Khi bọn họ chia tay vào ngày hôm ấy, tiếng nói cười của những thành viên trong đội Phi Long, dường như: còn đang văng vẳng bên tai.
“Sư tử, trở về thì cùng đi nhậu nhé!” “Được thôi!” Khi đó mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà như máu.
Bọn họ rượt đuổi, cười đùa, rời đi khi tinh lực còn tràn đầy.
Ngày chia tay ấy, lại là ngày vĩnh biệt!
“Rốt cuộc... Chuyện này là sao?” Lưu Kiếm Thanh ngồi xuống ghế một cách mệt mỏi.
“Tạm thời không biết tình hình cụ thể, phán đoán dựa theo thông tin tình báo mà chúng ta có được, hẳn là đã xuất hiện mấy tên cao thủ, ngang nhiên săn lùng những người ra ngoài thám hiểm, cướp đoạt Tỉnh Hồn thạch, và thứ mà các nạn nhân đã lấy được. Tất cả mạo hiểm giả ba phía đông tây nam, dường như đều không gặp may, đều chết rất thảm.”
Tân Phương Dương nói: “Kể từ hôm qua, phía Thành Vệ Phủ của thành Phượng Hoàng đã cử một đội chấp pháp hơn ngàn người đi lùng bắt hung thủ.
Đáng tiếc, cho đến nay vẫn chưa tìm ra tung tích của đối phương, thậm chí là một chút dấu vết cũng không có.
“Đối phương chém giết liên tục trong hai ngày hai đêm, hiện tại, đường lớn ở ba phía lần lượt là thành nam thành tây thành đông, đều đã bị phong tỏa.”
“Rốt cuộc là ai đã ra tay?!”
Lưu Kiếm Thanh tức giận gầm lên một tiếng, muốn đập mạnh lên bàn một cái, Tân Phương Dương nhanh †ay nhanh mắt giữ tay hắn lại: “Bình tĩnh một chút, chớ nóng nảy!”
“Nghe nói khả năng cao là người bên phía Vu Minh mai phục đã ra tay.” Sắc mặt của Tân Phương Dương nghiêm nghị tới cực điểm, nói: “Có người nói, cảm thấy giống Thất Sát làm.”
“Thất Sát!”
Mọi người đều kinh hãi.
“ÿi vậy mọi người trở về lần này, trong thời gian ngắn đừng đi ra ngoài nữa. Trường học cũng đã quyết định
không cho phép các ngươi ra ngoài nữa.”
Mười người đều im lặng, tâm trạng tốt vì thu hoạch được nhiều đã biến mất từ lâu.
“Khi chúng ta ở phía bắc, thật ra cũng bị chặn giết, nhưng mà vào thời khắc quan trọng, một bạch y nhân xuất hiện, kiếm quang tản ra che phủ bắc đình, khiến những người đó sợ hãi bỏ chạy...”
“Người bên phía Vu Minh mai phục? Bọn họ cướp nhiều Tỉnh Hồn thạch như vậy để làm gì, vận chuyển nổi sao!" Vẻ mặt của Lưu Kiếm Thanh tràn đầy oán hận, nói: “Nếu là Thất Sát, giết người là đủ rồi.”
Tân Phương Dương thản nhiên nói: “Chỉ cần có một số thiết bị không gian trữ vật lớn, việc vận chuyển sẽ không thành vấn đề?”
“Lão đại, chúng ta phải báo thù cho Phi Long!” Chín người nghiến răng nghiến lợi nói.
Lưu Kiếm Thanh nói với vẻ mặt thê lương: “Báo thù?... Ta cũng muốn, nhưng với tuổi tác hiện tại và tu vi ở cấp độ Thai Tức như chúng ta, báo thù... Chắc chắn là không có hy vọng gì.”
Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Sau này khi chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ, bất kể là nhiệm vụ gì, một trong số mười người chúng ta phải ở lại tọa trấn.”
“Chúng ta nộp thu hoạch xong, thì tới nhà hắn, hỗ trợ việc lo liệu hậu sự... Đối với những người khác không có anh chị em, người già trong nhà không có ai chăm sóc, các anh em hãy quan tâm hơn. Còn về phương diện nuôi nấng dạy dỗ mấy đứa nhỏ, các anh em chớ keo kiệt.”
“Sau này chúng ta để lại một người, phòng khi chín người khác gặp chuyện không may, thì vẫn còn một người có thể lo hậu sự, chăm sóc cha mẹ, vợ và con cái.. cho các anh em. Từ nay về sau, cứ như vậy mà làm
Vẻ mặt của Lưu Kiếm Thanh buồn bã bị thương. “Vâng, lão đại.”
Lưu Kiếm Thanh lấy ra một gói nhỏ từ trong ngực áo, đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Tân Phương Dương: “Lão Tần, bọn ta không đợi Tiểu Đa tiên sinh nữa. Bọn ta có việc phải đi trước, đây là quà cảm ơn của bọn ta, nhờ ngươi chuyển giùm. Cũng nhờ ngươi truyền lời của bọn ta tới Tiều Đa tiên sinh.”
Mười người đứng ngay ngắn chỉnh tề: “Ơn cứu mạng, trọn đời không quên!”
Cách mà Lưu Kiếm Thanh gọi Tả Tiểu Đa rõ ràng đã trở nên rất trang trọng, cho thấy biến cố lần này đã ảnh hưởng lớn đến hắn.
“Ta biết rồi. Đây là tấm lòng của các ngươi, ta sẽ không khách sáo, trực tiếp nhận thay hắn.”
'Tần Phương Dương gật đầu, rồi nhanh chóng lấy ra một phong bì dày từ trong ngăn kéo.
“Đây là chút lòng thành của ta gửi tới các anh em gặp nạn. Các ngươi chuyển giúp ta nhé.”
“Được.”
Nhóm mười người bao gồm cả Lưu Kiếm Thanh đi ra ngoài, đứng trong khuôn viên đẹp như tranh vẽ dưới ánh nắng chói chang, đột nhiên có cảm giác man mác xa xăm.
Thật sự là thoát chết trong gang tấc!
Chỉ tiếc, Phi Long bọn họ... lại không về được nữa rồi.
Lưu Kiếm Thanh hối hận vô cùng.
Khi ấy, sao hắn không kiên quyết hơn chút, lôi kéo Vương Phi Long cùng đi với mình?
Nếu mình kiên quyết hơn...
Người nhỏ nhất đội lau mồ hôi trên trán, cổ họng có chút khô khốc.
“Lão đại... Đông, tây, nam...”
Mặt của những người khác đều giật giật lộ ra vẻ sợ hãi.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới, nếu không có lời nói trước khi chia tay của học sinh kia, e là bây giờ mười người bọn họ... Đã nằm cứng đờ trong xe chở xác. rồi...
Lưu Kiếm Thanh lau mồ hôi lạnh: “Đi thôi, chúng ta †ìm hiệu trưởng giao nộp thu hoạch trước, sau đó chúng †a tới nhà Phi Long.”
“Nhân tiện nhắc tới khả năng xem tướng của Tiểu Đa tiên sinh.”
“Có một bậc thầy xem tướng như vậy ở trường học của chúng ta, đó là may mắn của trường chúng ta, cũng là may mắn của tất cả mọi người.”
“Đúng vậy."
“Đi thôi!"
Tả Tiểu Đa đột nhiên thu được một giọt điểm vận khí, lập tức hiểu được nhân quả, đầu đuôi sự việc.
Trong lúc nhất thời không khỏi sinh ra cảm giác tương tự như nhà giàu mới nổi.
Phải biết rằng hiện tại hắn đã có được khoảng có hai giọt rưỡi điểm vận khí, giá trị bản thân đã tăng gấp bội!
Có thể nói là liên quan mật thiết tới việc đột phá của Mục Yên Yên và Tả Tiểu Niệm.
Vốn dĩ Tả Tiểu Đa muốn xem cát hung, làm sao để xu cát tị hung cho bọn họ, nhưng chỉ có một giọt điểm vận khí, nên phải giữ lại cho Tả Tiểu Niệm để tùy thời ứng biến, không thể dùng cho Mục Yên Yên.
Bây giờ hắn có thêm một giọt, đúng lúc có thể dùng cho Mục Yên Yên, một khi bỏ lỡ, thì sẽ không còn cơ hội khác nữa.
Tả Tiểu Đa hạ quyết tâm, tập trung suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào mặt Mục Yên Yên.
Lập tức, Tả Tiểu Đa cảm nhận được cảm giác mát lạnh truyền tới hai mắt của mình.
Sau đó, một ý niệm mơ hồ xuất hiện trong tiềm thức. của hắn.
“Mục Yên Yên, Anh Biến hậu kỳ đỉnh phong, tu vi đại tông sư, ba tháng sau, khi Tạ Tiểu Niệm đột phá, vì dốc sức bảo vệ Tả Tiểu Niệm mà chết.”