Mỗi tối hắn đều niệm câu này mấy lần. Chỉ cần mỗi lần tưởng tượng một chút cảnh mình quật ngã Tân Phương Dương xuống đất, sau đó ngửa mặt cười to: “Thầy Tần, ha ha ha ha, ngươi không ngờ có ngày hôm nay nhỉ? À hú...”
Hoặc quật ngã Văn Hành Thiên tại chỗ, mình chống nạnh rung đùi đắc ý: “Thầy Văn, cảm giác bị học sinh của mình đánh bại vừa chua xót vừa sảng khoái nhỉ? Ha ha ha ha...”
Mỗi lần nghĩ đến hai hình ảnh này, bầu nhiệt huyết của Tả Tiểu Đa lại sục sôi, tràn đầy tinh thần hăng hái!
Đương nhiên vẫn còn một mục tiêu vĩ đại sau cùng, hình tượng là: Mình năm tóc Diệp Trường Thanh kéo khỏi đất, hung hăng hỏi: “Lão già ngu ngốc, năm đó ngươi chụp của ta bốn trăm nghìn điểm đâu có nghĩ đến ngày hôm nay đúng không? A ha ha ha ha...”
Tả Tiểu Đa híp mắt ngồi trên sofa, khóe miệng lộ ra nụ cười nham hiểm, sảng khoái, mắt biến đổi vạn đoạn, trong miệng phát ra tiếng cười “ồ, ha ha, ừ ha ha, à hú hú..”, đến nỗi vai run run.
Mụ mị trong ảo mộng không thể tự thoát khỏi.
Cả người Lý Thành Long lạnh cóng, rón ra rón rén về phòng mình khóa cửa lại.
Tả lão đại điên rồi...
Ta phải trốn xa chút...
Học sinh đều đi rồi.
Hạng Cuồng Nhân cũng sải bước ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng ra ngoài.
“Ngươi đi làm gì?”
Văn Hành Thiên ngăn hắn lại.
“Ngươi còn nhớ Lôi đại đâu năm đó không? Tên khốn này quay về rồi, nhưng ở Phong Hải hai ngày, chẳng phải giờ hẹn ta đi uống rượu sao?” Hạng Cuồng Nhân rất nôn nóng: “Ngươi đi không? Chỉ bằng hai ta cùng đi?”
“Lôi đại đầu?”
Văn Hành Thiên nheo mắt: “Chẳng phải người anh em kia của ngươi đi Thượng Kinh sao? Sao giờ về rồi? Ngươi biết hắn gần đây ở Thượng Kinh làm gì không? Vừa quay lại đã tìm ngươi rồi, các ngươi bao nhiêu năm không liên lạc, sao lại tìm ngươi uống rượu?”
Hạng Cuồng Nhân sốt cả ruột: “Uống rượu thì sao? Ngươi đi hay không nói một tiếng, đi thì đi cùng, không đi thì đi chỗ khác, đừng có làm muộn thời gian của
ông đây, thời gian của ông đây bây giờ quý lắm biết không!”
“Sao ta nhớ các người năm đó còn từng chiến nhau mà? Cảm tình tốt như thế từ bao giờ thế?” Văn Hành Thiên nghỉ ngờ.
“Nói bậy, ta với ngươi chiến với nhau ít quá nhỉ? Nếu đã từng đánh nhau không thể uống rượu, có thể ông đây phải tìm người bình thường chưa từng tu hành để uống rượu rồi. Đều là người lớn cả rồi, lớn đầu rồi còn tính toán gì nữa, tình bạn của chúng ta cũng hơn trăm năm... còn ai để ý lần đánh năm đó chứ? Tình bạn đã đánh nhau mới là vững chắc.”
“Hở, cùng đánh nhau là kề vai đối địch, không phải ẩu đả lẫn nhau à? Các người giỏi!”
Văn Hành Thiên cau mày: “Đúng lúc ta phải ra ngoài, ta đi cùng ngươi. Các. ngươi uống rượu ở đâu? Thương Thiên Nhất Phẩm?”
Hai người Tả Tiểu Đa về nhà xử lý sơ qua tình trạng vết thương xong lại cùng ngồi trước máy tính.
Ừ, quan trọng là Tả Tiểu Đa thấy Lý Thành Long làm việc rối mắt.
Bộ 'Cuộc sống của Kiếm Vương là khô khan nhàm chán vậy đấy” trên mạng càng nổi thêm, hình như nổi đến mức không thể nổi thêm nữa, thậm chí các loại meme liên quan đến Kiếm Vương bay đầy trời.
Trái lại, bộ “Giáo chủ ở Cao Vữ cũng đang trên đường hot, rất có dáng dấp vùng dậy đuổi theo.
Lớp trẻ nhà họ Ngô, nhà họ Cao rảnh rỗi không có chuyện gì thì tìm Tả Tiểu Đa tám chuyện gì đó, gương mặt ai nấy cũng nhiệt tình, con gái hai nhà có thời gian cũng đến cùng mấy anh em; ngồi một bên cười cong môi, tất nhiên là một phong cảnh.
Nhưng chiều gió trên mạng dần dần có chút thay đổi bất thường.
Dần bắt đầu có phiền toái, có lời nói bậy.
“Một võ giả Tiên Thiên nho nhỏ, lại có tên tuổi trên mạng như vậy... Không biết còn nghĩ cao thủ Vân Đoan cơ đấy!”
“Chính xác, một tu giả Tiên Thiên hèn mọn lại tạo ra tiếng vang lớn vậy, ha ha...”
“Thật sự nghĩ mà buồn thương cho xã hội này... Thiên tài nổi tiếng như vậy? Người đẹp làm nền cho, sao trâu bò vậy? Cuộc chiến ở Nhật Nguyệt quan mấy chục nghìn năm, sao thiên tài như thế này không bỏ ra một phần tâm, góp một phần lực?”
“Thì ra đang học ở Cao Võ, người hâm mộ còn có thể nhiều hơn minh tinh nổi nhất... Ha ha ha, đấu một trận được quán quân, nhưng lại phá hủy hết tự mãn của ta, cái sống ảo này đúng là ảo ma canada alaska luôn đó...”
“Dù trâu bò cỡ nào, nhưng mà hắn đã cống hiến được gì cho xã hội đâu?”
Lời bàn luận những điều như vậy càng ngày càng nhiều, đang trên đà phát triển.
Đối mặt với những luận điệu này, giáo chúng của Cương Thiết Thần giáo và người ủng hộ của Kiếm Vương gần như lập tức bắt đầu mấy người điên khùng này đấu khẩu, khói thuốc súng đầy trời trên mạng.
Nhưng rõ ràng đối phương có tổ chức, bắt đầu liệt kê sự tích anh hùng, sau đó mang ra so sánh, có thể nói ảnh hưởng rõ rệt.
Vì chiếm được đại nghĩa, chiếm được đạo lý trước tiên, đàn áp cho giáo chúng Cương Thiết Thần giáo hết hơi.
“Thành tựu bé tí có tư cách gì hưởng sự yêu quý của vạn chúng chứ?”
Mà cùng lúc này, mấy mảnh sự tích có liên quan đến Tiềm Long Cao Vũ cũng tự nhiên chèn vào đề tài câu chuyện.
“Đây mới là người đáng được chúng ta tôn kính nhất!”
Từng việc, từng chuyện, tất cả từ từ xuất hiện trước mặt người đời.
Trong số đó có những người đã hy sinh oanh liệt dưới cả vạn kẻ thù, cũng có người đi đi về về hàng trăm lần từ đống xác chết mà không hề hối tiếc, thậm chí có những người đã hy sinh thân mình một cách hào hiệp để bảo vệ đồng đội, có người biết rõ chắc chắn sẽ chết nhưng vì bảo vệ phòng tuyến của con người nên vẫn kiên quyết lựa chọn chết trước biên ải...
“Các vị tổ tiên với công lao sự nghiệp này, vị nào không đáng được ca ngợi hơn giáo chủ và Kiếm Vương của các ngươi, xì, hai ngươi này căn bản không có cửa, tùy tiện so sánh chính là không tôn trọng những vị anh hùng ấy...”
Dần dần, Cương Thiết Thần giáo bắt đầu tháo chạy, rất nhiều người ủng hộ Kiếm Vương cũng đã quay lưng, đứng trên lập trường của đối phương để suy nghĩ vấn đề...