Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 132: Đã đến giờ! Có thu hoạch riêng




- Xem ra vận khí của ta đỡ hơn so với Đại sư huynh và Tam sư đệ, miễn cưỡng lĩnh ngộ được một chiêu kiếm kỹ trung giai hệ kim.

Vũ Văn Minh Hóa nói:

- Chỉ có điều, còn cần tốn mấy tháng để hoàn thiện.

- Tốt. Nhị sư đệ tu luyện chính kiếm khí quyết hệ kim và kiếm thuật hệ kim. Khi lĩnh ngộ Thanh Phong Kiếm Bia, lại là hệ kim. Tất nhiên là hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh.

Lý Dật gật đầu. Trong lòng hắn thật ra có chút hâm mộ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Từ lần trước, đánh với Sở Mộ một trận khiến tâm tình rối loạn. Sau khi điều chỉnh xong, tâm tình được nâng cao lên một bước, sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng.

- Không biết Tiêu Thiên Phong và Sở Mộ có lĩnh ngộ thế nào?

Vương Đình Hạo đột nhiên nói, trong mắt lóe lên một tia hiếu kỳ.

- Hai người bọn họ chính là biến thái.

Vũ Văn Minh Hóa cười ha ha một tiếng nói:

- Ta chắc hẳn kiếm kỹ trung giai hệ kim đối với bọn họ mà nói, không có vấn đề gì. Bọn họ rất có khả năng lĩnh ngộ được kiếm kỹ cao giai hệ kim.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Lý Dật mỉm cười, nói.

- Các ngươi nói...

Trong mắt Vương Đình Hạo đột nhiên xuất hiện một tia thần sắc cổ quái:

- Hai người bọn họ, có thể có người lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh hay không?

- Kim Chi Ý Cảnh?

Lý Dật và Vũ Văn Minh Hóa há miệng một hồi, ngây người suy đoán về loại khả năng này.

- Loại khả năng này hình như... Rất nhỏ...

Đầu Lý Dật hơi nghiêng sang một bên, do dự một chút mới nói. Thần sắc hắn lộ vẻ kinh ngạc không hiểu, tâm tình thiếu chút nữa lại loạn cả lên.

- Ta nhớ bản phái đã từng ghi lại, trong tất cả những người tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia, chỉ có một người lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh.

Vũ Văn Minh Hóa dường như đang nhớ lại, nói:

- Có thể thấy được lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh này rất khó khăn. Tuy rằng ta tự nhận mình có thiên phú không tệ, nhưng không có gì đặc biệt, chắc hẳn phải chờ tới Hóa Khí Cảnh mới có thể lĩnh ngộ được. Cho nên ta cũng hiểu được, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong muốn lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh, có khả năng thật sự rất nhỏ.

- Ta cũng chỉ nói một chút mà thôi.

Vương Đình Hạo cười nói. Hắn cũng có cảm giác này. Về phần lời nói lúc trước, cũng chỉ là bất chợt xuất hiện mà thôi:

- Chờ bọn họ đi ra, sẽ biết thôi. Ta nghĩ, bọn họ chí ít có thể lĩnh ngộ được kiếm kỹ trung giai hệ kim. Nói không chừng còn là cao giai.

...

Nhoáng cái, lại là một ngày nữa trôi qua. Hai vị lão nhân lại phát ra âm thanh, đánh thức Tiêu Thiên Phong, để Tiêu Thiên Phong rời khỏi Thanh Phong Động.

Bất tri bất giác, trong Thanh Phong Động linh khí giống như khói mù đã tiêu hao đi rất nhiều, chỉ còn lại có một chút.

Tiêu Thiên Phong mở hai mắt ra. Trong mắt có tinh quang màu vàng nhạt sắc bén vô cùng đang chảy xuôi, lợi hại ép người. Không ngờ tinh quang trực tiếp xé rách không khí tối tăm, lưu lại hai vết tích màu vàng nhạt.

Hắn nhìn lại Kiếm Bia một chút, thu hồi ánh mắt chuyển tới trên người Sở Mộ. Quanh thân Sở Mộ còn có linh khí mỏng manh quấn quanh, hình như có chút sắc bén.

Tiêu Thiên Phong không nói gì, cũng không có quấy rầy Sở Mộ, rời khỏi Thanh Phong Động. Sau khi hướng về phía hai vị lão nhân làm kiếm lễ, hắn liền rời khỏi mật thất dưới đất.

- Đáng tiếc, không lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh.

Sau khi rời khỏi, trong mắt Tiêu Thiên Phong hiện lên một tia tiếc hận, thầm nghĩ:

- Tuy rằng cũng không có lĩnh ngộ được kiếm kỹ hệ kim, nhưng ta cũng không có mất công vô ích. Lần này lĩnh ngộ kiếm bia, khiến ta dung hợp thâm một tia kiếm đạo truyền thừa vô tận. Hiện tại, ta đã có thể thi triển ra Thiên Phong Tuyệt Sát rất tốt, uy lực mạnh hơn ba phần.

Tiêu Thiên Phong cũng hiểu được thoả mãn.

Quan trọng nhất đối với hắn chính là truyền thừa kiếm đạo vô tận. Nhưng một môn kiếm đạo bác đại tinh thâm, muốn hoàn toàn truyền thừa, không biết phải cần tới bao nhiêu thời gian. Một lần tìm hiểu kiếm bia, có thể dung hợp thêm một tia, đủ tương đương với mấy tháng thậm chí một năm khổ cực của hắn.

Trong Thanh Phong Động cuối cùng chỉ còn lại có một mình Sở Mộ.

Toàn thân Sở Mộ dường như đưa thân vào giữa biển kiếm khí màu vàng, vô cùng vô tận kiếm khí màu vàng, giống như dòng nước lũ cuồn cuộn lao ra, tiến thẳng không lùi tuyệt không quay đầu lại. Bất kỳ thứ gì muốn ngăn cản, tất cả đều sẽ bị phá ra, bị xé rách.

Toàn thân từ trên xuống dưới dường như bị xuyên thủng vô số, xé thành mảnh nhỏ, nhưng ý thức của Sở Mộ lại rất rõ ràng hoàn chỉnh, cẩn thận lĩnh hội, cẩn thận cảm giác.

Hắn vốn có ngộ tính cực kỳ kinh người. Đặt ở trên đại lục Cổ Kiếm cũng là hàng nhất đẳng. Sau khi trải qua linh hồn dung hợp, lại tăng lên gấp đôi, càng thêm yêu nghiệt.

Nhưng cho dù là như vậy, qua hai ngày, Sở Mộ vẫn không có manh mối gì.

Đây cũng là bởi vì, trước đó hắn đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, lại lĩnh ngộ Vân Chi Ý Cảnh. Bằng không lấy ngộ tính của hắn, không cần nửa ngày là có thể lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh. Ba ngày trôi qua, nói không chừng còn có thể tăng Kim Chi Ý Cảnh lên tới hai thành.

Sở Mộ cũng không sốt ruột.

Tuy rằng mục tiêu là lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh, nhưng hắn cũng hiểu rõ, hắn đã lĩnh ngộ hai loại ý cảnh. Nếu muốn lĩnh ngộ loại ý cảnh thứ ba, sẽ vô cùng khó khăn.

Nhưng Sở Mộ vẫn muốn thử một lần. Cho nên, hắn trực tiếp đặt trọng điểm ở trên Kim Chi Ý Cảnh. Về phần kiếm kỹ hệ kim, hắn hoàn toàn không rảnh để ý tới. Dù sao chỉ có thể chăm chú một thứu mới có thể có thu hoạch, Kim Chi Ý Cảnh tốt hơn so với kiếm kỹ hệ kim vô số lần, chính phụ khác biệt.

Ngày thứ ba lại trôi qua nửa ngày.

- Kim Chi Ý Cảnh... Kim Chi Ý Cảnh...

Sở Mộ thì thào lẩm bẩm giống như lặp lại.

Đưa thân vào trong đại dương màu vàng, hình như ngâm ở trong hệ kim huyền diệu, Sở Mộ có cảm giác sắp đẩy được cửa lớn ra, nhìn thấy cảnh tượng phía sau cánh cửa. Nhưng cửa lớn lại kiên cố vô cùng.

- Kim là nhất lợi hại, vô cùng phong quang...

Trong đầu Sở Mộ không tự chủ được hồi tưởng lại cảnh tượng mình đánh một trận với Tiêu Thiên Phong.

Tuy rằng Tiêu Thiên Phong không biết được kỳ ngộ cực lớn thế nào, nhưng bản thân hắn luyện chính là kiếm khí quyết hệ kim và kiếm kỹ hệ kim. So với Vũ Văn Minh Hóa, càng lợi hại, càng thuần túy hơn.

Loại khí tức sắc bén đến cực điểm này hình như trở nên rất rõ ràng, hiện ra ở trong đầu Sở Mộ. Hình như ánh sáng màu vàng xung quanh cũng trở nên càng sắc nhọn hơn.

- Sức mạnh vô địch... Không có gì không phá nổi... Bất kỳ những gì ngăn cản, cũng sẽ bị hệ kim xuyên thủng... Bị cắt qua...

Bất tri bất giác, trải qua hai ngày rưỡi tích tụ, Sở Mộ dần dần tiến vào trạng thái ngộ hiểu.

Linh khí trong Thanh Phong Động không ngừng tụ lại, vờn ở xung quanh Sở Mộ, từ từ trở nên loãng đi.

Lặng lẽ không một tiếng động, nửa ngày cũng trôi qua.

- Tiểu gia hỏa, đã đến giờ. Ngươi nên đi ra.

Đang rong chơi ở trong biển ánh sáng màu vàng, cảm thấy mình dường như đã biến thành một thanh kiếm sắc bén màu vàng vậy, Sở Mộ đột nhiên dừng lại. Ánh sáng màu vàng nhanh chóng biến mất, lại một lần nữa chuyển thành hư không tối tăm. Ý thức của hắn quay cuồng, quay về thân thể.