Tối hôm đó, Lâm mất ngủ thật.
Nhưng mất ngủ không phải vì dăm ba cái chuyện tình ái, mà vì chuyện nghiệp quả luân hồi.
Đây, để kể cho mà nghe.
Nhắc chuyện đám "nô lệ của deadline đồ án" trường Kiến trúc gạ kèo thi đấu bóng đá với đám "cao to đen hôi" trường Thể thao là đã thấy không cân xứng. Nhưng thực chất, thành viên trong đội bóng của trường Thể thao lúc này chỉ là thành quả của việc gom nhặt mấy tên rơi rớt còn lại ở kí túc xá dịp hè, trong khi bên Kiến trúc là hàng tuyển từ năm trăm anh em sinh viên năm nhất trẻ khoẻ (chưa bị bệnh xương khớp) đam mê bộ môn bóng đá.
Cãi vã đến từ mấy thằng nóng tính luôn khiến người ôn hoà như Lâm không hiểu nổi, chỉ biết không ai trong số hai người kia định nhận sai, mồm lúc nào cũng đinh ninh là mình đúng còn "thằng L kia mới là thằng sai", cay cú không có chỗ giải toả nên cái hiếu thắng trong tâm hồn khiến họ muốn vả mặt đối phương một cách tuyệt vọng.
Nếu không vì giúp đỡ người mang năng lượng tích cực như Quân thì Lâm cũng không muốn lại gần cái thằng cọc tính kiêm "nguồn cơn của sự việc" kia, nữa là hỗ trợ hắn ta vả mặt đối thủ. Với Quân thì có vẻ như việc cậu ta giúp bạn bè là hiển nhiên, bạn nóng tính một chút thì vẫn là bạn mình, vả lại dù sao trận đấu cũng mang danh giao hữu nên không đến nỗi phải đi can ngăn.
Nhưng ai mà lường được, hai tên đầu sỏ của hai bên lại không hề coi đây là trận đấu giao hữu cơ chứ?
Nửa đầu trận đấu, đôi bên vẫn chơi rất bình thường.
Không khí vui vẻ hoà hợp như một trận giao lưu điển hình, tỉ số hoà 0-0, Lâm chơi hậu vệ nên tần suất chạy quanh biên và gần thủ môn khá nhiều. Thi thoảng chạy qua chỗ các bạn cùng phòng, cứ nghĩ các bạn đang cổ vũ mình thì lại nghe tiếng họ lén lút chọn xem thích phong cách khoẻ mạnh rám nắng như Quân, hay trắng sứ quyến rũ giống Hoàng.
Rồi còn cái gì mà đòi chọn cả hai nữa.
Bỏ qua vấn đề này thì tuy Lâm có dáng người cao to, sức lực có thừa nhưng sức bền không thể nào đọ lại mấy tên con trai ngày nào cũng luyện tập thể dục thể thao. Chơi được nửa trận đã bắt đầu có dấu hiệu xuống dốc, để lọt một quả vào gôn vì không cướp lại được bóng từ chân đội bạn.
Thế cân bằng bị phá vỡ, thằng cục tính bắt đầu cằn nhằn khó chịu với người mắc lỗi là Lâm, bỏ qua hết nhân trí lễ nghĩa ra sau đầu và quên tiệt đi rằng Lâm vốn chỉ là người có lòng tốt tới giúp đỡ, và Lâm thậm chí còn bị "thằng L kia mới là thằng sai" trong lời nói của hắn ta khai thác điểm yếu tới mức ngã xước đầu gối chảy chút máu.
Hắn ta thì chẳng để tâm mà chỉ nóng vội muốn ghi bàn, bắt đầu chơi không giống giao hữu, có vẻ còn định lấy bảo hiểm y tế hạn dùng 12 tháng ra để tranh giành bóng.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, sau một pha xoạc bóng cố ý khiến một người đội bạn hôn cỏ cực sâu, rụng mất một chiếc răng cửa, hai bên nổ ra tranh chấp.
"Mày muốn gì?"
"Thế mày muốn gì?"
"Mày làm sao?"
"Thế mày làm sao?"
"Mày như thế nào?"
"Thế mày như thế nào?"
Đôi bên còn chưa kịp hỏi đến đoạn "Mày khi nào", "Mày ở đâu" và "Mày tại sao" thì đồng đội hai bên đã ra can ngăn. Lâm núp một góc nào đó ở ngay sau lưng Hoàng để hóng chuyện, cố gắng giảm tần suất lộ diện trước mặt Hoàng xuống mức thấp nhất có thể.
Theo Lâm quan sát thấy thì Hoàng không phải là người chơi thể thao tốt, chỉ đủ để không bị áp đảo quá mức. Dù sao với vai trò là người giữ hoà bình cho đôi bên thì cậu ta đá như vậy là quá ổn rồi. Và vì cậu ta cũng chơi ở vị trí hậu vệ nên gần như cô không giáp mặt cậu ta trên sân nhiều.
Lâm như một kẻ lừa đảo đang trên nguy cơ bị phát giác, lo lắng cho phần ngực phẳng lì của mình bị để ý. Phẳng là một chuyện nhưng không phải là cô không có. Vì biết hôm nay đá chính thức chắc chắn sẽ đổ mồ hôi nhiều hơn lúc đá tập nên cô đã mặc loại áo bảo vệ khá chắc chắn, hơn nữa bên ngoài còn mặc áo màu đen, nhưng tất cả những điều trên không khiến cô cảm thấy yên tâm hơn, cứ thấp thỏm trốn sau lưng Hoàng như cái bóng.
Sau khi hai tên nhân vật chính ngừng đấu võ mồm thì bắt đầu chuyển qua thượng cẳng chân hạ cẳng tay, lên gối xuống gối đấm đá loạn xạ. Lâm đứng ở vòng ngoài hóng chuyện như dân vùng biên giới phải mất một lúc mới biết ở vùng trung tâm xảy ra địa chấn, tới khi đám đông vừa đánh nhau vừa can ngăn vừa xô đẩy nổ ra như một quả bom chấn động tới kẻ đứng vùng ngoài, Lâm bị làn sóng phía trong va đập đẩy lùi ra xa trong vô thức.
Quả bóng đá ở trên sân đá bóng là điều hiển nhiên, và là điều quá bình thường, nhưng thú vị ở chỗ nó nằm ngay gót chân của Lâm. Khi vô thức lùi lại, cô bị vấp ngã, theo bản năm túm cổ áo người đứng trước cô để giữ thăng bằng. Nhưng không những không giữ được thăng bằng còn làm người ta ngã theo, lộn vài vòng trên sân...
Hả? Mọi người nói gì cơ? Lâm vừa kể dài dòng quá à?
Uh để kể lại cho mà nghe.
"Lâm dùng cái đầu gối cứng như đá của tấm thân cơ hàn 60kg đè nát bàn tay Dương Hoàng - sinh viên hàng ưu tú bậc nhất KIÊM thần tượng của đám năm nhất trường Đại học Kiến trúc KIÊM Đại đội phó K23 khiến người ta phải bó bột. Sau đó Lâm trở thành tội đồ bậc nhất Malibu."
Cái gì? Mấy dòng kia vẫn dài quá à?
Thôi được rồi.
"Tình tiết máu chó quá ông trời ơi, thật là vô nghĩa." Lâm trùm chăn hét.
Làm nữ chính v v quá. V V là Vất Vả, không phải Vui Vẻ.