Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 241: Khăng khăng cố chấp!




Hơn nữa Tần Phương Dương còn phải hỏi Tả Tiểu Đa một xíu, có thể giải quyết hay không?

Đội cuối cùng.

“Bạch Băng Băng?” Dẫn đầu của đội này bất ngờ lại là một người con gái cực kỳ xinh đẹp, chân mày cong cong, đôi mắt xinh xắn, da dẻ trắng nõn, mái tóc như mây, cái mũi nhỏ vểnh vểnh, cười mỉm chỉ đi tới dáng vẻ rất hồn nhiên.

“Đội này của các ngươi cũng không sao, bình an vô sự, thu hoạch rất nhiều.”

Tả Tiểu Đa viết một tờ giấy như thường lệ: “Lợi ích ở hướng này sẽ nhiều nhấ

“Không cần, ta tin ngươi."

Đôi mắt to tròn của Bạch Băng Băng giống như nước mùa thu nhìn lên gương mặt của Tả Tiểu Đa, cười mỉm nói: “Tả Tiểu Đa, nếu ngươi đã nói chúng ta không có nguy hiểm gì, ngược lại còn có thu hoạch, vậy chính là tướng đại cát... Đúng rồi, ngươi có thể xem chỉ tay giúp ta hay không?”

“Hở?” “Ta muốn xem thử nhân duyên.”

Bạch Băng Băng đưa tay ra, tay trái cầm lấy tay của Tả Tiểu Đa, nàng lặt lòng bàn tay phải của mình lên, cứ cầm lấy tay của Tả Tiểu Đa như vậy, nói: “Ngươi xem giúp ta đi.”

Tả Tiểu Đa rút tay về như bị điện giật, vô thức nhìn đông nhìn tây một lúc giống như kẻ trộm nói: “Làm gì vậy, xem chỉ tay thì xem chỉ tay, đừng lôi lôi kéo kéo.”

Bạch Băng Băng nói: “Như vậy không phải có thể xem rõ ràng hơn sao, Tiểu Đa, ngươi giúp người ta xem thử đi mà.”

Nói vậy lại nắm lấy tay của Tả Tiểu Đa, hơn nữa đến cả Tả Tiểu Đa còn không gọi, trực tiếp gọi là Tiểu Đa luôn rồi, vô cùng thân mật.

Tả Tiểu Đa liên tục lùi về sau, né sang xung quanh: “Đừng... Đừng như vậy...”

“Sao vậy?” Bạch Băng Băng không nắm được tay của Tả Tiểu Đa nên có chút không vui, bĩu môi, nói: “Ngươi tránh ta như tránh rắn rết vậy?”

Trong đội của nàng, toàn bộ đều là con gái, lúc này cũng tiện thể cười đùa bốn cợt: “Đúng vậy, Tả Tiểu Đa, ngươi đang sợ cái gì vậy? Ngươi là con trai đó, cô gái xinh đẹp như vậy nắm tay của ngươi, lẽ nào ngươi còn chịu thiệt hay sao?”

“Đúng vậy, chị Băng Băng là mỹ nữ cấp hoa khôi nổi tiếng của Nhị Trung chúng ta đấy. Tả Tiểu Đa, hay là ngươi theo đuổi nàng đi.”

Gương mặt của Tả Tiểu Đa ửng hồng, ánh mắt đảo. qua đảo lại, giả bộ muốn đánh: “Đám người các ngươi nói bậy cái gì đấy...”

Từng tiếng cười đùa ở xung quanh vang lên giống như tiếng chuông, liên tiếp nhau.



Tả Tiểu Đa vội vàng giấu tay mình vào trong túi quần, sắc mặt căng thẳng: “Không được không được... Mẹ ta nói rồi, bây giờ ta vẫn còn nhỏ, không thể chạm tay của con gái, nếu chạm rồi thì sẽ sinh ra em bé đó..."

“Ha ha ha ha..."

“Phù...”

Tiếng cười lớn ầm ầm vang lên, Vạn Lý Tú đang uống nước ở phía sau phun một ngụm nước lên cổ của Long

Vũ Sinh.

“Được rồi không trêu ngươi nữa.” Bạch Băng Băng cầm lấy tờ giấy nghêng ngang rời đi cùng đám chị em.

Vài người con gái vừa cười vừa vênh váo kiêu ngạo đi ra, nhìn dáng vẻ giống như vừa đánh thắng một trận lớn.

ml thanh truyền đến càng lúc càng xa.

“Chị Băng Băng, sao ngươi lại thích cái tên thần côn này vậy?”

“Tin lớn nha, người đẹp băng sơn của chúng ta lại động lòng rồi hả...”

“Thích hắn thì cũng dễ hiểu thôi, tên Tả Tiểu Đa này lớn lên cũng đẹp trai phết ha.”

“Nè nè các ngươi, đừng nói bậy nữa...”

m thanh nhỏ dần, sáu người con gái trêu đùa nhau đi xa.

“Còn bản thân chúng ta thì sao?” “Chúng ta không có nguy hiểm gì chứ?”

Tả Tiểu Đa nhìn lên mặt của Lý Thành Long cùng đám người, lúc này mới lấy tay trong túi quần ra: “Tú Nhi, lấy khăn ướt cho ta, ta lau một chút.”

“Ồ, Tả lão đại, tay ngọc của mỹ nhân ba ngày sau vẫn còn mùi hương đó. Ngươi thật sự nỡ lau đi sao? Không hiểu tình cảm như vậy?”

Tả Tiểu Đa vừa lau vừa phồng mũi lên ngửi, lau rất nhiều lần đến khi không còn mùi mới yên tâm, hãi hùng khiếp vía nói: 'Các ngươi biết cái khỉ gì, nếu như ta mang mùi hương này về nhà... Đoán chừng sẽ không thể sống qua đêm nay.”

“Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?”



“Xời, các ngươi nghĩ thử đi!”

Những người khác đều đã đi xa rôi, chỉ còn lại sau người bọn Tả Tiểu Đa cùng với Tân Phương Dương.

Lúc này Tần Phương Dương mới nói chuyện: “Tả Tiểu Đa, thế nào, ngươi thấy đội của Thẩm Thiết Nam có nguy hiểm hả?”

“Không chỉ là nguy hiểm mà còn là nguy hiểm đến tính mạng, tử kiếp.

Tả Tiểu Đa thờ ơ nói: “Nhưng mà, tên này cố chấp bảo thủ, nhất định sẽ không nghe khuyên ngăn.”

“Vậy ngày mai ta quan sát bọn chúng nhiều chút.”

“Không có tác dụng đâu, thầy Tần, sức người có hạn, có một số tai họa sức người không thể giải quyết nổi.”

“Hung thần trong cung, vận đen thấu trời, tà khí đã xâm nhậo vào tim, vào hồn. Cửa tử đã mở ra rồi.”

Sắc mặt Tả Tiểu Đa nghiêm trọng hiếm thấy, chậm rãi nói: “Có câu nói là, người cứng đầu có khuyên cũng vô ích. Ta bảo bọn họ từ bỏ nhiệm vụ ngày mai chính là cách tốt để tránh cái chết.”

“Nhưng hắn hoàn toàn không thèm suy nghĩ đến, ta bảo hắn chú ý vị trí của mình, không được vượt khỏi phạm vi an toàn, là hy vọng có thể giảm bớt ảnh hưởng của tử kiếp đến mức thấp nhất để không tổn hại đến tính mạng, hắn nói ta nói bậy, còn lấy tiền xem tướng, đồng nghĩa với việc giải quyết đến cùng, tự tìm đường chết, nhất lại định không còn đường sống, đây được gọi là vận mệnh!”

“Thực ra cuối cùng hắn lấy lại năm mươi Tỉnh Nguyên tệ tiền xem quẻ kia, đối với ta mà nói mới là bất ngờ thật sự, hoàn toàn cắt đứt nhân quả với ta, không còn liên quan gì đến ta nữa.”

Tả Tiểu Đa thờ ơ nói: “Vốn dĩ nếu như hắn không lấy lại tiền xem quẻ thì vẫn còn một cơ hội sống, ta luôn cố gắng nghĩ cách để giữ cái mạng nhỏ cho bọn họ, nhưng hắn không giữ, chính là bằng chứng cho chủ ý trong đáy lòng của hắn vô cùng kiên định, khăng khăng làm bậy đã là chắc chắn; Chuyện đã đến mức này... Cho dù có là thần tiên đến giúp cũng không thể giúp hắn thay đổi số phận phải chết.”

Sắc mặt Tân Phương Dương càng thêm trầm trọng.

Mặc dù hắn không hiểu chuyện này, nhưng cũng có nghe nói qua, sau khi xem xong lấy lại tiền quẻ chính là cắt đứt nhân quả giữa hai bên, cắt đứt đoạn duyên phận này.

Có thể nói là điều đại kị của nghề bói toán tại đại lục Tỉnh Hồn!

Cho dù quẻ tượng của các ngươi không đúng nên trở lại đây nổi điên đều có thể, nhưng lấy tiền quẻ đi tại chỗ, chính là phạm vào điều đại kị.

“Thật sự là không còn cách nào thay đổi sao? Trước. sau gì cũng là mấy mạng người mà”

“Dù sao thì ta cũng không đủ sức.”