Kì Tài Giáo Chủ

Chương 467




 

Lời này của Sở Hưu hết sức phách lối, nhưng thực tế lại không ai cảm thấy y đang phách lối, bởi toàn bộ giang hồ thật sự không tìm nổi mấy người chưa từng nghe qua tên y.

Trên Long Hổ Bảng có chừng trăm người, hơn nữa danh sách như Long Hổ Bảng mỗi tháng thậm chí mỗi ngày đều thay đổi vài lần, cho nên ngoại trừ người của Phong Mãn Lâu, phần lớn mọi người đều không nhớ rõ rốt cuộc trên Long Hổ Bảng có những ai.

Nhưng nếu ngươi lên tới mười hạng đầu Long Hổ Bảng, vậy toàn bộ giang hồ đều phải ghi nhớ. Dương Khai Thái không biết Sở Hưu, nhưng hắn cũng không dám nói mình chưa từng nghe tên Sở Hưu.

Bất luận thân phận chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường của Sở Hưu, hay hạng sáu Long Hổ Bảng của Sở Hưu, chiến tích kinh khủng chém giết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như lấy đồ trong túi, tất cả đều khiến Dương Khai Thái vô cùng kiêng ky.

Chỉ có điều, điểm duy nhất hắn không hỏi là vì sao Sở Hưu lại nhất quyết muốn giết Trương Sở Phàm? Điểm này ngay chính Trương Sở Phàm cũng không hiểu.

Hắn trừng mắt với Sở Hưu, phẫn nộ hét lớn: “Sở Hưu! Ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi nhất quyết muốn giết ta?” 

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Tà ma ngoại đạo, ai cũng có thể tru diệt. Chẳng phải ngươi suốt ngày kêu gào mình là truyền nhân của Côn Luân Ma Giáo à? Vậy được, hôm nay ta tới trừ ma vệ đạo, của hẳng phải rất bình thường ư?”

Thấy dáng vẻ dối trá này của Sở Hưu, Dương Khai Thái không nhịn được thầm mắng một câu, bình thường cái quái gì!

Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt, lại thêm mấy năm nay Ma đạo vẫn ẩn nhãn kín tiếng, cho nên xung đột Chính Ma cũng không đến mức thái quá.

Ngoại trừ đám võ giả nhánh Ẩn Ma luôn thích gây chuyện, những tông môn Ma đạo khác đều có thể quang minh chính đại xuất hiện trên giang hồ.

Còn trên giang hồ, những tông môn võ lâm ai lại ăn no rửng mỡ đi trêu chọc những võ giả Ma đạo đang yên ổn kia. Có thể nói ngoại trừ đám người Đại Quang Minh Tự suốt ngày rêu rao khẩu hiệu trừ ma vệ đạo đồng thời còn bắt tay vào làm thật, tranh chấp Chính Ma trên giang hồ thật ra tương đối hiếm thấy.

Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, hơn nữa còn nổi tiếng làm việc tàn nhẫn quyết liệt, thế nhưng giờ lại đứng đó nói phải trừ ma vệ đạo, rõ là trò cười!

Dương Khai Thái cau mày nói: “SỞ HƯU, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Đừng lảm nhảm vô dụng như vậ! thân phận truyền nhân Côn Luân Ma Giáo chỉ là nói miệng mà thôi, những tông môn Chính đạo còn không xuất thủ, làm gì tới lượt ngươi?”

“Hắn nói là việc của hắn, ta làm là việc của ta, vậy không được ư? Con người của ta vốn không thích giải thích năm lần bảy lượt với người khác, vì ta rất thiếu kiên nhãn. Giờ ta chỉ hỏi muốn một câu, người, rốt cuộc ngươi giao hay không giao?”

Sở Hưu bước tới một bước, sát ý quanh người đã ngưng tụ tới cực hạn.

Hắn và Trương Sở Phàm không có ân oán, nhưng rất đáng tiếc, từ khi Trương Sở Phàm nhận được truyền thừa Ma Tâm Đường, hai bên đã định sẵn chỉ có một còn sống.

Cho nên hôm nay bất luận ai tới cũng vô dụng!

Dương Khai Thái cau mày, có phần do dự, không còn tự tin như lúc vừa rồi.

Hắn đã nghe tới danh tiếng của Sở Hưu trên giang hồ, đâu phải một hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chết trên tay hẳn.

Mặc dù Dương Khai Thái khá tự tin về thực lực bản thân, nhưng đối mặt với Sở Hưu, hắn cũng không nắm chắc.

Đúng lúc này một giọng nói già nua lại lạnh lùng vang lên: “Tiểu bối giang hồ ở đâu chui ra mà cuồng vọng như vậy!

Dám tới Dương gia ta làm xằng làm bậy, tưởng Nhạc Bình Quận Dương gia ta không có ai hay sao?

Khai Thái, ta giao Dương gia cho ngươi quản lý, ngươi lại khiến ta quá thất vọng rồi.

Ngày trước Dương gia ta tại Nhạc Bình Quận, không đến mức nói một không hai, nhưng cũng chẳng kém bao. nhiêu. Thế nhưng hôm nay ngươi lại để một tiểu bối ngăn cửa uy hiếp, mặt mũi của Dương gia ta có còn nữa không? Ngươi có cần thể diện nữa không?”

Theo giọng nói này truyền tới, một lão già cầm kiếm đi ra từ trong nội đường, mặc dù dung mạo già yếu nhưng thực lực bản thân vẫn duy trì ở Thiên Nhân Hợp. Nhất, hết sức cường đại.

Dương gia không chỉ có Dương Khai Thái là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, vị lão tổ Dương gia này cũng sớm đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều sau khi hắn tới lúc xế chiều bèn giao lại vị trí gia chủ, bản thân bế quan tu hành muốn bảo tồn tuổi thọ. Những võ giả bình thường tương đối sợ chết đều sẽ làm như vậy.

Nghe lão tổ Dương gia nói vậy, Dương Khai Thái lại thầm hô không ổn.

Hắn còn chưa quyết định có nên ăn thua đủ với Sở Hưu không, lão tổ nhà hắn đã quyết định thay.

Thật ra cũng không thể trách lão tổ Dương gia, vì hắn không biết Sở Hưu là ai.

Lúc Dương Khai Thái phái người tới báo cho lão tổ Dương gia hắn còn chưa thấy Sở Hưu, hơn nữa lão tổ Dương gia đã bế quan hơn mười năm, một lão già sắp chết làm gì còn tâm tư đi nghe chuyện linh tinh trên giang hồ, thời gian đâu mà chú ý t ng tĩnh đám võ giả tiểu bối? Có lẽ lão tổ Dương gia chỉ nghe tới tên Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền mà thôi.

Cho nên lão tổ Dương gia vừa xuất quan thấy một võ giả tiểu bối lại dám ngăn cửa uy hiếp Dương gia bọn họ, vị lão tổ vốn sống an nhàn sung sướng, hưởng địa vị cao. siêu cả đời này không nhịn được lên tiếng quát mắng.

Chẳng qua Sở Hưu bên kia nghe lời này của lão tổ Dương gia lại chỉ cười lạnh, lạnh lùng nói: “Hóa ra Dương gia các ngươi cần thể diện không cần mạng sống, vậy thì được, ta thỏa mãn tâm nguyện của các ngươi!”

Dứt lời, quanh người Sở Hưu đã bừng lên sát khí ngập trời!

Lão tổ Dương gia hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay đánh thẳng về phía Sở Hưu, tốc độ nhanh chóng tới mức ngay Dương Khai Thái cũng không ngăn nổi.

Lão tổ Dương gia cũng coi như gừng càng già càng cay, khi hắn xuất thủ, kiếm cương bùng nổ, kiếm khí đánh tới với uy thế vô cùng cường đại, không hề kém cạnh so với các võ giả trẻ tuổi.

Nhưng trong mắt Sở Hưu, tốc độ của lão tổ Dương gia lại khá chậm.

Thiên Tử Vọng Khí Thuật thi triển, quỹ tích thế đao của lão tổ Dương gia đều ánh lên trong mắt Sở Hưu.

Với tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu hiện tại, muốn nhìn thấu những võ thuật phức tạp của võ giả thực lực cường đại vẫn khá khó khăn, nhưng đối mặt với cấp bậc như lão tổ Dương gia lại vô cùng dễ dàng.