Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 449: Huyền Y đến (2)




Cái tên này bất cứ lúc nào nói ra cũng gần như có thể làm người khác tức chết, phẩm chất riêng này quả nhiên là không bao giờ thay đổi!

“Tùy ngươi.”

Tân Phương Dương không vui nói.

....

Chiều hôm đó.

Tả Tiểu Đa dùng tư thế Kim Kê Độc Lập xem tướng xong, lúc căm mấy trăm nghìn mới kiếm về nhà...

Cửa nam Thành Phượng Hoàng.

Một chiếc xe chậm rãi tiến vào.

Trên xe, có một cô gái trẻ tuổi mặc đồ đen ngồi kế bên chỗ ngồi của tài xế, đang ngắm nhìn từng ngọn cây cọng cỏ ở Thành Phượng Hoàng một cách say sưa.

Đến rồi, Thành Phượng Hoàng.

Chính là chỗ này!

Viên Tham Lang Chỉ Tâm kia của ta mất ở chỗ này.

Trên ghế sau, một người trung niên và một người thanh niên ngồi ngay ngắn hai bên, đều đang nhầm mắt nghỉ ngơi.

Quả thực đoạn đường này khá là mệt nhọc.

Đúng là quá xa!

“Cuối cùng cũng đến Thành Phượng Hoàng rồi”

Trong đôi mắt của cô gái mặc đồ đen lóe lên một ánh nhìn không tên, có chút cảm giác cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Không biết tại sao vừa mới vào Thành Phượng Hoàng, trong lòng nàng lại có một loại cảm giác kỳ lạ đang sinh sôi.

Đó là cảm giác nhớ nhung, thân thiết mà đã rất lâu không được nếm trải

Dường như là... Có một giọng nói cô hình ở trong thành phố này đang kêu gọi mình.

Là loại ruột gan đứt từng khúc, là loại khắc cốt ghi tâm!

Điều này khiến cho lòng của nàng loạn cả lên không thể giải thích được vào thời điểm mới đi vào Thành.

“Huyền Y”

Người đàn ông trung niên ngồi phía sau xe nhắm mắt lại, nói: “Linh cảm của ngươi vẫn luôn nhạy cảm, vào lúc mới vừa tiến vào thành phố này ngươi có cảm thấy điều gì không?”

Mặc Huyền Y khẽ lắc đầu, nói: “Sư thúc, thành phố này chỉ sợ thật sự không đơn giản, vừa mới vào thành phố này, ta đã có một loại cảm giác rất nguy hiểm, rất đáng sợ, phải biết là cho dù trước đây đến Thượng Kinh, lại là nơi có nhiều kẻ địch có sức chiến đấu cao cường tập trung lại, nhưng cũng không khiến ta có cảm giác như vậy. Hành trình lần này của chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn.”

Người đàn ông trung niên chậm rãi mở mắt ra, cau mày nói: “Chỉ là nguy hiểm thôi sao?”

“Quả thực không chỉ là nguy hiểm."

Cặp lông mày thanh tú của Mặc Huyền Y hơi nhếch lên, nói: "Đó là một loại cảm giác khéo léo cho biết họa lớn sắp ập xuống đầu. Sư thúc, nếu có thế, thành phố này chúng ta vẫn nên đừng ở lại lâu. Thậm chí...Theo ta thấy, không nên vào Thành, xoay người rời đi là tốt nhất”

Người đàn ông trung niên còn chưa kịp nói, người thanh niên bên cạnh đã cười lên: “Sư muội, suy nghĩ này của ngươi nhất định là không được. Chúng ta đến nơi này, thật sự là có việc phải làm; Cần phối hợp làm. việc một chút... làm gì có chuyện nói đi là đi, thích làm gì thì làm”

Mặc Huyền Y nói: “Nếu đã như thế, ta hi vọng

mấy ngày nữa có thể tự mình rời đi trước, sư thúc và sư huynh, các ngươi ở đây phối hợp tác chiến đại cuộc cũng đủ rồi, Huyền Y tu vi nông cạn, cho dù gắng gượng ở lại cũng không làm được việc gì cho đại cuộc, khó thành trợ lực”

Trong mắt người đàn ông trung niên loé lên một vẻ suy nghĩ sâu sắc, nhìn bóng lưng Mặc Huyền Y đang ngồi trên ghế phụ từ ghế sau, lạnh nhạt nói: “Lúc này chính là lúc dùng người, tất cả đều chưa định số lượng, không cần phải gấp gáp rời đi”

Mặc Huyền Y do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Vâng”

Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói: "Dọc đường chúng ta đã đi qua nhiều thành phố như vậy, Huyền Y ngươi tìm thầy tướng xem tướng nhiều như. vậy, có phải còn có nghỉ hoặc gì với thân thế của mình không?”

Mặc Huyền Y lạnh nhạt nói: "Chẳng qua là không cam lòng thôi.”

“Tu giả xem trọng nhất là tu tâm, nếu ngươi trước sau vẫn không buông bỏ được chút ràng buộc này, sẽ tạo thành kế hở chết người trong lòng ngươi."

Người đàn ông trung niên giọng nói lãnh đạm: “Trên thế giới này, mỗi giờ mỗi khắc đều có người chết. Đặc biệt là ở tuyến đầu hai bên, chiến tuyến mấy trắm nghìn dặm, người chết ở mọi thời khắc đều có quá nhiều quá nhiều”

“Có vài người, thậm chí sau khi chết mấy chục năm, người ở quê còn đang cảm thấy vinh dự vì hắn, còn không biết thông tin qua đời của hẳn. Các con của hắn cũng chưa hề biết cha hoặc mẹ của mình đã không còn nữa”

“Trên thế giới này, cô nhỉ không có cha mẹ cũng không phải chỉ có một. Mà là có hơn trăm triệu người, thậm chí là mấy tỉ người”

“Ngươi quá cố chấp với cha mẹ ngươi, nếu cứ như vậy, chút máu mủ tình thân không biết còn có tồn tại hay không kia, sẽ trở thành chướng ngại to lớn đối với con đường phía trước của ngươi tu hành”

Mặc Huyền Y lắng lặng nghe, nhẹ giọng nói: “Huyền Y chỉ là muốn gắng sức một chút, tận hết sức, sư thúc cũng không cần để ý quá mức. Có thể tìm được đương nhiên là tốt nhất. Nếu không tìm được tất nhiên là chuyện giống như đã đoán trước, cũng là một chút bổn phận của người làm con”

“Dù sao đi chăng nữa lòng ta cũng đã lạnh nhạt.”

Người đàn ông trung niên nói một cách gay gắt: “Nếu như... tìm được bọn họ, lòng của ngươi có còn lạnh nhạt không?"

Mặc Huyền Y cười khổ: “Sư thúc, ngươi biết rõ chuyện này chẳng qua cũng chỉ là một hy vọng cực kỳ mong manh, gần như bằng không, ta thật sự không hiểu, vì sao ngươi cứ để ý như vậy? Đoạn đường này không dưới mấy trăm nghìn dặm, ta nghe lời dạy bảo của ngươi, đã nghe hơn trăm nghìn lần. Sư thúc, vì sao ngươi lại lo lắng như vậy?”

Người đàn ông trung niên khẽ cau mày, nói: “Trong lòng của ngươi tự có tính toán là tốt rồi”

Nhắm mắt lại, không nói nữa.

Người thanh niên lại nói: “Sư thúc, chúng ta có nên chờ báo tin cho sứ giả là đã đến không?”

“Không cần”

Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói: "Trước tiên cứ tìm người của mình, xác định tình hình rồi nói, lặn lội đường xa đến đây, nên tuyệt đối đừng có để phải vừa mới đến đã bị đưa ra làm bia đỡ đạn”

“Vâng” Trước tiên phải biết rõ tình hình theo như sư thúc nói, Mặc Huyền Y và Vân Tuyệt Ảnh đều không có ý kiến gì.

Đây vốn là chuyện nên làm nhất.

“Năm đó nơi này, lần đầu tiên Phượng khí bay lên đã bị thám tử của chúng ta chú ý đến, mà người của chúng ta không lâu sau đó đã đi đến Thành Phượng, Hoàng, dốc sức lên kế hoạch mãi cho đến hôm nay”

Cơ thể người đàn ông trung niên tựa vào ghế sau, nhắm mắt lại, giọng nói thản nhiên không có biểu cảm gì: “Chỉ và che lấp khí tức Phượng khí tản ra ngoài, nên người của chúng ta mới bỏ ra sư hi sinh khổng lồ”