Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 877: Không thể. (2)




“Hiệu trưởng, những gì ngươi nói ngày hôm đó, theo cá nhân ta mà nói, vẫn có chút không đồng tình. Ta vẫn cảm thấy, ngươi làm như vậy, chắc chắn là bị động chờ chết, thật ra có phần cổ hủ quá mức, người còn sống mới có hy vọng, không có sự tọa trấn của các ngươi, Cao Võ Tiềm Long có còn là Cao Võ Tiềm Long trước kia không?" Tả Tiểu Đa bạo gan nói.

“Chẳng lẽ không thể sử dụng thủ đoạn đối với kẻ ác? Ta vẫn nghĩ không thông về điều này."

Diệp Trường Thanh nhìn Tả Tiểu Đa bằng ánh mắt ấm áp, thoáng nở nụ cười thú vị, nói: "Thầy Văn của ngươi cũng đã hiểu, ngược lại tại sao ngươi vẫn không hiểu? Đây là sự lựa chọn theo tam quan của mỗi ngươi, không liên quan tới những thứ khác!"

Tả Tiểu Đa: “ ?? "

"Ta là hiệu trưởng của Cao Võ Tiềm Long, dù thế nào cũng không thể dùng những thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ hay dùng mọi cách để đạt được mục đích. Bởi vì giáo chức toàn trường đều do một tay ta dẫn dắt. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn ta, lấy ta làm gương."

“Mọi người đều biết, những người này có lai lịch bất minh, mục đích không trong sáng, ai cũng có tham vọng riêng."

“Tất cả mọi người đều cảm thấy tức giận, oan uổng, buồn khổ, đây là tình hình hiện tại, không ai có thể phủ nhận được."

"Nhưng nếu ta cũng dùng thủ đoạn đê tiện để vu khống hãm hại, thậm chí là ám sát, không từ thủ đoạn để loại bỏ những người này, có thể đoán được chính là, tất cả giáo viên và nhân viên trong toàn trường đều sẽ cảm thấy vui sướng ở trong lòng, cảm thấy hả giận."

“Ít nhất theo ngươi thấy thì là vậy nhỉ? Tất cả mọi người đều rất sảng khoái, đều cảm thấy thiện có thiện báo, đúng không? Muốn xả giận thì nợ máu trả bằng máu, ăn miếng trả miếng, lấy oán báo oán .... Phải không?"

Tả Tiểu Đa gật đầu: “Vâng ạ, lấy đức trả ơn, lấy oán báo oán, đây đúng là hành vi của người quân tử, là điều người quân tử nên làm, học sinh tự thấy không có gì là không được, đây là điều đương nhiên!"

“Nhưng như thế, giả sử tất cả các giáo viên đều sẽ nhớ kỹ chuyện này; nó khắc sâu vào phần sâu thẩm nhất trong ký ức của mọi người; sau này, khi bản thân bọn họ và cả học sinh của bọn họ phải đối mặt với những chuyện mà cách bình thường không giải quyết được ... Thường sẽ suy nghĩ, làm theo và dạy học theo cách này."

“Rồi bọn họ lại say sưa kể lại với vô số học sinh, rằng: "Năm đó, đã xảy ra những chuyện gì, tức giận, oan uổng, buồn khổ ra sao, tất cả mọi người đều biết nhưng cũng đành bất lực. Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng Diệp Trường Thanh, quyết định dùng âm mưu chống lại âm mưu, áp dụng thủ đoạn cực đoan, nợ máu trả bằng máu, ăn miếng trả miếng ... Sau đó đã đánh bại đối phương ra sao thế nào ... "

Diệp Trường Thanh mỉm cười, nói: "Sau đó, một khi có một học sinh dùng thủ đoạn như vậy mà hoàn thành một sự việc, hay hoàn thành tất cả, đương nhiên sẽ thúc đẩy mười người làm như vậy, sau này là một trăm, một nghìn, một trăm nghìn người ... ”

"Cứ tiếp tục lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng cũng có một ngày, sẽ dẫn tới việc tất cả mọi người đều suy nghĩ theo bản năng rằng, chuyện mà cách bình thường không giải quyết được thì dùng thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ một chút cũng có sao đâu? Chỉ cần có kết quả là được, quá trình là cái gì? Ngươi nói xem tới lúc đó ... Hoàn cảnh chung sẽ như thế nào?"

“Có một số việc, chỉ cần có lần đầu tiên, sẽ có vô số lần tiếp theo, có người thứ nhất, sẽ có vô số người tiếp theo! Và giới hạn của con người sẽ bị đẩy lùi từng bước, cuối cùng tới nông nổi gì, chẳng lời nào có thể diễn tả hết."

“Hiện tại bọn họ dùng âm mưu quỷ kế tiến vào, khiến tất cả mọi người đều khó chịu, bất lực, nhưng bản tâm vẫn khinh thường, thậm chí căm thù bọn họ."

“Điều quan trọng nhất nằm ở đây, mọi người đều biết rõ rằng làm như vậy là sai, là đê tiện, vô liêm sỉ, hạ lưu. Đây chính là nhận thức về cái đúng cái sai!"

“Hơn nữa bên trên còn có hiệu trưởng như ta áp chế, trước sau chịu 'nhục', cũng muốn kiên trì làm việc một cách quang minh chính đại, như vậy ... Tuy mọi người kho chịu, nhưng bản chất se không trở nên xấu xa."

"Nhưng nếu hiệu trưởng như ta - người được toàn trường kính trọng, được xem là người gương mẫu, cuối cùng cũng làm như vậy ... Vậy thì đó chính là một tiếng kèn hiệu lệnh, chẳng khác nào đang nói ... Dùng thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ để đối phó với người đê tiện, vô liêm sỉ, cách làm này là đúng đắn!"

“Mà loại chuyện này, chỉ cần ngươi nếm được vị ngọt rồi, sẽ không thể thu tay được nữa, sau này khi ngươi đứng trước lợi ích, hoặc thứ mà bản thân ngươi muốn, trong trường hợp dùng cách bình thường không thuận lợi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng ... Đương nhiên ngươi sẽ lựa chọn con đường như vậy, vẫn là quá trình, vẫn là kết quả, là kết quả mà bản thân ngươi muốn."

"Nếu mọi chuyen cứ tiếp tuc như vậy, thì moi trường ở nơi như Cao Võ Tiềm Long ta sẽ biến thành cái dạng gì? Học sinh dạy dỗ ra, sẽ là người như thế nào?"

"Đó là ta, nhưng ta không còn lập trường và tư cách để xen vào bất kỳ loại thủ đoạn nào như này, vì dù sao cũng là ta sử dụng đầu tiên, ta lấy tư cách gì để nói những người khác ra sao thế nào?"


Diệp Trường Thanh mỉm cười nói: "Nhưng ... Có một điểm, không dùng âm mưu quỷ kế mánh khóe quỷ quyệt, không có nghĩa là ta sẽ buông tha cho bọn họ, nên đối phó, vẫn phải đối phó."

“Hơn nữa ... "

Diệp Trường Thanh nở nụ cười ranh mãnh, nói: “Ta không làm, chẳng lẽ các ngươi cũng không thể làm? Ta chỉ nói là, người làm hiệu trưởng như ta chắc chắn không thể làm loại chuyện này. Nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng nói ... Những người khác không thể làm, không được làm."

"Nếu Văn Hành Thiên làm, đuổi đánh những người đó ... Vậy thì, với tư cách là hiệu trưởng của Cao Võ Tiềm Long, ta sẽ phạt Văn Hành Thiên thật nặng, bởi vì loại tình huống này, chắc chắn không thể mặc kệ, càng nên nghiêm cấm một cách công khai."