"Phập!"
May mà cậu phản ứng nhanh, Hoàng Tuân đã nhanh chóng xoay người sang một bên, rìu của Nguyễn Nam chỉ cắt đi một phần của bảng giường.
"Mẹ kiếp!"
Cảm nhận cái lưỡi rìu vừa sượt qua cơ thể mình, Hoàng Tuân cũng bị giật mình, không nhịn được chửi thề.
Câu chuyện mà cậu đọc chưa đề cập đến đoạn này một cách chi tiết...
Ngay sau đó, Hoàng Tuân nhảy xuống giường với chiếc đèn pin trong tay và chạy ra ngoài càng nhanh càng tốt!
Xem tình hình, màu da của Trần Công Hùng trắng bệch do sợ, anh ta theo sau lưng của Hoàng Tuân, chạy về phía trước của toa xe.
“Đông Đông Đông”!
Phía sau lưng.
Người phụ nữ treo trên trần xe cũng bắt đầu di chuyển!
Cô ta giống như một con nhện khổng lồ, hai tay và hai chân mở ra và leo trên trần xe, cái lưỡi khổng lồ liếm láp quanh cái miệng khô nứt.
Nguyễn Nam và hai người khác đứng dậy xiêu vẹo, nắm chặt cây rìu đuổi theo Hoàng Tuân hai người !
Trên toa xe không có đèn, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn pin mà Hoàng Tuân giữ trong tay!
Trong khi chạy, Hoàng Tuân cảm nhận được Trần Công Hùng đang kéo áo của mình phía sau, lo sợ rằng anh ta sẽ bị lạc mất nếu không cẩn thận.
“Chó chết! Mình không quen chạy bộ”
Trần Công Hùng ở sau lưng Hoàng Tuân tinh thần đã sụp đổ, anh cảm nhận được cái gì đó đang đuổi theo phía sau mình, cảm giác nguy hiểm gần đến chỉ còn vài bước nữa, khiến anh ta liều mạng chạy về phía trước
Một toa, hai toa......
Bọn họ chạy qua mấy khoang xe.
Đồ vật đằng sau vẫn như cũ bám theo, tốc độ không có chút nào giảm bớt.
Thậm chí, cái người phụ nữ nhìn như con nhện kia, đầu lưỡi mấy lần gần chạm tới phần gáy của Trần Công Hùng.
Nguy hiểm tới gần, khiến cho tốc độ anh ta lại nhanh hơn một chút!
Chân bắt đầu mỏi dần.
Hoàng Tuân cảm thấy phổi mình sắp nổ tung, cậu mở miệng thật to hít thở.
Trong bóng tối, ánh mắt của Hoàng Tuân bắt gặp một cái gì đó, cậu nhìn thấy phía trước mình, có vẻ như có một toa xe có đèn sáng.
Đó là toa xe cung cấp vé chỗ ngồi cho hành khách trên xe.
Có ánh sáng.
Ít nhất nó cũng là hy vọng!
Ít nhất ma quỷ trong thế giới truyện kinh dị, sẽ không dễ dàng xuất hiện ở nơi có ánh sáng!
Đúng...
Ngoài việc có những quy tắc kỳ lạ, Hoàng Tuân cũng đã hiểu rõ về logic của thế giới này.
Từ câu chuyện về nhân vật phụ cho đến những gì Nguyễn Nam và những người khác điên cuồng, tất cả đều gián tiếp cung cấp cho cậu thông tin về thế giới này…
Vai phụ, sắp đặt nhân vật,...
Những đồ vật vốn chỉ có thể xuất hiện trong câu truyện giả tưởng, nay giờ lại bị bản thân gặp phải, kết hợp đến kịch bản tiểu thuyết trong đầu cùng với những việc xảy ra ở thế giới này gần như đồng điệu với nhau, thêm lại có người bị hại xuất hiện.
Tất cả đều tiết lộ rằng, đây là một thế giới hoàn toàn là của truyện kinh dị!!
Quá quen thuộc.
Hoàng Tuân đối với những biến hóa này quả thực như biết hết.
Là một nhà văn kỳ cựu, những khả năng đáng sợ và sự xuất hiện quỷ dị như thế này, nói thế nào cũng hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh trong tiểu thuyết!
Logic chính trong tiểu thuyết kinh dị, khi mọi nguồn sáng không hiểu tại sao bị tắt ngấm, cái tiếp theo sẽ là sự xuất hiện của những điều quỷ quái.
Đã đây là một bản tiểu thuyết, vậy liền khó mà tránh khỏi xuất hiện các tình tiết kinh dị quen thuộc
.Mà bây giờ cách đó không xa là toa xe, bên trong xuất hiện ánh sáng.
Hẳn là thiết lập trong tiểu thuyết, có tác dụng để cho nhân vật con đường sống!
Nếu không, muốn đem các nhân vật trong câu chuyện chết hết.
Chắc chắn xuất hiện bất ngờ khi họ bắt đầu chạy, như là một thứu quỷ quái nào đó bám vào cái mắt cá chân của họ bên dưới, khiến họ không thể di chuyển.
Hoặc có một thứ gì đó đột ngột đứng trước mặt khi họ muốn bắt đầu chạy, trực tiếp đem người giết hết!
Mấy cái này đều không có.
Bọn họ chạy ra một cách thuận lợi, đã chạy được một thời gian lâu như vậy, chắc chắn sẽ có lối thoát!
Chạy...
Bước chân của Trần Công Hùng rõ ràng chậm lại, với tư cách là một nhân vật Người qua đường, khi cốt truyện sắp đến hồi kết, anh ta chắc chắn sẽ gặp phải tai nạn giữa chừng ngoài ý muốn.
Hoàng Tuân biết điều đó.
Khi tình tiết giết người rượt đuổi bắt đầu, Hoàng Tuân đã biết rõ vai trò của Trần Công Hùng không thay đổi và không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Trước đó, cậu đã cứu Trần Công Hùng và sử dụng cơ hội thêm hai từ vào trong câu "Anh ta cũng trở thành xác chết..." bằng hai từ "giả dối" vào phía sau, làm cho Trần Công Hùng sống sót.
Dĩ nhiên, lúc đó Hoàng Tuân không thể đoán được rằng người bị hại sẽ trở thành Phong Ly, nếu không cậu cũng không sẽ sử dụng khả năng đặc biệt của mình một cách ngẫu nhiên.
Lần này, nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra, cậu cũng không thể làm gì hơn.
Chữ cuối cùng đó để giành lại cho Hoàng Tuân tự cứu mình.
Có thể nói cậu ích kỷ.
Nhưng khi rơi vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng của riêng mình, cậu không muốn sử dụng lá bài cuối cùng của mình trên người người khác.
Cậu đã làm tất cả những gì cậu có thể làm, tiếp theo chỉ có thể nhìn Trần Công Hùng sống hay chết tuỳ thuộc vào số phận của riêng anh ta.
Tốc độ, ngày càng chậm lại...
Đúng như Hoàng Tuân dự đoán cốt truyện, bước chân của Trần Công Hùng bắt đầu chậm lại, "người nhện" nhanh chóng tiếp xúc với Trần Công Hùng, sử dụng cái lưỡi dài để siết chặt cổ Trần Công Hùng, tàn nhẫn kéo anh ta đi phía sau và hung dữ cắn chết.
"Phập!!......"
"Cứu tôi!!!"
Âm thanh gặm xé phía sau lưng cùng với tiếng Trần Công Hùng cầu cứu đồng thời vang lên.
Hoàng Tuân không có ý định quay người một chút nào.
Đối mặt loại đồ vật này cậu không có phần thắng chút nào, nhân lúc này Trần Công Hùng bị gặm ăn lúc kéo dài thời gian, mau mau chạy trốn mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nhân vật của cậu mặc dù là sau khi cứu Trần Công Hùng biến thành vai phụ, nhưng cũng không thể chứng minh tình trạng của cậu an toàn hơn tình trạng của Trần Công Hùng!
Một bước,
Hai bước......
Toa xe vẫn sáng đèn kia cách Hoàng Tuân càng ngày càng gần, chỉ có bất quá hai mươi mét khoảng cách.
"Nhưng mà tại lúc sắp thoát chết, nhất định sẽ có đồ vật gì đột nhiên xuất hiện ngăn cản mình!"
Hoàng Tuân nghĩ như vậy......
Tình tiết bị đổi mới trong tiểu thuyết chỉ tới đêm nay, kịch bản sau đó phải do chính cậu tự suy đoán.
Phảng phất như là Hoàng Tuân suy đoán.
Tại lúc cậu còn cách toa xe đó khoảng chừng mười bốn mét, một cánh tay từ phía sau của cậu đột nhiên duỗi ra, chuẩn bị đi kéo lấy tóc của cậu!
Sớm có phòng bị Hoàng Tuân lập tức cúi đầu, cánh tay vừa mới xuất hiện kia vừa vặn lướt qua đầu cậu!
Nhưng mà vừa mới tránh thoát một kiếp, Hoàng Tuân lại cảm thấy đến dưới chân của mình tựa hồ là giẫm lên thứ gì, động tác nhấc chân có chút khó khăn.
Cậu đem mắt nhìn xuống dưới.
Lối đi nhỏ ben dưới chân gần như phủ đầy xác người, bị màu máu đỏ sệt thấm ướt, giống như trải lên một tấm thảm đỏ.
Những xác chết này, tựa hồ còn có một vài khuôn mặt có chút quen mặt.
Hoàng Tuân không có để ý quá nhiều.
Cậu nhanh chân chạy nước rút.
Cậu tận lực vượt qua những xác chết này chạy về phía trước.
Lúc này đám Nguyễn Nam cầm theo rìu ở phía sau, cũng cách Hoàng Tuân cũng không xa, bọn chúng tựa hồ không biết mệt mỏi, tốc độ cũng không hề giảm bớt.
Trái lại, trạng thái của Hoàng Tuân, đã trở nên không được.
Cơ thể mơ hồ liên tục hướng cậu truyền đạt tín hiệu, không thể tiếp tục được nữa, nặng như rót chì vào chân.
Nhanh......
Sắp đến rồi!
Chỉ có cách khoảng năm bước !
Hoàng Tuân sắp vượt qua phần nối của toa xe, ánh đèn bên tỏng toa xe cũng có có chút ít vẩy vào trên người cậu.
Còn thiếu một chút......
Chỉ một chút!
Hoàng Tuân đột nhiên cảm giác được bờ vai của mình đau đớn kịch liệt, cậu theo bản năng quay đầu lại, phát hiện sau bả vai mình cắm sâu một cái lưỡi rìu.
Rìu chém vào khe xương của cậu, treo dính trên lưng của cậu.
Đây là rìu của Nguyễn Nam.
Bọn chúng nhìn thấy đuổi không kịp Hoàng Tuân, đem trong tay rìu quăng về phía cậu!
Hít một hơi cuối cùng.
Hoàng Tuân rốt cục bước vào kia toa xe sáng tỏ ánh đèn......
Nơi vết thương ở bả vai cùng cơ thể đã tới giới hạn, khiến cho cậu không thể nào đứng thẳng.
Gần như vừa bước qua lằn ranh giới cửa toa xe trong nháy mắt, cơ thể Hoàng Tuân liền mềm nhũn ngồi trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi nhìn xem hậu phương mấy người.
Thân ở tại trong bóng tối bọn Nguyễn Nam, quả nhiên không có đuổi theo.
Bọn chúng chỉ là quỷ dị cười nhìn nhìn Hoàng Tuân.
Chậm rãi lui lại phía sau......
Thoát rồi.
Nhưng tình trạng của Hoàng Tuân rõ ràng càng nghiêm trọng.
Rìu còn đang trên người cậu, lại cắm vào xương cốt.
Từng đợt máu tươi từ nơi bả vai thuận theo cánh tay chảy xuống, không bao lâu liền trực tiếp đem toàn bộ ống tay áo của Hoàng Tuân nhuộm dần thành màu đỏ thẫm.
Cậu cắn chặt răng của mình, che bả vai, miệng mở lớn hít thở.
Vô luận nói như thế nào, vẫn là thoát nạn.
Mặc dù bây giờ chỉ còn lại bản thân một người, nhưng tóm lại sống sót là được rồi.
Cảm xúc trong Hoàng Tuân bắt đầu buông lỏng.
Trong đầu của cậu.
Chương mới lại được đổi mới......
【 Đáng tiếc, bọn họ cũng không bắt anh ta lại.】
【 Bọn họ uể oải, thất vọng kêu ca!】
【 Mãi mới giết hết đám người, còn để chạy mất một.】
【 Bất quá, anh ta đã tiến vào bên trong toa xe kia.】
【 Cũng coi như là còn trong kế hoạch đi!】
【 Khà khà, Hoàng Tuân anh ta, trốn không được...】
......
Đọc đến nơi đây, Hoàng Tuân sắc mặt biến đổi!
Hoàn toàn chính xác, cậu bỏ sót tin tức quan trọng nhất.
【Hãy đưa anh ta đến toa xe cuối cùng!】
Mấy chữ này là tại chương trước của tiểu thuyết, lúc cậu thấy qua, mới đầu cậu còn cho là dùng một loại nào đó dụ dỗ hoặc là chiêu trò ma quái đem cậu dắt đi, cậu không có để tâm trong lòng.
Hoàng Tuân cảm thấy mình chỉ cần không đi cùng với bất kì ai là được rồi.
Vậy mà lúc này, cái này khoang xe là chính cái mà cậu vừa chạy vào, cậu bỗng nhiên ý thức được, cái gọi là "đưa", nghĩa là đem cậu chạy tới......
Nghĩ tới đây, Hoàng Tuân ngẩng đầu nhìn "hành khách” bên trên cái toa xe .
Bọn họ ngồi trên chỗ ngồi .
Ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt nhăm nhe nhìn lấy mình!
Bọn họ giống như không kiên nhẫn được nữa.
Phảng phất như món ngon liền bày ở trước mặt của bọn họ đồng dạng.
【Hử? Liệu có đếm nhầm không, tại sao cảm thấy số xác chết càng ngày càng nhiều?】
Ý nghĩa câu nói này, bây giờ Hoàng Tuân cuối cùng có thể hiểu được.
Làm nửa ngày.
Ngoại trừ mình, Trần Công Hùng cùng Phong Ly ba người ra, những người khác đều là người chết......
Những cái được gọi là náo nhiệt hài hòa cũng toàn bộ đều là dàn dựng ra.
Còn nói sao.
Hoàng Tuân trước đó vẫn còn đang suy tư ba con quái vật bọn người Nguyễn Nam, tại sao có thể có bảng thông tin của riêng mình, cậu lúc này mới nhớ tới, bọn hị hoàn toàn không có chủ động nói qua tin tức của mình bên trên bảng..
Hoàn toàn là sau khi Trần Công Hùng hỏi xong, bọn họ hùa theo trả lời.
“Hành khách” trên chỗ ngồi như muốn nhào tới......
Hoàng Tuân cứ như vậy ngồi dưới đất nhìn xem bọn họ.
Cậu thừa nhận mình thật sự bỏ sót rất nhiều, lần thứ nhất tham dự vào loại chuyện này, quả nhiên lại bởi vì không có kinh nghiệm mà phạm phải rất nhiều sai lầm nhỏ.
Hoàng Tuân biểu lộ bình thản, cậu biết đến lúc kết thúc.
Ngay khi con chữ trong tiểu thuyết trực tiếp nói đến cậu trốn không thoát, là cậu biết mình không có nguy hiểm.
Cậu không có đi quản mấy cái "hành khách" quỷ dị kia, cậu chỉ là tại trong đầu nhìn xem chương vừa mới bị đổi mới trong tiểu thuyết, yên lặng đem nội dung đọc hết, ánh mắt rơi vào một đoạn đâu đó.
【 Khà Khà! Hoàng Tuân anh ta, trốn không được...】
【Đã được chỉnh sửa tự động】
【Số chữ còn lại có thể chỉnh sửa: 0】
......
【 Khà Khà! Hoàng Tuân anh ta, chết không được...】
Sửa chữa xong, Hoàng Tuân đem tiểu thuyết đóng lại, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía những cái"hành khách” kia.
Đây là át chủ bài cậu lưu cho mình sau cùng.
Vừa vặn đầy đủ để thay đổi ý nghĩa câu cuối cùng.
Lúc này nhóm "hành khách", bắt đầu chậm chạp rút lại ánh mắt tham lam, cơ thể ngo ngoe muốn cựa quậy cũng yên lại, dần dần trở lại trạng thái trước đó bình thường.
Ngoài cửa sổ xe......
Một tia nắng như chiếu vào toa xe.
Buổi sáng ban mai tưởng như biến mất vĩnh viễn, một lần nữa rọi vào, bên tai Hoàng Tuân vang lên thanh âm đoàn tàu tới trạm, cậu ngồi bên trên tại hành lang, nhìn cảnh tượng trước mắt bắt đầu chậm rãi vỡ vụn.
Câu truyện trên xe lửa.
Kết thúc...
Cậu rốt cục có thể rời đi cái nơi đáng chết này!
Trong mơ hồ.
Hoàng Tuân tựa hồ trông thấy có một bóng người mang trên mình váy áo màu trắng hướng mình đi tới.
Cậu lấy lại bình tĩnh.
Phát hiện người bên trong cảnh tượng vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc......
Kia hình như là......
Thanh Linh?!
Vết thương của cậu rất sâu, thân thể cũng quá mệt mỏi, không có sức lực nói thêm câu nào.
Bóng người mảnh khảnh đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm người xuống vuốt ve trán của cậu.
"Anh cực quá… Hoàng Tuân......"
Hoàng Tuân nhìn lên bóng người trước mắt, ánh mắt cậu càng ngày càng mơ hồ.
Cậu đã không thể xác định đó có phải hay không là Thanh Linh.
"Anh chắc là sẽ rất hận em, xin lỗi......"
"Chờ một chút đi."
"Chờ tới ngày anh trở thành nhân vật chính......"
Thanh âm mềm mại tại Hoàng Tuân bên tai luyến lưu.
Oanh!
Cảnh tượng vỡ vụn.
Từng miểng kiếng thủy tinh hóa thành bụi tán đi.
Hoàng Tuân mỏi mệt ngẩng đầu của mình lên, nhìn xem trở lại thế giới thật, bên cạnh là phòng ngủ quen thuộc, bày ở trước người cậu.
Tiếp đến là bàn để máy tính cùng màn hình chưa được tắt còn sáng chưng.
Trừ cái đó ra.
Trên mặt bàn còn có một cây rìu màu đỏ máu......