“Hiểu lầm thôi, đây thật sự chỉ là một hiểu lầm...”
Một đại hán trong đó mặt nhăn nhó, cười khổ liên tục giải thích: “Lưu ca, Lưu ca ngươi nhìn xem ta là ai, ta là tiểu Hắc Cẩu này...”
Đối phương lại có người quen biết Lưu Kiếm Thanh.
“Hiểu lầm cái đầu ngươi! Tiểu Hắc Cẩu cái đầu ngươi!”
Lưu Kiếm Thanh một chưởng đập xuống ót của hắn: “Ít nói nhảm, đi! Ta nói cho các ngươi biết, lần này các ngươi gây chuyện rồi, gây chuyện lớn luôn rồi!”
Giờ này, tất cả học sinh đều đã tan học từ sớm, chỉ có Võ Sĩ lớp một bị bắt học quá giờ, hơn nữa người dạy quá giờ còn là hiệu trưởng của Nhị Trung, Lý Trường Giang.
Lúc sắp tới giờ tan học, Lý Trường Giang đi tới cửa lớp một.
Lớp một, lại bị chặn cửa rồi! “Thầy Mộc. “Hiệu trưởng, người có việc gì không?” Mộc Vân
Phong tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc với việc vị này đại giá quang lâm.
“Ừm, cũng không phải có việc gì.”
Lý Trường Giang nghiêm túc nói: “Vừa rồi cục trưởng Tôn có gọi tới, nói là ngẫu nhiên rút ra năm học sinh có xếp hạng khá thấp của lớp một để đưa qua bên cục võ giáo.”
Mộc Vân Phong mờ mịt khó hiểu với việc này: “Cụ thể là để làm gì thế? Còn nói rõ phải xếp hạng phía sau nữa? Việc này, có hơi kỳ lạ đó.”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây.” Lý Trường Giang cười khổ: “Thư kí của cục trưởng Tôn vừa gọi tới nói như vậy, không đầu không đuôi, ta cũng không hiểu ra sao nữa.”
“Ta biết rồi, đợi tan học rồi ta mang năm học sinh đi qua.
“Không cần phiền ngươi đi theo đâu, ta tự mình dẫn đi”
Lý Trường Giang bất đắc dĩ lắc đầu: “Thư kí nói cục trưởng Tôn muốn tìm ta nói chuyện, hẳn là về việc xếp chót trong vụ luận võ lần trước đây, còn chưa qua nữa... Haizz, vừa nghĩ tới là bắt ta qua để trừng trị một phen, ta nói chứ thầy Mộc, ngươi có thể cố gắng hơn nữa được không, tăng thực lực tu vi của học sinh lên, tăng kinh nghiệm chiến đấu lên, lần luận võ này không thể lại đứng bét nữa. Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần đừng đội sổ là được.”
Mộc Vân Phong bật cười: “Được rồi được rồi, ta tận lực là được. Nhưng mà hiệu trưởng, chuyện này thật sự không phải do ta quyết định, có ai muốn đội sổ đâu chứ... “Quên đi quên đi, ngươi đi gọi người đi.”
Lý Trường Giang không muốn nói nữa, thúc giục. Mộc Vân Phong làm nhanh lên.
lộc Vân Phong trở về phòng học, gọi tên năm người.
“Ừ, đưa danh sách lớp một cho ta.”
Mộc Vân Phong đứng dưới bóng cây, nhìn bóng lưng rời đi của Lý Trường Giang, hai mắt lập lòe, phân tích từng câu từng chữ trong lời của Lý Trường Giang.
Càng nghĩ, càng cảm thấy không lành.
“Cục trưởng Tôn gọi đến... Thư kí của cục trưởng Tôn gọi đến? Vậy rốt cuộc là cục trưởng Tôn hay thư kí của cục trưởng Tôn gọi?”
“Phải là năm học sinh xếp sau, xếp sau là có ý gì?”
Mộc Vân Phong đứng minh tư khổ tưởng.
“Mấy người Cát Viễn Hàng đi xin lỗi, nhận thức được đánh người là sai trái... Cát Viễn Hàng xếp hạng phía trước, lại cần học sinh xếp sau... tiêu rồi!”
Trong mắt Mộc Vân Phong lóe lên sự kinh sợ tột độ!
Xe thương vụ lớn của trường học từ từ đi ra khỏi cổng trường.
Lên đường cái, lập tức tăng nhanh tốc độ, giống như phía sau có quỷ đuổi theo bọn họ vậy.
“Thầy Tần, đi hướng cục võ giáo trước, lượn quanh nó cái đã, đã diễn thì phải diễn nguyên bộ.”
“Hiểu rồi."
Tài xế lái xe chính là Tân Phương Dương.
“Nếu đi hướng cục võ giáo trước, có thể sẽ không quay đầu lại được, phải đi qua phía Cửa thủy tinh, còn phải đi qua phố buôn bán nữa, hơi không chú ý chút là sẽ kẹt xe, đi đường nào cũng đều rất chen chúc.”
“Đừng lo, ổn thỏa vẫn hơn, an toàn là số một, hơi chậm chút cũng không sao đâu.”
“Vâng.”
Lại trở lại bên Tả Tiểu Đa. Hắn đang chạy thục mạng, một đường xông như điên vào phố buôn bán!
Cho đến khi tiến nhập vào dòng người chen chúc, hắn trượt qua trượt lại như cá bơi vậy, nhẹ nhàng bay lượn tựa như một con bướm vui vẻ, bay' một hồi... đã tới tiệm Tỉnh Hồn thạch nhà hắn rồi.
Cũng may cũng may, không tính là tới trễ.
Mục tiêu một chiếc xe lớn đang đậu trước cửa chứ đâu!
Chỉ là Tinh Hồn thạch được giao tới lần này hình như nhiều hơn lần trước không ít nha!
Vài chủ quầy xung quanh đều lột tay xắn áo, dường như chuẩn bị giúp một tay. Tả Trường Lộ cũng ở trong đó, đang hàn huyên với tài xế.
“Tất cả chớ động, tất cả chớ động!”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, thời điểm để ta đại triển thân thủ đến rồi!
“Để ta dọn toàn bộ cho!”
“Ha ha ha... Tiểu Đa tới rồi, Tiểu Đa quả nhiên tới rồi.” Một đám chủ tiệm ai nấy đều thoải mái cười to, rất là nhiệt tình. Đương nhiên bọn họ không biết tên ở nhà của Tả Tiểu Đa, xưng hô vĩ đại của Cẩu Cẩu chỉ giới hạn trong người một nhà mà thôi.
Tả Tiểu Đa bắt đầu khiêng đá, một khối hai khối ba khối... Lên! Ồ, cái này phải tới 2500kg ấy nhỉ?!
Tả Tiểu Đa ngẩng đầu ưỡn ngực, xách một chồng tảng đá đi vào, nháy mắt lại tìm thấy cảm giác thành tựu.
Mọi người nhìn thấy một cảnh này, khẳng định sẽ giật mình cho xem, rốt cuộc là ngoác mồm kinh ngạc, hay là hai mắt trừng to đây, dù sao thì cũng là rất giật mình...
Ha ha!
Tả Tiểu Đa nhìn không chớp mắt, áp dụng tiến độ tiêu chuẩn nhất, mặt không đỏ không thở mạnh xách đá đi vào, xếp gọn gàng, sau đó đi nhanh ra ngoài, chuẩn bị nghênh đón những ánh mắt ngưỡng một!
Ơ? Không ai kinh ngạc à?
“Lần này cho ta thêm mấy khối, nhiều hơn chút, làm nhanh hơn chút."
Lần này ít nhất có 3500kg đi, lập tức mang hết vào, còn không hù được mấy người này chắc?
Đây chính là lực lượng của cường giả, thực lực của cấp độ Võ SưI
Nhưng mà, tại sao vẫn không có người nào kinh ngạc vậy?!
Tả Tiểu Đa vừa phiền muộn lại khó hiểu, trực giác khó mà hiểu nổi, chính mình đã cười quyến rũ với người mù rồi, lại còn là một đám người mù nữa! Càng về sau trong lòng càng gấp gáp.
Mau, kinh ngạc hô lên đi chứ!
Chấn động đi chứ!
Không có cái kiểu khiếp sợ đột nhiên trợn tròn mắt nhìn thấy thần tiên sao?
Đầu làm gì thế?
Một người tới đi, ta còn chờ để làm màu nữa đó...