Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 124




Editor: Tử Sắc Y

Đuôi mắt Diệp Ánh Hàn xếch lên, trong con mắt tà mị chợt lóe lên vài phần khinh miệt, lạnh nhạt nói, “Bản tôn còn tưởng là người nào, thì ra là các ngươi!”

Nam tử vận thanh sam sau khi thấy được khuôn mặt của Diệp Ánh Hàn, thì lập tức kinh ngạc, cười nhạt nói, “Vị Minh gặp qua...”

Diệp Ánh Hàn nhíu mày ngắt lời hắn, “Không cần phải nói những lời khách sáo kia! Ngươi là hạng người gì, bản tôn đã sớm rõ ràng, cần gì lại che dấu!”

“Đã như vậy, Vị Minh cũng nói thẳng rồi. Vị Minh đến đây chính là vì muốn mang đi con hồ yêu này. Ngài không phải là đang bảo vệ một tên yêu nghiệt đi?” Vị Minh nhẹ lời nói ra, không có chút tức giận nào vì lời của Diệp Ánh Hàn nói.

“Có gì mà không thể?” Diệp Ánh Hàn chậm rãi cong môi, ánh mắt lạnh như băng nhìn xem Vị Minh, cười nhạo nói, “Đừng chỉ nói đến người khác, người bên cạnh ngươi là cái thứ gì chứ?”

“Ngươi dám vũ nhục bổn tiên tử!” Trên gương mặt tuyệt mỹ của Linh Hàm trong nháy mắt lại âm trầm, khinh thường nhìn xem Diệp Ánh Hàn.

Vị Minh mặt liền biến sắc, thấp giọng quát lớn, “Linh Hàm, không được phép vô lễ!”

“Quốc sư, hắn...” Linh Hàm ủy khuất trợn to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Vị Minh lại đối xử với nàng như thế.

Vị Minh ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, nói lại lần nữa, “Lui ra!”

“Vâng.” Linh Hàm không cam tâm tình nguyện đứng qua một bên.

Diệp Ánh Hàn trêu tức nhìn xem hai người ở trước mặt, một hồi lâu, mới nhàn nhạt lên tiếng, “Vị Minh, ngươi cảm thấy ngươi là đối thủ của bản tôn sao?”

“Tôn thượng có thể thử một lần.” Vị Minh không chút hoang mang trả lời.

“Bản tôn cũng đang muốn xem một chút, sau khi ngươi giết chủ xong, thì có thể phát triển bao nhiêu!” Quanh thân Diệp Ánh Hàn lộ đầy tức giận, trong con mắt đen mực kia cũng nhiễm lên vài phần sát khí, ẩn dưới đáy mắt lại là cừu hận thật sâu.

Diệp Ánh Hàn đưa tay vỗ lên thân Thiên Chi, trong nháy mắt thân thể Thiên Chi lập tức trở thành nhỏ như một bàn tay.

Diệp Ánh Hàn nhẹ nhàng đặt hắn ở trong ống tay.

Sau đó, tay phải không chút lựa chọn ngưng lại pháp lực, nhắm ngay vào mi tâm của Vị Minh, đánh ra một chưởng.

Vị Minh nhanh chóng lách mình tránh né, thân thể mới vừa đứng vững, hai tay liền ngưng ra một quang cầu, trong quang cầu còn lóe lên ánh điện, không lưu tình nửa điểm nào nhắm vào Diệp Ánh Hàn.

Diệp Ánh Hàn cười khẽ, ngay cả trốn cũng không trốn, tay không đón lấy quang cầu!

Thần sắc Vị Minh cứng đờ lại, giống như là đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt lại vô cùng khó coi.

Hai tay Diệp Ánh Hàn nhẹ nhàng linh hoạt nâng quang cầu lên, dần dần, quang cầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ nhỏ lại, rồi rốt cuộc biến mất không còn hình bóng.

Hai người đánh nhau động tĩnh không nhỏ, xung quanh đã có một ít thị vệ tụ tập lại.

Chỉ là, bọn họ chứng kiến tình cảnh như thế, ai cũng không dám bước lên một bước.

Vốn là bầu trời đêm trong vắt, lại bỗng nhiên bị mây đen che lấp đi. Cảm giác lạnh theo gió mạnh đánh tới, trong nháy mắt mọi người dường như đang đứng ở trong trời đông giá rét, lạnh đến run lẩy bẩy.

Diệp Ánh Hàn một đầu tóc đen như mực, bị gió thổi tốc lên, cả người giống như quỷ mị, câu nhiếp hồn người!

Chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn lóe lên điện quang, rồi đột nhiên, điện quang đó xông thẳng lên trời!

Suy nghĩ Vị Minh lập tức rối loạn, một bên vừa lui về phía sau , một bên không ngừng ngẩng đầu nhìn về lên một phía của bầu trời.

Bỗng dưng, một luồng điện lôi, xuyên phá mây đen, bắn thẳng về phía Vị Minh đang đứng.

Vị Minh vội vàng né tránh, ai ngờ vừa đứng xuống đất, còn chưa kịp ổn định thân thể, thì tia chớp lại đuổi theo chặt chẽ!

Luồn điện lôi kia như có sinh mạng, cho dù Vị Minh có tránh né như thế nào, cũng đều tránh không khỏi!

Linh Hàm chưa bao giờ thấy qua tình huống như thế, nàng hoàn toàn đứng ở tại chỗ ngây ngẩn người, mà sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy.

Vị Minh hoàn toàn bị Diệp Ánh Hàn công bức mà nóng nảy, hai mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn dung nhan tuấn tú của Diệp Ánh Hàn đang cười nhẹ.

Giận dữ hét với Linh Hàm ở một bên, “Còn đứng ở đó làm cái gì, mau tới đây giúp ta!”