Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 886: Vấn đề rất lớn đó! (2)




"Bảo vệ ngàn năm? Được, vậy thì bảo vệ ngàn năm, nhưng với cái phương vị này thì là đang bảo vệ ai?"

"Bảo vệ ... " Bàng sư phụ suy sụp: " ... Là Ngự Long Trì.”

"Cái này thì ta lại không hiểu, bảo vệ Ngự Long Trì, bảo vệ cái hồ này thiên thu bất diệt sao? Thế thì làm sao lại trấn áp địa thế?" Tả Tiểu Đa vừa liên tiếp từ vấn đề này sang vấn đề khác.

Bàng sư phụ đổ mồ hôi ròng ròng.

“Cái hồ này được đào khi nào?”

“Lúc trước ... lúc tới nơi này lập nghiệp ... đầu tiên mua vườn, mua đất, sau đó mới dần dần xây công trình chính ... Ba năm sau mới vào ở, khoảng chừng ... Mười bảy năm trước."

Bây giờ Bàng sư phụ hỏi gì đều đáp nấy, rõ ràng là đang cố gắng bù đắp sai lầm.

“Mười bảy năm trước? Không đúng!"

Tả Tiểu Đa hừ một tiếng rồi nói: "Theo ta thấy, cây nhân sâm nhỏ trước quan kia là năm đó giữ lại đúng không? Chắc là năm đó khi đào phát hiện nơi này có linh thảo, giữ nó lại là vì không muốn làm tổn hại tới sự hòa hợp của địa mạch. Bây giờ đang là cuối thu, phiến lá ửng đỏ, mà loại dấu hiệu ửng đỏ này, ít nhất cũng thì cũng phải qua mười tám mùa đông mới được vậy, đúng chứ? Trước đó là màu đỏ nhạt nhỉ? Tính như vậy thì làm sao là mười bảy năm được?"

"Là ... mùa đông mười tám năm trước, đào ao."

Bàng sư phụ đổ mồ hôi đầm đìa: "Lúc ấy cây nhân sâm này mới nảy mầm, mới có cái lá đầu tiên ... "

“Hừ."

Tả Tiểu Đa thản nhiên nói: "Biết vì sao ta nói là mười tám năm không? Bởi vì dược hiệu của loại nhân sâm nhỏ này khi được hai mươi năm là tốt nhất. Nếu đủ hai mươi năm rồi lấy nó dùng, thì sẽ không ảnh hưởng tới địa mạch. Nhưng phiếm lá chuyển thành ửng đỏ, ít nhất có mười tám, mười chín năm, không có khả năng là mười bảy năm như ngươi nói!"

“Vâng, vâng, vâng." Bàng sư phụ hoàn toàn bái phục.

“Mười tám năm, một cái hố, từ thời gian động niệm ... Người Cao gia bị người ta lừa mười tám năm."

Tả Tiểu Đa cười lạnh lùng: "Tai ách tới tận mười tám năm sau mới xảy ra, mệnh cách của bản thân hiệu phó Cao khá tốt, lại áp được phản phệ ở nơi này tận mười tám năm! Ừm, chắc là trong nhà còn có thứ khác trấn áp khí vận đúng không? Có bài vị tổ tông tọa trấn không?"

Vấn đề này Bàng sư phụ không trả lời được, Cao phu nhân nói rất cẩn thận: “Đúng vậy, năm đó khi từ Thượng Kinh tới đây, đã xin phân thần bài vị tổ tông từ tổ trạch về đây cung phụng, còn cung phụng cả một miếng ngọc Ngọc Như Ý năm đó tổ tiên bổn gia mang theo bên người."

Bây giờ giọng điệu của Cao phu nhân khi nói chuyện, đã tôn kính hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút cẩn thận.

"Cao sư mẫu đã cống hiến rất nhiều cho Cao gia nha!"

Tả Tiểu Đa thở dài nói: "Ta đoán, hiệu phó Cao là người quyền cao chức trọng, rất bận bịu, chắc là không có thời gian ngày nào cũng dâng hương cho tổ tông, mà người có tư cách làm chuyện này quanh năm, cũng chỉ có mình sư mẫu thôi. Ta đoán suốt nhiều năm vậy hương khói chưa ngừng bao giờ đúng không? Có lẽ vì vậy nên Cao gia mới có thể sống an ổn suốt mười tám năm nay."

"Nếu không, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện từ lau rồi."

Cao phu nhân tâm phục khẩu phục, nói: "Tả đại sư có ánh mắt thật độc đáo, tất cả đều bị ngươi tính ra cả!"

Đung là luon chăm chut som chiều suốt mười tam năm nay, chưa bao giờ ngừng. Hơn nữa, còn là tự mình nàng làm.

Giờ phút này, các vị phu nhân khác đều cảm thấy khiếp sợ, không thể tin được nhìn Tả Tiểu Đa.

Thật là lợi hại!

Rõ ràng chưa xem gì, lại có thể nói ra mọi chuyen rành mạch rõ ràng như vậy!

Loại chuyện vặt vãnh trong nhà kiểu này, tin chắc rằng không tình báo nào sẽ có, nhưng vẫn bị hắn nói ra, không sót chút gì, thậm chí rất nhiều tin tức hai mươi năm về trước, hắn đều nói được ra, thủ đoạn bực này thật là cao thâm khó đoán.

"Xin hỏi đại sư, vì sao lại là Cao phu nhân?" Câu này của Bàng sư phụ không phải là lời nghi ngờ, chất vấn, mà là lời khiêm tốn xin được chỉ giáo.

"Nếu người có địa vị cao như hiệu phó Cao mỗi ngày dâng hương với tư cách là gia chủ suốt mười tám năm, sự thành kính dụng tâm như vậy, lại thêm cả thân phận địa vị, lòng hiếu thuận của hắn, tổ tông có linh trấp áp khí vận, thì sao lại chỉ có mười tám năm sống yên ổn được?"

Tả Tiểu Đa nói: "Đây chẳng phải đã cho thấy, hiệu phó Cao cũng không có lòng hiếu thuận này, mà tương đối, cũng chỉ có người vợ kết tóc se duyên với hắn mới có thể đền bù một ít thay hắn, những người khác là không được, không có tư cách này, cũng không có số mệnh này."

“Cho dù là con trai, cũng không đủ!"

Trong mắt Cao phu nhân toát ra một tia sáng khó có thể tả, ánh mắt nàng nhìn Tả Tiểu Đa càng thêm tôn kính và thân cận.

"Nếu còn thấy nghi ngờ, thì có thể rút cạn nước trong hồ này, ta dám chắc, dưới cái hồ này có đồ vật từng dùng của hiệu phó Cao." Tả Tiểu Đa ung dung nói.

"Không cần phải phiền phức như vậy."

Cao phu nhân nói: “Mấy năm nay, mỗi khi lão Cao thấy buồn bực đều sẽ ngồi uống rượu trong đình hóng gió trên hồ, sẽ ở đình hóng gió uống rượu, uống cao hứng lên là sẽ ném đồ lung tung xuống đó, giờ cũng chẳng biết dưới đó có bao nhiêu nữa ... Chắc chắn không phải chỉ có một hai thứ đâu ... "

“Đúng vậy đó."

Tả Tiểu Đa nói: “Đây là phong thủy của nhà cửa xảy ra vấn đề, tổ tông cũng không phù hộ được. Đương nhiên, sự hướng dẫn sai lầm, bị đào hố giăng bẫy ngay từ đầu, mới là nguyên nhân chính dẫn đến biến cố như ngày hôm nay ...

“Đặt Nhật Nguyệt Thạch ở phía đối diện, tạo thành cách cục hai bên đối lập ... "

"Cao sư mẫu ... "

Trong lòng giật thót, nói đầy đau thương: "Là do ta học nghệ không tinh, khiến cho chủ nhà chịu tổn thất như vậy, cho dù có trừng phạt như thế nào, ta cũng nhận.”

Tả Tieu Đa nói thản nhiên: "Nhưng mà chuyện này truy cứu ra, thì nguyên nhân căn bản là hiệu phó Cao gieo gió gặt bão, nếu đổ mọi chuyện lên đầu của ngươi thì cũng không nên."

Trong mắt Bàng sư phụ hiện lên sự cảm kích, có lời này của Tả Tiểu Đa, cái mạng nhỏ này của hắn rất có khả năng sẽ giữ được.

Hơn nữa, Cao gia còn cần hắn thay đổi cách cục phong thủy trong nhà, giết hắn cũng chẳng khác gì là bọn họ đang tự đào mồ chôn mình.