Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 344: Sơn cốc




Chu Hằng đi gặp Lục Thần Phù cùng Nguyễn Giai Oánh, hai nàng này cùng kết hợp mở rộng thương hiệu, trong khoảng thời gian này không biết đã tích lũy bao nhiêu tài phú, nhưng theo thiên tai không ngừng, lúc này lại thảm họa chiến tranh liên tục, thương hiệu của các nàng cũng bị đả kích thua lỗ gần như sắp phá sản.

Chi nhánh ở các nơi sớm đã mất đi liên hệ, cũng không biết là bị người thôn tính hay là tự nổi lên độc lập.

Mặc kệ như thế nào, dù sao văn minh thế giới này gần như hỏng mất, trừ vũ khí ra, bất kỳ sinh ý gì đều khó mà kiên trì, không có đội hộ vệ cường đại, hàng hóa vừa ra cửa liền gặp phải cướp bóc.

Chu Hằng bảo Lục Thần Phù đóng cửa ngưng bán, đồng thời đưa nàng và người nhà vào Triệu gia. Nếu là người giúp mình làm việc, hắn sẽ phụ trách an toàn cho đối phương. Về phần Nguyễn Giai Oánh thì lại nói lời dịu dàng tạm biệt hắn, nói là Thiên Bảo Các sẽ có sắp xếp, cũng dặn dò hắn sau khi tới Thiên Long Đế triều, thuận tiện ghé thăm một chút tổng bộ Thiên Bảo Các ở đế đô, có một vị đại nhân vật muốn gặp hắn.

Xem ở phần Nguyễn Giai Oánh liên tiếp giúp đỡ mình, Chu Hằng đáp ứng, nhưng về phần thời gian cụ thể hắn cũng không có định trước.

Thời gian rất gấp, sau khi xử lý xong mọi việc vặt vãnh, hắn lại muốn một lần nữa ra đi, đi tới mảnh vỡ đại lục Tiên giới.

Chuyện lần này dẫn phát chấn động lớn nhất từ trước tới nay, vượt qua xa Cửu Dương Sinh Thảo hoặc là kế thừa của Tam Dương Thiên Tôn!

Mảnh vỡ đại lục Tiên giới!

Nếu như tìm được một kiện tiên vật ở trên đó, nói không chừng liền có thể thành tiên!

Tiên, không già không chết, không hủy không diệt, đây không phải là ước mơ tha thiết của mỗi người sao?

Chẳng lẽ đây là tiên duyên mà những cường giả thượng cổ kia gian nan theo đuổi, hiện giờ rốt cục sắp hiện ra hậu thế?

Vậy, có phải hay không cũng biểu thị tất cả cường giả thượng cổ dùng Thời Gian Nguyên Dịch phong ấn cũng sẽ toàn bộ xuất thế, làm cho thế giới này vốn đã vô cùng hỗn loạn trở nên càng thêm hỗn loạn?

Chu Hằng lập tức lắc lắc đầu, hắn cũng không phải đại anh hùng ôm lòng cưu mang thiên hạ, không quản được chuyện vĩ đại an nguy của thiên hạ như vậy, chỉ cần lo tốt chuyện của mình là đủ rồi.

Hắn còn chưa xuất phát, lại trước gặp một chuyện vui, đó chính là Ứng Mộng Phạm thành công đột phá Linh Hải Cảnh!

Vưu vật tuyệt sắc này thực ra hẳn là đã đột phá Linh Hải Cảnh sớm hơn so với Hàn Vũ Liên, chỉ là gặp phải sự kiện Ứng Thừa Ân kia, tự che đậy linh trí biến thành đứa nhỏ bốn năm tuổi, nên bị dừng lại ở cảnh giới này ước chừng mười mấy năm!

Nếu không, với thiên phú võ đạo của thân thể Huyền Âm, trước Linh Hải Cảnh khẳng định là không hề gặp phải mảy may chướng ngại, nếu không như thế thân đỉnh lô của các nàng không phải sẽ làm người ta thất vọng sao!?.

Ứng Mộng Phạm đi theo bên cạnh Chu Hằng được rất nhiều bảo vật, dùng thời gian chừng nửa năm đột phá Linh Hải Cảnh thực ra cũng là chuyện bình thường.

Chu Hằng tất nhiên là mừng rỡ, tưởng thưởng cho nàng một phen thật to, cái này tự nhiên là tràn đầy kiều diễm, chuyện tình phong lưu trong đó không đủ để người ngoài diễn tả.. làm cho Ứng Mộng Phạm vô cùng tươi đẹp, thoải mái đến rực sáng động lòng người.

Ở lại Triệu gia ba ngày, sau đó Chu Hằng lên đường đi tới Tiên đại lục.

Đi theo có Lâm Phức Hương, Cổ Tư, An Ngọc Mị, Nam Cung Nguyệt Dung, Mai Di Hương, Tiêu Họa Thủy, Ứng Mộng Phạm, Hàn Vũ Liên, Phong Liên Tình cùng với Nữ Vương đại nhân Hoặc Thiên. Cha mẹ, An Nhược Trần, Lâm Kiếm Trần mọi người đợi ở Triệu gia sẽ rất an toàn. Triệu Đoạt Thiên sắp đột phá Kết Thai Cảnh, mà với thiên phú dị bẩm của người này, vừa vào Kết Thai Cảnh liền tuyệt đối có thể quét ngang địch thủ cùng cấp.

Thực ra hắn cũng không muốn mang theo Mai Di Hương cùng Phong Liên Tình: chỉ là một người rõ ràng nhà ở ngay tại Lãng Nguyệt Quốc lại không chịu về, còn muốn cùng hắn luyện Thiên Dương Địa Âm Công; còn người kia thì xem hắn như là phiếu cơm trường kỳ, càng không chịu rời đi.



Đi theo thì đi theo, hắn là một đại nam nhân sợ gì chứ!

Trừ Hoặc Thiên, các nàng đều vào bên trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, Chu Hằng thì ôm lấy thiên nữ tuyệt thế không tình không nguyện kia. Mở ra Sí Thiên Phi Dực bay đi về hướng Tiên đại lục.

Đoạn đường ngắn tự nhiên là Tấn Vân Lưu Quang Bộ mạnh nhất, thế gian vô song! Nhưng nếu đi cự ly xa, vậy thì dùng Sí Thiên Phi Dực càng tốt hơn. Dù sao thứ này chỉ cần có linh thạch cung cấp cuồn cuộn không ngừng, là có thể luôn luôn bảo trì tốc độ cao phi hành.

Chu Hằng vừa bay đi, vừa thưởng thức mỹ nữ tuyệt sắc trong lòng. Nữ Vương đại nhân này mềm mại đáng yêu vô hạn, cho dù nằm ở trong lòng của hắn đều có thể bày ra tư thái xinh đẹp đến mức tận cùng, trong cao quý lộ ra tia biếng nhác, làm cho trái tim hắn dường như sắp tan chảy.

- Còn nhìn Bổn cung như vậy, Bổn cung sẽ móc mắt của ngươi ra! Hoặc Thiên hung tợn nói.

Chu Hằng cười, cúi đầu hôn lướt qua trên đôi môi như cánh hoa đào của nàng một chút, mềm mại, hương thơm còn mỹ vị hơn so với rượu ngon tuyệt thế. Hắn nếm lướt qua, cũng không có thưởng thức tinh tế, vì lo ngại nếu hắn hôn lâu một chút sẽ làm chuyện không khống chế được chính mình.


Hoặc Thiên cả kinh, sau đó giận dữ, quở mắng: - Ngươi con rệp này dám hôn Bổn cung?

Chu Hằng nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi mê người của nàng, nói: - Từ giờ trở đi, mỗi lần nàng khiêu khích ta, ta sẽ hôn nàng một cái! Nếu nàng khiêu khích nhiều lần, ta chỉ có thể nghĩ rằng nàng yêu ta yêu đến nổi điên!

Hoặc Thiên tức giận đến cả người phát run, nhưng nàng có thể khuất phục người khắp thiên hạ, duy chỉ có Chu Hằng là ngoại lệ. Nàng cũng chỉ có nước oán hận quay đầu không nhìn hắn, miễn cho bị tên khốn nạn này lại chiếm tiện nghi.

Chu Hằng cũng không có làm tiếp hành động quá mức, Hoặc Thiên khác với những nữ nhân kia, nàng rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến cho rằng trên đời không có một nam nhân nào xứng với nàng! Cũng kiêu ngạo mà cho rằng mọi người đối tốt với nàng chính là chuyện đương nhiên.

Bởi vậy, dùng phương thức bình thường theo đuổi nàng chỉ là uổng công vô ích, trước hết phải phá vỡ kiêu ngạo của nàng!

Một đường trêu đùa Hoặc Thiên, chọc cho vị Nữ Vương đại nhân này không ngừng phẫn nộ, cuộc sống này cũng không có vẻ phiền muộn... Cứ thế mười mấy ngày sau, Chu Hằng với Hoặc Thiên liền đi tới phía trước Tiên đại lục ngoài trăm dặm.

Chu Hằng trước đã từng đi vòng quanh chừng một phần ba khu vực đại lục trên trời rơi xuống này, đại khái có thể tính toán ra được, khối đại lục này gần như lớn tương đương với Lãng Nguyệt Quốc, cho dù có chênh lệch cũng không bao nhiêu.

Nhưng khối đại lục này cũng không phải nằm bằng phẳng, mà là một đầu cao một đầu thấp, độ nghiêng cũng không lớn lắm.

Cách thật xa, Chu Hằng đã có thể cảm ứng được khí tức hồng hoang của khối đại lục này phát ra, khí tức cổ xưa này đều khác biệt với bất kỳ một di tích nào của Huyền Càn đại lục.

Chu Hằng bắn vọt thân hình lên, tay ôm Hoặc Thiên bước lên khối Tiên đại lục.

Một luồng linh khí dồi dào lập tức ập tới, ít nhất phải nồng đậm gấp trăm lần so với ở bên ngoài!

Đây là linh khí của Tiên giới ư?

Chu Hằng cảm ứng một chút, cường độ linh khí này gần như đạt tới cấp bậc ngọn núi chính trong Đông Linh Sơn, hơn nữa đây là quá tràn đầy tản ra ngoài, nếu cũng có thể tụ lại linh khí giống như Đông Linh Sơn, thì cường độ linh khí dĩ nhiên còn cao hơn nữa.

Nhưng khiến Chu Hằng kinh ngạc là, không ngờ hắc kiếm trong đan điền không có phản ứng chút nào!


Chẳng lẽ nơi này không có một kiện bảo vật nào?

Chu Hằng nhướng mày, đúng lúc này, Hoặc Thiên vẻ mặt lạnh lùng nói: - Đi vào trong đó! Nàng chỉ tới một phương hướng nói. Chu Hằng không khỏi kỳ quái, hỏi: - Nàng có biết chỗ này sao?

- Không biết! Nhưng Bổn cung muốn đi tới đó, dường như có khí tức gì đó rất quen thuộc, nhưng lại làm cho Bổn cung cảm giác rất đáng ghét! Trên mặt Hoặc Thiên lộ ra biểu tình phức tạp.

Chu Hằng vừa động trong lòng. Hoặc Thiên khẳng định có lai lịch lớn, có quan hệ mật thiết không thể tách rời với Tiên giới, cảm ứng của nàng tuyệt đối sẽ không sai!

- Đi!

Chu Hằng vươn tay nắm lên Hoặc Thiên, thân hình nhẹ bay nhanh về hướng Hoặc Thiên chỉ.

Dù sao hắn cũng không có mục tiêu, cứ đi tới dựa theo cảm giác của Hoặc Thiên là được.

Khối Tiên đại lục này thật hoang vắng, cằn cỗi, không có một ngọn cỏ, hơn nữa khắp nơi là hang hố lỗ chỗ, dường như gặp phải vô số vẫn thạch va chạm. May mắn đại lục này là rơi xuống chính diện, nếu như rơi ngược lại, muốn thăm dò sẽ phiền toái hơn nhiều.

Chu Hằng không biết trước đây cao thủ Linh Hải Cảnh kia là làm sao tìm được linh thạch có ẩn chứa tiên khí, dù sao hắn một đường đi qua toàn là cảnh hoang vu, không nhìn ra mảy may dấu vết nơi này đã từng có người ở.

Năm ngày sau, hai người đi tới một sơn cốc.

Ngoài ý liệu là sơn cốc này lại một màu xanh biếc, tỏa sáng sinh cơ bừng bừng.

Bên ngoài sơn cốc, đã tụ tập rất nhiều người, có nhân loại cũng có dị tộc, khí tức mạnh mẽ, khẳng định không thiếu cường giả Kết Thai Cảnh, thậm chí Thần Anh Cảnh, nhưng mỗi người đều chỉ là rướn cổ chờ ở ngoài cốc, cũng không có ai tiến vào trong đó.


Có cấm chế bảo hộ!

Chu Hằng đảo mắt nhìn lướt qua, không ngờ thấy được một người quen: Nguyên Thạch Hưởng.

Hắn mang theo Hoặc Thiên đi tới, lúc này thiên nữ tuyệt thế đã lấy ra một cái mũ đội, che giấu dung nhan tuyệt thế, miễn cho dẫn tới phiền toái không cần thiết.

- Tiền bối! Chu Hằng cung tay chào Nguyên Thạch Hưởng.

- Là ngươi à! Nguyên Thạch Hưởng cười cười, còn gật gật đầu với Chu Hằng, thái độ rất ôn hòa.

- Tiền bối! Đây là địa phương nào? Chu Hằng nhìn vào hướng sơn cốc, miệng hỏi.

Nguyên Thạch Hưởng lại lắc lắc đầu, nói:

- Lão phu cũng là mấy ngày hôm trước mới đến đây, nhìn thấy dị tượng ở sơn cốc này liền chạy tới, nhưng bốn phía sơn cốc có trận pháp bảo hộ, ai cũng không vào được! Ngươi xem...


Lão chỉ vào sơn cốc, thông qua cốc khẩu có thể nhìn thấy bên trong có một tòa trang viên, tuy rằng đã bị chém thành hai mảnh, nhưng vẫn như cũ có thể thấy được lối kiến trúc hoa mỹ của nó, lót gạch đá trơn bóng giống như bạch ngọc.

Trách không được nhiều người vây quanh như vậy, rõ ràng có trận pháp ngăn cản không vào được lại còn không chịu rời đi, toàn bộ là bởi vì kiến trúc ở bên trong!

Đó nhất định là chỗ cư ngụ của tiên nhân!

Nếu là chỗ cư ngụ của tiên nhân, bên trong sẽ thiếu tiên vật sao? Còn nữa, trong sơn cốc có cỏ xanh xanh biếc, vạn nhất có tiên thảo các loại gì đó, ăn vào một cây liền có thể đạp đất thành tiên thì sao?!

Một đám cao thủ vây quanh sơn cốc, đều đang nghiên cứu cách phá giải. Mê hoặc này thật sự quá lớn! Lớn đến mức rõ ràng Chu Hằng xuất hiện, là người có được truyền thừa của "Tam Dương Thiên Tôn" này, bọn họ cũng không thèm liếc mắt nhìn nhiều!

Chu Hằng rơi vào trầm tư, nếu đây là Tiên đại lục, như thế nào lại rơi xuống thế gian?

Xem theo kiến trúc trong sơn cốc kia, rõ ràng là bị một luồng kình khí kinh khủng rạch một cái thành hai nửa, như vậy cũng có thể suy đoán Tiên giới đã xảy ra đại chiến, thậm chí đánh cho mảnh đại lục này văng ra khỏi Tiên giới, rơi xuống Phàm giới.

Địa phương có người sẽ có chiến tranh, Tiên giới cũng không ngoại lệ!

Chu Hằng quay đầu hỏi Hoặc Thiên: - Cảm giác dẫn dắt nàng, là nơi này hay sao?

- Không phải! Hoặc Thiên lắc lắc đầu, sau đó lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái: - Hãy giữ khoảng cách, không cho phép gần gũi với Bổn cung như vậy!

Sức mạnh kiêu ngạo kiều diễm lại tới nữa rồi!

...

- Chúng ta phỏng đoán chắc không sai, trận pháp này đang tự mình tan rã!

- Trước kia nhất định khối đại lục này là ở một cái không gian kỳ diệu, ngay cả thời gian đều ngưng chạy, hiện tại xuất hiện ở nhân gian, hết thảy đều đang nhanh chóng hư hỏng!

- Hừ! Vậy cứ xem thủ đoạn của mỗi người đi!

Mấy ngày sau, cả đám người trở nên hưng phấn, nhao nhao kêu to.

- - - - - oOo- - - - -