Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 192: Học bổng (2)




Tả Tiểu Đa gật đầu như gà mổ thóc: “Yên tâm đi hiệu trưởng, sự bồi dưỡng của nhà trường dành cho học trò, cả đời này ta cũng sẽ không quên! Đặc biệt là cô Hồ, ở trong lòng ta cô giống như là mẹ của ta, ta làm sao có thể gây rối, không bao giờ, không bao giờ.”

Hồ Nhược Vân vui vẻ nở nụ cười.

“Chờ ngươi viết xong bài phát biểu, nhớ phải đưa cho †a xem thử.”

Hồ Nhược Vân quan tâm nói: “Đứa nhỏ này, tâm địa rất tốt, chỉ là nói chuyện không chịu suy nghĩ, nội dung chính lần này là khích lệ, nếu làm tổn thương đến những đứa nhỏ khác thì sẽ không tốt.”

“Cô yên tâm, không có vấn đê!”

Tả Tiểu Đa vỗ ngực bịch bịch, nói: “Cô Hồ, bài diễn thuyết của ta nhất định sẽ đưa cho cô xem trước, đưa cô xem đầu tiên.”

“Ừm. Đây là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai chính là....

Lý Trường Giang mới nói một nửa thì đã bị Tả Tiểu Đa cắt ngang.

“Hiệu trưởng Lý.... Chuyện thứ nhất này, có vẻ như vẫn chưa xong đâu...” Tả Tiểu Đa tỏ vẻ mù mờ không hiểu.

“Còn chuyện gì nữa?”

Tả Tiểu Đa lập tức lên tinh thần, nói: “Hiệu trưởng, ngươi xem.... Ta cũng chuẩn bị thăng cấp rồi, nhưng ta cũng đã nộp đủ một trăm nghìn ền học phí cho lớp Võ Sĩ này, gần như đã dùng hết gia sản của nhà ta rồi, còn có năm mươi viên Tinh Hồn ngọc, đó đều là vay mượn mới có được... Tổng cộng ta chỉ ở trong lớp Võ Sĩ ba ngày, sau đó đã đột ph

“Dựa theo lẽ thường, số tiền này là học phí của một học kỳ, cũng chính là chỉ phí cả nửa năm.... Nói thế nào thì cũng là đạo lý này nhỉ?!”

Tả Tiểu Đa phân tích: “Nhiều tiền quá, lãng phí như vậy, cho nên ngươi xem...

Lý Trường Giang vui vẻ: “Ngươi đứa nhỏ này.

Tả Tiểu Đa than ngắn thở dài, nói: “Không còn cách nào khác, nhà của ta rất nghèo, ngày nào cha ta cũng phải vác bao tải, ngày nào mẹ ta cũng mệt mỏi....”



Lý Trường Giang thở dài, nói: “Ta sẽ trả lại học phí lớp Võ Sĩ mà ngươi đã đóng, thật ra vốn đã định trả lại, ngươi quả thật chỉ lên ba ngày thì đã đột phá, nhà trường quả thực không có mặt mũi thu học phí này, ngươi không cần tỏ vẻ đáng thương nữa.”

Tả Tiểu Đa mở cờ trong bụng: “Hì hì.... Hiệu trưởng ngươi xem, học phí của lớp Võ Sư liệu có thể miễn giảm hay không? Nếu tính về sự đột phá của lớp Võ Sĩ, ta đã liên tục thăng hai cấp trong vòng không đến mười ngày

Hắn tạm dừng một chút để Lý Trường Giang có thể tiêu hóa câu nói của mình, sau đó mới nói tiếp: “Một thiên tài như vậy, một sự tích thiên tài như vậy, ta cảm thấy hiệu trưởng ngươi nên ra sức phát huy, đây mới là thành tích dạy học thật sự của trường học, cho dù không thể miễn giảm toàn bộ, thì miễn giảm một phần cũng được mài”

“Một thiên tài lai lịch như ta, cho dù là hiệu trưởng ngươi đi ra ngoài khoác lác lợi hại, ý của ta là, dù cho ngươi nói chuyện với lãnh đạo của những trường khác, thì cũng vô cùng có thể diện.”

Lý Trường Giang trừng mắt: “...Chuyện này không dễ làm, chưa từng có tiền lệ. ra học phí của lớp Võ Sư cũng không có bao nhiêu tiền, sau khi học sinh của lớp Võ Sư củng cố tu vi bản thân một thời gian, thì sẽ bắt đầu chấp hành một vài nhiệm vụ đơn giản, dùng cái này để đổi lấy tài nguyên tu luyện, học phí thì có bao nhiêu tiền chứ?”

“Cho dù là chân của con muỗi, thì đó cũng là thịt mà hiệu trưởng.”

Tả Tiểu Đa tỏ vẻ thê lương: “Vì ngươi chưa từng trải qua những ngày nghèo khổ, không biết gia cảnh của người nghèo, hận không thể bẻ một phân tiền thành tám miếng, gia cảnh nghèo khó của nhà ta.... Mỗi ngày cha ta đều phải khiêng đá..."

“Miễn! Miễn luôn cho ngươi!”

Lý Trường Giang đau đầu: “Bây giờ không còn yêu cầu gì khác đúng không?” “Ngươi đừng gấp, ta còn đoạn sau nữa.”

Tả Tiểu Đa đáp lại rất thoải mái, vui vẻ nói: “Hiệu trưởng, người xem, ta đột phá nhanh như vậy, không nói tới tốc độ thăng cấp của ta là trước nay chưa từng có, ít nhất cũng có thể nói ra ngoài.... Dựa vào sự tích này của ta, tiêu biểu, thiên tài, không nên cấp chút học bổng sao?”

“Học bổng?!” Lý Trường Giang ngạc nhiên.

“Đúng vậy đúng vậy, vừa nãy ngươi đã nói rồi, tất cả phụ huynh toàn trường đều đến, loại đại hội khen thưởng dành cho thiên tài thăng cấp này, nếu không tỏ vẻ một chút, có vẻ như không hợp tình hợp lý nhỉ? Nếu ta là ngươi, ta sẽ khen thưởng to một chút, để người khác vừa thấy thì đã khiếp sợ mới được!”

Lý Trường Giang triệt để há hốc mồm: “Tiểu tử ngươi đừng có quá đáng.... Ngươi đi học không chỉ không định đóng tiền, mà còn tính làm giàu à?”

Tả Tiểu Đa nghiêm mặt: “Hiệu trưởng, những thứ này đều là thao tác thông thường mà, ta chỉ đang nhắc nhở ngươi, không được bỏ sót trình tự nào.... Để tránh làm trò cười cho thiên hạ, thực sự có ý tôt.



Lý Trường Giang dở khóc dở cười, quay đầu nhìn Hồ Nhược Vân.

Hồ Nhược Vân đảo mắt nhìn lên trần nhà, tựa như đang đi vào cõi thần tiên, giống như không nghe thấy bất kì chuyện gì.

Lý Trường Giang hiện tại chỉ cảm thấy đau răng, buốt răng, hận không thể cắn cái gì đó.

Hắn tự cho rằng mình đã rất hiểu Tả Tiểu Đa, nhưng sự thật lại đổi mới nhận thức của chính mình về Tả Tiểu Đa một lần nữa!

Tiểu tử này, thuộc loại tuyệt đối không thể cho hắn mặt mũi!

Tiểu tử này tuyệt đối là loại mặt hàng cho chút ánh nắng thì liền sáng lạn chân trời, cho chút màu sắc thì có thể làm thành công ty xưởng nhuộm đưa ra thị trường, nể mặt một tí là đã vênh váo, cầm lông chim xem thành lệnh bài!

Từ đầu tới cuối ta cũng chỉ nói một cái hoạt động, một cái hoạt động đối hắn mà nói là chuyện tốt, kết quả đến cả học phí của hai lớp cũng miễn cho ngươi, ngươi vậy mà còn muốn lấy thêm học bổng!

Chuyện này đã thật sự trở thành chuyện tốt cho một mình hắn!

“Học bổng thôi mà.... Cũng không phải không thể thương lượng.”

Hiệu trưởng Lý híp mắt, không lên tiếng, muốn nhìn xem da mặt của tiểu tử này rốt cuộc dày đến cỡ nào: “Chẳng qua con số cụ thể thì cần bên phía nhà trường bàn bạc lại một chút, nhiều quá hay ít quá thì cũng. không thích hợp, chờ khi có kết quả nhất định sẽ thông báo ngươi trong khoảng thời gian sớm nhất.”

Tả Tiểu Đa tích cực hưởng ứng nói: “Hiệu trưởng Lý, ta có một đề nghị không thích hợp lắm.”

“Hửm? Nói xem...

“Ngươi xem, một triệu thì sao?” Tả Tiểu Đa hưng phấn nói.

“Một... Một triệu?!” Giọng nói của Lý Trường Giang cũng đã biến âm.

Hồ Nhược Vân ở bên kia dứt khoát phun một ngụm trà ra xa, liên tục ho khan không ngớt.