Khuynh Thành Tuyết Rộng Hơn

Chương 22




Sáng sớm ngày thứ hai, vật tư quốc chủ phái xuống liền đưa đến, mọi người cuối cùng cũng có thể thở một hơi dài nhẹ nhõm, chỉ huy mọi người có thứ tự lĩnh vật tư

Không ít nạn dân lĩnh được vật tư, hơi nghỉ ngơi một hồi, liền khởi hành trở về quê hương của chính mình, đương nhiên, trước khi đi còn không quên cảm ơn đám người An Lương

Nhìn nạn dân họ tự rời đi, Mục Khuynh Tuyết cười cười, “Lần này thật đúng là thiếu nợ Như Ngọc một ân huệ lớn”

“Tướng quân, ngươi cùng Như Ngọc tỷ nhận thức đã bao lâu a?” Văn Khúc vừa nghe danh tự Như Ngọc này, hiển nhiên hứng thú

“Ừ… Nhiều năm rồi, ta cùng với nàng là tuổi thơ quen biết, khi đó cũng chẳng qua là ʍôиɠ mới hơi lớn chút”

“Tướng quân, có ngươi nói mình như vậy sao!” Văn Khúc trợn tròn mắt

An Lương cũng là mỉm cười nở nụ cười

“An Lương, ta xem sắc mặt ngươi không tốt, tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Văn Khúc vừa nghiêng đầu, thấy được An Lương một mặt vẻ mỏi mệt

“Nàng tối hôm qua lại ở bên ngoài giữ một đêm, sắc mặt tốt mới lạ” Mục Khuynh Tuyết ở bên hững hờ đáp một câu

“A?” Văn Khúc cả kinh, “Ngươi là làm bằng sắt sao!” Có chút oán trách

“Ta hôm qua buổi chiều ngủ qua rồi, buổi tối liền không thế nào buồn ngủ, hơn nữa ta ngủ không yên ổn, có lúc ban đêm sẽ nói mê sảng, rất náo”

“Ồ, tướng quân, làm sao ngươi biết nàng không có ở trong lều nghỉ ngơi?” Văn Khúc bĩu môi, đột nhiên con mắt hơi chuyển động

“Ngươi nghĩ ta giống như ngươi? Ngủ như lợn chết!”

“Ta!”

“Được rồi, ngươi cũng đừng trêu ghẹo nàng, thu thập một hồi, ta đi trong thành cùng Hà Kính Đình bàn giao chút việc khắc phục hậu quả, chúng ta liền khởi hành đi Quân Sơn bái phỏng đi.”



Quân Sơn này chính là biệt uyển Quân gia, người của Quân gia, đời đời buôn bán, chuyện làm ăn trải rộng thiên hạ

Xung quanh Quân Sơn trăm dặm, đã từng cũng là quê hương thảm thực vật vờn quanh, phong cảnh tú lệ, vô số người miền núi dựa vào sinh tồn

Sau khi bị lão gia chủ Quân gia vừa nhìn hợp ý, liền mua lại, kiến tạo hành cung biệt uyển, tặng ái nữ Như Ngọc

Quân gia Như Ngọc từ nhỏ thân thể suy nhược, vô cùng sợ khí hậu lạnh, năm rồi khi thân thể tốt hơn một chút, ngược lại cũng còn tốt, nhưng từ sau khi sinh ra Sơ Tâm, thân thể càng ngày càng suy yếu, bây giờ càng là vừa vào thu, liền muốn đến Quân Sơn tránh rét, đến xuân năm sau mới có thể xuống núi

“Mục tướng quân!”

Mục Khuynh Tuyết ba người đang ở một nơi trước rừng trúc đảo quanh, liền nghe cách đó không xa một tiếng hô to

“Ngươi là?” Chờ cô gái kia đi tới gần, Mục Khuynh Tuyết cau mày nhìn một chút, thấy nàng một thân váy dài ánh trăng đơn bạc, mang theo khối giáp màu bạc, che nửa bên mặt

Mục Khuynh Tuyết trí nhớ kém, một chút không nhận ra được, nhưng An Lương này lại là nhận ra rồi

“Tướng quân đã quên ta? Ta là quản sự Quân gia Quân Ức Thương, trước đây không lâu chúng ta mới ở trong phủ của ngài từng gặp!”

“Nga…” Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu

Quân Ức Thương thấy cô vẫn là không có phản ứng gì, vội vàng cười tiến lên lôi kéo con ngựa của cô dìu nàng xuống ngựa, “Chính là ngài cùng Thiên Hựu tiểu thư đạp võ đài Quân gia lần kia”

“Nha! Ta nhớ ra rồi!” Mục Khuynh Tuyết vỗ trán một cái, thầm nói chính mình trí nhớ không khỏi cũng quá chênh lệch chút!

“Trở về ta cùng với Gia chủ nói việc này, Gia chủ thế mới biết ngài đã khải hoàn hồi triều”

“Như Ngọc thân thể vẫn tốt không?”

“Mấy năm gần đây chênh lệch chút, ngoài núi trời đông giá rét không dễ chịu đựng, mới vào thu không lâu liền tới trong núi tránh rét rồi.”

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy nhíu mày lại



Có Quân Ức Thương dẫn đường phía trước, không một hồi liền tới trong lòng núi

Từ ngoài nhìn vào, Quân Sơn này cùng sơn mạch thông thường không khác, nhưng vốn dĩ phúc địa này lại là có nhiều bí ẩn

“Ồ!” Mục Khuynh Tuyết một tiếng thán phục, phóng tầm mắt nhìn tới, đầy trời đều là sương mù mịt mờ, đưa tay trêи không trung thăm dò, chỉ cảm thấy không khí này ẩn giấu có một tia ấm áp

“Trong núi này nguồn suối to to nhỏ nhỏ nhiều vô số kể, lão gia chủ cố ý sai người mở suối nước nóng, cho nên mặc dù là trời đông giá rét, trong núi lại vẫn cứ ấm áp xuân. Các ngươi thấy những sương mù này, đều là nhiệt khí của suối nước nóng”

“Quỳnh lâu ngọc vũ (*) cũng bất quá như thế thôi…” Văn Khúc ngu si nói một tiếng, nhìn trước mắt toà hành cung như ẩn như hiện kia, lại đi phía trước hai bước

(*)Quỳnh lâu ngọc vũ: Phép ẩn dụ miêu tả cảnh đẹp của nhà cửa phố phương như là lầu các đẹp đẽ tinh xảo, cung điện bằng ngọc ngà châu báu.

“Đó chính là chòi nghỉ mát của Gia chủ ta thường ngày nghỉ ngơi” Quân Ức Thương giơ tay chỉ chỉ mái hiên được suối nước nóng to nhỏ vây quanh ở giữa, Mục Khuynh Tuyết này liền cả kinh khép không được miệng…

Chòi nghỉ mát trong miệng nàng, càng là so với phủ tướng quân chính mình cũng là chỉ lớn không nhỏ

“Chòi… Chòi nghỉ mát?” Văn Khúc sững sờ lại hỏi một câu

“Đúng vậy a, đúng rồi, các ngươi cảm nhận được thân thể ấm chút chứ?”

Nghe Quân Ức Thương nói chuyện, ba người gật gù

” Dưới chân các ngươi đạp chính là noãn ngọc vạn năm, sẽ toả ra ấm áp, một khối nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay, liền có thể mua lại toà Du Châu thành kia”

Quân Ức Thương thuận miệng giới thiệu, ba người đột nhiên hiểu ngầm dừng lại bước chân cúi đầu đánh giá

Trước mắt hơi nước tràn ngập, vẫn chưa cẩn thận quan sát, không ngờ, con đường dưới chân này càng là dùng từng khối từng khối ôn ngọc giá trị liên thành xây mà thành thềm ngọc!

Văn Khúc cúi người xuống sờ sờ, lại là một mặt kinh dị

“Thế nào? Sờ lên có thoải mái không? Tiểu thư trong ngày thường yêu nhất để trần chân ở trêи thềm ngọc này chạy tới chạy lui”

Ba người sững sờ, quay đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện hai tên nữ tử áo trắng phía sau đứng hầu ở bên, đang quỳ rạp dưới đất dùng tay lau sạch lấy thềm ngọc mấy người vừa rồi đi qua

Mục Khuynh Tuyết vẩy lông mày một cái, “Như Ngọc này thật đúng là biết hưởng thụ!”

Lập tức cũng không nhìn chung quanh nữa, đi thẳng về phía trước

Mắt thấy đến trước điện, Văn Khúc cố ý cúi đầu nhìn bậc thang trước điện một chút, xác định không phải noãn ngọc vạn năm gì kia, vội một cước đạp lên, vỗ ngực thở một hơi dài nhẹ nhõm

“Phù… Thềm ngọc này ta thật đúng là vô phúc hưởng thụ, đi vài bước như thế chính là mồ hôi nhễ nhại rồi!”

“Ta xem ngươi mồ hôi này là bị doạ mà ra thôi” Mục Khuynh Tuyết cười trêu chọc

“Tướng quân, nhìn thấu không nói toạc mà! Vẫn may khi ta hôm qua đến bái phỏng không có đi vào trong ngọn núi… Con đường này cũng xác thực quá quý trọng chút, ta cũng không muốn đi lần thứ hai rồi….”

“Văn Khúc tướng quân lời ấy sai rồi, noãn ngọc này vẫn không tính là cái gì, bên trong Quân Sơn từng cọng cây ngọn cỏ, bên trong hành cung một đồ một vật, ngay cả một viên ngói một viên gạch, một miếng đất một cây đinh kiến tạo hành cung sử dụng, nha đúng rồi, còn có trang sức cung linh này, trêи thế gian, cũng là khó tìm nữa rồi”

“Ách…”

Bỗng dưng cửa điện mở ra, hơn mười người hầu gái bạch y ngư dược mà ra, hợp quy tắc đứng ở hai bên cửa điện

Mục Khuynh Tuyết cũng là gặp chút người của cục diện lớn, so với Văn Khúc có thể tự nhiên hơn nhiều, vừa nhìn cửa điện mở ra, liền đi vào, một đường đi tới nội điện

Quân Như Ngọc mới vừa mặc cho hầu gái từ trêи giường nhỏ nâng dậy, tùy ý búi tóc rối bên tai, liền không thể chờ đợi được nữa hướng về cửa đánh giá

“Như Ngọc…” Mục Khuynh Tuyết khẽ gọi một tiếng, chậm rãi tiến lên, ngăn lại nàng đứng dậy, tinh tế xem kỹ hồi lâu

Sắc mặt trắng bệch, môi không có chút máu, lòng bàn tay ấm áp, nhưng đầu ngón tay lại là lạnh lẽo

“Như Ngọc, thân thể ngươi….”

“Ta không sao, từ nhỏ thể yếu, quen rồi” Quân Như ngọc kéo lấy Mục Khuynh Tuyết ngồi xuống, cẩn thận tỉ mỉ

“Lần trước gặp lại, ngươi và ta còn đều là dáng dấp ngây ngô chừng hai mươi, không ngờ từ biệt này mười mấy năm, càng là đều đã làm mẹ rồi.”

“Đúng vậy a” Mục Khuynh Tuyết gật gù, cảm khái vạn phần

“Những năm này, ngươi sống tốt không?”

“Bảo vệ gia nghiệp to lớn này, một ngày không được thanh nhàn” Quân Như Ngọc lắc đầu một cái, liếc nhìn mấy người mới đi vào trong điện

“Nhưng mà sau khi Ức Thương đến, ta ngược lại thật ra nhàn rỗi”

“Gia chủ, hiếm thấy nghe ngươi khen ngợi người a” Quân Ức Thương cười tiếp nhận một lò sưởi tay đưa cho Quân Như ngọc, lại cầm áo khoác che ở trêи đùi nàng

Quân Như ngọc khẽ cười một tiếng, “Ngươi nếu không cùng Tâm nhi mặc chung một quần, ta ngày ngày cũng có thể khen ngươi hai câu”

“Ta oan ức”

Dâng lên trà nóng cùng mọi người

“Khuynh Tuyết, lang quân như ý của Tâm nhi nhà ta, ngươi làm sao chưa dẫn đến?”

“Phốc…”

“Khụ khụ…”

Liền nghe Mục Khuynh Tuyết và An Lương này đồng thời một hớp nước trà phun ra, liếc mắt nhìn nhau, đầy mặt vẻ khốn quẫn

“Chuyện này không phải đã nói không nói ra nữa sao…”

“Ai cùng ngươi đã nói?” Quân Như Ngọc nhíu nhíu mày lại, “Ta lần này hoàn toàn là nể mặt Hựu nhi mới cho ngươi mượn lương, ngươi nói ba chữ Mục Khuynh Tuyết ngươi thật sự có đáng giá như vậy?”

“Ta…”

“Ức Thương, tính một chút lần này mượn bao nhiêu lương thực cho Mục tướng quân”

“Ơ” Quân Ức Thương nói qua, từ bên hông cởi xuống một cái bàn tính nhỏ tinh xảo, gảy mấy lần

“Ạch, Như, Như Ngọc a… Lương thực này lại không phải ta ăn, những lương thực kia ngươi là cứu không ít mạng người đó, không thể so đổi tiền bạc tiêu không hết à!”

“Ta là thương nhân, chưa bao giờ làm mua bán lõ vốn” Quân Như ngọc nói qua, cầm lấy ly ngọc, hớp một miếng

“Gia chủ, tính được rồi, lương thực của hơn bảy ngàn người, mà tính mỗi người bốn lạng, tổng cộng là 2,800 cân, 23 thạch lại một phần ba, Gia chủ thì nể tình ta, bỏ một phần ba này đi”

Quân Ức Thương cười đem bàn tính đưa tới trước mặt Quân Như Ngọc để nàng kiểm tra

Thấy Quân Như Ngọc gật gật đầu, lại đem bàn tính đưa tới trước mặt Mục Khuynh Tuyết

“Tướng quân người xem thử”

“Ta… Cái kia… Như Ngọc a…” Mục Khuynh Tuyết vừa thấy Quân Như Ngọc này không thèm nhìn chính mình một chút, tâm trạng càng là không ngừng kêu khổ, vội nháy mắt với An Lương

An Lương cũng là bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, đứng dậy mở miệng

“Như Ngọc cô nương”

“An sư phụ không cần đa lễ” Quân Như Ngọc vội giơ tay để nàng ngồi xuống.

“Ừ, Như Ngọc cô nương, chuyện này, ngày đó hai người họ đều không hề biết chuyện, cho rằng võ đài kia là tỷ thí so chiêu, ngươi cũng biết Khuynh Tuyết xưa nay là chỗ nào có đánh thì xông đến chỗ đó, liền giựt giây Thiên Hựu đi đánh lôi đài”

An Lương dừng một chút, đang muốn nói nữa, chỉ thấy trong phòng ngoại trừ Văn Khúc ba người ra, cũng đều dừng lại động tác trong tay, Quân Như Ngọc càng là suýt chút nữa không cầm chắc tách trong tay

“Là An Lương nói sai rồi?”

“Không có, An sư phụ tiếp tục” Quân Như Ngọc lại uống hớp trà, che một cái ý cười của khóe miệng

“Nga, cái gọi là người không biết không tội, huống chi sau đó cũng đã giáo huấn qua hai người họ…”

“Khụ khụ…khụ…khụ khụ….”

“Phốc khụ khụ, tướng quân… Đoạn này… Đoạn này ta làm sao không nghe ngươi đề cập tới đây?”

Đừng nói Văn Khúc, cả Quân Như Ngọc cũng là một hớp nước trà bị nghẹn, ho một lát mới hòa hoãn lại

“An Lương!” Mục Khuynh Tuyết mặt thanh tú đỏ chót, trêи tay hơi dùng sức, không cẩn thận lại đem ly ngọc bóp vụn vặt…

“Ta…” An Lương mặt lộ vẻ lúng túng, suy nghĩ mình nói sai cái gì

“Ai ya ai ya, Mục tướng quân, ly ngọc trong tay ngài có thể đáng giá hơn so với những lương thực kia!”

Quân Ức Thương hơi chen vào, Mục Khuynh Tuyết mới phát hiện chén trà đã bị bóp nát trong tay, đem mãnh vụn vứt ở trêи bàn

“Ta thì bóp nát thì phải làm thế nào đây!”

“Được rồi được rồi, tính tình làm sao vẫn là nôn nóng như vậy” Quân Như ngọc vội lên tiếng, kéo qua tay của cô, cẩn thận từng li từng tí một lấy đi mãnh vụn

“Chẳng qua muốn chọc ngươi, ta còn thực sự có thể cùng ngươi tình toán những cái này hay sao?”

“Ngươi trở về lâu như vậy, cả phong thư cũng không từng gửi đến, ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm đem ta quên rồi”

“Nếu không có Du Châu gặp họa lần này, không biết kiếp này có cơ hội cùng ngươi gặp nhau hay không”

Thấy Quân Như Ngọc nói thương cảm, Mục Khuynh Tuyết hiếm thấy một mặt hổ thẹn

“Như Ngọc…” Nói qua, Mục Khuynh Tuyết nghiêng người, đem Quân Như ngọc ôm vào trong ngực, thời gian qua đi nhiều năm, cái ôm ấp rất lâu

Thấy hai người thì ôm lấy nhau, Văn Khúc vội ở một bên lén lút nhìn sắc mặt An Lương một chút, thấy người sau cũng không khác thường, vẫn một mình dắn đó uống trà, nhíu nhíu mày

Hết chương 22

Edit: Hủ giấm của ai kia sắp đổ