Kịch Bản Kinh Dị

Chương 47: Chapter 47: Hai năm trước




"Không sao, hiện tại đã hiểu."

Hoàng Tuân ngồi trên giường và tắt nội dung trong bảng điều khiển tiểu thuyết.

Cậu liếc nhìn cánh cửa đóng kín rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có một chút gió lạnh từ mép cửa sổ thổi tới, một chút theo khe hở trên khung gỗ tràn vào, làm cho phòng ngủ không quá ấm áp.

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc.

Mười một giờ đêm rồi...

"Quy tắc nhìn lên dường như rất đơn giản, nó xoay quanh những gì mẹ nói."

Cậu lấy ra một cuốn sổ trên bàn phía sau, và ghi lại những suy nghĩ của mình bằng bút.

"Bởi vì trước đó Dĩnh Phúc không ăn cơm, tự hiểu là anh ta không nghe lời mẹ, khiến cho mẹ muốn giết anh ta..."

"Mới vừa rồi mẹ dặn chính là ngoan ngoãn ở trong phòng."

“Vậy điều này có ý nghĩa là mỗi lần mẹ nói một quy định gì đó, thì sẽ xảy ra sự cố?”

“Nếu nó đi theo hướng này…”

"Vậy tối nay sẽ bắt đầu với mình?"

Ngòi bút lướt trên giấy.

Mực đen chảy ra từ đầu ngòi bút, viết thông tin mà Hoàng Tuân đã lấy được từ đầu đến giờ.

Cậu dừng viết ở đây, đứng dậy bắt đầu quan sát những thứ khác trong phòng ngủ của mình, chuẩn bị làm quen với cách bài trí trong phòng trước.

Kéo tủ quần áo đến tận dưới cùng...

Ngoài quần áo vương vãi ra, chỉ còn lại một số đồ dùng để tiêu khiển, cộng thêm vài bộ chăn ga gối nệm.

Chiếc giường được để rất thấp, cạnh chiếc tủ, rất thấp chỉ chừa một khe hở nhỏ dưới gầm giường.

Cậu thậm chí không thể quét sạch bụi bằng chổi và có thể loại trừ khả năng có người trốn dưới giường.

Bàn học rất đơn giản.

Ngoài bài vở lộn xộn trên mặt bàn, bên dưới còn có một cái tủ đã hỏng, hơi lớn, hình như có thể chứa được mấy cuốn sách học của cả học kỳ.

Hoàng Tuân mở chiếc tủ dưới bàn.

Bên trong tủ gỗ.

Đập vào mắt cậu là một chồng phong bì lớn màu vàng nâu...

Không có mã zip hoặc tem bưu chính, nhưng khi cậu cầm phong bì lên, rõ ràng là có thứ gì đó bên trong.

"Mặc dù thời đại này có chút lạc hậu, không có điện thoại thông minh tiện lợi cùng phần mềm liên lạc, nhưng xét theo dòng thời gian phát triển, điện thoại đập đá có ăng ten các loại cũng phải phổ cập chứ."

"Ngay cả khi quản lý nghiêm ngặt và không cho phép mua điện thoại, cũng phải có điện thoại tại chỗ cố định chứ... không đến nỗi liên lạc bằng thư."

Trong khi cảm thấy kỳ lạ, Hoàng Tuân mở phong bì.

Bên trong là một tờ giấy trắng được gấp lại.

Có lẽ do gấp nhiều lần nên các vết gấp trên giấy rất sâu.

Cậu nghi ngờ mở bức thư ra, tự hỏi liệu có manh mối quan trọng nào trong đó không...

Nhưng sau khi xem nội dung trên.

Cảm giác hoài nghi đang lên, cậu mới nhận ra rằng thứ này hơi khác so với những gì cậutưởng tượng.



【 Bạn Hồ Thanh Đoan, mình thật sự rất thích cậu, nhưng mình không phải người khéo ăn nóii, cho nên chưa bao giờ dám tới gần cậu. Cậu biết không, từ khi ngồi cùng bàn với cậu, mình đã có một cảm giác rất lạ. 】

【Mình không biết nên diễn đạt cảm giác này như thế nào, thật tuyệt vời, mình rõ ràng đã cố kiểm soát cảm giác này, nhưng mình vẫn không thể thôi nghĩ về cậu. 】

【…】

【Mình nói hơi nhiều rồi, mình cũng không biết mình muốn bày tỏ điều gì. Nếu có thể, mình muốn có một mối tình với cậu! 】

【Ký tên: Hoàng Tuân. 】

【10/03/2006. 】



Sau khi choáng váng,

Hoàng Tuân đóng phong bì lại và đặt nó lên bàn, cậu không ngờ rằng "bản thân" này với lại bí mật viết một bức thư tình và giấu nó trong ngăn tủ.

Với tâm lý truy tìm manh mối.

Cậu kiên nhẫn tiếp tục mở tất cả các phong bì còn lại, và đọc tất cả từ đầu đến cuối.

Đáng buồn thay, sau khi đọc từng cái một, tâm trạng của Hoàng Tuân lúc này không phải một lời là có thể diễn tả hết.

Được rồi.

Có nhiều hơn một bức thư tình như thế này.

Đương nhiên, nói cho chính xác, tất cả phong bì trong tủ đều là thư tình...

Đó là số lượng gần như làm đầy toàn bộ cái tủ.

Nếp gấp của mỗi lá thư rất sâu..

Không khó để Hoàng Tuân tưởng tượng ra "bản thân" trong thế giới câu chuyện này, cậu trai đang học cấp ba này...

Mỗi đêm ngồi ở bàn học, cậu trai này dùng kiến thức đời mình, để viết thư tình biểu đạt suy nghĩ ngây ngô, muốn diễn đạt tình yêu trong lòng ra trên một tờ giấy.

Có thể mỗi lần cậu ta viết xong và đọc lại.

Có lẽ cậu luôn cảm thấy cấu trúc câu không ổn.

Nếu sửa đổi trực tiếp trên đó, cậu ta có lẽ nghĩ rằng sẽ khiến toàn bộ bức thư tình sẽ trở nên không sạch và không đẹp, vì vậy cậu lại cặm cụi viết đi viết lại rất nhiều dưới ánh đèn bàn màu vàng ấm áp vào ban đêm, để hoàn thiện bức thư.

Cậu ta rất nghiêm túc.

Cậu sợ nét chữ của mình sẽ quanh co và xấu xí, có thể thấy rằng cậu đã dùng cạnh thước kẻ làm đường kẻ ngang để viết từng nét cảm xúc của mình.

Nội dung văn ngây thơ, và cũng rất trẻ con.

Cậu ta háo hức bày tỏ tấm lòng của mình với bên kia.

Thực sự muốn bên kia biết những gì cậu nghĩ.

Cậu viết rất nhiều thư, dày đặc, đọc thôi đã thấy mệt, tính từ ngày đánh dấu ở phía dưới, những bức thư tình khiến cậu ta vắt óc suy nghĩ này vẫn khiến cậu ta tốn không ít thời gian.

Không may thay.

Cậu trai luôn bị bắt nạt này thật hèn nhát...

Cậu ta thực chất là một người "yếu đuối".

Có lẽ vì sợ bị từ chối, chê cười nên cuối cùng những bức thư tình viết xong này vẫn vứt đi.

Vứt trong tủ.

Lúc này đã thâm nát bụi...

Hoàng Tuân không quá quan tâm đến lịch sử tình yêu của "Bản thân".

Cậu tùy tiện đặt tất cả các phong bì trong tủ sang một bên, bởi vì cậu thấy rằng có một bức ảnh của lớp ở dưới cùng của phong bì.

Trên ảnh có ghi thời điểm chụp ảnh là vào năm lớp 10 nhập học.

Khi cầm nó lên, cậu lập tức lật nó ra để kiểm tra tên học sinh được in trên đó.

May mắn thay, cậu đã đoán đúng.

Tên của học sinh thường được in ở mặt sau của ảnh lớp...

"Hoàng Tuân" là cái cuối cùng ở hàng thứ ba.

Không mất nhiều thời gian, cậu đã tìm thấy cậu bé đang đứng trong góc, cậu bé có vẻ hơi ngại ngùng.

Mặc dù diện mạo của "bản thân" trong bức ảnh vẫn chưa mất đi vẻ trẻ con nhưng có thể nhận ra rất giống anh.

Ngay cả Hoàng Tuân cũng nhìn thấy bức ảnh này.

Cậu nghĩ có lẽ cậu cũng trông như thế này khi còn học cấp ba.

"Đây không chỉ là cốt truyện chèn vào nửa chừng, ngay cả tên gọi và ngoại hình cũng rất giống..."

Hoàng Tuân nhìn bức ảnh trước mặt, suy nghĩ về cấu trúc của thế giới này.

Theo cách hiểu hiện tại, thế giới này có phần giống với phong cách thiết lập của thời gian và không gian song song.

Nó có cốt truyện riêng, câu chuyện riêng của nó.

Chỉ là vai diễn "Hoàng Tuân" ban đầu trong câu chuyện này đã bị cậu hiện tại đảm nhận...

"Vậy thì sự xuất hiện của trường THPT Trần Hưng Đạo trong câu chuyện này có nghĩa là có một mối liên hệ giữa cả hai?"

"Hoặc……"

Tại thời điểm này.

Hoàng Tuân đột nhiên thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc từ góc trên bên phải của bức ảnh lớp học.

Đó là background đằng sau tất cả mọi người.

Trong hành lang của tòa nhà dạy học.

Một cô gái mặc đồ trắng lặng lẽ đứng đó...

"Thanh Linh?"

"Tại sao cô ấy lại ở trong ảnh?!"

Hoàng Tuân cau mày, cậu cẩn thận nhìn bóng người mặc tà áo dài trắng trong bức ảnh, mặc dù các đặc điểm trên khuôn mặt không được rõ ràng lắm vì khoảng cách quá xa, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra cô gái đó gần như giống hệt Thanh Linh.

"Thanh Linh đến thế giới này trước mình sao?"

Cậu chú ý đến hướng của đôi mắt trong bức ảnh.

Đó là cậu bé có khuôn mặt non nớt trong bức ảnh.

"Ngươi tại sao nhìn hắn?"

"Nếu theo dòng thời gian của thế giới này, nó đã xảy ra hai năm trước ..."

"Có thể nào cô ấy đã đến đây hai năm trước, và cô ấy biết Hoàng Tuân ở thế giới này?"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy......"

Trong lúc đang suy nghĩ miên man, một âm thanh kỳ lạ đột nhiên phát ra từ chiếc tủ phía sau Hoàng Tuân.

Cậu vô thức quay lại và nhìn.

Chiếc tủ trông vẫn như cũ, không có gì khác lạ cả, như thể âm thanh cậu nghe thấy vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hoàng Tuân nhìn chằm chằm vào chiếc tủ và nâng cao sự chú ý lên cao.

Khi điều mà được coi là ảo giác thính giác này, xảy ra trong một câu chuyện kinh dị, hầu hết đó là lúc nó đều xảy ra.

Lúc này cậu mới chợt nhớ ra.

Lúc này cậu vẫn ở trong quy tắc của mẹ...

Sau khi mẹ ra lệnh, sẽ có những thứ kỳ cục tự tìm đến.

Đồng hồ trên tường đã chạy nửa chừng.

Càng lúc càng gần đến thời điểm nửa đêm kinh điển trong truyện ma.

Được rồi.

Trước khi Hoàng Tuân giải quyết toàn bộ logic trong đây.

Cậu phải vượt qua đêm nay trước...