Kịch Bản Kinh Dị

Chương 55: Chapter 55: Vấn đề lớn (2)




"Trí nhớ mà cậu đang nói là những gì đã xảy ra đêm qua?"

Trần Thiên Nga có thể đoán những gì Hoàng Tuân sẽ nói.

Chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Cô thực sự có không rõ ràng cho đến bây giờ.

Sau khi nhìn thấy bóng người nằm trên tấm kính ngoài cửa sổ, cô đã mất trí nhớ phía sau đó và ngủ thiếp đi một cách khó hiểu.

Hoàng Tuân nhìn Trần Thiên Nga đang ngồi trên giường và lặng lẽ gật đầu.

Dĩnh Phúc nói: "Về những gì đã xảy ra tối qua, tôi và Hoàng Tuân đã nói về nó rồi. Tình hình của chúng tôi cũng giống như vậy. Chúng tôi đã ngủ sau khi gặp phải một số điều kỳ lạ."

Anh dừng lại, và thay đổi chủ đề.

"Hai người có nghĩ rằng nó sẽ là một cơ chế bắt buộc trong thế giới này không? Mỗi khi chúng ta đạt đến điểm đó, chúng ta sẽ phải ngủ đi?"

“Có phải bởi vì chúng ta sẽ ngủ ngay khi phát hiện ra những thứ quỷ quái đó?”

Suy nghĩ của Dĩnh Phúc rất đơn giản.

Anh ta liên kết trực tiếp vấn đề giấc ngủ với các quy tắc của thế giới.

Nhưng sau khi nói ra.

Sau khi suy nghĩ về nó, anh cảm thấy không phải.

Bởi vì trong quá trình suy luận ngày hôm qua, trên thực tế, bọn họ đều đã hiểu rằng quy tắc chính của thế giới này là "nghe lời mẹ".

Có lẽ.

Lý do chính của việc ngủ gật là do chính mẹ ra lệnh...

"Chẳng lẽ sau khi mẹ ra lệnh, chúng ta không thể kháng cự làm theo sao! Cuối cùng cũng phải hoàn thành mệnh lệnh đó, ví dụ như hôm qua mẹ kêu chúng ta ngủ, cuối cùng chúng ta cũng ngủ mất"

Dĩnh Phúc trầm ngâm nói.

Kỳ thật từ một góc độ nào đó mà nói, quả thực có thể giải thích như vậy, dù sao ngay từ đầu ba người đều cho rằng "ngủ" cùng đồ ăn có quan hệ, hiện tại đã gạt qua một bên.

Theo quan điểm của Trần Thiên Nga.

Những người duy nhất đã ăn bữa ăn gày hôm qua là Hoàng Tuân và Hoàng Lan.

Bọn họ không có đi động đũa dùng bữa

Hoàng Lan bây giờ không nói.

Cô là một NPC thuộc về thế giới này.

Nhưng sau khi Hoàng Tuân ăn nó, mơ hồ gặp phải tình huống giống họ, đều mất trí nhớ và đột nhiên ngủ thiếp đi, nếu đồ ăn có vấn đề, phải có chút khác biệt mới đúng.

Vì vậy, suy nghĩ nghi ngờ liên quan đến thức ăn đã bị ném ra khỏi tâm trí của Dĩnh Phúc và Trần Thiên Nga.

"Không đơn giản như vậy, nếu như lệnh của mẹ là không thể trái, như vậy ngày hôm qua chúng ta từ chối ăn cơm, đáng lẽ cũng không thành công."

Trần Thiên Nga nói với Dĩnh Phúc.

Chèn một mâu thuẫn nhỏ vào trong suy luận.

Lúc này, Hoàng Tuân nhìn hai người trước mặt.

Cậu lặng lẽ kéo chiếc cặp màu xanh đậm bên cạnh sang bên cạnh, kéo khóa kéo lấy thứ gì đó để ăn bên trong, vừa nghĩ đến bữa ăn mẹ làm tối qua vừa cầm lấy ăn.

Trần Thiên Nga hai người có thể hiểu rõ cách thức của cậu vào thời điểm đó.

Nhưng bản thân Hoàng Tuân biết rất rõ...

Cậu căn bản không ăn những đồ ăn đó vào bụng, đều bị những con côntrùng trong người ăn hết, theo lý thuyết thì cậu cũng giống như họ, không hề ăn.

"Chẳng lẽ là do chưa ăn cơm nên mới gặp phải vấn đề này?"

Nghĩ thầm, Hoàng Tuân nghiền nát mì tôm sống trong bao bì, xé mở gói, thồn vô họng đống mì đã bị nghiền nát vào miệng, chuẩn bị lấp đầy dạ dày trước.

Cậu cũng điều khiển lũ côn trùng để ăn tô mì ngày hôm nay ...

Không thể tránh khỏi một chút đói.

"Trong cặp cậu còn bao nhiêu đồ ăn vậy?"

Trần Thiên Nga nhìn Hoàng Tuân đang ăn và đột ngột hỏi cậu một câu.

"Cũng nhiều, đủ mấy ngày nay miễn cưỡng sống được." Hoàng Tuân nói.

"Cậu có thể cho tôi một bị bánh quy được không? Tôi đói quá..." Trần Thiên Nga chỉ vào những thứ mà cô đã nôn ra từ thùng rác.

Hoàng Tuân sửng sốt.

Cậu quay đầu lại và liếc nhìn Dĩnh Phúc.

Mà Doãn Phúc lúc này cũng ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn trong tay cậu mì tôm sống giòn...

Như thể đang đợi Hoàng Tuân cho họ ăn gì đó như ngày hôm qua.

"À, ý tôi là, chỉ có đủ cho mình tôi thôi."

Hoàng Tuân từ chối, cậu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và đề nghị với Dĩnh Phúc và Trần Thiên Nga, "Tôi đã ăn cái này vì đúng lúc mang theo. Hai người có thể xuống lầu mua đồ ăn khi mẹ không chú ý."

...

Sau lời nhắc nhở của Hoàng Tuân.

Trần Thiên Nga nhìn Dĩnh Phúc.

"Tôi là một học sinh nghèo không có tiền. Thân phận của Dĩnh Phúc là một người cha, vì vậy anh ta hẳn có tiền." Trần Thiên Nga nói.

Là lần thứ 21 cô đến thế giới này, cô thực sự có chút quen với việc suy nghĩ về mọi thứ ở thế giới này.

Trong tiềm thức của cô.

Trong những câu chuyện kinh dị mà cô đã trải qua trước đây, hầu như tất cả đều dành cho cách trốn thoát và sống sót, và sử dụng các phương pháp khác nhau để phá vỡ các quy tắc.

Bây giờ nó đã thay đổi thành thế giới với cốt truyện ấm áp này.

Cô nhất thời không nhận ra rằng mình có thể dùng phương thức bình thường để sống sót, chẳng hạn như đi đến cửa hàng để mua một số thực phẩm...

Chỉ là về cái này.

Sau khi Dĩnh Phúc nhận ra điều đó, anh mỉm cười bất lực.

"Lần này tôi lấy nhân vật là ông chồng sợ vợ, tiền bạc trong nhà cơ bản đều giao cho mẹ cất giữ, trước khi mua muối, tiền cũng là do mẹ đưa cho tôi, tiền ở đâu ra?" "

Hoàng Tuân đổ những cọng mì đứt cuối cùng trong bị trên tay vào miệng, miệng nhai có vị giòn của sợi mì, và cảm thấy nó không còn ngon như khi cậu ăn trước đó.

Chắc chắn rồi, sau khi nếm thử kỹ năng nấu ăn tuyệt vời của mẹ.

Sẽ có một số phản ứng chán đối với thực phẩm đóng gói chiên rán thông thường này...

"Cứ như vậy đi."

Hoàng Tuân đứng dậy và đi đến bàn làm việc bằng gỗ của mình, lục ra một cuốn sổ, xé một trang sạch sẽ và viết vài hàng văn bản lên đó bằng bút.

Sau khi viết.

Cậu trải tờ giấy ra trước mặt hai người họ.

"Đây là giấy nợ, sau khi hai người ký tên, ta có thể cho ngươi mượn một trăm ngàn, hai người có thể tiết kiệm một ít tiền, mua chút đồ ăn, mấy ngày này có thể sống qua."

Vừa nói, Hoàng Tuân vừa lấy từ trong túi ra một tờ một trăm ngàn và đưa về phía trước.

Đây là một triệu tiền mặt cậu mang theo từ thế giới hiện thực tới...

Sau sự việc bắt taxi từ trường về nhà.

Hoàng Tuân phát hiện ra rằng tiền tệ của hai thế giới là giống nhau.

Vì hai người trước mặt cậu cần tiền,

cậu chỉ có thể mượn một ít và nhân tiện tính lãi ...

Được rồi.

Nó chỉ là một cái cớ.

Cậu thực sự có chút sợ hai người này nhân lúc hắn không chú ý sẽ trộm đồ trong cặp của cậu...

"Giấy nợ?"

"Một trăm ngàn?"

Trần Thiên Nga và Dĩnh Phúc sững sờ, họ nhìn vào số tiền và giấy nợ trong tay Hoàng Tuân, đồng thời đặt câu hỏi.

"Thân phận của cậu có tiền ư?"

"À, không, tôi mang nó từ thế giới thực."

Nghe Hoàng Tuân trả lời, hai người họ không biết phải nói gì.

Người đã từng đến mấy loại thế giới này nhiều lần.

Nói chung, họ sẽ chỉ mang theo đầu nguồn nguyền rủa hoặc một số vật phẩm để trốn thoát nguy cơ, chẳng hạn như một con dao găm nhỏ hoặc thứ gì đó.

Khi họ phát hiện ra rằng Hoàng Tuân đang mang theo một cặp đồ ăn vặt vào ngày hôm qua, họ đã quy Hoàng Tuân thành một anh chàng kỳ lạ có bộ não không bình thường trong lòng.

Rốt cuộc, ai sẽ mang một chiếc cặp leo núi như vậy chỉ để đựng đồ ăn vặt?

Kết quả.

Lần này Hoàng Tuân rất bình tĩnh lấy ra một trăm ngàn tiền mặt từ trong người, và hỏi họ có muốn mượn không?

Ai đi vào đây lại mang tiền mặt?

"Cậu mang cái quái gì vậy..."

Dĩnh Phúc nhìn vào chiếc túi lớn của Hoàng Tuân, và anh ấy thậm chí còn nghi ngờ rằng ngoài đồ ăn vặt, còn có những thứ giải trí như PSP trong đó ...

"Không quan trọng, mượn hay không? Mượn thì để lại thông tin liên lạc và địa chỉ cho nhau, sau khi rời khỏi thế giới này thì trả lại cho ta."

Trần Thiên Nga nhìn vào khoảng trống dành cho chữ ký của "Bên B" trên giấy nợ, và dường như cảm thấy mình có phải gặp dân anh chị cho vay nặng lãi hay không ...

Sau đó.

Hai người vay tổng cộng hai trăm ngàn đồng, tất cả đều được tính theo lãi suất hợp pháp mức cao nhất.

Mặc dù Trần Thiên Nga đã nói sẽ trực tiếp đưa cho Hoàng Tuân mười lần sau khi cô ấy ra khỏi đây, nhưng cô ấy vẫn không thể chịu đựng được Hoàng Tuân bắt buộc, và cuối cùng đã ký vào giấy nợ và ấn dấu vân tay của cô...

Sau khi sự việc cho vay kết thúc.

Mẹ vừa từ trên lầu trở về.

Cả ba không tiếp tục nói chuyện.

Khi mẹ đi mua đồ vào buổi trưa, Dĩnh Phúc và Trần Thiên Nga lấy tiền và đi đến một cửa tiệm cách đó không xa, và ăn một bữa thật nhanh, lấp đầy cái bụng đói của họ.

Ngày hôm nay khác với ngày hôm qua.

Không có gì lạ xảy ra...

Vào ban đêm, ba người họ ngủ thiếp đi trên giường giống như ngày hôm qua.

Chờ cho đến khi Hoàng Tuân mở mắt ra.

Bây giờ là buổi sáng của ngày thứ ba...

...

Sương sớm trong thành phố vừa tán lờ mờ.

Mặt trời ấm áp xuyên qua từng tầng mây trắng, điểm sáng và tối bị tán lá rậm rạp chia cắt ra, rải rắc vào nhà.

Gian hàng ăn sáng ở tầng dưới trong khu cư xá vẫn như cũ.

Hoàng Tuân ngái ngủ dậy khỏi giường và rót cho mình một ly sữa bò, rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ kiểu cũ trên tường.

Hôm nay ở nhà rất yên tĩnh.

Mọi người khác đã đi mua sắm, và cậu là người duy nhất còn lại ở nhà.

Hoàng Tuân không ở trong phòng khách sau khi uống sữa, mà quay người trở về phòng.

Dép để đi trên mặt đất.

Để lại từng đợt tiếng chà xát ...

Trong phòng ngủ.

Cậu nhìn vào vật lạ đã nằm trên bàn cạnh giường ngủ của mình kể từ khi cậu thức dậy.

Vẻ mặt cậu có chút hoang mang.

Cậu không thể nhớ tại sao lại có một thứ trông kỳ lạ như vậy trong phòng ngủ của cậu.

"Ai đã đặt cái rìu này trong phòng mình vậy..."