Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 33: Không Phải Nàng!




Cùng một thời gian nhưng ở một nơi khác, Tả Tiểu Niệm kết thúc một ngày này tu luyện, mặc trên người bộ quần áo luyện công màu tuyết trắng, đi vào văn phòng.

“Sư phụ, thời gian và địa điểm ta đột phá, phải chăng còn có người khác biết?”

Tả Tiểu Niệm hỏi.

Đối diện Tả Tiểu Niệm chính là một mỹ nhân đang mặc trên người bộ đồ cũng màu tuyết trắng giống nàng, chỉ là ngồi ở chỗ đó, đã như là đóa tuyết liên trên núi băng, không nhuốm bụi trần.

Nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng cường giả bậc này đã sớm không thể đơn thuần dùng bề ngoài để cân nhắc tuổi tác.

Cao lãnh thánh khiết, không thể tới gần.

Mỹ nhân đó nghe thấy câu hỏi của Tả Tiểu Niệm, nhàn nhạt ngoái lại nhìn, nói: "Trên thế gian này, chỉ có ba người, ngươi, ta, và sư muội của ngươi biết.”

Tả Tiểu Niệm nhăn đôi mi thanh tú lại: "Nhưng đệ tử hoài nghi, tin tức này đã bị tiết lộ.”

“Hửm?” Cô gái mặc cung trang nhíu mày, trong mắt có tia sáng sắc bén bắn ra: "Xảy ra chuyện gì?”

Tả Tiểu Niệm hít sâu một hơi, nói: "Đã có người biết là Tinh Võ Kim Tinh, mà, thời gian cũng trùng hợp.”

“Người nào?”

“...”

Tả Tiểu Niệm không nói gì.

Mục Yên Yên đứng lên, dáng người thon thả, khoảng chừng 1m75, híp mắt nhìn Tả Tiểu Niệm: "Không thể nói?”

“Vâng, không thể nói, nhưng tin tức vô cùng xác thực, không có khả nghi.”

Tả Tiểu Niệm nói.

“Ừm.”

Mục Yên Yên cũng không truy cứu, nàng đã quen với tính cách của đồ đệ rồi, đã không thể nói, vậy thì dù có đánh chết nàng cũng vô dụng.

Cũng vì thế, nên nàng biết, tin tức kia đã thật sự bị tiết lộ, xác thực không thể nghi ngờ!

Nàng chậm rãi bước đi thong thả hai bước, nói khẽ: "Xem ra, là đã bị tiết lộ thật?”

Tả Tiểu Niệm không nói gì.

Mục Yên Yên cũng không chần chờ, cầm điện thoại di động lên, cấp tốc bấm một số điện thoại: "Nội trong hai phút, đến phòng làm việc của ta."

Hai sư đồ Mục Yên Yên và Tả Tiểu Niệm đứng sóng vai giữa phòng làm việc, trang phục giống nhau, vẻ lạnh lùng cũng giống nhau, tựa như một đóa tuyết liên tịnh đế nở rộ. Điểm khác biệt duy nhất là Mục Yên Yên mang vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo hơi nhuốm màu gió sương, còn Tả Tiểu Niệm lại trong sáng thanh cao không vướng bụi trần.



Khi nhìn Mục Yên Yên sẽ thấy có sự xa cách rất tự nhiên, chỉ cần tiếp cận sẽ bị đóng băng, lạnh lẽo rợn người

Mà Tả Tiểu Niệm lại khiến người ta có cảm giác mặc cảm tự ti không dám đến gần, chỉ sợ tiến lên một bước cũng làm vấy bẩn không khí thanh tịnh xung quanh tiên tử.

Một lát sau.

Mục Yên Yên nhấc cổ tay trắng nõn lên, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ nhỏ nhắn tinh xảo màu đỏ tươi, giống như một giọt máu.

"Còn bảy giây."

Mục Yên Yên nói.

Rầm.

Cửa phòng làm việc chợt bị đẩy ra, một cô gái vội vã chạy vào: "Có chuyện gì thế sư phụ?"

"Ồ, Niệm sư tỷ cũng ở đây ạ."

Cô gái để tóc ngắn, gương mặt tinh xảo. Đúng, chính là tinh xảo.

Mắt, mũi, miệng, lông mày, vành tai... bộ phận nào cũng vô cùng tinh xảo.

Cả người giống như món đồ sứ được gia công khéo léo, đánh bóng tỉ mỉ, hoàn mỹ không tỳ vết.

Lại phối hợp với bộ đồ trên người, bên dưới mặc quần jean lộ ra cổ chân trắng nõn, khiến cả ngươi cô cũng có vẻ gọn gàng hoạt bát.

Cô nàng hấp tấp bước tới, trên ngón tay còn treo một chuỗi chìa khóa xe.

"Sư phụ đùng là biết chọn giờ quá. Con còn đang ở trường đua, nghe được triệu hoán của sư phụ đành phải ném xe, ra roi thúc ngựa chạy về. Thế nào, không muộn đúng không?"

Cô gái tóc ngắn thở hồng hộc, tự rót cho mình một ly nước, ngửa cổ uống hết sạch. Một giọt nước chảy xuống từ khóe miệng, lướt qua xương quai xanh tinh xảo, chảy vào chỗ sâu.

"Con có thể làm chút chuyện nghiêm túc được không hả!"

Đối với tiểu đồ đệ này, Mục Yên Yên chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Mỗi ngày ngoài chơi ra con còn biết làm gì? Đua xe... Thế mà con cũng nói được, con bay tới bay lui đuổi theo máy bay trên trời được luôn rồi, còn đua xe cái gì? Là rảnh quá hay là muốn người ta phiền lòng?"

Cô gái tinh xảo lau miệng, nhảy bổ qua ôm lấy cánh tay Mục Yên Yên bắt đầu lay lay làm nũng: "Ầy sư phụ à, con cũng chỉ là chơi chút thôi mà... Đời người cũng đâu chỉ có mỗi việc tu luyện đâu ha."

"Sư tỷ nói xem có phải không?" Lại quay ra nói với Tả Tiểu Niệm.

Tả Tiểu Niệm lạnh nhạt nói: "Trong sinh mạng của ta cũng chỉ có mỗi việc tu luyện thôi, còn sợ thời gian không đủ, ngày giờ ngắn ngủi."

"Đúng là nhàm chán."

Cô gái tóc ngắn ngồi phịch xuống sofa, dạng đôi chân dài cân đối xinh đẹp ra, cả người biến thành hình chữ đại nằm bất động trên đó: "A... sướng chết mất..."



"Mộng Trầm Ngư!"

Sắc mặt Mục Yên Yên chợt lạnh tanh: "Đứng lên! Đứng cho ngay ngắn! Ta có việc muốn hỏi con đây."

Cô gái tinh xảo Mộng Trầm Ngư đứng phắt dậy, thẳng lưng, cẩn thận dò hỏi: "Sư phụ, người..."

Nghe nhạc đoán chương trình, cô gái nghe giọng điệu sư phụ mình rất nghiêm túc, biết ngay là có chuyện lớn rồi, không dám cười cợt nữa.

Mục Yên Yên mặt trầm như nước: "Con có nói với ai về chuyện sư tỷ con sắp đột phá không?"

Vừa nghe thấy thế, Mộng Trầm Ngư chợt ngây người.

"Nói!"

Mục Yên Yên trầm giọng quát.

"Con có nói với ai đâu."

Mộng Trầm Ngư vội đáp lại: "Chuyện quan trọng như thế sao con có thể tùy tiện nói với người ngoài được?"

Mục Yên Yên sầm mặt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng: "Con chắc chưa?"

Giọng nàng chợt trầm đi hẳn.

Một cảm giác áp lực chưa từng có đột ngột dậy lên trong không khí.

Mông Trầm Ngư nghiêm mặt, chăm chú nghĩ ngợi một lúc, nói từng chữ chắc chắn: "Vâng, Trầm Ngư có thể chắc chắn hoàn toàn, chưa từng nhắc chuyện này với ai bao giờ."

Mục Yên Yên không hề buông lỏng, vẫn truy hỏi tới cùng: "Tất cả những gì liên quan, bất kể đề tài nào sao?"

Mộng Trầm Ngư hít sâu một hơi: "Vâng! Tất cả những gì liên quan, bất kể đề tài."

Mục Yên Yên lạnh nhạt nói: "Nhưng chuyện này đã bị tiết lộ ra ngoài rồi. Con không nói gì, ta cũng không nói gì, sư tỷ của con càng không thể tự tìm đường chết được... Vậy tin tức làm sao lại bị tiết lộ được?"

"Chuyện này..." Mộng Trầm Ngư tinh nghịch chớp chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đưa dám nói: "Con không biết sao lại lộ ra nữa."

Ánh mắt Mục Yên Yên vẫn lạnh như điện: "Nhìn vào mắt ta nói."

Mộng Trầm Ngư tủi thân ngẩng đầu, nhìn vào mắt Mục Yên Yên, giơ ba ngón tay phải lên: "Sư phụ, con xin thề với trời, thật sự không phải con mà. Con tuyệt đối không tiết lộ bất cứ một tin tức nào hết."

"Nếu có nửa lời giả dối, sẽ bị trời đánh."

Mục Yên Yên sầm mặt, mắt vẫn lạnh lùng nhìn thẳng gương mặt Mộng Trầm Ngư.

Mộng Trầm Ngư cũng nhìn lại không hề chớp mắt.