Khuynh Nghiễn Một Đời, Hộ Y Bình An
" Dâm tặc! "
Ngay lúc nhìn rõ khuôn mặt của Hách Liên, Như Vũ không nhịn được mà kêu lên.
Trong con ngươi Tang Thanh Y hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
Tại một khắc đó, Tang Thanh Y rốt cuộc minh bạch vì sao mà nàng cùng đương kim Thập Nhất Hoàng tử xưa nay chưa từng gặp mặt lại khăng khăng muốn lấy nàng làm thê!
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn Tang Thanh Y thần sắc biến ảo qua lại, khóe miệng nhịn không được hơi cong lên, 'ba' một tiếng thu hồi quạt xếp trong tay, sau đó chắp tay thi lễ với Tang Thanh Y.
" Tang cô nương hữu lễ, tại hạ Hách Liên Đoan Nghiễn."
Dứt lời, Hách Liên Đoan Nghiễn ngồi dậy.
" Chắc hẳn Tang cô nương đã biết thân phận của tại hạ rồi, lúc trước tình thế bức bách, không phải là tại hạ cố ý che giấu thân phận, mong rằng Tang cô nương thứ lỗi."
Nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn ở chỗ này làm bộ làm tịch, Như Vũ nhịn không được mắng:
" Vô sỉ! Dối trá! "
Hách Liên Đoan Nghiễn không giận mà cười, hai mắt không kiêng nể gì nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ trong trẻo lại lạnh lùng của Tang Thanh Y, nàng cũng nhìn ra được vẻ chán ghét hiện lên bên trong đôi mắt của Tang Thanh Y.
" Ngươi tột cùng muốn như thế nào?"
Hàn quang trong mắt Tang Thanh Y chợt lóe, lạnh như băng hỏi ra một câu như vậy, nhưng ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn một cái.
Hách Liên Đoan Nghiễn mâu thuận tay mở quạt gấp, cười đến có chút vô tội nhìn nàng chăm chú
" Bây giờ là cô nương ngươi tới tìm ta, lại phản vấn* ta muốn như thế nào?"
*Phản vấn: Hỏi ngược lại.
Đối với việc Hách Liên Đoan Nghiễn cố ý giả bộ, Tang Thanh Y mày liễu hơi nhăn, nét mặt không vui:
" Ngươi biết ta nói chính là chuyện Hoàng thượng tứ hôn."
Hách Liên Đoan Nghiễn xoay người ngồi xuống ghế, sau đó dùng quạt xếp trong tay chỉ vào ghế bên kia.
" Tang cô nương mời. "
Tang Thanh Y giống như không nghe thấy, vẫn thờ ơ đứng tại chỗ.
Bộ dáng Hách Liên Đoan Nghiễn trái lại vẫn lãnh đạm như thường, có chút lười biếng ngẩng đầu.
" Dâng trà. "
Lời còn chưa dứt liền thấy Ngọc Âm tay nâng ấm trà từ trong phòng bước ra, đầu cài trâm ngọc lục, một thân váy xanh thanh nhã.
" Gia, mời uống trà. "
Hách Liên Đoan Nghiễn đầu tiên là liếc mắt nhìn Tang Thanh Y đang đứng, sau đó cười nhìn về phía bộ dáng ôn nhã của Ngọc Âm:
"Ngọc Âm, ngươi cảm thấy vị Vương phi này của Bổn vương như thế nào?"
Ngọc Âm nhìn con ngươi Tang Thanh Y thoáng qua một tia chán ghét, cười nhẹ nhàng đáp:
" Tang cô nương ôn uyển tú lệ*, tài hoa nổi bật. "
* Ôn uyển tú lệ: Dịu dàng khéo léo, thanh tú đẹp đẽ.
Dứt lời, Ngọc Âm quay lại nhìn về phía Hách Liên Đoan.
" Gia, Ngọc Âm lui xuống trước."
Hách Liên Đoan Nghiễn nhấc ấm trà lên rót vào tách.
" Đây là trà Vân Đỉnh mà Tang cô nương thích nhất."
Tang Thanh Y nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn ngồi đó nhàn nhã thưởng thức trà, cuối cùng không nhịn được mở miệng lần nữa:
" Ngươi cuối cùng là vì cái gì? "
Hách Liên Đoan Nghiễn nhắm mắt ngửi hương thơm thoang thoảng của trà, sau đó khẽ nhấp một ngụm, biểu cảm trên mặt phá lệ hưởng thụ.
Hách Liên Đoan Nghiễn hơi giương mắt lên, khóe miệng khẽ cười nhìn Tang Thanh Y.
" Chẳng lẽ Tang cô nương không rõ? Hay là cố ý làm bộ như không biết? "
Tang Thanh Y ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn:
" Ngươi và ta xưa nay không có giao tình, ta làm sao biết ngươi muốn làm gì?"
Hách Liên Đoan Nghiễn tiện tay đặt tách trà xuống, sau đó đứng dậy.
" Tang cô nương lời này sai rồi, trước hôm nay, chúng ta đã có duyên gặp mặt hai lần, chẳng lẽ cô nương nhanh như vậy liền quên tại hạ rồi? ".
Tang Thanh Y nghĩ đến cảnh tượng ngày đó trên đường, răng không khỏi cắn chặt môi dưới, chẳng lẽ bởi vì một cái tát của nàng? Nàng vô lễ như thế không phải là do người trước mắt này đã khinh bạc nàng trước sao.
" Là nam tử, nên là quân tử khiêm tốn, lòng dạ rộng lượng."
Lời vừa nói ra, Hách Liên Đoan Nghiễn không nhịn được bật cười.
" Tang cô nương nói rất đúng, tại hạ chính là giống như lời nói của cô nương, cũng không canh cánh trong lòng chuyện trên đường ngày đó."
" Vậy tại sao ngươi? "
Ngay lúc Tang Thanh Y vừa hỏi xong, nàng bất ngờ phát hiện Hách Liên Đoan Nghiễn chẳng biết từ lúc nào đứng gần nàng như vậy, bỗng chốc lui về phía sau vài bước, trên mặt liền tức giận.
Hách Liên Đoan Nghiễn ngược lại rất điềm tĩnh.
" Tang cô nương chưa từng nghe qua một câu nói như thế này sao? "
Nhìn nàng ánh mắt có chút giận dữ, Hách Liên Đoan Nghiễn cười ngày càng sâu.
" Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu**."
** " Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu " xuất phát từ bài thơ đầu tiên của Kinh Thi thuộc Tứ thư Ngũ kinh của Nho gia, nằm trong thiên Quan thư, chương thứ nhất:
關關雎鳩,
在河之洲.
窈窕淑女,
君子好逑.
Quan thư
Quan quan thư cưu,
Tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ,
Quân tử hảo cầu.
Dịch nghĩa:
Đôi chim thư cưu hót họa nghe quan quan,
Ở trên cồn bên sông.
Người thục nữ u nhàn,
Phải là lứa tốt của bực quân tử.
Dịch thơ:
Quan quan kìa tiếng thư cưu,
Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy.
U nhàn thục nữ thế này,
Xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên.
( Nguồn: trithucvn.org)
___- ___
" Ta phi, ngươi cái tên dâm tặc chết tiệt này, cư nhiên lại tự nhận mình là quân tử! ", Như Vũ nghe không nổi nữa, há mồm phản bác.
" Ta là tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi.", Tang Thanh Y ánh mắt kiên định, ngữ khí cương quyết.
Hách Liên Đoan Nghiễn chỉ nhìn nàng cười, một lát sau mới chậm rãi mở miệng:
" Ta biết Tang cô nương sẽ không nguyện ý gả cho ta. "
Nhìn Tang Thanh Y muốn mở miệng, Hách Liên Đoan Nghiễn không có ý định cho nàng có cơ hội nói.
" Ta biết người trong lòng cô nương chính là tướng môn văn nhược công tử Yến Lưu Sanh. "
Tang Thanh Y không lên tiếng, cũng không phủ nhận.
" Nhưng thật đáng tiếc..."
Hách Liên Đoan Nghiễn cong khoé môi cười đắc ý.
" Các ngươi vĩnh viễn cũng không thể ở bên nhau."
" Ngươi...! "
Tang Thanh Y cực kỳ tức giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn, không để cơn thịnh nộ phá vỡ lý trí của bản thân.
" Ta cho dù chết, cũng tuyệt đối sẽ không thành thân cùng ngươi! "
Dứt lời, Tang Thanh Y xoay người đi về phía tiền thính, nhưng không chú ý cùng người vừa tới va vào nhau.
" Ôi chao... "
" Công chúa...công chúa...người không sao chứ? "
Hách Liên Tuyền Cơ ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ người trước mắt, lam y thủy tụ, dung nhan khuynh thành lại lộ ra một cổ hàn ý khiếp người.
" Ngươi là người nào? "
" Lớn mật, đụng phải công chúa còn không mau quỳ xuống thỉnh tội! "
Tang Thanh Y nhìn người nữ tử xinh đẹp linh động trước mắt, môi hồng nhỏ nhắn, có lẽ gọi là nữ hài tử sẽ thích hợp hơn, hơi chắp tay thi lễ.
" Tham kiến công chúa."
Dứt lời, Tang Thanh Y liền muốn vòng qua Hách Liên Tuyền Cơ rời đi, Hách Liên Tuyền Cơ lúc này sốt ruột.
" Ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu. "
" To gan, công chúa hỏi ngươi đó, còn không mau đáp lời. ", tiểu cung nữ Dĩnh Nhi bên cạnh Hách Liên Tuyền Cơ quở trách.
Hách Liên Tuyền Cơ bất mãn trừng mắt nhìn Dĩnh Nhi một cái.
" Dĩnh Nhi, ngươi đừng nói chuyện!".
Đúng lúc này, Hách Liên Đoan Nghiễn đi tới.
" Tiểu nha đầu, nàng là Thập Nhất tẩu của ngươi, thích không? "
Hách Liên Tuyền Cơ đầu tiên là nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn sửng sốt một hồi, sau đó ánh mắt đen láy xoay chuyển, bắt đầu quan sát Tang Thanh Y từ trên xuống dưới.
" Cũng chỉ có ngươi mới xứng với Thập Nhất ca của ta."
Hách Liên Tuyền Cơ không nghĩ tới cảm nhận của nàng.
Tang Thanh Y nhíu mày nói:
" Ta sẽ không gả cho nàng! "
Hách Liên Tuyền Cơ bất mãn bĩu môi hỏi:
" Vì sao? Thập Nhất ca của ta chỗ nào không tốt chứ? "
Hách Liên Đoan Nghiễn đi qua sờ đầu Hách Liên Tuyền Cơ.
" Yên tâm, Thập Nhất ca nhất định sẽ khiến nàng trở thành tẩu tẩu của ngươi."
Nhìn ánh mắt đặc biệt chắc chắn của Hách Liên Đoan Nghiễn, trong lòng Tang Thanh Y vừa tức vừa gấp lại vừa sợ hãi, nhấc chân định rời đi.
" Tang cô nương muốn đi sao? "
Hách Liên Đoan Nghiễn biết rõ còn hỏi, Tang Thanh Y cũng không để ý nàng, nhưng không ngờ nàng (HLĐN) đột nhiên nói:
" Tại hạ cảm thấy, một lát nữa Tang cô nương nhất định sẽ còn quay lại đây, cho nên ta khuyên cô nương khoan hẳn đi ngay lúc này."
Tang Thanh Y kiên quyết quay đầu đi, Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn bóng lưng của nàng, ý cười trong mắt thật sâu.
" Thật sự là tức chết người! Không ngờ lại là tên dâm tặc kia! "
Như Vũ tức giận nói:
" Khó trách ngày đó lại càn rỡ như vậy! Nhìn dáng vẻ vừa lúc nãy của nàng quả thật là quá kiêu ngạo rồi! Ỷ vào mình là Hoàng tử, xem thường người khác như thế...".
Như Vũ một mực ở bên cạnh nói nhưng phát hiện Tang Thanh Y từ đầu đến cuối một chút phản ứng cũng không có, quay đầu nhìn, lại thấy sắc mặt tiểu thư trắng bệch, ánh mắt ảm đạm, nghiễm nhiên một bộ dáng chết tâm.
" Tiểu thư, người sao vậy? Tiểu thư, người đừng làm ta sợ mà. "
Như Vũ gấp đến độ sắp rơi lệ, nhìn Tang Thanh Y như người mất hồn cứ một mực đi về phía trước.
Vốn là Tang Thanh Y còn tưởng rằng biết đâu mình có thể thuyết phục được Thập Nhất Hoàng tử hủy bỏ hôn phối, mặc dù trong lòng biết thánh chỉ đã vô phương huỷ bỏ, nhưng trong lòng còn ôm ít nhất một tia hy vọng, cho đến khi nàng thấy rõ đương kim Thập Nhất Hoàng tử lại chính là kẻ vô sỉ khinh bạc mình trên đường ngày đó, tâm Tang Thanh Y trong nháy mắt liền tuyệt vọng.
Nàng cứ như cái xác không hồn đi đến trước cửa hoàng cung, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm hết sức quen thuộc vang lên bên tai, Tang Thanh Y có chút ngơ ngẩn nhìn, kinh ngạc trông thấy hai thị vệ đang áp giải Yến Lưu Sanh muốn tiến cung.
" Buông ta ra! Ta muốn gặp Thập Nhất Hoàng tử của các ngươi!"
Yến Lưu Sanh giãy dụa cũng vừa vặn nhìn thấy Tang Thanh Y đang đứng cách đó không xa.
" Y nhi? Y nhi..."
Hách Liên Đoan Nghiễn bảo Ngọc Âm mang Hách Liên Tuyền Cơ đến chỗ Tĩnh Di Cung của Di phi nương nương, sau đó xoay người ngồi xuống ghế ở hậu hoa viên, vừa mới bưng tách trà trên bàn lên, Ly Tứ đột nhiên xuất hiện.
" Gia, người đã mang tới. "
" Các ngươi buông ta ra! "
Lúc này thị vệ rốt cục buông ra, Yến Lưu Sanh lập tức chỉnh trang lại y phục của mình, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một vị bạch y công tử đang ngồi phía trước, giờ phút này đang cúi đầu uống trà.
Giây kế tiếp, Hách Liên Đoan Nghiễn từ từ ngẩng đầu lên.
" Liên huynh?!"
Yến Lưu Sanh có vẻ rất kinh ngạc, " Huynh làm sao lại ở chỗ này? "
Hách Liên Nghiên cười khẽ một tiếng.
" Yến huynh hôm nay không phải tới tìm đương kim Thập Nhất Hoàng tử sao? "
Yến Lưu Sanh có chút bất ngờ nhìn người trước mắt, bất quá vẫn gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
" Ngươi là..."
Hách Liên Đoan Nghiễn để tách trà trong tay xuống rồi đứng lên đối mặt với Yến Lưu Sanh.
" Ta chính là Thập Nhất Hoàng tử mà ngươi muốn tìm, Hách Liên Đoan Nghiễn."
" Ngươi..."
Trong mắt Yến Lưu Sanh đầu tiên là khiếp sợ, khó tin sau đó là khó chịu, phẫn nộ cùng bất an.
" Cư nhiên là ngươi! "
Nhìn thấy phản ứng của Yến Lưu Sanh, Hách Liên Đoan Nghiễn tựa hồ cực kì hài lòng.
" Chính là ta, mới một ngày không gặp, Yến huynh sao lại trở nên như vậy? "
" Tại sao ta lại như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết? ", Yến Lưu Sanh cười lạnh một tiếng.
" Xin khuyên ngươi một câu, sớm đối với Y Nhi chết phần tâm này, nàng sẽ không thích ngươi!"
Hách Liên Đoan Nghiễn nhíu mày chẳng để tâm, " Vậy thì như thế nào?".
Yến Lưu Sanh thế nào cũng không ngờ rằng Hách Liên Đoan Nghiễn lại trả lời như thế.
" Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn cả đời nàng đều sống trong thống khổ sao? Ngươi như vậy cùng những kẻ cường thủ hào đoạt kia có gì bất đồng đâu! Là nam tử, nên dùng phương thức của nam tử mà cạnh tranh công bằng!"
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn tư thế kia của hắn là muốn động thủ, khẽ cười một tiếng.
" Được, cứ làm theo lời ngươi nói ".
Yến Lưu Sanh mặc dù sinh ở tướng môn, nhưng bất quá chỉ là một thư sinh, một quyền đánh tới, Hách Liên Đoan Nghiễn không nhanh không chậm nghiêng người sang rồi duỗi chân đá vào đầu gối của hắn liền nghe thấy hắn rên một tiếng.
Yến Lưu Sanh nhanh chóng bò dậy, lại đánh về phía Hách Liên Đoan Nghiễn, nàng nhẹ nhàng tránh né sau đó vung tay đánh một kích đến lưng hắn, Yến Lưu Sanh liền nằm sấp trên mặt đất.
" Bổn vương đã sớm nhắc nhở ngươi, nếu thích thì phải hành động, nếu không sẽ trở thành của người khác! "
Yến Lưu Sanh quả thực là bị ngã đau, cố sức nâng nửa người trên dậy trừng mắt nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Ngươi bất quá chỉ là ỷ thế hiếp người mà thôi thì tính là bản lĩnh gì!"
Hách Liên Đoan Nghiễn chỉnh lại vạt áo trước ngực.
" Rõ ràng là bản lĩnh chính mình không bằng người."
Vừa nhấc mắt lên liền thoáng nhìn thấy Tang Thanh Y đang vội vàng chạy tới từ tiền thính, khóe miệng giương lên một độ cong quỷ dị.
" Ly Tứ..."
Tang Thanh Y vừa đến hậu hoa viên chỉ thấy Ly Tứ đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Yến Lưu Sanh, hắn (YLS) bị đánh đến nỗi chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất.
" Dừng tay!"
Ly Tứ chẳng những không dừng tay, trái lại hạ thủ càng nhanh lại càng ác hơn, Yến Lưu Sanh xương cốt quả thật cứng rắn, hắn chịu đựng không rên lên một tiếng nào.
Tang Thanh Y nhìn vẻ mặt Yến Lưu Sanh đầy vết thương, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng, muốn tiến lên bảo vệ Yến Lưu Sanh, lại bị Ly Tứ giành trước một bước ngăn giữa hai người.
Tang Thanh Y không đi qua được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ly Tứ vừa đấm vừa đá Yến Lưu Sanh.
" Để cho hắn dừng tay!"
Tang Thanh Y đi tới trước mặt Hách Liên Đoan Nghiễn, lạnh lùng nói với nàng.
Không ngờ Hách Liên Đoan Nghiễn cười nói.
" Ta đã nói rồi, ngươi nhất định sẽ quay lại."
Đối với việc Hách Liên Đoan Nghiễn cố ý 'chiếu cố' hắn mà nói thì trong lòng Tang Thanh Y vô cùng phân uất nhưng lại không thể làm gì được.
" Đường đường Hoàng tử vậy mà dung túng thuộc hạ đả thương người, ta nhất định phải bẩm báo Thánh thượng. "
Tang Thanh Y xoay người muốn rời đi, lại nghe phía sau Hách Liên Đoan Nghiễn không nhanh không chậm nói:
" Trước mặt ngoại nhân nhục mạ Hoàng tử, theo lý nên luận tội gì, ta nghĩ hẳn là phụ hoàng rõ ràng hơn ta."
Tang Thanh Y bỗng dưng dừng bước, sau đó xoay người nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn nói từng chữ một:
" Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn thoáng qua Yến Lưu Sanh trên mặt đất.
" Ta muốn ngươi chính miệng nói cho hắn biết ", sau đó nhìn thẳng vào hai mắt Tang Thanh Y.
" Ngươi muốn làm Vương phi của ta."