Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 130: Tìm hiểu kiếm bia! Mục tiêu của mình (1)




Ánh mắt của hai lão già đặt trọng tâm ở trên người Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, khiến Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong cảm nhận được áp lực càng lúc càng lớn, hoàn toàn không có cách nào chống lại được. Thậm chí ngay cả tâm tư phản kháng cũng cũng khó mà nhấc lên được.

Sắc mặt Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong đại biến, tốc độ tim đập đã tăng lên gấp ba. Huyết quản gần như muốn nổ tung. Hai mắt trợn trùng. Bọn họ ngưng tụ phong quang, tuy rằng giống như kiến càng lay động thân cây, nhưng bất khuất không buông tha, quyết không thỏa hiệp.

Trên người Tiêu Thiên Phong, phong quang vô tận lại hiện ra. Trên người Sở Mộ ngưng tụ ra nửa bước kiếm thế.

Trong nháy mắt, hai lão già khép kín đôi mắt. Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong chỉ cảm thấy tất cả áp lực trên người mình liền biến mất. Mà lúc bọn họ đang muốn toàn lực đối đầu, giống như dùng sức đánh một quyền vào đệm bông, cảm giác hụt hẫng khó chịu. Trong ngực buồn chán, khó thở. Mất một lúc lâu, bọn họ mới điều chỉnh xong.

Chỉ thấy hai lão già rít tay từ trong ống tay áo ra, nhanh như tia chớp điểm ra một ngón tay, bắn ra hai đạo kiếm khí, đập vào một vị trí nào đó ở nóc của mật thất. Thoáng chốc, âm thanh két két vang lên. Cánh cửa tinh thép bách luyện rất nặng nề chậm rãi di chuyển sang một bên, lộ ra một lối vào tối như mực.

- Chờ một chút.

La Thiên Hùng chăm chú nhìn lối vào, nhẹ giọng nói.

Thời gian qua dần. Ở chỗ này, năm người Sở Mộ cảm thấy có chút áp lực. Nguồn gốc của áp lực chính là hai lão già trấn giữ cửa kia.

- Xuất hiện rồi.

Trong giọng nói của La Thiên Hùng ẩn chứa một tia kích động. Trong mắt hắn có tinh quang lóe lên. Đám người Sở Mộ nhìn lại, chỉ thấy bóng tối hiện ra phía sau cánh cửa tinh thép bách luyện đột nhiên dâng lên tầng tầng sóng gợn, giống như mặt hồ tĩnh lặng bị hòn đá ném xuống vậy.

- Năm người các ngươi có thể tiến vào.

La Thiên Hùng nói:

- Đến lúc đó, thời gian vừa đến, sẽ nhắc nhở các ngươi.

Năm người Sở Mộ vừa nghi ngờ vừa kích động lại có cả hiếu kỳ. Tất cả đều đi về phía Thanh Phong Động, từng bước một tiến về phía trước, trước sau tiến vào trong đó, rồi biến mất.

- Làm phiền hai vị thái thượng trưởng lão.

La Thiên Hùng lại làm kiếm lễ, sau đó nhìn cánh cửa tinh thép bách luyện chậm rãi khép kín, hắn mới xoay người rời đi.

- Không nghĩ tới, lại có người thu được kiếm đạo truyền thừa. Thực sự khiến người ta kinh ngạc.

- Mặt khác có một người, nhìn không thấu...

Hai giọng nói già nua chậm rãi vang lên, vọng ở trong mật thất dưới đất. Tiếp đó, nơi này dần dần quay về yên tĩnh.

- Nơi này chính là Thanh Phong Động? Thật sự là nơi thần kỳ sao?

Hai mắt Vương Đình Hạo bắn ra tinh quang, nhìn chung quanh một vòng, nhỏ giọng nói.

Trong mắt mấy người Sở Mộ đều lập lòe tinh quang.

Nếu nơi này có tên là Thanh Phong Động, hình như chính là một sơn động. Mấy người bọn họ vừa tiến vào lối vào gợn sóng, lại giống như vượt qua màn nước, trực tiếp xuất hiện ở nơi này, đặc biệt thần kỳ.

Nhìn qua, sơn động này cũng không lớn, không có nguồn sáng, có vẻ rất tối tăm. Nhưng đám người Sở Mộ có thể cảm giác được rõ ràng, trong không khí lơ lửng từng luồng linh khí tinh thuần, giống như sương mù.

Tùy tiện hít một hơi, đều có thể cảm giác một tia mát lạnh tiến vào trong cơ thể, tẩm bổ máu và thịt, đặc biệt thoải mái. Cả người, tinh thần, ý nghĩ đều đặc biệt rõ ràng.

Mặc dù có thể cảm giác được linh khí tồn tại, nhưng bọn họ lại không có cách nào hấp thu được. Bởi vì, kiếm giả Kiếm Khí Cảnh u luyện chính là kiếm khí hậu thiên, là khai phá tiềm năng khí huyết trong cơ thể của chính mình. Chỉ có đột phá đến Hóa Khí Cảnh, mới có thể khai thông trời đất, thu nạp linh khí trong không khí, chuyển hóa thành kiếm khí Tiên Thiên.

Sở Mộ lại cảm giác, mình điều động ngoại kiếm khí, uy lực nhất định sẽ cường hãn hơn gấp mấy lần so với thế giới bên ngoài. Bởi vì linh khí nơi này càng nồng đậm càng tinh thuần hơn gấp mười lần so với linh khí bên ngoài.

- Không nên lãng phí thời gian. Nhanh chóng tìm được Thanh Phong Kiếm Bia để tìm hiểu thôi.

Tiêu Thiên Phong đột nhiên quát khẽ.

- Đúng, thời gian của chúng ta có hạn.

Đám người Lý Dật vội vàng phản ứng. Trong thời khắc Tiêu Thiên Phong mở miệng, Sở Mộ đã đi về phía trước.

Thanh Phong Động không lớn. Năm người đi tới hơn mười thước, liền thấy một tấm bia đứng sừng sững, tản ra ánh sáng yếu ớt, giống như một vầng sáng thu hút tầm mắt của năm người.

Tấm bia cao chừng hai thước, dày bằng bàn tay. Nó giống như là một thanh kiếm chôn trong lòng đất, có nửa đoạn kiếm đâm ra khỏi mặt đất, rỉ rét loang lổ.

Nhưng khi đám người Sở Mộ tiếp cận, cảm giác mất đi một tia phong quang nội liễm. Chỉ là một tia, đã khiến cho bọn họ cảm thấy da thịt bị đâm đau đớn. Nếu như thả ra, sẽ phải kinh thiên động địa như thế nào.

Năm người vội vàng lựa chọn vị trí cách Thanh Phong Kiếm Bia hai thước, ngồi xếp bằng xuống. Một mặt hai người, một mặt ba người.

Không ai mở miệng nữa. Tất cả lực chú ý đều tập trung ở trên Thanh Phong Kiếm Bia, nheo cặp mắt lại, chăm chú nhìn, hình như muốn xem ra cái gì đó.

Sở Mộ xem kiếm đại thành. Bởi vậy so với người khác, hắn thấy rõ ràng hơn. Trong bóng tối mờ tỏ này cũng không có cách nào ảnh hưởng tới hai mắt của hắn.

Thanh Phong Kiếm Bia nhìn qua cao khoảng hai thước, rộng chừng nửa thước. Màu nền là màu xanh. Cũng không phải màu xanh của gió, mà là màu xanh của kim loại. Bên trong còn ẩn chứa một phong quang lạnh như băng.

Có thể bởi vì niên đại đã lâu, xung quanh đều có vài thứ giống như rỉ sắt tản ra, che đi phần lớn phong quang.

Sau khi quan sát một cách chỉnh thể xong, ánh mắt Sở Mộ rơi vào toàn bộ kiếm vết tích trên bia.

Có thể là trời sinh, những vết tích từ trên đi xuống, tổng cộng có năm đường. Ở giữa là một đường dài nhất. Trái và phải hai đường trung bình. Và phía ngoài là hai đường ngắn nhất. Có vẻ rất chỉnh tề rất có quy luật.

Linh khí trong Thanh Phong Động hình như khiến cho suy nghĩ của đám người Sở Mộ càng thêm rõ ràng. Mạch suy nghĩ thông suốt không có chút tạp niệm nào. Đơn giản liền tiến vào trong trạng thái kỳ lạ nào đó, tất cả tạp niệm đều không có, chỉ chăm chú ở trên năm đường vết tích, giống như bản năng.

- Năm đường vết tích có độ dài ngắn khác nhau. Là tìm hiểu năm đạo hay chỉ tìm hiểu một đường trong đó?

Trong đầu mọi người đồng thời xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Sở Mộ thử nhìn sang từng đường vết tích một. Hắn cảm giác, hình như nhìn năm đường vết tích, đều có lĩnh ngộ, nhưng lại không biết lĩnh ngộ cái gì. Đồng thời đổi tới đổi lui sẽ tạo thành một loại ảnh hưởng đối với bản thân.

- Quả nhiên, vẫn phải chăm chú ở trên một đường.

Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn nhìn chằm chằm vào vết tích dài nhất ở chính giữa. Hai mắt hắn hơi nheo lại, không chớp một cái nào.

Sở dĩ Lăng Phong Chưởng Viện không nói cho Sở Mộ biết, sau khi tiến vào Thanh Phong Động phải làm như thế nào, đó là bởi vì mỗi người đều không giống nhau. Phương thức của mình không nhất thiết sẽ thích hợp với đối phương. Tất cả vẫn phải do tự mình đi thăm dò.