"Ở thời gian gần đây, cậu gặp phải áp lực lớn, nếu không được thì anh đề nghị cậu nghỉ ngơi một thời gian..."
Trong căn phòng.
Trên chiếc ghế da màu nâu, người đàn ông đẩy tài liệu trên tay về phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt.
Hoàng Tuân không lập tức nhìn vào tài liệu trên bàn.
Cậu vẫn cúi đầu nhìn xung quanh, ánh đèn sáng huỳnh quang chói mắt, chiếu vào ngón tay của cậu khiến nó nhấp nháy chập chờn nhẹ trên tay vịn xe lăn của mình.
Sau một lúc.
Cậu mới quay lại nhìn nội dung trên tài liệu.
“Đại cương cách viết truyện hay" là những chữ in đậm nằm ở phần tiêu đề của tài liệu, phía dưới là một loạt các giải thích về các tình huống khác nhau.
Hoàng Tuân dừng lại một chút, tay đặt tài liệu trên xe lăn, nhìn chung quanh với khuôn mặt bình thản, chỉ trích ngược lại.
"Vậy nên, anh cũng nghĩ rằng em đã điên rồi đúng không?"
Anh ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Tuân.
Anh ta không để ý đến những lời của Hoàng Tuân.
"Anh chỉ nghĩ rằng cậu đang gặp áp lực lớn, nên nghỉ ngơi một chút." Nhìn Hoàng Tuân không lấy tài liệu, anh nhìn vào mắt của Hoàng Tuân với một ít tiếc nuối.
Thành thực mà nói, Hoàng Tuân có tài viết văn rất cao, từ khi Trần Trưởng trở thành biên tập viên của Hoàng Tuân, cậu ta luôn có thể đưa ra nhiều ý tưởng bất ngờ và cảm hứng phá vỡ quy tắc.
Mặc dù Hoàng Tuân đã làm việc trong ngành từ lâu, nhưng từ khi cậu bắt đầu, cậu đã tiến bộ một cách nhanh chóng, khiến nhiều người đồng nghiệp phải ngạc nhiên và khen ngợi các khung cảnh câu chuyện mà cậu viết ra.
Tương tự, tiểu thuyết của Hoàng Tuân cũng đã thành công bán chạy.
Leo lên thành công bằng con đường gai góc.
Đạt được vị trí số một vào năm đó và đã giữ vị trí đó trong thời gian dài.
Nhưng đáng tiếc là, có lẽ do liên tục suy nghĩ về cốt truyện, sử dụng quá nhiều não, hoặc có thể là do những gì đã xảy ra trong nửa năm gần đây, hoặc có thể là do cô đơn trong nhà trong một thời gian dài.
Có vẻ như chàng tác giả nổi tiếng này có chút vấn đề trong đầu...
Cậu ta dường như không bình thường lắm...
Gần đây.
Cậu ta thậm chí còn hỏi anh ta liệu bản thân anh đã thấy vợ cậu đang ở đâu?
Ban đầu, Hoàng Tuân nghĩ rằng đó chỉ là một ý tưởng đột ngột của Hoàng Tuân, anh ta cẩn thận suy nghĩ và trả lời câu hỏi này, hy vọng cậu ta có thể hoàn thiện một bộ truyện tốt.
Nhưng khi thời gian trôi qua.
Hoàng Tuân mới nhận ra rằng Hoàng Tuân nghiêm túc.
Nghiêm túc hỏi.
Vợ cậu ta đã đi đâu...
Ý tưởng này là gì vậy?
Trong ấn tượng của anh ta, Hoàng Tuân luôn sống một mình, từ lần đầu tiên anh đến thăm cậu một năm trước, cậu đã sống một mình.
Dù không thể di chuyển tự do vì bất lợi về chân, nhưng cậu chưa từng thuê người chăm sóc.
Nhưng Hoàng Tuân vẫn luôn tin rằng cậu ta có một người vợ đã sống cùng cậu ta trong ba năm.
Tự nhiên.
Hoàng Tuân không thể không nghĩ rằng tác giả người từng nhận được giải vàng này đã có một chút vấn đề trong đầu, thậm chí muốn đưa vài lời khuyên cho cậu ta.
Đừng lúc nào cũng ở ì một mình trong nhà.
"Được rồi, cậu nghỉ một tháng trước, vấn đề bộ truyện mới tạm thời giải quyết sau..." Trần Trưởng nói trong khi lấy một xấp tiền từ ví và đặt lên bàn trà trước mặt.
Từ sau khi hoàn thành bộ truyện trước đó, Hoàng Tuân viết hoàn toàn không có tâm trạng, nói là viết giống tựa như chó gặm cũng không quá.
Có lẽ là may mắn, có lẽ là tâm trạng.
Nhưng với một tác giả nổi tiếng, sau khi kết thúc, đã ba tháng rồi mà không có bộ mới nào thực sự xuất sắc.
Và trong chương cuối bộ truyện trước đó của mình.
Vẫn có hàng ngàn người hâm mộ để lại bình luận: "Aizz, cuốn sách hay thật, nhưng tiếc là bộ tiếp theo của tác giả phải nói là quá tệ, không đọc nữa."
"Nếu mà có thể viết phần tiếp theo của cái này thì tốt quá, truyện mới kia đang viết cái gì vậy?"
"Phải nói là tác này bày đã bí ý tưởng rồi, đầu voi đuôi chuột, suy nghĩ tất cả vào phần đầu, nên không thể viết được gì ở phần sau..."
Trước điều đó, Hoàng Tuân chỉ có thể im lặng.
Cậu không thể nói rằng trong nửa năm qua, cậu đã bận rộn tìm vợ mất tích và không còn sức lực để tập trung vào bộ truyện mới.
Điều này là một hành động không có trách nhiệm, việc viết một cái gì đó bừa bãi để đối phó khi tâm trạng của mình chưa được ổn định, tự nhiên không thể sánh ngang với những câu chuyện cậu viết với tâm huyết trước đây.
Trần Trưởng để lại một chồng tiền và chuẩn bị điều chỉnh trang phục: "Mười triệu này là tiền phúc lợi hoàn thành còn lại mà chúng ta đã đề nghị từ trước."
Một đống tiền màu xanh được đặt trên bàn trà.
Dù là tiền mà cậu kiếm được, nhưng trong tầm mắt của Hoàng Tuân, nó trở nên có chút chói mắt.
Dường như trong nửa năm qua, thái độ viết hờ hững của mình không đủ tư cách để nhận số tiền này.
"Hãy điều chỉnh tâm trạng trước khi tiếp tục."
Trần Trưởng bổ sung một câu và tội nghiệp vỗ vai Hoàng Tuân trước khi rời đi.
Trong căn phòng nhỏ.
Trên chiếc ghế sofa màu nâu, còn lưu lại nhiệt độ Trần Trưởng để lại...
Chỉ còn lại Hoàng Tuân một mình ngồi trên chiếc xe lăn, nhìn vào chồng tiền trên bàn, lặng lẽ không nói một lời.
Một lúc sau, Hoàng Tuân thở dài một cách nặng nề, tựa đầu vào tựa lưng của chiếc xe lăn, nhìn vào ngôi nhà yên tĩnh và cô đơn của mình: "Ha ha, họ thật sự nghĩ rằng mình bị điên à..."
Cậu cảm thấy mệt mỏi.
Mệt mỏi với công việc hiện nay của mình.
Và cũng cảm thấy bối rối.
Bối rối với việc người vợ đã sống cùng cậu trong ba năm, đã biến mất nửa năm trước.
Cô ấy.
Dường như thật sự biến mất.
Ít nhất là giờ đây, Hoàng Tuân biết không còn ai nhớ về cô ấy...
Người vợ tồn tại trong ký ức của mình giống như một giấc mơ.
"Cô ấy thực sự không tồn tại sao?"
"Mình nhớ rõ cô ấy là vợ mình..."
"Nhà cửa còn chứa đựng những dấu vết của chúng tôi đã từng sống mà?"
"Nhưng họ đều cho rằng mình đã điên."
"Họ tất cả đều cho rằng mình đã điên..."
Hoàng Tuân thu hồi ánh mắt chậm chạp của mình và từ từ dồn tâm trí trở lại, cậu nhìn lên đồng hồ treo trên tường. Lúc này là 9 giờ tối, đúng giờ này cậu thường bắt đầu viết, đó là thói quen hằng ngày của cậu.
Cậu đẩy xe lăn đi một cách im lặng đến bàn làm việc trong phòng ngủ.
Khởi động máy tính một cách thành thạo, mở file tài liệu, kiểm tra mục lục.
Nhìn vào tài liệu trống trơn trên màn hình máy tính, ngón tay của Hoàng Tuân chạm lên bàn phím, nhưng sau đó lại rút đi sau một khoảng thời gian ngắn.
Cậu không biết viết gì.
Thanh Linh... vợ...
Những kí ức đó đã bị xóa sạch khỏi tất cả mọi người, như một cơn mưa đêm.
Khi Hoàng Tuân đến thành phố này ba năm trước, cậu đã gặp Thanh Linh và cuối cùng họ yêu nhau và kết hôn.
Nhưng nửa năm trước đây, Thanh Linh biến mất trong không khí, không thể tìm thấy dù làm cách nào.
Hoàng Tuân đã hỏi bạn bè của mình, cha mẹ và cả biên tập viên Trần Trưởng.
Nhưng mọi người đều trả lời lại cậu bằng câu hỏi.
"Thanh Linh? Người này từ đâu ra, anh viết truyện điên rồi hả?"
"Bà xã anh à? Cậu không phải là độc thân suốt đời sao?"
"Ờ? Tại sao trước đây tôi chưa từng nghe cậu nói về vấn đề vợ chồng của cậu nha?"
"Ý tưởng mới nảy ra gần đây à? Khá hay đấy."
"Trời đất! Thì ra cậu không sống một mình, tôi đã luôn tưởng cậu độc thân."
"Phải không đó, tôi đã đến nhà cậu nhiều lần mà không thấy vợ cậu đâu."
"..."
Sau nhiều lần hỏi han, Hoàng Tuân đưa ra kết luận.
Vợ của mình thực sự đã biến mất.
Từ thế giới này, mất trong kí ức của tất cả mọi người.
"Có lẽ là mình đã điên rồi chăng?"
"Hoặc là căng thẳng quá đã bị bệnh tâm thần?!"
Hoàng Tuân đã phải tự đặt ra nghi vấn với chính mình.
Nhưng điều này thật buồn cười.
Chẳng hạn, trong nửa năm trước đây, Hoàng Tuân vẫn nhớ rõ Thanh Linh đã cùng bạn bè tổ chức tiệc sinh nhật cho mình, vết bẩn bánh trên chiếc áo len màu đen bên giường vẫn còn, là do cô ấy để lại.
Còn hai cái bàn chải đánh răng trong nhà vệ sinh, đồ dùng vệ sinh của hai người.
Trong tủ quần áo vẫn có quần áo của Thanh Linh.
Trên tủ truyền hình còn có mỹ phẩm của cô ấy.
Toàn bộ căn phòng đều là những góc cảnh sống chung của hai người.
Nhưng một người tốt đẹp,
Lại biến mất một cách kỳ lạ như thế...
Khi ý niệm của Hoàng Tuân đang bay bổng, chiếc chuột trong tay cậu vô tình nhấp nháy lên màn hình.
Cậu dường như muốn xem cái gì đó, nhưng không tìm thấy gì đáng xem.
Không có việc gì để làm.
Cậu nhấp vào hộp thư nháp của mình.
Trong hộp thư nháp đó có hai chapter truyện chưa được tải lên...
Hoàng Tuân nhìn hai chapter truyện này, lắc đầu và có biểu cảm kỳ lạ: "Tại sao vẫn còn?"
Vào sáng nay, Hoàng Tuân đã phát hiện ra rằng trong hộp thư nháp tài khoản của mình có hai chương truyện xuất hiện một cách bí ẩn.
Nhưng không phải cậu đã viết.
Mật khẩu chỉ có cậu biết, loại trừ việc có người khác để lại.
Hoàng Tuân nhấp vào nội dung hai chương truyện đó.
Câu chuyện bên trong rất bình thường, chỉ là một câu chuyện kinh dị kỳ quái trên tàu hỏa.
Cách viết cũ kỹ, cách diễn đạt tệ.
Sau khi đọc hai lần, cậu vẫn không tìm thấy điều gì thú vị.
Lúc đó cậu nghĩ rằng có lẽ cậu đã sao chép và dán không cẩn thận vào hộp thư nháp của mình khi đọc truyện của một tác giả khác.
Vì vậy, cậu xóa nó đi một cách bình thường.
Nhưng bây giờ.
Hai Chapter truyện đó lại xuất hiện một lần nữa.
Đang yên tĩnh nằm trong hộp thư nháp của anh.
"Truyện không thể xóa sao?"
"Lỗi hệ thống à..."
Cậu nhíu mày nhẹ.
Hoàng Tuân không nghĩ nhiều, chỉ là hơi không kiên nhẫn và nhấp vào xem lại lần nữa, nội dung vẫn giống hệt như trước, không có bất kỳ thay đổi nào.
Vì vậy cậu di chuột đến vị trí xóa.
Muốn loại bỏ điều này khỏi hộp thư nháp của mình, tránh trường hợp một ngày nào đó không chú ý đã đăng nhầm làm chương của mình.
Chỉ là.
Khi Hoàng Tuân chuẩn bị nhấn xóa, đột nhiên hành động của cậu bỗng dừng lại...
“Cạch Cạch!”
m thanh bàn phím máy tính bị đánh liên tục.
Trong ánh nhìn của Hoàng Tuân, một cách quỷ dị, máy tính của cậu bắt đầu tự động đánh chữ một cách kỳ quái, trong tài liệu, một chuỗi nhỏ chữ được đánh ra nhanh chóng...
"Tôi là Thanh Linh."
"Cứu tôi!"
FUN FACT: Có lẽ tác mở đầu câu chuyện này, một phần ý tưởng về những cảm xúc của tác sau khi có một tác phẩm như Ta là Sasuke(OoO)