Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 157: Thành Phượng Hoàng, thế Phượng Hoàng! (2)




Bà lão trầm lặng rất lâu, rồi nói: “Truyền thuyết cổ. xưa về ngọn núi này... Đã không thể kiểm chứng được nữa. Nhưng mà có một câu nói liên quan đến nó, ta lại nhớ rất rõ. Đó chính là....40 nghìn năm trước đây thế giới này có một tấm bia cổ. Người biết đến bia đá này có lẽ không còn nhiều, nhưng bài thơ được ghi chép lại trên đó tin rằng vẫn có rất nhiều người đều nhớ.”

Tả Tiểu Niệm cười lên như hoa mùa xuân nở rộ: “Bà Hà, ta biết bài thơ này, nhưng mà đó cũng được gọi là thơ sao? Đã không có niêm luật, cũng không có gieo vần gì cả”

Bà lão không cười, chỉ ngân nga: “Long m Phượng Hoàng tử, Long Dương Phượng Hoàng đẳng, vị năng diệu nhật nguyệt, dĩ thị huyết mạn thành. Tứ vạn tam thiên tái, tụ thế xung Tử Đình, nhất triêu tao trích lạc, vạn thế giai thành không!”

Bà lão châm chậm nói: “Ngươi nói xem ta tại sao lại dốc hết sức để nghiên cứu bài thơ này? Nguyên nhân thực ra cũng rất đơn giản, chính là từ 40 năm trước, đã đủ 43 nghìn năm, nói cách khác, hiện tại tòa thành Phượng Hoàng này đã trùng khớp với năm tháng được. ghi chép lại trên tấm bia đá rồi, đổi cách nói khác thì, đã trôi qua tròn 43 nghìn năm kể từ khi bia đá kia được chôn xuống rồi!”

“Hả, còn có chuyện như thế nữa?” Tả Tiểu Niệm ngạc nhiên không thôi.

Bà lão thản nhiên nói: “Vốn dĩ, khi đó ta cũng tình cờ thu thập được, lúc đầu cũng không hề để ý gì, nhưng một phát hiện khác của ta, lại khiến ta ngạc nhiên khó hiểu, đại khái là bắt đầu từ 40 năm trước, nữ võ giả thiên phú của thành Phượng Hoàng nhiều hơn trước kia rất nhiều, những người có thiên phú dị bẩm cũng nhiều vô kể, như là Bát Cửu Tinh Hồn Thể, ngay cả Cửu Tam Cửu Ngũ Tinh Hồn Thể đều có khối người...”

“Mà càng đáng sợ hơn còn nằm ở chỗ, những nữ thiên tài võ giả này không một ai có thể trưởng thành, sau khi các nàng xét nghiệm ra mình có thiên phú, không qua bao lâu sẽ chết trẻ.”

“Hơn nữa còn đều là chết oan chết uổng, không có ngoại lệ!”

“Hồ Nhược Vân chính là như vậy, Tỉnh Hồn đầy trời, nhưng mà, lúc còn là võ sĩ, lại đột nhiên bị hủy đan điền.”

“Cho đến tận hơn 10 năm gần đây, lại xuất hiện ba thiên tài từ nhỏ đã bị xét nghiệm ra có Tỉnh Hồn xuất chúng....Ta đã lập tức sử dụng tất cả các mánh khóe, mã hóa che giấu đi tất cả tài liệu của các nàng!”



“Ba người con gái này, một người là ngươi, Tả Tiểu Niệm, một người là sư muội của ngươi Mộng Trầm Ngư, còn một người nữa, chính là Ninh Hiểu Nguyệt....Cái tên Ninh Khuynh Thành này thực ra là ta đưa ra kiến nghị cho cha nàng đổi, ngoại trừ những người biết rõ gốc gác ra, hoàn toàn sẽ không biết nàng còn có tên thật là Ninh Hiểu Nguyệt.”

“Mộng Trầm Ngư và Ninh Khuynh Thành có gia thế cực kỳ khủng, tất nhiên sẽ đem lại cho các nàng nguồn †ài nguyên tu luyện và điều kiện cuộc sống có chất lượng tốt nhất, nhưng các nàng cũng sớm đã để lộ trước con mắt của người đời, hầu như mọi người đã đều biết từ khi các nàng được sinh ra......”

“Cho nên việc che giấu tư liệu của các nàng không được thành công lắm, chỉ có ngươi là gia thế bình thường nhất, đặc biệt lúc đó là ta đích thân giám sát cho ngươi, sau khi có kết quả xét nghiệm, ta một tay niêm phong hết tất cả tư liệu liên quan, còn xoá hết tất cả dấu vết!"

“Mặc dù vẫn có người biết, nhưng so với hai người kia thì đã che giấu được rất nhiều.”

Bà lão thản nhiên nói: “Sau đó, ta dùng hết tất cả năng lượng, mang theo cả cái mặt già này của mình, không biết xấu hổ mới mời được cao thủ của Côn Lôn Đạo Môn và Tự Tại Đạo Môn đến, lần lượt thu nhận ngươi và Mộng Trầm Ngư, Ninh Khuynh Thành làm đồ đệ."

“Từ đó, tất cả những gì liên quan đến các ngươi, giới tu hành chỉ có lác đác vài người biết, còn những người bình thường của thành Phượng Hoàng ngoài cha mẹ của ngươi ra, không còn ai biết được nữa!”

“Nói như vậy, bây giờ ngươi đã biết tại sao ta lại làm như vậy rồi chứ?”

“Bởi vì ta nghi ngờ.... địa thế được tụ tập 43 nghìn năm của Thành Phượng Hoàng, rất có thể sẽ có Phượng mạch xung hồn.... Mà chuyện này, dấu hiệu rõ rệt nhất đó chính là không ngừng xuất hiện nhiều thiên tài tu hành nữ.... Đây chính là tác dụng của Phượng mạch.”

“Bây giờ điều khiến ta cảm thấy nghỉ ngờ, trái lại là ít có thiên tài tu hành nam xuất hiện ở thành Phượng Hoàng.”

“Đây vốn dĩ là điều rất không nên.”



Bà lão cau mày, nói: “Cho dù là căn cứ vào cách nói tiên trị, hay là dựa theo nguyên tắc mà nói, hễ nơi nào có sự tồn tại của Phượng mạch, nhất định sẽ kèm với sự bảo vệ của Chân Long, Long Phượng hoà thuận mới là hình ảnh của hòa bình hưng thịnh... Nếu như chỉ có Phượng mạch, độc dương không lớn, cô âm không sinh..... Cho dù có may mắn được sinh ra trên thế giới này cũng khó tránh khỏi bị giáng xuống.... Đây thực sự là một chuyện nghĩ thế nào cũng không thông được.”

Tả Tiểu Niệm mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng lại ho nhẹ một tiếng rồi lại nuốt ngược trở lại.

“Tinh Hồn của ngươi là Cửu Cửu Tỉnh Hồn, chỉ thiếu một bước thì sẽ là thể hoàn toàn. Mà Mộng Trầm Ngư là Cửu Ngũ Tỉnh Hồn, dĩ nhiên đứng sau ngươi một bậc, nhưng lại chiếm giữ hai chữ Cửu Ngũ của Chí Tôn. Còn về Ninh Khuynh Thành, là Cửu Thất Tinh Hồn, mạnh thì mạnh đấy, nhưng cũng không phải là mạnh tuyệt đối, trái lại số phận không bằng hai ngươi."

Cụ bà nhẹ nhàng nói: “Sát Phá Lang tập hợp mà giết,

đột phá mà đến, Nếu như ba Tông kia tại thành Phượng. Hoàng có phần nào mưu toan, vậy thì tất nhiên chính là Phượng Mạch Chỉ Lực. Đại lục Vu Minh... Bởi vì cô đơn tại Tinh Không đã lâu, Khí Mạch Chi Lực sớm đã tiêu hao gần như cạn kiệt... Bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.

Vẻ mặt của cụ bà trở nên vô cùng nặng nề.

“Nếu như những lời ngươi nói là sự thật, Vậy mục tiêu cuối cùng của Sát Phá Lang chính là Khí Mạch Chi Lực!”

Tả Tiểu Niệm tự lẩm bẩm: “Khí Mạch Chỉ Lực...”

“Nếu đã xác định đối thủ đến vì Khí Mạch Chi Lực, vậy chúng ta phải làm thế nào mới có thể đánh lui bọn họ? Hoặc là nói làm sao mới có thể khiến cho kế hoạch của bọn họ thất bại được?” Tả Tiểu Niệm trầm giọng truy hỏi.

Tập hợp thế lực mà thành... Không có cách nào phá giải.” Cụ già nhẹ nhàng lắc đầu.