Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1272




 

 Song số cường giả xuất hiện trong lần này vượt qua những lần tranh đoạt hoàng vị trước kia. Nếu cứ để bọn họ đánh tiếp, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. 

 Còn lúc này, trong trận, Sở Hưu và Khang Động Minh đã cùng lùi lại phía sau. 

 Trên trường kiếm của Khang Động Minh xuất hiện một lỗ hổng. Trên Vô Nhị Thiên Đao của Sở Hưu cũng xuất hiện một lỗ hổng, thậm chí còn lớn hơn của Khang Động Minh. Hơn nữa bản thân Thiên Đạo Chiến Hạp là do vô số cơ quan tạo thành, lúc này xuất hiện một lỗ hổng, khi Thiên Đạo Chiến Hạp biến thành binh khí khác sẽ bị tổn thương nặng hơn, thậm chí không thể sử dụng. 

 Lực lượng của đao vừa rồi có thể nói là kinh thế hãi tục, thậm chí bản thân Sở Hưu cũng không biết mình thi triển ra sao. 

 Bây giờ y lại vận chuyển chân khí nhưng luồng ma khí tinh thuần tới cực điểm lại như biến mất vào hư không, chẳng hề xuất hiện trở lại. Cảm giác mông lung kia cũng theo đó biến mất. 

 Nhưng dù sao Sở Hưu cũng đã thi triển được đao vừa rồi. Y tự tay thi triển cho nên có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, ký ức về đao đó đã khắc sâu trong xương cốt của Sở Hưu. 

 Tuy đao vừa rồi còn kém xa mưa máu khi Độc Cô Duy Ngã dùng Thính Xuân Vũ chém ra, nhưng thực tế trọng tâm của đao này không phải đao pháp mà là đao ý, cho nên uy lực có chênh lệch cũng rất bình thường, đao ý đúng là được. 

 Nếu Sở Hưu cầm Thính Xuân Vũ trong tay, không khéo cũng có thể chém ra một đao tương tự. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là y phải có thực lực như Độc Cô Duy Ngã. 

 Khi nhìn về phía Khang Động Minh lần nữa, thật ra ánh mắt Sở Hưu hơi lúng túng. 

 Luồng lực lượng vừa rồi đã biến mất, tuy vẫn còn nhớ về đao ý nhưng không có ma khí tinh thuần tới cực điểm kia thì y cũng không thể chém ra một đao với uy lực như vậy. 

 Còn lúc này Khang Động Minh tuy cũng vận dụng toàn lực nhưng nhìn bộ dáng hắn, hiển nhiên vẫn còn sức đánh một trận. 

 Nhưng ngay lúc này, chiến cuộc đã xuất hiện biến hóa. Không phải ai khác mà chính là bên phía Thương Thiên Lương. 

 Đúng là Thương Thiên Lương tiến bộ thần tốc, phải nói trước đó Sở Hưu đã xem nhẹ vị Th TVương thành chủ này. 

 Những người bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở địa phương như Lục Đô, có ai là người đơn giản? Chẳng qua trời sinh có thiếu hụt nên lúc trước sức chiến đấu của hắn mới yếu ớt, bị Rama đánh như bao cát. 

 Nhưng bây giờ Thương Thiên Lương đã cảm ngộ một thời gian dài, chỉnh lý lại võ đạo. Thực lực của hắn đã tiếp cận cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường. 

 Tuy Hạng Sùng dựa vào Cửu Long Ấn đã phát huy được lực lượng của Thiên Địa Thông Huyền, nhưng dù sao đây cũng chỉ là ngoại vật, vẫn còn kém một chút khi đấu với Thiên Địa Thông Huyền thật sự. 

 Ít nhất mỗi lần giao thủ, nội phủ của hắn đều bị chấn động, phản phệ cực lớn. 

 Quan trọng nhất là Hạng Sùng không dám vận dụng uy lực thật sự của Cửu Long Ấn. 

 Tiềm lực của Cửu Long Ấn vượt qua tưởng tượng của mọi người, tuy nó không phải thân binh nhưng có thể coi là thần khí. 


 Nó nối liền với long mạch của Bắc Yên, cho nên khi đối địch có thể phát huy lực lượng của long mạch. 

 Nhưng tương tự, một khi sử dụng quá độ, khiến cho áp lực của Cửu Long Ấn quá lớn hay bị tổn hại, vậy long mạch cũng bị hao tổn. 

 Cho nên nếu không phải thời khắc vạn bất đắc dĩ, Bắc Yên gần như không sử dụng loại sát khí như Cửu Long Ấn. 

 Bây giờ chỉ là tranh đoạt hoàng vị, Bắc Yên cũng chỉ thay một vị hoàng đế mà thôi, không ảnh hưởng tới lợi ích của toàn bộ hoàng tộc Hạng thị. 

 Nhưng nếu Cửu Long Ấn bị tổn hại, Bắc Yên sẽ gặp nguy hiểm. 

 Cho nên đánh tới cuối cùng, Hạng Sùng đã không chịu nổi. 

 Hạng Sùng không phải người ngoan độc, xưa nay đều không phải. Hắn cũng không phải người quyết đoán. 

 Với tình hình hôm nay, nếu hắn hạ quyết tâm nâng đỡ Hạng Xung đăng cơ, thật ra hắn có rất nhiều lựa chọn, Sở Hưu còn nghĩ ra tới mấy thủ đoạn hạ cửu lưu. 

 Dù sao trước mắt hắn là người trực hệ của hoàng thất tay cầm Cửu Long Ấn, xét theo thân phận hắn có nhiều con đường hơn hẳn người ngoài như Sở Hưu. 

 Nhưng kết quả là Hạng Sùng tay cầm Cửu Long Ấn giao chiến trực tiếp với bọn Sở Hưu, có thể thấy rốt cuộc Hạng Sùng là người ra sao. 


 Còn bây giờ đã đến nước này rồi mà Hạng Sùng vẫn còn do dự, rốt cuộc có nên liều mạng cá chết rách lưới với đám người Sở Hưu hay không? 

 Đúng lúc này vị lão tổ của hoàng tộc Hạng thị lại thở dài một tiếng rồi nói: “Hạng Sùng, ngừng tay đi. Cửu Long Ấn không phải để ngươi dùng vào việc tranh đoạt hoàng vị. 

 Thua là thua, vì chuyện nhà của mình mà còn liên lụy tới thủ đoạn cuối của gia tộc hay sao?” 

 Lão tổ Hạng gia khuyên Hạng Sùng ngừng tay chứ không khuyên Sở Hưu, không phải vì hắn không muốn khuyên mà là vì hắn biết bên mình không khuyên được Sở Hưu, chỉ có thể khuyên Hạng Sùng. 

 Nếu trong hai bên không có một bên ngừng tay trước, e là hôm nay không giữ nổi hoàng cung Bắc Yên. 

 Nhìn những người còn đang chém giết bên dưới lại nhìn những thi thể đổ máu trên mặt đất, ánh mắt Hạng Sùng lộ vẻ bất đắc dĩ nhưng cuối cùng hắn vẫn thu hồi Cửu Long Ấn, hét lớn với giọng không cam lòng: “Tất cả dừng tay!” 

 Sau khi Hạng Sùng dứt lời, Cung Phụng Đường của hoàng thất và cao thủ đại nội đều dừng tay. Khang Động Minh nghe câu này trực tiếp giơ số một với Hạng Sùng rồi quay người bỏ đi. 

 Hắn chỉ đáp ứng sẽ xuất thủ cho Hạng Xung một lần, bây giờ lời hứa đã hoàn thành, đương nhiên hắn sẽ rời khỏi. 

 Chứng kiến mọi người ở đây đều dừng tay theo mệnh lệnh của Hạng Sùng, Hạng Xung đã hoàn toàn điên cuồng. 

 “Hoàng thúc! Đừng ngừng lại! Chúng ta còn cơ hội! Còn cơ hội mà!” 

 Có những thứ nếu không được thì thôi, nhưng trước đây có được mà lại mất đi, cảm giác này còn khó chịu hơn bị giết. 

 Bây giờ Hạng Xung chính là như vậy. 

 Trước đó hoàng vị chỉ là thứ trong ảo tưởng của hắn, đương nhiên hoàng tử nào mà không có ảo tưởng như vậy. Nhưng thực ra xưa nay hắn không hy vọng xa vời mình sẽ được lên làm hoàng đế. 

 Kết quả bây giờ hắn đã thành thái tử, khoảng cách lên làm hoàng để chỉ có một bước. Không, nói chính xác hơn thì thậm chí còn chưa tới nửa bước. 


 Hoàng thúc, ngài thử nghĩ xem, nếu Hạng Xung lên làm hoàng đế, hắn có tha cho ta một mạng không? 

 Thả hắn đi chỉ là tự chuốc lấy phiền phức. Không phải ta máu lạnh mà quy củ là vậy!” 

 Hạng Sùng nghe vậy thở dài một tiếng. 

 Hắn không có tình cảm gì với Hạng Xung, thậm chí còn bất mãn vì Hạng Xung bố trí người vào Cung Phụng Đường của hoàng thất.