Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 317




Tả Tiểu Niệm kinh ngạc: “Ngươi không phải nói đùa đó chứ? Người tu hành uyên thâm đương nhiên sẽ dùng vũ khí hạng nặng làm Vũ khí bản mệnh, nhưng dùng chùy thật sự là rất hiếm thấy!"

“Đương nhiên là không phải”

Trong mắt tả Tiểu Đa lóe sáng nói: “Ta dự định dùng chùy. Hai cái chùy lớn. Càng nặng càng tốt!"

Vốn dĩ hắn đã có khao khát tự nhiên đối với vũ khí hạng nặng, sau khi nghe Tân Phương Dương nói thì càng kiên định hơn với ý nghĩ sử dụng chùy.

“Tại sao ngươi phải dùng chùy vậy?” Tả Tiểu Niệm nghĩ mãi cũng không thể nào nghĩ ra.

“Một trong số các lý do... là vì thầy Tần nói ta mềm lòng.”

Tả Tiểu Đa nói: “Nhưng dùng loại vũ khí hạng nặng đó cũng không mềm lòng được nữa. Hoặc là không đánh, hoặc là đánh rồi thì chỉ một nện sẽ thành một đống thịt nát, không dùng lực sẽ không cầm lên nổi, khi dùng lực bản thân sẽ không kiểm soát nổi... rất tốt, tất tiện lợi.”
Tả Tiểu Đa nhe nanh múa vuốt, làm ra dáng vẻ hùng dũng, hai tay làm ra vẻ đang cầm chùy, hét lên một tiếng: “Tất cả tránh ra! Đại gia đây cũng không nhớ được đại gia là ai đâu!!"

“Oai phong không?”

Tả Tiểu Niệm đã cười đến ngã lên giường.

“Ngươi á, cũng được đấy”

“Ừm, ngươi xem, chùy lớn trong tưởng tượng của ta cần phải thiết kế như thế này... Cán chùy phải dài hơn một xíu... Bên đây tạo một cái rãnh, bên kia cũng tạo một oái rãnh...”

"??? Rãnh? Ngươi muốn làm gì?”

“Nghe nghe tiếp sẽ biết thôi.”

Tả Tiểu Đa thiết kế đến bừng bừng hứng thú “Trong rãnh của hai bên đều giấu một cây kiếm nhỏ... Một khi... Lập tức rút kiếm, hiểu không? Ở giữa cán chùy được thiết kế rỗng nối với một sợi dây xích vững chảo... Nếu thực sự không được thì khi rời khỏi tay, chẳng phải sẽ biến thành xích chùy hai đầu với kỹ thuật tầm xe sao... Ngươi nghĩ thế nào?”
Rõ ràng Tả Tiểu Đa đã xem xét ý tưởng về vũ khí của mình không dưới ngàn lần, lúc này nói ra hoàn toàn không có ý suy xét nữa, nói ra tất cả lưu loát sinh động giống như nước chảy mây bay.

“Chùy, làm một nửa đặc ruột một nữa rỗng ruột, Bên trong của phân nữa rỗng ruột sẽ ẩn giấu thật nhiều ám khí trong các ô nhỏ; Lớp vỏ sắp đặt các cơ quan. Thân chùy lấp lánh tia sáng, sở trường là cực kỳ chói sáng; Khi chuyển động tạo nên ánh sáng rực rỡ chói lọi, như vậy thì các lỗ bản ám khí ở phía trên sẽ không thể bị người khác nhìn thấy...”

"Ta đoán chừng, có lẽ một cái chùy có thế lá đặt 99 cái ô nhỏ, cũng căn có 99 cái lỗ, ngoài ra còn phải thiết kế phối hợp đơn phát và liên phát... Không thể chỉ với một lần bấm mà tất cả đều phụt phụt phụt bản ra ngoài được, như vậy là không thích đáng”
“Cơ chế lò xo bên trong nhất định phải được thiết lập thật tỉnh xảo, tốt nhất là bản thân ta có thể hiểu rõ được nó, nếu không khi lắp đặt ám khí sẽ trở thành một chuyện phiền phức.."

“Đầu của ám khí nhất định không được to, ta cảm thấy Ngưu Mao trâm là một lựa chọn rất tốt; Đương nhiên còn phải suy tính khoảng cách sao cho hợp lý, chùy trâm hơi lớn hơn một cỡ cũng có thể đưa vào xem xét. Nhưng phần đuôi của chùy trâm không thể quá lớn nếu không sẽ rất chiếm không gian”

Sau một lúc miêu tả này, Tả Tiểu Niệm nghe đến mắt chữ a mồm chữ o, cứng họng nghẹn lời, rất lâu cũng không thể nói được một câu.

Rốt cuộc thì ngươi muốn nham hiểm bao nhiêu đây!

Cầm một cái chùy to hàng nghìn cân, còn muốn tận dụng loại thủ đoạn hèn hạ này, một vòng bao một vòng, một bộ lại một bộ...

Chuyện này, chuyện này cũng quá vô lý rồi đớ?!

Chỉ vừa nghe thấy như vậy mà Tả Tiểu Niệm đã có thể nghĩ đến nỗi kinh hoàng khi đối địch với Tả Tiểu Đa sau này: đây hoàn toàn là một người bình thường đối diện với hơn một trăm khẩu súng máy, hơn nữa còn là khẩu súng máy không thể nào đề phòng được.

Nhưng cảm nhận trực quan nhất của ngươi lại rõ ràng chỉ là hai cái chùy to.

"Cẩu Đát, thiết kế này của ngươi không tệ, nhưng kỹ thuật này có hơi phức tạp, rất khó để làm, đúng không?” Tả Tiểu Niệm khó khăn nuốt nước bọt, lắc. đầu.

"Cái đấy thì có gì khó làm đâu?”

Tả Tiểu Đa nói: “Đây không phải rất bình thường sao? Nhiều nhất cũng chỉ là cần nhiều nứt bấm hơn để kích hoạt thôi” Cau mày suy nghĩ.

“Cái này còn cần nút kích hoạt sao?”

Tả Tiểu Niệm hoang mang nói: “Toàn bộ ám khí được ẩn giấu bên trong chùy, ngươi muốn sử dụng cái nào thì trực tiếp truyền linh khí, kích hoạt bên trong chùy là được rồi mà.”

“Chát!”

Tả Tiểu Đa vỗ đùi một cái, phấn khởi đến nhảy dựng cả người: “Đúng rồi đúng rồi, trực tiếp sử dụng. linh khí kích hoạt... Ta thật là thông minh lắm cũng có lúc hồ đõ mà, còn ngươi là người ngốc ngàn nỗi lo... Không đúng, là người thông minh luôn luôn sáng suốt!”

Thật sự trước đó hẳn vẫn đang xuy xét xem nhiều cơ quan như vậy thì cần bố trí bao nhiêu nút bấm mới được? Hơn nữa các nút bấm còn đối ứng không giống nhau, còn phải rập khuôn, không được phép có sai sót, thật sự rất khó xử lý, hắn vẫn luôn buồn phiền nhưng, lúc này lại được lời của Tả Tiểu Niệm nhắc nhở, căn bản không căn phải rắc rối như vậy!

“Nhưng hai cái chùy này của ngươi vẫn rất khó để chế tạo.”

Tả Tiểu Niệm thở dài: "Nếu đã là chùy lớn thì trước hết suy tính cần phải kiên cố, lỡ như đập đến đối diện với dao động mạnh thì đầu chùy sẽ bị biến dạng, các cơ quan bên trong cũng sẽ vô dụng; Thứ hai thì thiết kế đầu chùy này của ngươi được chế tạo chủ yếu là rồng ruột, nếu muốn bản ra ám khí với lại muốn bản với tốc độ thật nhanh... Lớp ngoài chắc chắn không thể quá dày... Cái này, thật sự nghĩ cũng cảm thấy khó khăn.”

“Không sao không sao, ngày mai chúng ta đi sang lò rèn bên kia xem thử, không thể rèn thì mình tìm người khác.”

Tả Tiểu Đa không quan tâm nói: “Thật sự không được thì ngày mai ta sẽ rèn hai cái chùy nhỏ để dùng thử?”

“Hay là dùng thử cái khác trước đi.”

Tả Tiểu Niệm nói: “Ta khuyên ngươi nên dùng thử vũ khí hạng nhẹ trước, thứ nhất, dựa vào việc này để học tập rèn luyện tính cẩn thận tỉ mỉ từ những việc nhỏ; Thứ hai, đợi đến lúc ngươi có thế sử dụng được chùy, vẫn có thế sử dụng vũ khí hạng nhẹ đế che giấu khả năng; Đến lúc then chốt lại dùng chùy, đối thủ của ngươi nhất định sẽ tất bất ngờ, ngoài ra sẽ không kịp thích ứng...”

“Ý tưởng hay, ý tưởng hay! Đánh bất ngờ tấn công lúc địch chưa chuẩn bị!"

Tả Tiểu Đa đưa ngón cái lên, hai mắt sáng ngời: “Chị Niệm Niệm, không ngờ rằng ngươi còn nhan hiểm hơn ta! Thật là không thể nhìn bề ngoài mà đáng giá mà!"