…
Lọt vào tầm mắt
Đó là màn máu đỏ tươi bao phủ một nửa chiếc giường ...
Tay chân bị chặt và cánh tay bị gãy nằm rải rác bên cạnh giường.
Đầu của người đàn ông được ôm trong vòng tay của mẹ và anh ta ngủ thiếp đi an lành.
Trong đêm tối yên tĩnh, trong một căn phòng mà mọi vật đều khó nhìn thấy.
Dĩnh Phúc dựa vào góc cạnh cửa phòng ngủ, cố gắng kìm nén tiếng thở dốc dữ dội, nhìn cái đầu bị mẹ ôm trên giường.
Khuôn mặt của cái đầu.
Giống hệt anh ta...
Sau khi người mẹ nói câu đó với anh ta hai phút trước, thâm tâm bộc phát ra một cảm giác bất an mãnh liệt, và anh ta nhanh chóng xé hình nhân bằng giấy trong túi của mình!
Hình nhân giấy có thể thay thế anh chết một lần, sau khi biến thành hình dạng của mình, chỉ trong giây lát đã bị cái bóng ma sau lưng mẹ giết chết!!
Máu tươi của người giấy văng lên mặt Dĩnh Phúc, khiến khuôn mặt anh lúc này có chút đáng sợ.
Nếu anh chỉ chần chừ một giây...
Một lát sau.
Bây giờ anh ta có thể đã chết trên chiếc giường này!
"Cái quái gì thế này?!"
Nhìn mẹ ngủ trên giường, trái tim của Dĩnh Phúc dao động không ngừng.
Từ lần đầu tiên bước vào thế giới tiểu thuyết cho đến nay, anh chưa bao giờ gặp phải tình huống gặp một cái ma quỷ nào biết mình có vật mang nguồn gốc nguyền rủa.
Nói chung.
Trong hai thế giới có hai câu chuyện khác nhau, sự tồn tại của vật nguyền rủa không can thiệp lẫn nhau và ma quỷ không thể phát hiện ra chúng được.
Nhưng vừa rồi.
"Người mẹ" này thực sự có thể cảm nhận được rằng có một hình nhân bằng giấy trong túi của mình.
Và một giây sau liền phát động tấn công anh, điều mà anh chưa từng thấy trước đây.
"Làm sao nó có thể tồn tại..."
Dĩnh Phúc cảnh giác đứng trước cửa.
Lúc này, tay phải của anh đã chạm vào tay nắm cửa, còn tay trái tiếp tục đút trong túi.
Người giấy chết như vừa rồi.
Anh còn lại ba cái...
Anh không biết mẹ, người đang ngủ gục đầu trên giường, có thể làm hại anh lần thứ hai hay không.
Hiện tại, so với những nơi khác, căn phòng này khiến Dĩnh Phúc cảm thấy bất an nhất.
Rốt cuộc, có một con quái dị đang ngủ trên chiếc giường đó...
…
Chuẩn bị tinh thần hết thảy.
Dĩnh Phúc chậm rãi kéo nắm cửa, cố gắng giảm thiểu tiếng mở cửa, sợ làm phiền "mẹ" đang ngủ.
Tay nắm cửa bằng đồng mất một lúc lâu mới mở được trong bầu không khí gần như đóng băng như vậy...
Dĩnh Phúc kéo tay nắm xuống từng chút một, và tiến đến khe cửa.
Chậm rãi……
Dưới tiếng cọ xát nhẹ không thể nghe thấy, khe hở mở ra dần dần chứa được cơ thể anh.
Anh hai mắt không dám thả lỏng nhìn chằm chằm mẹ, vừa hướng cơ thể đi tới khe cửa, vừa cẩn thận chui ra phòng ngủ.
Ngoài phòng khách vẫn là một màu đen kịt.
Chỉ có phòng ngủ của Hoàng Lan là chưa tắt đèn.
Với ánh đèn nhỏ hắt ra từ cánh cửa phòng, vừa đủ nhìn rõ một số tình huống..
Cơ thể của Dĩnh Phúc bước ra khỏi phòng ngủ.
Tay anh cũng để nắm cửa từ từ kéo lại...
Giống như khi còn bé lén lút đi chơi lúc người lớn đang ngủ, anh nhẹ nhàng đẩy cửa đóng khép lại, giữa nguyên chốt cửa phòng ngủ trạng thái mở, từ từ đóng toàn bộ cánh cửa lại.
Buông nắm cửa ra.
Toàn bộ quá trình là rất tỉ mỉ.
Dĩnh Phúc không vì nó gian nan mà vội vàng, anh thực hiện từng bước một cách cực kỳ thận trọng.
Sau khi cuối cùng bước ra khỏi phòng ngủ.
Anh thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hiện tại không chứng minh được anh đã hoàn toàn an toàn, nhưng ít nhất so với ở cùng phòng với mẹ thì tốt hơn nhiều.
Ở trong tình huống không bình thường như vậy, ngủ cùng mẹ trong một căn phòng, thực sự không khác gì tự tìm chết.
"Trước tiên đi tìm hai người kia đi, không biết tình huống bọn họ như thế nào..."
Nghĩ như vậy, Dĩnh Phúc quay lại và chuẩn bị đi về phía phòng ngủ của Hoàng Lan trước.
Trong quá trình phân chia phòng ngủ, Trần Thiên Nga và Hoàng Lan đã được phân bổ cùng một phòng.
Anh cảm thấy bên mình xảy ra chuyện, hai bên còn lại chắc cũng không bình tĩnh...
"Anh muốn đi đâu?"
Một giọng nói quen thuộc và khô khan đột nhiên vang lên từ phía sau Dĩnh Phúc!
Tim anh lỡ một nhịp.
Xoay người lại.
Một khuôn mặt lạnh lùng gần như dính chặt vào mặt anh!
Một lúc nào đó, mẹ xuất hiện sau lưng anh và hỏi anh không một chút cảm xúc.
Khoảnh khắc ngừng thở đột ngột.
Dĩnh Phúc gắt gao cầm người giấy trong túi từ trong túi, chỉ cần anh ta dùng lực động đậy một chút cũng đủ để người giấy thứ hai bị xé đi!
"Anh, anh thấy ngột ngạt quá... Anh muốn ra ngoài hít thở chút không khí."
Tự tin với khả năng thích ứng với hoàn cảnh thay đổi mạnh mẽ của mình, giờ phút này, Dĩnh Phúc hiện tại không khỏi có chút miễn cưỡng.
Mặc dù anh đã bước vào thế giới kinh dị mười bảy lần.
Nhưng đối với cú sốc bất ngờ này, anh vẫn không giữ được bình tĩnh trong giây lát.
“Giờ khuya thế này thì đi đâu thở đây?”
Đôi mắt mẹ trở nên kỳ dị nhìn anh
Ở cô có một sự kỳ lạ không thể diễn tả được, và khi cô với Dĩnh Phúc mặt đối mặt trước cánh cửa phòng ngủ tối om, anh cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng hết lên.
"Anh chỉ muốn ngồi trong phòng khách, không có..làm gì khác."
Dĩnh Phúc cố đè xuống khó chịu và trả lời.
Anh biết rằng trước khi mình hiểu rõ quy tắc của mẹ, rõ ràng là vạch mặt không phải là một cách tốt cho anh.
Đã sau khi anh quay đầu lại, mà mẹ vẫn không có làm cái gì.
Vậy thì, anh ta vẫn có khả năng lợi dụng kịch bản để sống sót ...
Người giấy trong túi là tiêu hao phẩm.
Trừ khi thực sự cần thiết phải sử dụng nó, anh phải giữ nó càng nhiều càng tốt.
Vẫn còn sáu ngày nữa...
Nếu những hình nhân giấy này được sử dụng hết tối nay.
Sau đó, cơ hội sống sót thành công của anh trong tương lai sẽ giảm đi rất nhiều.
"Quay lại giường ngủ."
Mẹ ra lệnh ngủ tiếp.
Sau khi nghe lệnh từ miệng mẹ phát ra, Dĩnh Phúc do dự hai giây trước khi đưa ra lựa chọn.
Anh quay người mở cửa phòng ngủ...
"Mẹ đã nhiều lần ra lệnh đi ngủ."
“Có khi nào ngoan ngoãn đi ngủ là cách để không vi phạm quy tắc không?”
Dĩnh Phúc nghĩ nhanh trong lòng.
Sau khi cánh cửa được mở ra một lần nữa.
Anh vẫn có thể nhìn thấy mẹ đang ngủ ngon lành trên giường.
Chỉ là cảnh tượng trong phòng đều đã khôi phục lại...
Không có máu, không có đầu.
Không còn những cảnh rùng rợn trước đó, nó trở nên không khác gì phòng ngủ chính của một gia đình bình thường.
"Có hai bà mẹ?"
Dĩnh Phúc cảm thấy rằng anh đã phát hiện ra một số thông tin.
Khi nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường, anh cũng có thể cảm nhận được mẹ đang đứng sau lưng mình...
Một lần nữa vén chăn lên, trở lại giường.
Dĩnh Phúc lại híp mắt, giả bộ ngủ.
Bây giờ bên cạnh anh là người phụ nữ cứng ngắc, chỉ cách anh mười cm, và hai người họ được bao phủ bởi một chiếc mền.
“Lúc đầu không chịu ăn cơm, thế là phát động”.
"Vừa rồi mình ngủ không có nghiêm túc, sau đó cũng bị phát động..."
Dĩnh Phúc, người đang nằm trên giường, bắt đầu liên kết với những thông tin mà anh có được.
Anh không có Góc nhìn của Thượng Đế như Hoàng Tuân.
Tất cả các thông tin của quy tắc phải được đoán ra bởi chính anh...
"Vậy quy tắc lần này là nghe lời mẹ sao?"
Trong khi suy nghĩ.
Dĩnh Phúc cũng từ từ đưa tay về phía túi của mình ...
Những người giấy hiệu quả rất mạnh mẽ.
Ngay cả khi phát hiện ra anh có thứ này trên người, thì nó cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc sử dụng nó của Dĩnh Phúc, dù sao thì việc sử dụng người giấy gần như là ngay lập tức.
Cầm người giấy trong tay sẽ giúp anh cảm thấy an toàn hơn một chút.
Suy nghĩ đến.
Hai tay của Dĩnh Phúc đã đút trong túi.
Nhưng mà, sau một giây, anh thiếu chút nữa kiềm chế không được, từ trên giường ngồi dậy!
Hiện tại túi của anh trống rỗng...
Những hình nhân giấy còn lại đâu?