Khuynh Thành Tuyết Rộng Hơn

Chương 36




Sự kiện kia qua đi, Mục Khuynh Tuyết tuy là có ý định tránh An Lương, nhưng đến cùng cùng ở dưới một mái hiên, thỉnh thoảng vẫn có thể đụng tới

Nhưng mà An Lương hết lòng tuân thủ cam kết, lại chưa đề cập qua sự kiện kia, thì hình như cái gì cũng không phát sinh, mấy ngày qua đi, Mục Khuynh Tuyết ngược lại cũng không thèm để ý, sợ là cả bản thân cô cũng không biết, vì sao lưu ý việc này như vậy?

Mắt thấy cuối năm sắp tới, Thương Dương thành cũng cuối cùng nghênh đón trận tuyết lớn đầu tiên

Trong một đêm, tuyết đọng cơ hồ không qua mắt cá chân, cả tòa Thương Dương thành bao phủ trong làn áo bạc, bị bao phủ ở bên trong trong một đêm

Tẩm điện quốc chủ

Ba người trời vừa sáng liền được triệu vào cung, giờ khắc này đang ngồi ở trong điện uống trà, chờ quốc chủ đứng dậy

Thiên Hựu víu lấy cửa sổ nhìn ra phía ngoài, trong mắt chỉ có tuyết trắng mênh mang này, lại không dung cái khác

“Thương Dương thành không thường có tuyết rơi, đừng nói là tuyết lớn như vậy” An Lương quay đầu nhìn một chút tiểu đồ đệ tràn đầy phấn khởi

“Thiên Hựu thích tuyết nhất, đáng tiếc năm rồi chỉ là một tầng mỏng manh”

“Lần trước tuyết rơi xuống lớn như vậy, vẫn là bảy, tám năm trước, Thiên Hựu chơi tận hứng nhất, kết quả lạnh rồi” Nâng chén trà lên nhấp một miếng

Mục Khuynh Tuyết khẽ cười một tiếng, gật gật đầu

“Hừ, còn nói ngày ngày đều ghi nhớ Hoàng nãi nãi, trước mắt này, Hoàng nãi nãi còn không bằng một đống tuyết kia”

Quốc chủ mới từ nội điện đi ra, một chút liền nhìn thấy Thiên Hựu víu lấy cửa sổ, giả vờ giận

Hôm nay chỉ là gặp người trong nhà, cũng không hết sức trang điểm, mái tóc dài tùy ý đâm cái búi tóc rải rác phía sau, khoác kiện áo quần liền ra ngoài, ít đi phần uy nghiêm, cũng tăng thêm một phần hòa ái từ ái

“Hoàng nãi nãi!” Thiên Hựu sáng mắt lên, không thường thấy quốc chủ trang phục như vậy, vội chạy tới hành lễ cho quốc chủ

“Thiên Hựu cho Hoàng nãi nãi thỉnh an”

Mục Khuynh Tuyết hai người cũng là cười tủm tỉm thỉnh an

“Hừ” Quốc chủ vung vung tay, để hai người đứng dậy, lại là oán trách liếc Thiên Hựu một chút

Thiên Hựu hì hì nở nụ cười, đứng dậy ôm lấy cánh tay của quốc chủ, “Hoàng nãi nãi, kinh đô không thường rơi tuyết, hiếm thấy tuyết lớn như thế, thực sự yêu thích”

“Yêu thích nữa cũng không cho phép ngươi đi chơi, lần trước cũng không biết là ai, bởi vì chơi tuyết cảm lạnh, bị bệnh gần nửa tháng, không ngoan ngoãn uống thuốc, bị sư phụ của ngươi trách tội, còn chạy đến chỗ ta khóc rống”

“Ta…” Thiên Hựu bĩu môi, rầu rĩ không vui

“Nhưng Hoàng nãi nãi cũng không nói, Thiên Hựu không thích uống thuốc, là di truyền mẫu thân sao…”

“Ha ha ha…” Quốc chủ cười lớn một tiếng, nhìn Mục Khuynh Tuyết một bộ dáng vẻ ăn quả đắng một chút, giơ tay gõ gõ đầu của Thiên Hựu

“Bỏ đi bỏ đi, cho phép ngươi đi tìm Tuyết Nhi chơi một hồi, còn dám cởi quần áo, Hoàng nãi nãi không tha ngươi!” Cố ý thay Thiên Hựu nắm thật chặt áo khoác trêи người, đầy mắt sủng nịch sờ sờ mặt nàng

“Ôi, tạ ơn Hoàng nãi nãi!”

Thấy Thiên Hựu hấp tấp liền chạy ra ngoài, ba người cười khẽ, không nhiều lời nữa

Quốc chủ vung vung tay để hai người ngồi xuống, bưng chén trà nóng uống mấy cái

“Khuynh Tuyết, mẹ trước đó dặn bảo ngươi học nấu ăn, có tiến bộ không?”

Mục Khuynh Tuyết cười đắc ý, vỗ ngực một caí, “Tiến bộ rất xa!” Không chút nào khiêm tốn

An Lương hé miệng cười khẽ

“Nga?” Bán tín bán nghi, nhìn về phía An Lương

“Ừm, xác thực tiến rất xa rồi.”

“Được, ngươi a, một thô nhân, ngày sau theo An Lương học thêm một chút”

“Ta!?”

Mắt thấy cái tên này muốn xù lông, quốc chủ cười cười

“Đúng rồi An Lương, có chuyện…” Dừng một chút, sắc mặt nghiêm túc không ít

“Chuyện gì?”

“Dực vương, quy thiên rồi”

An Lương nghe vậy, tay bưng cốc uống trà run lên, cúi thấp đầu, khiến người ta không nhìn thấy vẻ mặt

“Dực vương?” Mục Khuynh Tuyết cau mày, nhưng mà lập tức thoải mái, “Chết rồi cũng tốt”

“Chưa từng thấy qua người yêu thích chinh phạt như vậy, mạng người cho trong tay nàng, coi là thật sự như chuyện vặt sao?”

Lắc lắc đầu, thở dài

An Lương nghe vậy, mím mím môi, ngẩng đầu lên

“Tướng quân nói đúng lắm, nhưng mà Dực vương tuy là thích chinh chiến, hình phạt nặng, nhưng thủ đoạn thiết huyết của nàng, cũng quả thật làm cho người khâm phục, chỉ đáng tiếc chấp nhất mở rộng đất đai. Bây giờ chỉ hy vọng, tân vương có thể hấp thụ giáo huấn, không phát sinh chiến hỏa nữa”

“Ta ngược lại là đã quên, Dực vương xem như là chủ cũ của ngươi? An Lương, nếu ngươi còn ở Dực quốc làm tướng, hươu chết vào tay ai, ngược lại cũng chưa biết”

“Tướng quân lời ấy sai rồi, An Lương nếu còn ở Dực quốc làm tướng, sợ là từ lâu trở thành vong hồn dưới thương của tướng quân rồi”

“Được rồi, càng nói càng không ra gì” Quốc chủ oán trách quét nàng một chút

An Lương cúi thấp đầu, không nói nữa

Mục Khuynh Tuyết vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn chằm chằm hai người một lát, luôn cảm thấy giữa hai người này có việc gì không thể cho ai biết!

“Các ngươi ngược lại còn có tâm tình ở đây tranh thủ thời gian, không đi quản một chút, hai cái tiểu tổ tông kia sợ là muốn chơi điên rồi!”

Diệp Diên một mặt oán giận đi vào, trêи người mắt thường có thể thấy từng tia ý lạnh bốc lên, trêи tóc và cổ áo còn tán lạc khối tuyết bao quanh

“Thẩm thẩm đây là gặp tai vạ rồi?” Khuynh Tuyết cười hỏi một tiếng, đứng dậy giúp nàng làm sạch khối tuyết trêи người

“Còn không phải nữ nhi tốt của ngươi!” Liếc Mục Khuynh Tuyết một chút, cười oán trách

“Tuyết Nhi ngày gần đây có chút lạnh, ta đây khuyên can đủ đường, mới đưa nàng ở lại trong phòng nghỉ ngơi, Thiên Hựu chạy tới, hai nàng tụ lại cùng nhau, có thể có chuyện tốt đẹp gì!”

“Sống động thêm chút, ra mồ hôi, cũng có chỗ tốt, huống chi, tuyết lớn như vậy, thực sự hiếm thấy, ngươi nếu không để nàng chơi, chắc là không cam tâm, khó bảo toàn không trộm đi ra ngoài chơi” An Lương cười tiếp lời

“Biết ngươi bao che nhất” Tiện thể cả An Lương cũng đồng thời oán giận rồi.

“Được rồi, nếu hai tiểu gia hỏa chơi tận hứng, lão gia hoả ta đây cũng muốn đi đến tham gia trò vui, phó tướng cho phép hay là không cho phép a?”

“Ai có ý quản ngươi”

Dứt lời, lại vẫn là đỡ quốc chủ đi nội điện thay quần áo

“Nhớ tới lúc còn rất nhỏ, thẩm thẩm liền đi theo bên người mẹ, đi theo làm tùy tùng, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, thoáng một cái đều mấy chục năm rồi, thực sự hiếm thấy”

Một mặt ao ước tươi đẹp nhìn bóng lưng của hai người

An Lương nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô một lát, khẽ mỉm cười, không nhiều lời nữa

Mấy người che lấy chặt chặt chẽ chẽ liền hướng về tẩm cung Lạc Tuyết mà đi

“Tử Y đâu? Nếu như không có chuyện quan trọng, gọi tới cùng nhau chơi đùa đi.”

“Không cần ngài đi kêu, hôm nay tuyết rơi xuống, nàng tất nhiên là biết nữ nhi bảo bối kia của nàng rảnh rỗi không chịu nổi”

“Vẫn là Diệp Diên thẩm thẩm hiểu rõ ta” Đang nói, Lạc Tử Y liền tới, một thân áo bào màu vàng nhạt, lững thững đi tới, trong lúc vung tay nhấc chân, chững chạc không ít

Cùng mọi người hành lễ

Mấy ngày không thấy, làm như gầy đi trông thấy, trêи mặt cũng có vẻ mỏi mệt, nghĩ đến mấy ngày nay không ít vất vả

“Khuynh Tuyết, An Lương, rất lâu không thấy”

“Ồ, giám quốc rồi chính là không giống, chững chạc, như người lớn rồi” Thấy Lạc Tử Y đàng hoàng trịnh trọng cùng chính mình chào hỏi, Mục Khuynh Tuyết không nhịn được trêu chọc

Tử Y khẽ cười một tiếng, cũng không tính toán với cô, nếu như thường ngày, sợ là muốn giương nanh múa vuốt nhào tới tranh luận rồi

“Đó là, Tử Y mấy ngày nay, càng ngày càng giống bộ dáng” Quốc chủ là hiếm thấy mở miệng khen ngợi người, vừa nói, giơ tay thay Lạc Tử Y sửa lại quần áo một chút

“Chẳng qua lo lắng quốc sự là tốt, cũng phải chú ý thân thể, đừng quá mức vất vả”

“Biết rồi, mẹ” Lạc Tử Y gật gật đầu

Nhìn Lạc Tử Y nghiêm chỉnh như thế, trong lòng Mục Khuynh Tuyết không thoải mái, cảm giác này lại như Lạc Tuyết mắt nhìn thẳng từ trước sạp đồ ăn vặt đi qua…

“Ba ngày không gặp kẻ sĩ, làm thay đổi cách nhìn rồi” Nhìn Lạc Tử Y bây giờ ăn nói có độ thận trọng hào phóng, An Lương khẽ cười một tiếng

Mục Khuynh Tuyết trợn mắt một phen, “Vậy không bằng ta với ngươi đánh cược, không ra nửa khắc đồng hồ, nàng nhất định lộ ra nguyên hình” Cười giả dối

An Lương bĩu môi, không đợi mở miệng nữa, liền nghe “Phốc” một tiếng

Khoét lỗ nhìn lên, chỉ thấy Lạc Tử Y mới vừa quẹo vào sân điện Lạc Tuyết, trêи mặt liền bị dính quả cầu tuyết, cả người trong nháy mắt cứng ở tại chỗ, khóe miệng hãy còn còn mang theo nụ cười nhạt…

“Ai nha, mẹ nuôi!” Thiên Hựu trong viện đang ôm đầu quay đầu lại nhìn tới.

“Ai ya! mẹ, ta không phải cố ý…”

Lạc Tuyết le lưỡi, vội lùi lại về sau mấy bước

Lạc Tử Y này sững sờ thật lâu, nghe xong lời này, một cái lau đi khối tuyết trêи mặt, “Giỏi cho tiểu đốn mạt ngươi, cả mẹ ngươi cũng dám đánh!?”

“Mẹ, ta không phải cố ý, đều trách Thiên Hựu tránh qua!” Lạc Tuyết vừa nói vừa chạy, quay đầu lại nhìn một cái, Tử Y đã là không để ý hình tượng, giương nanh múa vuốt đuổi theo

“Aiz, đến nửa khắc đồng hồ chưa?” Cười dùng cùi chỏ đụng lấy An Lương, sao quan tâm người sau hắc tuyến một đầu…

Hết chương 36