Mày đang đùa gì vậy?
Hoàng Tuân cũng không quan tâm lắm, những xúc tu phía sau sắp chạm đến cậu, cậu lựa chọn bỏ qua sự phản kháng mơ hồ của cơ thể, quay người, nhảy qua cửa sổ và chạy ra khỏi phòng!
Khi các xúc tu đuổi theo chúng đến cửa sổ, không biết có phải vì vấn đề lãnh thổ hay không, chúng chùn bước sau khi thử qua một chút trước cửa sổ.
Bên ngoài.
Mưa nặng hạt...
Những hạt mưa trượt dài trên khuôn mặt của Hoàng Tuân, và những chiếc lá rơi dưới chân cậu cuốn theo gió.
Cậu quay lại nhìn về phía sau.
Hai con quái vật xúc tu kia không đuổi theo cậu, và cậu tạm thời an toàn.
"Có phải những con bọ đó đang ảnh hưởng mình không?"
Hoàng Tuân cau mày và kiểm tra cơ thể cậu.
Lúc trước lũ côn trùng tiến vào trong cơ thể, cậu bởi vì thời gian có hạn, căn bản không có thời gian suy nghĩ, cũng không có bao nhiêu chữ để sửa đổi, cậu chỉ là dựa theo kịch bản căn cứ để ngăn cản đám bọ này khống chế mình mà thôi.
Nhưng bây giờ cậu đã lấy lại tinh thần, cậu có thời gian để đọc nội dung đã sửa đổi.
Sau đó cậu mới phát hiện mình thay đổi nội cốt truyện có chút lớn quá mức...
【Anh ta bị hai mươi bốn con côn trùng xảo quyệt đục, chui vào cơ thể mình...]
【Hoàng Tuân sẽ đem chúng điều khiển. 】
【Sẽ trở thành một trong số những quỷ quái! 】
Xem nội dung.trong cốt truyện
Hoàng Tuân không khỏi cảm thấy hơi nhức đầu.
Sau khi bị lũ côn trùng bọ gậy khoan vào cơ thể, những thứ đó lẽ ra sắp khống chế thân thể cậu, nhưng bây giờ cậu lại có thể khống chế chúng?
Một trong số những quỷ quái!
Chúng có nghĩa là gì?
Chống lại cơn mưa lớn bên ngoài, Hoàng Tuân cẩn thận kiểm tra lại tình trạng thể chất của mình, mặc dù không còn nhiều thời gian nữa trước khi kết thúc bài thi.
Nhưng những con trùng này chui vào trong cơ thể cậu, nếu như không tìm được biện pháp khả thi để giải quyết, gần như giống như đặt một quả bom hẹn giờ vào trong cơ thể hắn.
Những thứ của thế giới kinh dị...
Có thể được đưa vào thế giới thực.
Hoàng Tuân nhớ điều này.
Nếu cậu không hoàn thành bài kiểm tra, cậu vẫn còn một từ để thay đổi kết quả, mặc dù trực tiếp sửa đổi là khả thi, nhưng chỉ có cậu mới có thể sống sót.
Nhưng nếu tình huống cực đoan thực sự xảy ra, Hoàng Tuân chỉ có thể làm điều này.
Cậu không cho phép bất kỳ nguy hiểm dị thường nào trong cơ thể mình.
Sau đó,
Cậu vén tay áo lên và nhìn kỹ hơn vào sự khác biệt trên cánh tay của mình.
Ngoài vết thương bị cắt khi nhảy ra khỏi cửa sổ, trong tầm mắt của Hoàng Tuân, lúc này có hai con sâu đang chậm rãi bơi trong cánh tay cậu.
Một số giống như cơ bắp của chính cậu, di chuyển tự động dưới da một cách vô thức.
Tuy không đau nhưng có thể cảm nhận rõ ràng sức sống của côn trùng sống bên trong.
"Cốt truyện thay đổi khiến mình có thể kiểm soát chúng ..."
"Vậy mình có khiến chúng chui ra được không?"
Nghĩ đến đây, Hoàng Tuân hơi giơ cánh tay lên, cố gắng giao tiếp với những con bọ trong cánh tay, cố gắng khiến chúng tự bò ra ngoài.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.
Điều cậu không ngờ tới là ý tưởng ra lệnh vừa xuất hiện, con bọ trong cánh tay cậu lại trở nên cáu kỉnh và điên cuồng bơi về phía ngón tay của Hoàng Tuân.
Khác với những lần trước.
Lần này, có thể thấy rõ ràng từ trên da có một mảnh da nhô lên đang nhanh chóng di chuyển đến vị trí của ngón trỏ!
“Xựt!”
Bụng ngón trỏ của Hoàng Tuân vỡ ra một lỗ nhỏ, và một chiếc lưỡi nhỏ duỗi ra từ lỗ nhỏ đó.
Lúc này, ngay tại hướng mà ngón tay của Hoàng Tuân chỉ tới, ngẫu nhiên có một hòn đá to bằng nửa nắm tay, đầu lưỡi cũng không dừng lại, trực tiếp cuộn hòn đá lên, kéo về vị trí bụng ngón tay cậu.
“Hưa hưa hưa..!”...
Một âm thanh kỳ lạ phát ra.
Lúc này Hoàng Tuân mới phát hiện trong cái lỗ nhỏ trên bụng ngón tay của mình, ngoại trừ cái lưỡi mảnh khảnh, bên mép còn có một vòng dày đặc những chiếc răng nhỏ sắc nhọn, chúng đang gặm cục đá.
"Cái quái gì vậy?"
Không có lý do giữ lại, Hoàng Tuân lập tức ném viên đá ra ngoài.
Cậu sững sờ nhìn ngón tay mình, đầu lưỡi trong miệng quờ quạng quanh ngón tay, giống như đang tìm kiếm thức ăn vừa ăn đã biến đi đâu mất.
Lưỡi màu đen, trong miệng đầy răng nhỏ có một ít chất lỏng màu tím trông rất kinh tởm.
Nó dường như là nước bọt của cái miệng này.
"Ngón tay của mình biết mở miệng? Còn biết ăn đồ vật lung tung nữa sao?"
Hoàng Tuân nhìn cái miệng nhỏ nhắn đủ để khiến người ta sởn gai ốc, ngay khi cậu ý thức được, cái miệng nhỏ nhắn liền co rụt lại, bề ngoài ngón tay trở lại như cũ, như không có chuyện gì xảy ra.
"Cho nên chỉ cần ý nghĩ của mình đem bọn nó đi ra ngoài, thông điệp bọn nó nhận được chính là mọc miệng trên người của mình?"
"Đây có phải là ý nghĩa của việc trở thành một trong số quỷ quái?"
"Chuyện này thật khó tin..."
Hoàng Tuân nhận ra rằng những con bọ đó có thể đã trong trạng thái ký sinh với cậu từ một góc độ nào đó, và dường như nếu để chúng tự bò ra ngoài là điều không khả thi.
Tất cả những gì bọn nó nhận được từ ý nghĩ của cậu là ra ngoài ăn.
Nếu không, nó đã không cuốn lên hòn đá và gặm nó ...
Hoàng Tuân cảm thụ cơ thể một lúc, và không có gì bất thường khi lũ côn trùng quay trở lại cơ thể cậu, ngoại trừ việc cậu không quen với nó như có một khối u lành tính, không có gì lạ lùng hay khó chịu về điều đó.
“Vậy điều này sẽ tương tự như may mắn nhận được bonus tăng năng lực tình cờ trong tiểu thuyết…”
Lũ bọ không gây hại gì cho Hoàng Tuân, cậu nghĩ về nó và mở bảng cá nhân của mình một cách không chắc chắn.
Thật ngạc nhiên.
Nội dung trên bảng điều khiển đã bị thay đổi do sự xuất hiện của bọn nó.
【Tên: Hoàng Tuân】
【Nhân vật: vai phụ】
【Mô tả: Người ăn thịt dê】
【Vật phẩm: Một chiếc rìu nhiễm lời nguyền tự hành hạ bản thân; hai mươi bốn con quỷ trùng ký sinh quỷ dị】
Hoàng Tuân nhìn vào bảng điều khiển cá nhân và tự nghĩ: "Nếu mình thực sự coi thứ này là bối cảnh cốt truyện, thì mình có lẽ nào vô tình đi trên một con đường phát triển nhân vật kỳ quái nào đó không ..."
"Kẻ ăn thịt dê."
"Chính là loại biệt danh không rõ ràng nhưng nghe có vẻ nguy hiểm này. . ."
Với sự xuất hiện của lũ côn trùng, Hoàng Tuân rõ ràng phải thận trọng hơn.
Không giống như chiếc rìu của Nguyễn Nam, thứ này sống trực tiếp trong cơ thể cậu, và sẽ là nói dối nếu nói rằng cậu không cảm thấy gì cả.
Sau khi lũ côn trùng xuất hiện trên bảng điều khiển nội dung.
Trái tim treo lơ lửng của Hoàng Tuân cuối cùng cũng có chút thả lỏng, ít nhất là từ góc nhìn những gì có được, những con bọ này được liệt kê như là vật phẩm của chính mình thu hoạch được.
Hẳn là sẽ không có cái gì trục trặc đi.
Hoàng Tuân bây giờ chỉ còn lại một từ, và không có mô tả nào về lũ côn trùng trong văn bản tiểu thuyết, nghĩa là, nếu cậu muốn sửa đổi cốt truyện để khiến những thứ này thoát ra khỏi cơ thể mình.
Ít nhất phải có một số lượng lớn các từ để ddingj dạng lại một đoạn văn.
Về cơ bản không có khả năng sửa đổi văn bản gốc...
Vì lũ bọ hiện tại không gây hại gì cho Hoàng Tuân, nên cậu không thể làm gì được, vì vậy cậu chỉ có thể bỏ qua chuyện này.
Chỉ còn năm phút nữa là kết thúc bài thi, hiện tại cậu đối với câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng đã có một số ý tưởng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng có lẽ sẽ làm được.
...
Hoàng Tuân đi về phía một chỗ trú mưa, trong khi tính toán thời gian còn lại, những suy nghĩ trong đầu cậu cũng đang nghĩ về mọi thứ cậu nhìn thấy cho đến nay.
"Những nơi bị cấm trong khuôn viên trường..."
"Sân thượng và ao nước có thể loại trừ trước. Hai vị trí này đối với văn phòng hiệu trưởng và phòng y tế không có ý nghĩa gì nhiều. Bất kể từ góc độ nào, chúng đều không hợp lý."
Hoàng Tuân đứng dưới mái hiên.
Cậu lấy phiếu trả lời từ trong ba lô ra, tay phải cầm bút và tập trung vào các câu hỏi trắc nghiệm.
"Con bướm quỷ dị trong văn phòng hiệu trưởng rất đơn giản. Đám người Châu Chí Bảo chỉ cần dành thời gian dẫn dụ nó ra liền hoàn thành."
"Phòng y tế có vấn đề về không gian và thời gian, từ việc mình và hai người Châu Chí Bảo không thể gặp nhau có thể thấy được..."
"Nhưng xét về những thứ khác, phòng hiệu trưởng rõ ràng có thể lấy được nhiều đồ vật hơn, nhưng phòng y tế hình như được dùng đặc biệt cho một loại thí nghiệm nào đó."
"Hẳn là…."
"Nơi quan trọng có bí mật không muốn bị phát hiện, hoặc là sợ có người đi vào nơi này tìm hiểu. . .