Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 187: Ngọc công tử (2)




Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ nhìn thấy cảnh này thì vô cùng đau đầu, nhìn Tả Tiểu Đa, ánh mắt càng không thích, tràn đầy sự ghét bỏ.

Trên mặt đất tất cả đều là tiểu hồ lô gì gì đó, sơ ý một chút sẽ trượt chân.

“Thật sự là trẻ con!”

Trán Tả Trường Lộ có một đường đen, nhưng Tả Tiểu Đa lại vẫn cứ bộc lộ, sức lực có thừa, Tả Trường Lộ mấy lần kích động lấy dây thắt lưng từ bên hông ra, rồi lại ráng nhịn xuống.

“Đây chính là nuôi con trai...”

Tả Trường Lộ lúc ăn cơm ngửa mặt lên trời rất buồn bực, thở dài “Mỗi ngày đều mong muốn đánh tám lần còn chưa hết giận, lúc nhỏ thì trông cho lớn lên, lớn rồi mỗi ngày lại bị hắn chọc tức đến gan cũng sưng tấy lên rồi. Đợi đến lúc thật sự hiểu chuyện, không giận ngươi, ngươi cũng đã già rồi... Trời ạ, đây là chuyện gì vậy!”

Vẻ mặt Ngô Vũ Đình có hơi đờ đẫn, nhanh chóng cười khẽ, nói “Đây, mới là cuộc sống!”

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình liếc nhau một cái, bỗng nhiên hiểu rõ phần nào từ trong mắt đối phương.

Đúng vậy, có lẽ đây mới thực sự là khói lửa nhân gian về mặt lý thuyết.

Nhất thời, trong lòng hai người lại vô cùng xúc động.

Sự xúc động này khiến đáy lòng của hai người bỗng nhiên vô cùng ngạc nhiên.

Chẳng lẽ nói, trước đây lại đi lâm đường?

'Thế gian sâu muôn trượng, cuối cùng rèn luyện được gì?

Cái gọi là rèn luyện nhân tâm, rốt cuộc phải rèn luyện như thế nào?!

Buổi tối hôm đó, Tả Tiểu Niệm lại xách Tả Tiểu Đa cao chạy xa bay, tìm một nơi rộng rãi luyện tập công phu ám khí, Tả Tiểu Niệm bởi vì thấy cái mình thích là muốn thử, sau khi thử nghiệm mấy lần ám khí làm bằng ngọc lại ngạc nhiên phát hiện càng nhiều ám khí làm bằng ngọc thì có thể điều khiển được tính năng.

“Cẩu Đát, ngươi có thể khống chế thử, sau khi làm cho đống ám khí của ngươi phá vỡ lớp phòng ngự bên ngoài của đối thủ thì tiến hành nghiền nát, nổ tung, như vậy càng gia tăng thêm lực sát thương.”

Hai mắt Tả Tiểu Niệm chớp chớp.



“Chị Niệm Niệm, ngươi thật là nham hiểm, biện pháp. ác độc như vậy cũng nghĩ ra được.”

Sau khi Tả Tiểu Đa cân nhắc tính khả thi và hiệu quả công kích thực tế của cách làm này, ngay lập tức rùng mình một cái, sắc mặt tái nhợt nói “Quả nhiên lòng dạ đàn bà là độc ác nhất...”

Buột miệng nói ra câu nói này, không chút ngạc nhiên lại bị ném lên trời lân thứ mười ba, đương nhiên bắn rất xa.

Chỉ có điều trên bầu trời...

Ngày hôm nay cao thủ kia luân phiên trực ban bảo vệ Thành Phượng Hoàng ẩn thân trong sương mù, vẻ mặt rất kinh ngạc.

Vèo.

Dưới chân mây mù nhô ra một cái đầu, sau đó hạ xuống.

Vèo.

Lại nhô ra.

Vèo...

“Mẹ nó, ngày hôm nay vốn định lười biếng nên ở thấp hơn rất nhiều, bây giờ nhìn lại, ông đây vẫn nên lên cao thêm chút nữa đi... Cái thằng kia suýt chút nữa đâm vào mông ta rồi.”

Người này phẫn nộ, im hơi lặng tiếng bay đến vị trí cao hơn...

Độ cao này rõ ràng là không đáng tin chút nào.

Chỉ một vài tư thế cơ bản, Tả Tiểu Niệm lôi kéo Tả Tiểu Đa học tập suốt cả một buổi tối.

“Ngươi cho rằng ám khí cũng chỉ cần bắn là xong việc à? Sai quá sail Sai đến mức không hơn được nữa!”

“Cái gọi là phóng ám khí, từ mắt đến cơ thể đến tay vân không phải là phần cuối cùng, phương hướng vị trí của bước chân đứng yên, phát lực cho hai chân, phát lực cho hai đùi, lực phần eo, phát lực cho vai, tung cổ tay, ngón tay linh hoạt, dồn tất cả sức mạnh lại một điểm... Đúng, điểm mấu chốt nhất trong này là sức mạnh phần eo.

“Mỗi một phần này đều là thứ cơ bản nhất, lại là một phần không thể thiếu.”

“Ngươi phải nắm vững tất cả những tư thế này rồi mới nói đến phần sau.”



Tả Tiểu Niệm cầm roi da nhỏ, nghiêm túc giám sát Tả Tiểu Đa, hễ phát hiện có gì đó bất bình thường thì dùng roi da.

Tả Tiểu Đa tất nhiên là vội vàng thay đổi những sai lầm, phải làm đâu ra đấy những tư thế của bản thân, chính xác không có gì sai sót.

“Chị Niệm Niệm, ta bây giờ đã bắn rất chuẩn, sao ta cứ cảm thấy chỉ cần thị lực ta đầy đủ, bắp thịt căng, còn có Linh Nguyên truyền vào đủ mạnh, thì đủ để đánh bại kẻ địch giành chiến thắng.”

“Ám khí của ngươi bắn chuẩn như thế nào? Lực sát thương có đủ ra sao, ám khí vốn công kích vào tính mạng của đối thủ, cần phải là loại bắn thẳng vào linh hồn mới có thể!” Tả Tiểu Niệm dè bĩu.

“Bất cứ ám khí nổi tiếng hay là ám khí bình thường đều bắt đầu từ các thao tác cơ bản này, chỉ có có năm giữ phong cách biểu diễn mười phần, đạt đến cấp độ muốn làm gì thì làm, cấp độ làm gì cũng thuận lợi, mới có thể bảo đảm cho dù ở bất cứ hoàn cảnh, vị trí nào cũng có thể thay đổi tư thế bất cứ lúc nào, thuận tay ra chiêu, thuận bưồm xuôi gió, lúc này mới có thể coi như là tu luyện ám khí thành công, biết không?!”

“Biết rồi, biết rồi, ta sẽ chăm chỉ luyện tập.”

Ngày đầu tiên học ám khí, dùng lý luận tri thức và chủ đề tư thế để ưu tiên giảng dạy, cứ như vậy bị Tả Tiểu Niệm dạy đến lúc 12 giờ đêm.

Sau đó lặp đi lặp lại tất cả các tư thế cơ bản đã làm một lần, đảo lộn các trình tự một lần nữa, Tả Tiểu Niệm lúc này mới buông tha cho hắn.

“Ám khí, có lúc có thể đạt tới hiệu quả kinh người như chuyển bại thành thắng, khởi tử hồi sinh.”

“Ngươi nhất định phải nhớ kỹ một câu, đó là ám khí tuyệt đối không được phóng ra dễ dàng!”

“Ám khí của ngươi, vĩnh viễn là thứ mạnh mế nhất, có tính uy hiếp nhất trước khi nó được phóng ra”

Tả Tiểu Niệm ân cần chỉ bảo.

“Chị, ngươi nói đúng.” Tả Tiểu Đa khiêm tốn tiếp nhận sự chỉ dạy.

“Chỉ cần phóng ra, nhất định phải có tác dụng quyết định! Hoặc là làm cho người khác mất đi sức phản kháng, hoặc là mất mạng, ít nhất ít nhất, cũng phải có đủ tính uy hiếp!”

“Mười cái phi đao phóng ra, chỉ giết được một người, ngược lại không có hiệu quả băng một cái phi đao thì đã giết được một người! Mười cái phi đao giết một người, sẽ khiến đối phương cùng vây công ngươi. Nhưng một cái phi đao của ngươi giết một người, bất luận trên người ngươi còn phi đao hay không, đối phương chưa hẳn đã dám làm bậy!”

“Đây chính là uy!” “Uy của ám khí.”

Tả Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói “Nghe nói ở một thời đại rất xa, dùng ám khí sẽ bị người phỉ nhổ, bị xem là một phương pháp không vẻ vang gì, nhưng đặt ở hiện tại thì sẽ không giống như vậy, chỉ cần có thể giết chết kẻ địch thì chính là thủ đoạn hay, chỉ là... Nhìn chung cả thế giới, cao thủ ám khí chưa đến mức có thể đếm được. trên đầu ngón tay.”