Kịch Bản Kinh Dị

Chương 52: Chapter 52: Người sống tầng trên




"Cái này..."

"Anh đừng có hỏi tôi."

Hoàng Tuân đút hai tay vào túi quần hai bên theo thói quen và nhìn Dĩnh Phúc với khuôn mặt không chút biểu cảm.

Cái vấn đề này xuất hiện.

Nó khiến cậu cảm thấy hơi bất an...

Dĩnh Phúc đặt chiếc túi đang cầm xuống, quay lại nhìn chợ rau náo nhiệt phía sau, cảm thấy rất khó hiểu cho tình huống của mình.

“Vừa nãy tôi……”

"Tôi gần như là theo bản năng tới nơi này, trong đầu cũng không có suy nghĩ nhiều, tựa hồ ngay từ đầu đã biết nơi này."

Anh đứng lẩm bẩm.

Chợ rau phía sau anh ta rõ ràng rất lạ lẫm, và anh chưa bao giờ có thông tin ở nơi khác trừ ngôi nhà.

Anh không biết rõ về của thế giới này, anh chỉ biết thiết lập nhân vật của chính mình.

Nhưng vừa rồi, anh đã dẫn Hoàng Tuân đến ...

Và khi Hoàng Tuân đi nhầm đường ở ngã ba, anh thậm chí còn nhắc nhở cậu ta.

Dĩnh Phúc đã không quên cảnh hồi nãy.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ.

Chính anh ta không biết về nơi này.

Hành vi dẫn đường chỉ là ký ức trong tiềm thức...

"Anh nói là theo bản năng sao?"

"Trùng hợp như vậy sao?"

Hoàng Tuân không tùy ý bỏ qua chi tiết này, trong khoảng thời gian bọn họ đối với thế giới này tràn đầy nghi hoặc, đây là chuyện kỳ lạ thứ hai bọn họ gặp phải ngoài việc mất trí nhớ.

"Ừm, làm sao có thể trùng hợp như vậy..."

Dĩnh Phúc cố gắng suy nghĩ sâu hơn.

Anh không thể diễn tả cảm giác đó như thế nào.

Giống như thói quen được ghi nhớ này đã được đặt vào ý thức trong não của anh, và anh chỉ đang làm một việc rất dễ dàng, và anh không cảm thấy bất kỳ sự kỳ lạ nào trong quá trình này.

Hoàng Tuân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dĩnh Phúc.

Cậu không bỏ qua vẻ mặt thay đổi của bên kia.

Ngay khi cậu định nói thêm điều gì đó, điện thoại di động của Dĩnh Phúc reo lên.

Đó là điện thoại di động của Dĩnh Phúc trong niên đại cũ kĩ này.

Nó xuất hiện trên người Dĩnh Phúc khi anh đến thế giới này...

Nhấc điện thoại lên.

Từ "mẹ" được viết trên màn hình có độ phân giải thấp.

Dĩnh Phúc ngẩng đầu lên và liếc nhìn Hoàng Tuân, sau đó nhấc điện thoại di động lên và kết nối cuộc gọi.

"Này, có chuyện gì vậy?"

Anh hỏi vào điện thoại.

"Sao anh đi mua muối lâu vậy? Anh lết tới đó à?"

“Mì gần như chín rục rồi!”

Trên điện thoại.

Đó là giọng nói của mẹ với một chút tức giận.

Cầm điện thoại, Dĩnh Phúc trả lời với một nụ cười nhếch mép: "Không ... anh đã mua nó rồi, anh với con sẽ quay lại ngay."

Sau khi Dĩnh Phúc nói xong, mẹ cúp điện thoại.

Chỉ có tiếng "bíp" trong loa nghe...

"Mẹ đang bắt đầu thúc giục đấy."

Dĩnh Phúc nói với Hoàng Tuân.

"Ừm, tiếng hơi lớn, tôi có nghe được."

"Chúng ta trở về trước đi, vừa đi vừa nói..."



Khi quay trở lại tầng dưới tòa nhà.

Nó mất khoảng bốn phút.

Không có gì để nói về trên đường đi, vì vậy cậu chỉ có thể sử dụng một số phỏng đoán để suy luận.

Ví dụ như trong câu chuyện này.

Ngoài trừ kế thừa thân phận, có thể còn có kế thừa tiềm thức của chính “bản thân” trước đó...

Tuy nhiên, phỏng đoán này đã nhanh chóng bị lật ngược.

Bởi vì Hoàng Tuân không cảm thấy rằng có bất kỳ sự kế thừa tiềm thức nào trong cậu, sau cùng, nếu nó thực sự xảy ra, thì cả ba người họ đều phải bị ảnh hưởng.

Không thể nào là trường hợp của riêng Dĩnh Phúc.

Và phỏng đoán…

Đó là bởi vì họ cảm thấy rằng chợ rau không xa nhà và họ chỉ tình cờ tìm thấy nó.

Không có tồn tại cái gì biết và không biết.

Chắc chắn,

Cái này thậm chí còn khó tin hơn cái trước.

Có thể trực tiếp pass đi.

Rốt cuộc, Dĩnh Phúc không chỉ nhắc nhở Hoàng Tuân đi nhầm đường ở ngã ba.

Sau khi Hoàng Tuân hỏi "Làm sao anh biết chợ rau ở đây", anh ta còn nói rằng theo bản năng anh ta thường đến đây ...

Cuối cùng.

Chỉ là phỏng đoán của chính Hoàng Tuân.

Cậu đoán rằng có thể Dĩnh Phúc giống như hai câu chuyện lần trước.

Vì một lí do nào đó àm bị ma quỷ thay thế, người đứng trước mặt cậu căn bản không phải Doãn Phúc, mà là quái quỷ thuộc về câu chuyện này!

Đó là lý do tại sao anh ta biết vị trí của chợ rau.

Phản ứng vừa rồi cũng là vì bị lộ tẩy trong khi nhập vai "đồng đội"...

Cái suy đoán này theo cậu nghĩ cũng là có khả năng.

Từ một quan điểm nào đó, không có nhiều mâu thuẫn logic về nó.

Nhưng Hoàng Tuân nghĩ.

Nếu cậu là "tác giả" của thế giới tiểu thuyết này.

Vậy thì, cậu sẽ không sử dụng đi sử dụng lại một tình tiết quen thuộc trong câu chuyện của chính mình.

Dùng những mánh khóe tình tiết kiểu này

Lúc đầu là một sự mới lạ, và lần thứ hai là quen thuộc.

Nếu lặp lại điều này xảy ra một lần nữa, nó sẽ có một chút gây khó chịu cho độc giả ...

Cậu cảm thấy rằng "tác giả" sẽ không lặp lại mánh khóe cũ của hai câu chuyện đó theo cách này.

Vì vậy, cho đến khi kết thúc.

Câu hỏi này vẫn chưa thể nào được giải đáp.

Cậu chỉ có thể chôn chặt trong lòng và để mắt đến nó, khi cậu phát hiện ra điều gì không thích hợp, có lẽ tới đó cậu sẽ có cách giải quyết...

“Thùng Thùng!”

Dĩnh Phúc và Hoàng Tuân đứng trước cửa nhà và gõ cánh cửa trước mặt họ.

Mẹ rõ ràng đã không vui vẻ khi mở cửa.

Cô chỉ lấy muối từ tay Dĩnh Phúc, sau đó quay người đi vào nhà bếp.

Ánh nhìn như vậy.

Đối với "hai cha con" bọn họ đi mua muối lâu như vậy, rất là không hài lòng.

Hai người không nói gì nhiều.

Chỉ tự nhiên tìm đôi dép lê trong tủ giày để thay, định vào nhà.

Lúc này, Trần Thiên Nga vẫn đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện với Hoàng Lan.

Nếu có thể.

Họ dự định chập nữa sẽ tìm cơ hội để nói vấn đề vừa phát hiện với Trần Thiên Nga, xem cô có gặp phải chuyện như vậy hay không, hay cô có ý kiến gì không...

Tuy nhiên, cơ thể của Hoàng Tuân vẫn chưa ngồi trên ghế sofa.

Tiếng mẹ lại vang lên.

Cô lấy từ trong bếp ra một con dao nạo khoai tây, đưa cho mấy người: “Hôm kia mẹ mượn cái nạo này từ chú Khang ở lầu trên, có ai giúp mẹ trả lại không?”

"Chú Khang?"

“Ừm, là nhà trên lầu nhà mình nè, ai cầm cái này trả lại đi, kẻo về sau lại quên mất.”

Mẹ nói, sau khi đặt dụng cụ nạo khoai lên lò than, mẹ lại vào bếp tiếp tục nấu bữa sáng cho bọn họ.

Ba người ngồi bên đống lửa nhìn nhau.

Mọi người có thể thấy sự khó hiểu của nhau...

Người ở tầng trên.

Không phải tối hôm qua nhảy lầu tự tử sao?

Lúc đó, mẹ còn đi xuống nhà để xem...

Khi Trần Thiên Nga và Hoàng Lan trò chuyện ngày hôm qua.

Còn nhắc lên đến chuyện này.

Hoàng Tuân đám người biết được từ Hoàng Lan rằng cái chú Khang đó sống một mình trên lầu, không có người thân hay bạn bè.

Trả lại cái nạo vào lúc này?

Trả lại cho người chết? !

Không đúng,

Suy nghĩ tới đây.

Khuôn mặt của Hoàng Tuân và Dĩnh Phúc đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Sau khi ra ngoài hôm nay, họ cảm thấy có gì đó là lạ không thể diễn tả được, nhưng nhất thời không thể diễn tả cụ thể được.

Cho đến bây giờ.

Hai người họ nhớ lại.

Đúng……

Không phải đêm qua có người nhảy lầu tự tử sao?

Theo lý mà nói hôm nay cảnh sát chẳng phải nên tìm đến các hàng xóm khác để điều tra, nếu không thì cũng phải có dây phân cách tại hiện trường nhảy lầu trong cư xá.

Còn nữa.

Theo tính bát quái nhiều chuyện của mấy người trong cư xá.

Hôm nay bọn họ ra ngoài, ít nhiều cũng phải nghe được có người nói đến chuyện này.

Xảy ra cái sự kiện hot như vậy, thật không đúng khi cả khu cư xá này cư xử như không có gì xảy ra chỉ qua một đêm.

Có cái gì đó không đúng...

Hình ảnh người sống ở tầng trên đã chết.

Từ từ xuất hiện trong tâm trí của Hoàng Tuân và những người khác.

Họ nhớ rằng người đàn ông nhảy lầu đã chết, lúc đó ngực của anh ta hoàn toàn bị khoét rỗng và không thể nào còn sống.

Mà vừa mới đây, mẹ lại yêu cầu họ bây giờ là trả lại cái đồ nạo cho người sống ở lầu trên, người đã nhảy lầu tự tử.

Người rõ ràng đã chết.

Bây giờ lại muốn trả lại đồ nạo ...

Hoàng Tuân im lặng mở bảng điều khiển cuốn tiểu thuyết của mình và kéo nội dung về phía trước.

Cậu định đọc lại câu chuyện về vụ nhảy lầu được ghi lại trong tiểu thuyết tối qua.

Chỉ là không thể giải thích được.

Sau khi tìm kiếm nhiều lần, Hoàng Tuân đã không tìm thấy nội dung sự cố nhảy lầu đêm qua trong tiểu thuyết.

Cậu đã phát hiện ra, chuyện đó.

Có vẻ như đã bị xóa khỏi bảng tiểu thuyết ...

Thậm chí.

Từ lúc ăn cơm tối trở đi.

Tất cả nội dung phía sau đó đã biến mất...

Sau đường gạch phân cách.

Là nội dung câu chuyện ngày hôm nay.