Khuynh Nghiễn Một Đời, Hộ Y Bình An

Chương 3: Vô tình gặp gỡ hay là cố ý?




Hách Liên Đoan Nghiễn cùng Ly Tứ một đường thúc ngựa hồi cung, nhưng không đến Tĩnh Di Cung mà trực tiếp trở về Vân Ngạn Cung của nàng.

Đẩy cửa thư phòng ra, bên trong đã sớm thắp nến, vừa nhấc mắt lên, chỉ thấy Ngọc Âm đang ngồi ngay ngắn trước thư án đọc sách, nghe được tiếng vang, Ngọc Âm ngẩng đầu, cười nhẹ.

" Gia đã trở về. "

Hách Liên Đoan Nghiễn cười gật đầu, Ngọc Âm đứng dậy đến bên cạnh bàn rót một chén trà đưa cho nàng.

" Ban đêm đừng nên uống quá nhiều, sẽ tổn hại thân thể. "

Hách Liên Đoan Nghiễn đưa tay nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó mới nhìn về phía Ly Tứ.

" Quả nhiên không ngoài sở liệu, hắn đã phái người đi thăm dò, đã biết đó chính là thiên kim phủ Thừa tướng, cũng biết Yến Lưu Sanh kia mới là người trong lòng của Tang Thanh Y. "

Hách Liên Đoan Nghiễn ngắm nhìn chén trà trong tay.

" Xem ra Thất ca là nhất định phải có được đây."

Ly Tứ lại nói:

" Yến Lưu Sanh chạng vạng đã trở lại phủ Định Quốc Công, sau đó còn phái người đưa một phong thư đến phủ Thừa tướng."

" Xem ra văn nhược công tử ngao du bên ngoài xong rồi. "

Hách Liên Đoan Nghiễn đứng lên.

" Ngọc Âm không cần chờ ta, ta đi chỗ mẫu phi một chuyến. "

" Gia, Di phi nương nương cũng không phái ta đi phủ Ngũ Hoàng tử đón người. "

Đây chẳng qua là Ly Tứ tìm cớ mà thôi.

Hách Liên Đoan Nghiễn cười, " Ta biết ", sau đó liền ra khỏi Vân Ngạn Cung.

Lúc Hách Liên Đoan Nghiễn tới Tĩnh Di Cung, Di phi nương nương còn chưa ngủ, chỉ một mình ngồi bên cửa sổ, sắc mặt có chút sầu lo.

Hách Liên Đoan Nghiễn ngăn lại thái giám đang định thông tri, ra hiệu cho tất cả hạ nhân lui xuống, sau đó mới đi đến.

" Mẫu phi sao còn chưa ngủ? Ban đêm gió lạnh, cẩn thận cảm mạo. "

Di phi nhìn áo được khoác trên vai.

" Nghiễn nhi sao lại tới đây? "

Hách Liên Đoan Nghiễn đỡ Di phi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

" Nhi thần nhớ mẫu phi, liền tới xem một chút."

" Ngươi đó, cũng biết dỗ ta vui vẻ ", Di phi rốt cục lộ ra chút tươi cười.

Hách Liên Đoan Nghiễn cũng ngồi xuống.

" Mẫu phi không cần quá lo lắng, nhi thần có thể xử lý tốt những thứ đó."

Hách Liên Đoan Nghiễn không cần hỏi cũng biết, Di phi nhất định là đang lo lắng về lời nói ban ngày của Tuyên Đức Đế, việc này quả thật không thể kéo dài thêm nữa, ngay cả Thập Nhị Hoàng tử tuổi nhỏ hơn nàng cũng đã nạp phi, huống chi là nàng đây.

" Đều do mẫu phi không tốt, lúc trước mẫu phi nếu không đem ngươi... "

Không đợi Di phi nói xong, Hách Liên Đoan Nghiễn liền ngắt lời mẫu phi nàng: " Nhi thần không trách mẫu phi, hiện tại nhi thần cảm thấy như vậy rất tốt, có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, còn có thể bảo vệ mẫu phi cùng Tuyền Cơ, nếu như nhi thần là nữ tử thì không thể làm những việc này."

" Nhưng Nghiễn nhi ngày sau con muốn làm thế nào đây? "

" Chuyện ngày sau nhi thần tự có chủ trương, mẫu phi cứ an tâm. "

"..."

Hách Liên Đoan Nghiễn lại khuyên Di phi thêm một hồi mới rời khỏi Tĩnh Di Cung, kỳ thật lời nói như vậy nàng đã nói qua vô số lần, theo nàng dần đến bây giờ. Di phi đối với chuyện lúc trước vì Tĩnh phi nói dối nàng là Hoàng tử thì càng thêm tự trách cùng lo âu. Nhưng Hách Liên Đoan Nghiễn lại chưa bao giờ vì thế mà phiền não, ngược lại, nàng cảm thấy may mắn vì quyết định lúc trước của Di phi, nếu không, nàng còn không biết mình của hiện tại rốt cuộc sẽ có bao nhiêu thống khổ...

___- ___

Bên kia, Tang Thanh Y từ trên đường trở về liền tự giam mình trong khuê phòng, mặc cho Như Vũ kêu to như thế nào cũng không có phản ứng. Trong lòng Như Vũ biết tiểu thư nhất định phẫn nộ thương tâm là vì bị tên đăng đồ tử kia khinh bạc, cũng là bởi vì vừa rồi khi tiểu thư tháo xuống khăn che mặt, Như Vũ mới nhìn thấy môi tiểu thư đều sắp cắn rách, mắt còn có chút hồng hồng.

Cũng khó trách tiểu thư lại như vậy, cho dù là Yến công tử cũng chưa từng đối xử với tiểu thư như thế, hôm nay không hiểu sao lại bị một tên lưu manh chiếm hết tiện nghi, còn ở trước mặt nhiều người nữa chứ, tiểu thư tất nhiên là tức giận, nhưng vẫn nhịn một đường không phát tác. Bây giờ đã vậy, tiểu thư có thể hay không nghĩ quẩn rồi làm ra chuyện gì dại dột đây? Nghĩ đến đây, Như Vũ cũng hận không thể cho Hách Liên Đoan Nghiễn thêm hai cái tát nữa.

Như Vũ không yên tâm, một mực đứng ở cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong, cho đến khi một gã sai vặt trong phủ đưa tới một phong thư, trên mặt đột nhiên treo đầy nụ cười, trực tiếp đẩy cửa phòng xông vào.

Như Vũ vào phòng, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy Tang Thanh Y đang nằm trên ghế dài bên cửa sổ, sắc mặt lạnh như băng, mày liễu nhíu lại, hai tròng mắt nhắm nghiền, vừa nhìn đã biết tâm tình không tốt. Đổi lại bình thường, Như Vũ nhất định không dám quấy rầy, nhưng hiện tại cũng không do dự trực tiếp đi qua.

" Tiểu thư, còn tức giận sao? "

"..."

Mày liễu bất giác nhíu chặt hơn.

Như Vũ không sợ chết tiếp tục nói:

" Không cần vì một kẻ vô sỉ mà tức giận tổn hại thân thể, tiểu thư ngươi đừng nóng giận."

Tang Thanh Y thật vất vả mới không nghĩ đến chuyện kia nữa, Như Vũ lại nhắc đến, một màn khiến nàng vừa xấu hổ vừa tức giận bất giác lại hiện lên trước mắt, bỗng chốc mở mắt ra.

Ánh mắt băng lãnh kia khiến Như Vũ nhịn không được run rẩy một cái, nàng còn chưa từng thấy qua bộ dáng này của tiểu thư, vội vàng đưa thư trong tay tới.

" Đây là thư mới vừa được đưa đến."

Tang Thanh Y thoáng nhìn qua chữ viết trên phong bì, thần sắc lạnh như băng trong nháy mắt nhu hòa hơn rất nhiều...

___- ___

Ngày hôm sau.

Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ ấm áp.

Từng cơn sóng vỗ trên dòng sông Lục Xuyên xuôi dòng chảy qua toàn bộ Đế Đô, so với dĩ vãng, nước sông càng trở nên trong suốt như gương, hai bên bờ trăm hoa nở rộ, toàn bộ dòng sông tràn ngập hương thơm.

Mỹ cảnh như vậy, tất nhiên khiến người trong thiên hạ đổ xô đến. Chỉ thấy những du thuyền trên sông muôn hình muôn vẻ giống như những ngôi sao tô điểm trên bầu trời đêm, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Trong số đó có một chiếc du thuyền dù không lớn nhưng trông rất trang nhã, chỉ cần nhìn vào cách bày trí này, có thể thấy rằng người trên thuyền khẳng định là văn nhã chi sĩ.*

Một cơn gió thổi qua, nhẹ nhàng lướt qua góc của rèm châu trên thuyền, một màu trắng thuần khiết nhảy vọt vào tầm mắt, ánh mắt tiếp tục di chuyển lên trên, là nàng – Tang Thanh Y, khuôn mặt kiều diễm kia so với những bông hoa hai bên bờ còn xinh đẹp hơn, chỉ thấy khóe môi nàng mỉm cười, ánh sáng lấp lánh linh động bên trong đôi mắt xinh đẹp ấy, phảng phất như thể từ những đám mây mà đến, tuyệt đẹp đến mức hư ảo.

Hôm qua thì lạnh lẽo khiến người ta không dám tới gần, hôm nay lại ôn hoà tựa như gió xuân dịu dàng. Rốt cuộc là ai có ma lực lớn đến thế thậm chí có thể làm cho đệ nhất mỹ nhân Đế Đô của Duyên quốc lộ ra thần sắc mê người như vậy.

Theo tầm mắt Tang Thanh Y nhìn về phía đối diện, chỉ thấy một thanh y công tử trẻ tuổi, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, quả thực là một bộ dáng hào hoa phong nhã.

Đây chính là Yến Lưu Sanh, nhi tử duy nhất của Định Quốc Công Yến Nam Sơn, người đời gọi là tướng môn văn nhược công tử.

Yến Lưu Sanh từ nhỏ đã không thích võ mà yêu văn, Yến mẫu cũng cảm thấy trên chiến trường đao kiếm không có mắt, liền tuỳ hắn, Yến Nam Sơn vô cùng yêu thê tử nên nhìn phu nhân của mình như thế cũng không muốn can thiệp nhiều. Cho nên, phủ Đại tướng quân uy phong lẫm lẫm này liền xuất hiện một vị thư sinh công tử như vậy.

Yến Lưu Sanh vài ngày trước ngao du thiên hạ, hôm qua vừa mới trở về, hôm nay liền mời Tang Thanh Y cùng nhau ra ngoài du hồ, lúc này đang kể cho nàng nghe về chuyến đi lần này của hắn.

Tang Thanh Y cũng luôn ao ước nàng có thể ngao du khắp thiên hạ, chỉ vì là nữ tử, liền mất đi cơ hội, lúc này tự nhiên mà say sưa lắng nghe, trong tròng mắt lóe lên tia sáng khác thường.

Như Vũ ở một bên nhìn Tang Thanh Y bây giờ, không khỏi cảm thán trong lòng, quả nhiên, tiểu thư vẫn là lúc ở cùng Yến công tử là vui vẻ nhất.

Đột nhiên, thuyền chợt lay động một cái, Như Vũ người đứng không vững thiếu chút nữa ngã xuống, nhưng trong lòng nhớ đến tiểu thư nhà mình, vừa ngẩng đầu lên, thấy Tang Thanh Y vẫn ngồi đó, chẳng qua cả người tựa vào trong ngực Yến Lưu Sanh.

" Ngươi không sao chứ, Thanh Y. "

Yến Lưu Sanh cúi đầu ôn nhu hỏi người trong ngực.

Tang Thanh Y từ trong ngực hắn ngồi thẳng người dậy.

" Không sao. "

Khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tia ửng đỏ.

Yến Lưu Sanh nhìn thấy không khỏi ngây người, cho đến khi thanh âm của thuyền phu từ bên ngoài truyền vào, lấy lại tinh thần, không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, mượn cơ hội đứng dậy ra bên ngoài xem có chuyện gì xảy ra.

Yến Lưu Sanh vừa ra, liền nghe thuyền phu nói với hắn là vừa mới vô tình đụng phải thuyền khác còn đâm ngã thuyền, Yến Lưu Sanh nhìn xuống mặt sông, quả nhiên thấy một chiếc thuyền đang bị lật qua một bên trên sông, đang nghĩ làm thế nào có thể làm cho thuyền của người ta lật đổ mà thuyền của mình lại không có chuyện gì, đột nhiên nghe thuyền phu nói:

" Lỡ đem thuyền của người ta đâm lật rồi, người ta hiện tại không có chỗ nào đi, ta muốn hỏi công tử một chút, có thể để cho bọn họ lên trên thuyền hay không? "

" Bọn họ đâu? "

Thuyền phu chỉ chỉ vào mũi thuyền, Yến Lưu Sanh nhìn sang thì thấy có hai công tử trẻ tuổi đứng ở mũi thuyền,, một người đường nét rõ ràng - tuấn mỹ dị thường, một người mày kiếm mắt sáng - sắc mặt lạnh lùng đây chính là hai người Hách Liên Đoan Nghiễn và Ly Tứ.

Dường như nhận thấy được ánh mắt của Yến Lưu Sanh, Hách Liên Đoan Nghiễn đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười gật đầu tỏ ý với hắn, không biết vì cái gì, Yến Lưu Sanh cảm thấy nụ cười kia hàm chứa ý tứ không rõ, không kịp ngẫm nghĩ nữa, liền cười đi tới.

Đợi một hồi cũng không thấy Yến Lưu Sanh trở lại, Tang Thanh Y muốn gọi Như Vũ đi ra ngoài xem một chút, lại thấy rèm cửa bị người vén lên, ngẩng đầu, nụ cười bất giác treo lên khóe miệng, nhưng khi nhìn thấy người phía sau Yến Lưu Sanh, nụ cười trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, sắc mặt cũng bỗng dưng trở lạnh.

" Thanh Y, đây là... "

Yến Lưu Sanh nghiêng người nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn vừa định giới thiệu với Tang Thanh Y. Như Vũ lại đột nhiên kinh hô thành tiếng:

" Sao lại là ngươi! "

Yến Lưu Sanh khó hiểu nhìn về phía Như Vũ.

" Như Vũ, ngươi biết Liên huynh? "

Hách Liên Đoan Nghiễn nói cho Yến Lưu Sanh nàng tên là Liên Vân Ngạn.

Như Vũ tức khắc nghiến răng nghiến lợi:

" Đâu chỉ là quen biết, không chỉ ta mà ngay cả tiểu thư cũng vậy."

" Vũ nhi..."

Tang Thanh Y đột nhiên lạnh nhạt gọi.

Yến Lưu Sanh nhìn sắc mặt Tang Thanh Y không tốt, lại quay đầu nhìn về phía Hách Liên Đoan Nghiễn, nhưng thấy người đó bỗng nhiên đi về phía trước hai bước, sau đó cười nói với Tang Thanh Y:

" Cô nương, chúng ta lại gặp lại nhau."

Tang Thanh Y nhíu chặt chân mày, mím môi không nói tiếng nào.

Yến Lưu Sanh phục hồi tinh thần.

" Hoá ra Liên huynh đã sớm quen biết Thanh Y! "

" Không quen biết ", thanh âm băng lãnh của Tang Thanh Y vang lên.

Hách Liên Đoan Nghiễn cong khóe miệng.

" Từng có duyên gặp mặt một lần, có lẽ Tang cô nương còn không nhớ rõ tại hạ."

Cứ như vậy, Tang Thanh Y lại một lần nữa mặt đối mặt với Hách Liên Đoan Nghiễn, mà từ sau khi Hách Liên Đoan Nghiễn ngồi xuống, tầm mắt của nàng đã không còn lưu lại phía đối diện nữa.

Yến Lưu Sanh cũng phát hiện có gì đó không đúng, từ sau khi Hách Liên Đoan Nghiễn tiến vào, Tang Thanh Y cũng không còn cười nữa, sắc mặt lạnh đến không chịu nổi, ngay cả nói chuyện cũng chỉ nói mấy câu. Nhưng cho dù như vậy, đã đem người mời vào thì cũng không thể đuổi người ta ra ngoài đi.

Chẳng qua là, từ khi Hách Liên Đoan Nghiễn ngồi xuống, liền không chút kiêng kỵ nào mà nhìn chằm chằm vào Tang Thanh Y, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười phóng đãng bất kham, ngay cả khi Yến Lưu Sanh nói chuyện với nàng ánh mắt cũng chưa từng dời đi hơn nửa phần, cho dù là người rộng lượng hơn nữa, cũng không chịu nổi một nam tử nhìn chằm chằm người mình thích như vậy đi, cho nên, sắc mặt Yến Lưu Sanh cũng bắt đầu trở nên khó coi.

Dư quang khóe mắt Hách Liên Đoan Nghiễn thoáng nhìn thấy điều này, chẳng những không thu liễm chút nào, ý cười trên khóe miệng ngược lại càng thêm không nghiêm chỉnh, mãi cho đến khi ánh mắt của Tang Thanh Y lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng.

Tâm tình Hách Liên Đoan Nghiễn rất tốt, nhìn vào đôi mắt càng lúc càng lạnh của Tang Thanh Y, đưa tay bưng chén trà trước mặt nhấp nhẹ một ngụm.

" Trà ngon ".

Sau đó liền đứng lên.

" Thời gian không còn sớm, ta cáo từ trước."

Nói xong, nở nụ cười không rõ ý tứ nhìn thoáng qua Tang Thanh Y, không đợi đến khi Yến Lưu Sanh phản ứng, xoay người rời đi.

Yến Lưu Sanh hồi thần, đứng dậy, "Ta tiễn Liên huynh."

Hách Liên Đoan Nghiễn dừng chân nhìn Yến Lưu Sanh đuổi theo.

" Yến huynh vẫn nên dừng bước."

Tang Thanh Y từ đầu đến cuối đều không thèm liếc mắt nhìn về bên này một cái, Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn sườn mặt hoàn mỹ vừa trong trẻo vừa lạnh lùng kia, đột nhiên tà mị nhếch khóe miệng, nói với Yến Lưu Sanh:

" Yến huynh, đã thích thì phải nắm giữ, bằng không sẽ trở thành của người khác."

_______-_______

- Văn nhã chi sĩ:

*文雅 [wényǎ]: văn nhã, nho nhã, lịch sự, nhã nhặn.

*士 [shì] – sĩ: trai tân, sĩ (tầng lớp xưa), trí thức, chiến sĩ, quân nhân....

_______-_______

*Nguồn ảnh: Pinterest.