Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 550: Mạo hiểm thu hoạch (Thượng)




Bởi vì cành cây đánh tới quá nhiều, tốc độ quá nhanh, quá đột ngột, bốn Kiếm giả lập tức bị đánh trúng rơi xuống dưới. Hai mươi đầu hoang thi lập tức bao vây, liên tục phát động công kích.

Tiếng ầm ầm vang lên, bốn Kiếm giả bị hoang thi đánh trúng. Cành cây Thiên hoang thụ lập tức vung tới, đánh trúng thân thể bốn Kiếm giả, lập tức, bốn Kiếm giả giãy dụa, huyết nhục toàn thân nhanh chóng bị hấp thu, trở nên khô quắt.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng, làm cho người ta sởn hết gai ốc. Đám người Sở Mộ bên ngoài không khỏi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Lập tức, lại là từng đợt trầm mặc. Không có ai dám động thủ lần nữa.

Đặc thù của hoang thi là lực lượng cường đại, phòng ngự kinh người. Ở trong phạm vi Thiên hoang thụ, tốc độ rõ ràng tăng lên rất nhiều, nhưng mà đây còn không phải là trọng điểm. Bởi vì những Kiếm giả này cũng có thể đối kháng nhất thời sau đó thoát thân.

Thứ lợi hại chính thức khiến cho người ta khó lòng phòng bị chính là Thiên Hoang thụ. Nhánh cây của Thiên Hoang thụ trở nên mềm mại, uy lực vung xuống vô cùng khủng bố, tựa như trường tiên bằng sắt thép vậy. Hơn nữa một khi bị cuốn vào, huyết nhục toàn thân còn có thể nhanh chóng bị hấp thu, cuối cùng biến thành một cỗ thây khô.

Trong lòng lạnh lẽo vô cùng, hơn mười Kiếm giả còn lại nhìn chằm chằm vào ba khỏa Thiên Hoang quả trên Thiên Hoang thụ, không dám động thủ nữa.

Cả đám đều có cảm giác không cam lòng tràn ngập nội tâm, rõ ràng là ba khỏa Thiên Hoang quả vô giá nằm ở trước mắt. Rõ ràng chỉ cần bọn hắn ra tay là đoạt được, nhưng mà lại bởi vì hoang thi và Thiên Hoang thụ ngăn cản mà không có cách nào làm được.

Lại vô duyên với kỳ bảo như Thiên Hoang quả, bất luận kẻ nào đứng trong trường hợp này cũng tức ngực dậm chân. Một khi bỏ qua cơ hội, sẽ không còn lần thứ hai.

Phải biết rằng Thiên Hoang địa cung ba ngàn năm mới xuất hiện một lần. Nói cách khác, Thiên Hoang quả cũng ba ngàn năm mới có thể thấy một lần. Bỏ qua lần này, kiếp sau cũng không còn cơ hội.

Trong đầu không ngừng suy nghĩ, tự tìm biện pháp có thể thành công hái Thiên Hoang quả.

Tốc độ vận chuyển của đại não Sở Mộ nhanh hơn, đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn. Hai mắt hắn quét qua quét lại giữa hơn hai chục đầu hoang thi và Thiên Hoang thụ, còn có ba khỏa Thiên Hoang quả bên trên. Không ngừng tính toán các lộ tuyến, trong đầu lại mô phỏng một hồi.

Thời gian trôi qua từng chút một, lộ tuyến rõ ràng rốt cuộc cũng xuất hiện trong đầu Sở Mộ.

- Bảy thành nắm chắc, hơn nữa còn có kiếm lệnh thông hành lại tăng thêm ba thành. Chỉ cần có chuyện không may xuất hiện, ta ít nhất cũng có thể nhận được một khỏa Thiên Hoang quả.

Sở Mộ âm thầm nói, chân sải bước tiến về phía Thiên Hoang thụ.

Sở Mộ động lập tức khiến cho đám người kia chú ý, cả đám nhìn vào Sở Mộ. Vốn là kinh ngạc, tiếp theo trên mặt hiện lên nụ cười lạnh.

- Tên này muốn tự tìm đường chết sao?

Vết xe đổ của đám Kiếm giả trước đó còn đấy, muốn thu được Thiên Hoang quả gần như là chuyện chỉ nằm trong mơ mà thôi, ít nhất cho tới bây giờ bọn hắn căn bản không nghĩ ra được bất luận biện pháp gì có tác dụng, có thể thành công hái được Thiên Hoang quả.

Bởi vì xông lên Thiên Hoang thụ cao hơn mười thước hái Thiên Hoang quả đã là cửa ải khó khăn đầu tiên, cửa ải khó khăn thứ hai chính là sau khi hái Thiên Hoang quả còn phải thoát khỏi phạm vi Thiên Hoang thụ.

Ai cũng không biết một khi hái Thiên Hoang quả, Thiên Hoang thụ sẽ có phản ứng gì. Tất cả đều có thể.

Cho nên theo bọn hắn thấy, Sở Mộ dám một mình tiến tới, tới gần Thiên Hoang thụ, nhìn bộ dáng là tới hái Thiên Hoang quả, loại cách làm này không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.

Tốc độ của Sở Mộ cũng không nhanh, mỗi khi bước ra một bước khoảng cách thích hợp, đây đều là khoảng cách trải qua hắn dày công tính toán mới có. Trong lúc vô hình, mỗi một bước của hắn giống như nam châm hút ánh mắt đám Kiếm giả phía sau. Lại khiến cho lực chú ý của bọn họ toàn bộ đều đặt lên trên nhất cử nhất động của Sở Mộ.

Hô hấp của Sở Mộ trở nên ngày càng kéo dài, trái tim cũng giảm tần suất nhảy lên, nhưng mà mỗi một lần nhảy lên đều mạnh mẽ, có lực. Một lượng lớn máu tươi từ trái tim tràn ra khắp toàn thân, cung cấp từng đợt, từng đợt lực lượng cường hãn, được Sở Mộ tích lũy.

Bước xuống một bước, thân thể Sở Mộ dừng lại, khoảng cách cho tới phạm vi Thiên Hoang thụ bao phủ cũng chỉ còn một đường.

Liếc mắt đảo qua, quan sát lại một lần nữa tư thế, vị trí của đám hoang thi, Sở Mộ chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên Thiên Hoang thụ, khóe mắt bao quát toàn bộ cành cây của nó.

Cuối cùng ánh mắt hắn tập trung vào một khỏa Thiên Hoang quả ở giữa ba khỏa.

Tuy rằng Sở Mộ cũng rất muốn đạt được ba khỏa Thiên Hoang quả, nhưng mà hắn không có nắm chắc. Có lẽ đây chỉ là hành động chắc chắn hơn mà thôi.

Hết thảy chỉ có chờ sau khi thành công thu được khỏa Thiên Hoang quả đầu tiên mới biết được. Khi đó nhìn phản ứng của Thiên Hoang thụ rồi lại ứng biến.

Chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, thu hồi ánh mắt. Dưới ánh mắt chăm chú nhìn của mọi người, thân thể Sở Mộ nhoáng lên một cái, có tàn ảnh thoáng hiện.

Bước vào trong phạm vi Thiên Hoang thụ bao phủ, đám hoang thi phảng phất như từ trong ngủ say tỉnh lại vậy, tính tình táo bạo, phát ra tiếng rống giận liên tục, liên tục vọt về phía Sở Mộ, hai tay huy vũ, phát động công kích trí mạng.

Từng đạo ảo ảnh dưới công kích của hoang thi bị đánh tan, nhưng mà lại có thêm ảo ảnh xuất hiện, khiến cho đám hoang thi không có cách nào tìm được chân thân của Sở Mộ, tốn công vô ích.

Luận lực lượng Sở Mộ không bằng hoang thi, luận phòng ngự thân thể, Sở Mộ cũng không bằng hoang thi. Nhưng luận tốc độ, cho dù Sở Mộ bởi vì ở dưới gốc Thiên Hoang thụ cho nên được tăng phúc cũng không có cách nào bằng được Sở Mộ.

Mục đích không phải là vì giết chết hoang thi, mà là thoát khỏi chúng. Điểm này đối với đại đa số Kiếm giả mà nói, cũng không quá khó khăn.

Trong tích tắc, thân thể Sở Mộ giống như một mũi tên phóng lên trời. Công kích của hoang thi liên tục thất bại, lúc này chúng mới phát hiện ra mục tiêu đã không còn ở trên mặt đất, đã bắn lên trên được mấy thước.

Lúc này trên Thiên Hoang thụ có hai nhánh cây trở nên mềm mại, hóa thành trường tiên hung hăng quất xuống. Bởi vì tốc độ quá nhanh, uy lực cường đại khiến cho không khí phát ra tiếng rít chói tai, vỡ vụn, truyền vào trong tai Sở Mộ vô cùng rõ ràng.

Lợi kiếm ra khỏi võ, song kiếm trong tay đều chém ra, cuối cùng va chạm với cành cây quất xuống. Lực lượng chấn động bị Sở Mộ mượn, khiến cho tốc độ phóng lên của hắn càng thêm nhanh hơn.

Sưu một tiếng, lưu lại một đạo tàn ảnh trên không trung.

Lại có thêm những cành cây trở nên mềm mại, lại lần nữa hung hăng quất xuống, rập rạp chằng chịt, từ bốn phương tám hướng trực tiếp phong kín đường đi của Sở Mộ. Chỉ là hết thảy đều nằm trong tính toán của Sở Mộ.