Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 199




Bàng Quốc Công nghe đến đó, thở dài một tiếng “Lão phu nhân, người đang làm gì? Không phải con đã nói rồi sao, Tuyết Nhi sẽ không vào cung.” Chuyện này không chỉ vì đáp ứng yêu cầu của Dương thị mà bởi vì tính khí ngang tàng của Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Sách cũng bỏ bánh ngọt xuống, kiên quyết nói “Tổ mẫu, Tuyết Nhi là tôn nữ của người, chẳng lẽ người muốn đẩy nàng vào hố lửa sao?”

Lão phu nhân cảm thấy bất mãn với cách nói chuyện của Bàng Sách, thì Nhị phu nhân nói “ Đại công tử có biết mình đang nói chuyện với ai không? Người lão phu nhân thương yêu nhất chính là Tuyết Nhi, Tuyết Nhi chính là tôn nữ được lão phu nhân sủng ái nhất.”

Bàng Sách lạnh lùng nhìn Nhị phu nhân. Mặc dù hắn không tham dự chuyện trong hậu viện, nhưng hắn không phải kẻ dốt nát vô tri, nên đứng lên nói “Lão phu nhân, mặc kệ người nói thế nào, ta sẽ không bao giờ đồng ý để Tuyết Nhi gả vào cung.”

Lời nói kiên cường của Bàng Sách khiến Bàng Lạc Tuyết thở dài. Ca ca thật sự rất yêu thương nàng. Tuy nhiên khi đối mặt với công chúa Trường Nhạc lại đứng im bất động.

Nhị phu nhân nói “Việc này thì liên quan gì đến ngươi? Bệ hạ rất anh minh, Tuyết Nhi gả đi cũng đâu có thiệt hại gì.”

Bàng Sách bước tới chỗ Nhị phu nhân, từng bước từng bước ép sát Nhị phu nhân, còn Nhị phu nhân theo bản năng lùi về bên cạnh Bàng Quốc Công lắp bắp kêu lên, “Lão gia.” Tuy miệng nói vậy nhưng thân thể lại muốn chạy về phía hậu viên.

Bàng Quốc Công cau mày nói “Sách nhi, con chú ý một chút, dù thế nào Nhị Di Nương cũng là trưởng bối của con.”

Bàng Sách ngang ngạnh nói “Dạ, phụ thân, nếu trưởng bối hết lòng yêu thương huynh muội chúng con như vậy thì chúng con cũng nên cảm tạ người.”

Nhị phu nhân ngẩng đầu lên, nhưng trong lòng đang run rẩy. Bà vẫn đang sợ hãi, dù sao đại công tử này cũng không phải dễ chọc. Dù hắn đối xử thế nào với mình, thì lão phu nhân và Bàng Quốc Công cũng chỉ trách cứ đôi câu rồi cho qua chuyện mà thôi.

Bàng Sách cười nói “Nếu gả cho bệ hạ tốt như vậy, thì Nhị phu nhân gả Đại muội muội cho bệ hạ là được. Ta thấy Tấn vương cũng không có số mệnh làm hoàng đế đâu. Các ngươi đừng tưởng ta không biết ý đồ của các ngươi, các ngươi chỉ muốn Tuyết Nhi làm bàn đạp để Đại muội muội và Tấn vương lên ngôi thôi. Ta khuyên các ngươi đừng mơ tưởng nữa. Các ngươi có quan niệm về tôn ti (ý là địa vị, cấp bậc) không vậy? Dù đại muội muội gả được cho Tấn vương thì cũng không thoát khỏi thân phận nữ nhi thứ xuất đâu, cũng giống như nhị di nương, dù có làm gì cũng không thoát khỏi thân phận thê thiếp.”

Những lời này khiến sắc mặt của Bàng Lạc Vũ và Nhị phu nhân thay đổi. Đây chính là đang nói đến tâm lý của các nàng, chẳng khác nào hung hăng cho họ một cái tát.

Bàng Lạc Tuyết cố nhịn không vỗ tay tán thưởng Bàng Sách.

Nàng không ngờ người ca ca vốn nhát gan của mình lại dám đứng ra lên tiếng bênh vực mình. Hắn nhất định là rất yêu thương nàng.

Lão phu nhân suy nghĩ một chút, còn chưa kịp mở lời, thì Bàng Lạc Vũ lên tiếng, nhìn chằm chằm Bàng Sách nói “Lời này của đại ca cũng quá thiên vị, ta cũng là muội muội của ngươi. Làm sao ngươi biết Tấn vương sẽ không trở thành Hoàng đế trong tương lai đây? Nếu có một ngày Tấn vương có thể lên ngôi, vậy ta là hoàng hậu nương nương, mà Tuyết Nhi cũng sẽ trở thành Thái phi. Đến lúc đó ta bảo đảm nàng có thể an ổn cả đời, hưởng vinh hoa phú quý vô tận.” Tuy ngoài miệng Bàng Lạc Vũ nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu có ngày đó, thì chuyện thứ nhất chính là giết chết nha đầu này, sau đó ép nàng vào lãnh cung để hưởng thụ tuổi già.

Có lẽ ánh mắt oán độc của Bàng Lạc Vũ thể hiện quá rõ trên khuôn mặt nên Bàng Lạc Tuyết có thể nhìn thấy được nàng ta đang nghĩ gì.

Bàng Sách nghe xong lời của Bàng Lạc Vũ nói, không ngừng cười lạnh nói “Đại muội muội. không phải ta đả kích ngươi mà ngược lại hình như ngươi đang mơ mộng hão huyền đấy.”

Nói xong Bàng Sách cười lạnh.

Từ trước đến giờ Bàng Lạc Vũ vẫn luôn kiêu ngạo và tự tin.

Bàng Lạc Vũ ngẩng đầu nói “Đây là tự nhiên, Tấn vương là nhi tử của mẫu phi Nghi quý phi, mà Nghi quý phi đang được hoàng thượng sủng ái. Dù hoàng hậu đang mang thai nhưng cũng không thể xem Nghi quý phi yếu thế. Đến lúc đó, Tấn vương nhất định sẽ giành phần thắng từ tay điện hạ Dự vương.”

Bàng Sách ôm bụng cười vui vẻ, còn khuôn mặt Bàng Lạc Vũ bỗng trở nên đỏ bừng lên, lạnh lùng nói “Sao đại ca không tin?”

Bàng Sách đột nhiên ngừng cười và đứng lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đáng sợ của Bàng Lạc Vũ, kiên định nói “Bàng Lạc Vũ, hôm nay ta dám nói kiếp này Tấn vương sẽ không thể làm hoàng đế.”

“Tại sao?” Bàng Lạc Vũ hỏi.

“Vì ta phát hiện Bàng Lạc Vũ ngươi cũng không có số mệnh làm hoàng hậu đâu.” Nói xong nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Muội muội, ca ca cũng sắp lập gia đình, nhưng ta muốn bàn bạc với công chúa Trường Nhạc một chút. Ta và công chúa xây dựng lại phủ một chút, đến lúc đó muội và ca ở cùng nhau, cũng mời mẫu thân tới ở. Để ta xem ai dám đưa muội vào cung.”

Lão phu nhân nghe vậy lấy làm kinh hãi. Mặc dù bà thương yêu Bàng Lạc Tuyết, nhưng trên thực tế Bàng Sách mới chính là sinh mạng của bà. Hiện giờ sinh mạng này muốn rời khỏi đây, thì sao bà chịu đựng nổi, nên bà gấp gáp nói “Sách nhi, ngươi định làm gì? Còn ta và phụ thân ngươi ở đây, ngươi lại dám công khai dọn ra ngoài. Ngươi muốn chúng ta bị người đời chê cười sao?”

Bàng Sách nhún vai nói “Lão phu nhân, người vẫn chưa phát hiện rặng trong phủ này có một cặp tỷ muội không phải ruột thịt sao?”

Lão phu nhân lập tức mềm lòng an ủi “Ngươi chính là nhi tử duy nhất của Bàng Quốc Công. Trong tương lai, mọi thứ của Bàng Quốc Công chính là của ngươi.”

Bàng Sách liếc mắt nhìn Bàng Quốc Công, trong mắt không có vẻ cảm động mà chỉ có dáng vẻ khinh thường.

Nhị phu nhân nhìn Bàng Sách nói “Đại công tử, ngươi nói vậy cũng không đúng. Vũ Nhi cũng là muội muội của ngươi, một Đại ca mà có thể nói muội muội của mình như vậy sao?”

“Muội muội?” Bàng Sách lặp lại hai từ kia, khinh thường cười nói” Bàng Sách không có phúc có một muội muội làm Tấn vương phi, càng không có một muội muội có giấc mơ làm hoàng hậu. Huống chi muội muội này còn muốn lấy ta làm bàn đạp để tiến thân.”

Nhị phu nhân bị nghẹn ngào nhìn lão phu nhân nói “Lão phu nhân, có trời đất chứng giám, thiếp thân cũng vì suy nghĩ cho phủ Bàng Quốc Công chúng ta.”

Lão phu nhân gật đầu một cái.

Bàng Lạc Tuyết buồn cười, lắc đầu nhìn lão phu nhân. Tình nghĩa đối với tổ mẫu cũng chỉ có thế.

Lão phu nhân nhìn Bàng Sách nói “Sách nhi, mặc kệ có chuyện gì, ngươi tuyệt đối không thể dọn ra ngoài, hay là ngươi không xem ta là tổ mẫu nữa?”

Lão phu nhân nặng nề vỗ tay lên bàn, Bàng Sách cau mày không nói gì.

Nhị phu nhân vừa muốn mở miệng, nhưng đột nhiên Bàng Quốc Công đập bàn một cái nói “ Nàng im miệng cho ta.”

Lão phu nhân đang ngồi, nghe vậy bỗng giật nảy mình, còn Vương Nhược Sanh uất ức nhìn Bàng Quốc Công nói “Lão gia, chẳng lẽ đề nghị của thiếp không được sao? Ban đầu lão gia cũng đồng ý, sau đó lão phu nhân cũng đồng ý. Việc này đều tốt cho phủ Bàng Quốc Công.”

Bàng Quốc Công hừ lạnh một tiếng nói “Ta nói nàng im miệng, nàng không nghe thấy sao? Sau này không ai được nhắc tới việc này. Tuyết Nhi chắc chắn sẽ không tiến cung, cũng sẽ không làm phi tử.”

Lão phu nhân cau mày, nhìn Bàng Quốc Công nói “Ta biết ngươi đau lòng cho nữ nhi, nhưng ngươi cũng biết hiện tại Hoàng đế không còn coi trọng phủ Bàng Quốc Công nữa. Chẳng lẽ ngươi muốn Dương gia suy sụp sao?”

Bàng công quốc thở dài nói “Lão phu nhân.”

Dương Quốc Công chính là mẫu thân của Dương thị, từ trước đến giờ người rất yêu thương Bàng Sách và Bàng Lạc Tuyết, nên Bàng Lạc Tuyết cau mày nói “Dù gì Dương gia cũng thuộc phủ Quốc Công và Vương gia là dòng họ tôn quý, mà nhị phu nhân cũng chỉ là Hầu phủ. Lão phu nhân muốn tôn nữ vào cung, cũng không cần nói tổ mẫu ta như vậy.”

Rốt cuộc Bàng Lạc Vũ cũng có cơ hội nói Bàng Lạc Tuyết “Đúng vậy lão phu nhân, dù gì Dương gia cũng gia đình bên ngoại của đại ca và Nhị muội muội nên nhất định có cảm tình, mà lão phu nhân còn kém hơn bên đó nên Vũ Nhi cảm thấy tức giận.”

Bàng Sách nói “Bàng Lạc Vũ, ngươi câm miệng cho ta. Ngươi thì tốt gì chứ? Nhìn xem mọi người ở Đông Tần quốc nói gì về ngươi. Ngươi có thể lấy được Tấn Vương cũng nhờ vào công lao của tuyết nhi. Nếu không ngươi cho rằng ngươi có thể leo lên được vị trí đó sao? Ngươi cho rằng mình còn có danh tiếng sao khi ngươi cũng không cỏn danh tiết, còn bị người khác phá thân rồi. Bây giờ ngươi chỉ là một người tàn hoa bại liễu.”

Bàng Sách nói xong nhìn Bàng Lạc Vũ như một người dơ bẩn.

Cả người Bàng Lạc Vũ lảo đảo. Không ngờ vào lúc này Bàng Sách lại nói ra điều này, chuyện này vẫn luôn là nỗi đau lòng Bàng Lạc Vũ, như cái gai nhọn cắm sâu tận xương tủy.

Bàng Lạc Vũ nhìn chằm chằm Bàng Sách, ánh mắt phẫn hận vì không giết được hắn.

Lão phu nhân nói “Chuyện cũng đã qua, chúng ta cũng không nên nhắc lại. Sách nhi, dù gì Vũ nhi cũng là muội muội của ngươi. Những chuyện đã qua cũng không cần nói đến nữa.”

Bàng Lạc Vũ cắn môi, cuối cùng cũng không nói gì.

Nhị phu nhân cau mày nhìn lão phu nhân, vừa rồi lão phu nhân cũng đồng ý đưa Bàng Lạc Tuyết vào cung để trở thành bàn đạp cho Vũ nhi. Giờ đây lão phu nhân không thể thay đổi lập trường của mình được.

Không biết Nhị phu nhân nghĩ gì, lấy khăn lau nước mắt nói “Lão phu nhân, đều là thiếp lỗi, thiếp thân cũng vì muốn tốt cho phủ Bàng Quốc Công chúng ta thôi. Nếu Đại công tử nói như vậy, dù gì thiếp thân cũng là nữ nhi của Hầu phủ, làm sao chịu được sự nhục nhã này đây?”

“Không chịu nổi thì ngươi có thể đi. Bây giờ ngươi cũng có thể cầu xin mẫu thân ta đuổi ngươi ra ngoài, vậy thì ngươi sẽ không còn cảm thấy uất ức nữa.” Bàng Sách cả gan thêm dầu vào lửa nói.

“Ngươi......” Hai tay Nhị phu nhân run rẩy chỉ vào Bàng Sách, lại nghiêng đầu nhìn Bàng Quốc Công uất ức kêu lên “Lão gia....” Giọng nói như muốn bách chuyển thiên hồi.

Bàng Quốc Công cảm thấy đau cả đầu. Giờ đây hắn không còn yêu

, thương nàng mà chỉ có sự chán ghét. Tứ di nương thấy vậy liền bước đến rót một ly trà dân đến trước mặt Bàng Quốc Công nói “Lão gia, uống một ngụm trà, xin bớt giận thôi.”

Bàng Quốc Công thở dài, vỗ vào tay Tứ phu nhân, lúc này hắn cũng hiểu được tâm tư của nàng.

Lão phu nhân suy nghĩ thật lâu nói “Quốc Công, ta thấy Nhị phu nhân nói không sai, Sách nhi cũng không nên nói như vậy Nhị phu nhân. Nàng cũng vì phủ Bàng Quốc Công nên mới nói vậy mà ta thấy cũng có lý. Chuyện này cứ quyết định đưa Tuyết nhi vào cung.”

“Lão phu nhân!” Bàng Quốc Công và Bàng Sách đồng thanh mở miệng.

Bàng Lạc Vũ liếc nhìn Nhị phu nhân một cái, trong đôi mắt của họ thể hiện sự thắng lợi. Bàng Lạc vũ đang mơ tưởng đến lúc Bàng Lạc Tuyết sẽ bị nàng giày vò, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

Còn Bàng Lạc Tuyết chỉ lặng lẽ cúi đầu không nói gì.