữ tử chết ngạt ở đây, là người tiên gia, đồ đệ Trình Tranh, mất mặt biết bao nhiêu. “



Hai người đứng ở một góc vắng trong con phố, Tịch Nhiên nghe thấy lời của Nhan Tức thì khó chịu.

“ Mồm miệng vẫn như vậy, huynh không thể như lúc ở Thiên tộc sao? Ra ngoài tộc liền lộ bản chất? “

Nhan Tức nhăn mặt.

“ Ở Thiên tộc cái gì? Ta xưa nay là người ngay thẳng, gì mà lộ bản chất chứ? Cũng đâu phải chưa từng chê muội ăn mặc lòe loẹt, đều cài đủ loại trang sức đâu? “

Tịch Nhiên tức đến không nói năng lưu loát.

“ Đó mới là xinh đẹp, lòe loẹt cái gì chứ? “

Tịch Nhiên ném mạn che cho Nhan Tức, bản thân hậm hực đi trước. Nhan Tức cười cười, chọc con Phượng Hoàng tính tình nóng nảy này vẫn là vui nhất. Người khác không rõ Thái tử Thiên tộc thế nào, luôn truyền nhau nói rằng chàng rất lạnh lùng, ít nói, đến gần chàng sẽ như tảng băng lạnh vậy nhưng nếu thân thiết với Nhan Tức hoặc là người của Thiên tộc tuyệt sẽ không nói như vậy. Vì Nhan Tức rất nhiều lời, không hề lạnh lùng, đối xừ với mọi người đều như nhau nhưng cũng không phải là xem nhẹ phép tắc, vi phạm sẽ phạt, có công sẽ thưởng.

Tịch Nhiên đi đến một quán xem bói ở Ma tộc, hóa ra nơi này còn xem bói, nàng cùng Nhan Tức đi vào. Bên trong vắng vẻ chỉ có một nam nhân trung niên, trông không được đẹp lắm, lão ấy ngước lên nhìn, thấy một đôi nam nữ hợp đôi hợp lứa thì liền chạy ra chào đón. Người nam cao hơn người nữ một cái đầu, lại trông bất phàm, cả hai trông không giống người Ma tộc lắm hoặc cũng có thể là tướng lĩnh hoặc công nương nào đó nên mới có khí chất phi phàm thế này.

“ Hai vị muốn xem về cái gì? Tình duyên hay sự nghiệp? “

A, cảm giác như đang ở phàm gian nga.

Xem bói nhân gia lấy ra một cái bảng gỗ, có hai tấm kim bài, một tấm khắc chữ “ Tình “, một tấm khắc chữ “ Danh “.

“ Hai vị chọn đi, chọn xong thì đi vài trong cùng ta. “

Tịch Nhiên nhìn Nhan Tức, tay lấy đi kim bài chữ “ Danh “, Nhan Tức nhìn qua cũng không nói gì, chỉ im lặng theo nam nhân trung niên kia đi vào bên trong. Qua một tấm bình phong, đi qua hai ba gian phòng thì đến một khuôn phòng rộng lớn, ở giữa có một bàn lớn, trên bàn đặt đầy sách, có một nam nhân đang ngồi ghi chép gì đó vào cuốn sổ nhưng lại không thấy hiện chữ.

“ Công tử, có hai vị đây đến xem bói a. “

Công tử ấy một cái cũng nhìn lấy, chỉ bảo hai người ngồi xuống. Người kia cũng rời đi, hóa ra, người xem bói cũng không phải ông ấy mà là công tử thần bí này.

“ Đưa kim bài cho ta. “

Tịch Nhiên nghe thấy thì hai tay đưa kim bài lên, kim bài bay khỏi tay của nàng, lơ lửng giữa không trung. Công tử kia ngưng bút, ngước lên nhìn hai người. Một cô nương xinh đẹp, diễm mỹ tuyệt luân, dương chi bạch ngọc, còn vị nam nhân bên cạnh, khí chất bất phàm, phong tư xước ước, viên nhuận như ngọc. Cẩn thận cảm nhận một lúc liền nhận ra một tia tiên khí mong manh, e là bị che lắp mất rồi.

“ Hai vị tiên gia xem bói làm gì? “

Tịch Nhiên có chút kinh ngạc, là do pháp thuật của Nhan Tức không đủ sao hay do nàng quá yếu nên nhìn một cái liền nhận ra.

“ Công tử, sao ngươi lại biết a? “

Công tử ấy dường như vừa cười hay do nàng hoa mắt.

“ Vị đây tuy đã dùng vòng tay noãn khí che giấu tiên khí nhưng vì linh lực hai vị mạnh mẽ nên vẫn còn sót lại một tia tiên khí mong manh, người bình thường sẽ không nhận ra, cẩn thận cảm nhận cũng chưa chắc đã phát giác. Chỉ vì ở đây ít người nên ta mới nhận ra.”

Tịch Nhiên ồ lên một tiếng, Nhan Tức im lặng nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.

“ Vậy, vậy người của tiên gia thì không được xem bói sao? “

Công tử ấy khóe miệng hơi cong nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy.

“ Cô nương, mục đích của hai người không phải chỗ này, không cần ở lại. “

Nhan Tức lúc này mới lên tiếng.



“ Ngươi không tầm thường, xem ra là kì nhân dị sĩ. “

Công tử ấy đưa cho Tịch Nhiên một tấm thẻ.

“ Thượng Quan Tĩnh là nơi phức tạp, hai vị cẩn thận. Ma tộc không phải là nơi dễ đến dễ đi, cẩn thận vẫn hơn. “

“ Ngươi là người của Thanh Khâu ư? “

Công tử ấy nhìn Nhan Tức, thoáng chốc giữa hai người lại trở nên khá căng thẳng.

“ Ta cảm nhận được ngươi là hồ yêu, sao lại giúp bọn ta? “

Nhan Tức nói quả không sai, người kia đúng là hồ yêu. Lại nói Thanh Khâu chia làm hai phía, một yêu một tiên, có người sinh ra mang tiên cốt lại có người mang yêu cốt, dẫu vậy Thanh Khâu vẫn rất yên bình, hòa đồng với nhau, chưa từng xảy ra xung đột nội bộ hay tranh chấp phi lý.

Đoán chừng vị kia là Mai Tuẫn, một người mang yêu cốt, tính tình trầm lặng, thần bí, đã rời khỏi Thanh Khâu từ lâu, mai danh ẩn tích không rõ nơi dừng chân.

“ Vị đây đoán rất chuẩn. Ta là Mai Tuẫn. Giúp hai vị là vì tiên tộc có quan hệ tốt với tộc mẫu của ta, là chuyện hiển nhiên. “

Tấm thẻ là thẻ qua cửa của Thượng Quan Tĩnh, không phải ai cũng có. Tịch Nhiên cùng Nhan Tức đứng dậy, hành lễ cảm tạ Mai Tuẫn.

Hai người cùng nhau rời khỏi quán xem bói không biết tên, có đề hai chữ “ Xem bói “. Tịch Nhiên đi trước, Nhan Tức đi phía sau, một hồi đã đến trước Thượng Quan Tĩnh. Nhìn qua thì đúng là rất lớn, nàng cầm lấy tấm thẻ có khắc chữ Tĩnh, tinh tế đẹp mắt, là một thẻ trong suốt, chỉ có chữ Tĩnh là rõ ràng. Tịch Nhiên cầm thẻ, cùng Nhan Tức đi vào. Hai người gác cửa thấy thẻ lệnh cũng không ngăn cản, im lặng để hai người vào trong.

Bên trong nhiều người, đa phần đều đến để tham gia tuyển chọn vào thư viện. Tịch Nhiên đi lên trên lầu đặng quan sát cho kĩ, trên không trung có một người ma khí dày đặc suýt nữa là làm nàng ngạt chết, Nhan Tức khẽ động tay, tạo ra một ánh quang mảnh khó mà phát giác ra đặng bảo vệ Tịch Nhiên. Chàng biết Tịch Nhiên trời sinh thuần túy, linh lực dồi dào, lại ở Hoa giới hấp thụ linh khí thiên địa nên càng sạch sẽ, đối với ma khí này phản ứng quá khích cũng là bình thường.

“ Đứng sau lưng ta. “

Tịch Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, đứng ra sau Nhan Tức nhưng vẫn thò đầu ra quan sát.

“ Hôm nay là sơ tuyển, ai có thể rời khỏi ma vực, coi như thông qua. “

Nói rồi xuất hiện một vầng hào quang màu đen, hút tất cả người bên dưới vào trong, Tịch Nhiên nhìn đến tròn mắt, người kia cũng không thấy đâu nữa. Nơi này bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.

Một vị cô nương mặc y phục đen nhưng trang nhã, cao quý đi ra tiếp đón hai người.

“ Hai vị mời đi lối này. “

Hắc nữ nhân dẫn hai người đi sâu vào trong, cả một đường im lặng không nói, đến Tịch Nhiên mồm miệng linh hoạt cũng đột nhiên không dám nói lời nào.

“ Thượng Quan Tĩnh có tổng cộng mười lăm gian phòng, mỗi gian phòng sẽ đưa các vị đến một tháp riêng, có năm Võ Đài, có hai Tĩnh phòng, có ba Đấu giá, có năm Giải Ý. Hai vị, có gì cần giúp đỡ cứ gọi ta, ta là Mộ Ngữ. “

Nói rồi Mộ Ngữ rời đi, Tịch Nhiên nhìn nàng ấy đi xa mới thở nhẹ một hơi.

“ Vừa rồi đúng là sợ chết khiếp, nàng ta như áp bức ta vậy. “

Nhan Tức nhìn qua mười lăm gian phòng ở hai bên.

“ Đến Giải Ý đi. Ta nghe nói Giải Ý là nơi có nhiều người thần bí, thuật con rối mà ta từng nhắc với muội, ở đó có lẽ sẽ có người biết. “

Trước khi rời khỏi quán trọ, Nhan Tức từng nhắc đến thuật con rối Thượng Cổ, nghe sách nói thuật này khó nhất là không thi triển pháp mà con rối vẫn nghe theo mình, làm theo ý mình, đó mới là lợi hại nhưng đến tận bây giờ, có rất ít người biết đến thuật này, đến Ma tộc vì lí do này.

“ Được. “