Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 408: Mao Tế Dương rất bi thương




Chuẩn Thi Vương quả thật rất mạnh mẽ, linh lực Thần Anh tam trọng thiên cộng thêm hành thi trời sanh sức trâu, làm cho lực lượng của nó vượt xa chuẩn Thiên Tôn bình thường, cho dù là Chu Hằng cũng có thể liều mạng.



Đương nhiên, mọi chuyện phải thiết lập trên điều kiện là Chu Hằng không sử dụng Thần chích.



Sức mạnh thân thể của hành thi cũng tương đương với Thần chích, mà chuẩn Thi Vương đã phát huy lực lượng đến cực hạn, nhưng Chu Hằng lại chỉ mới sử dụng linh lực, chênh lệch hai bên chỉ liếc mắt là nhìn ra.



Chu Hằng hét dài, ngọn lửa tím bùng cháy ngập trời, bắt đầu mạnh mẽ phản công.



Tử Diễm Thiên Long vốn đã là khác tinh của tà vật, chỉ là Chu Hằng muốn thử thực lực của chuẩn Thi Vương, không phát huy toàn bộ tác dụng, lúc này hắn thả lỏng hạn chế, tử diễm bắt đầu điên cuồng cắn nuốt thiên hà đen.



Ầm!



Một mảnh tử diễm xẹt qua, như sóng thần vỗ vào bờ, không gì cản nổi, quét ngang đất bằng!



- Không... không thể nào! Mao Tế Dương cả người run rẩy, hắn nhiều lần đánh giá cao Chu Hằng, nhưng sự thật luôn chứng minh mỗi lần hắn đều đánh giá thấp Chu Hằng. Người trẻ tuổi này đã yêu nghiệt không thể dùng thiên tài để cân nhắc!



Sai lầm như thế, sẽ làm hắn mất đi tính mạng, càng làm Mao gia rơi vào cảnh cực kỳ nguy hiểm!



Nếu không có gì bất ngờ, hai chuẩn Thi Vương khác của Mao gia tối đa nửa năm sau sẽ đột phá đến Hóa Thần Cảnh, trở thành tồn tại hùng mạnh nhất phàm giới. Nhưng với tốc độ tăng lên yêu nghiệt của Chu Hằng, chỉ sợ Thần Anh Cảnh cũng không có khả năng nhốt hắn được bao lâu.



Tử Diễm Thiên Long trời sinh khắc chế tà vật, Mao gia sẽ bị Chu Hằng đè đầu không ngẩng lên nổi, thậm chí cả gia tộc cũng có khả năng diệt vong!



Hắn có lòng muốn truyền ra tin tức này, nhưng hiện tại Âm Hà Đại Trận ngăn cách trong ngoài, ngay cả hắn cũng phải bất lực, chỉ có thể tự chịu hậu quả! Nhưng lão tổ gia tộc tài trí, sau lần thất bại này, nhất định gia tộc sẽ đánh giá lại thực lực của Chu Hằng, từ đó xác định kế hoạch mới.



- Sư phụ, ngài quá giỏi! Tiểu ăn tạp nhìn thấy Chu Hằng chiếm thượng phong, liền hoan hô lên.



- Suỵt, nhỏ tiếng! Con lừa đen vội vàng giơ một chân lên, đặt trước miệng ra dấu hiệu đừng lên tiếng.



- Vì sao? Tiểu ăn tạp hết sức bất mãn, sư phụ xuất sắc như thế còn không nên cổ vũ?



- Tiểu tổ tông nhà ngươi, chỉ biết gây chuyện cho Lư đại gia! Con lừa đen thở dài, chỉ tới trước nói:



- Cái lão già cằm nhọn như khỉ kia muốn tìm chúng ta gây chuyện rồi!



Lúc này tiểu ăn tạp mới nhìn thấy Mao Tế Dương áp sát tới, nhỏ tuổi nào biết sợ gì, lúc này liền làm mặt quỷ, nói: - Tên xấu xí kia, có gan cứ tới đây, ta cho lừa miệng rộng cắn chết ngươi!



- Nhãi con, đừng kéo thù hận cho bổn tọa! Con lừa đen đầy khó chịu nói, nếu không phải bất đắc dĩ, nó tuyệt đối không muốn chiến đấu.



- Hừ! Nếu không muốn chết, quỳ xuống cho bổn tọa! Mao Tế Dương hai mắt nóng bỏng nhìn con lừa đen cùng Vương Hà, trong lòng trào ra hy vọng, có lẽ đây là mấu chốt để hắn giữ được tính mạng, nói không chừng còn có thể chuyển bại thành thắng!



Con tin, là thứ tốt!



- Lư đại thúc, xử lý hắn! Tiểu ăn tạp có chuyện nhờ người, liền khách khí ba phần với con lừa đen.



- Xưa nay bổn tọa yêu thích hòa bình, làm sao mà đánh đánh giết giết? Thí chủ, oan có đầu nợ có chủ, ngài đi tìm Chu tiểu tử đi, bần lư cáo lui! Con lừa đen đứng thẳng lên, hai chân trước khép lại hành lễ, sau đó xoay người bước đi, mông lắc lắc éo éo, dưới váy hoa rũ xuống một cái đuôi lừa, bay bay theo gió.



Mao Tế Dương có một loại giận dữ muốn nổ tung, hắn ngây ra một hồi, liền quát lớn, lao ra đánh tới con lừa đen: - Tiện lừa, đứng lại cho bổn tọa!



- Ai nha nha, Lư đại gia oan quá! Con lừa đen kêu gào không ngừng, vừa thi triển thân hình trốn tránh, vừa mở pháp khí không gian lấy ra cây gậy trắng bạc.



Đây là một cái xương của Cổ Viêm, con lừa đen này không kiếm được chỗ tốt từ truyền thừa Tiên cấp, quấy rầy liên tục cuối cùng cũng lấy được khúc xương tiên nhân này.



- Lão già xấu xí, bổn tọa cảnh cáo ngươi, còn dám ra tay, bổn tọa đánh cho mông ngươi nở hoa, cam đoan còn thê thảm hơn ngươi bị 100 con ngựa chiến luân gian nát mông! Con lừa đen đe dọa.




- Tiện lừa, câm miệng cho ta!



Mao Tế Dương giận không thể nén, hạ quyết tâm không nói với con lừa đen này nữa, miễn cho bị nó làm tức chết! Hắn vung chưởng đánh xuống con lừa đen, một con Giao xà bảy đầu lập tức hiện ra, cắn lấy con lừa đen cùng Vương Hà.



Tiểu ăn tạp nhìn thấy con rắn lớn dữ tợn, nhưng không hề sợ hãi, lại trào ra nước miếng nói: - Lư đại thúc, mau đánh hạ con rắn lớn này, chúng ta ăn canh rắn!



Mao Tế Dương thiếu chút lộn cổ xuống đất, sao mà thằng nhóc con này cũng mỏ nhọn như thế, đúng là đáng ghét mà!



Tâm bình thường! Tâm bình thường! Chỉ cần đánh hạ một người một lừa này là có thể áp chế được Chu Hằng, đây là mấu chốt để hắn hóa giải nguy cơ hôm nay, tuyệt đối không thể làm theo cảm tính, bây giờ còn không giết được một người một lừa này!



- Lão khỉ già, tới đánh đi! Con lừa đen vung cây tiên cốt, nóng lòng muốn thử.



Tâm bình thường cái con muội nhà ngươi!



Nhìn con lừa đen mặt mũi đê tiện, Mao Tế Dương làm sao khống chế được, lao thẳng ra, một chưởng đè xuống con lừa.



Vù!



Con lừa đen ném khúc tiên cốt ra đỡ Mao Tế Dương, hô lên: - Lão cẩu, ăn đả cẩu bổng của bổn tọa!



Mao Tế Dương hoàn toàn giận dữ, trước giờ hắn chưa hề gặp loại đối thủ không cần thể diện thế này, đại chiến sinh tử còn không tập trung, lại cứ miệng mồm thối tha!



Thấy con lừa đánh khúc xương tới, hắn cười lạnh, bằng ánh mắt của hắn tự nhiên đoán ra khúc xương bạc kia không phải pháp khí, mà là gãy rời từ trên thân thể hung thú, loại vật này cũng có thể dùng làm vũ khí?



Hừ! Nếu con lừa đê tiện này muốn tự mình chịu chết, hắn làm sao từ chối?




Con tin, có một đứa nhỏ là đủ rồi, cứ giết con lừa đê tiện kia!



Hắn đánh một chưởng lên khúc tiên cốt, trong đầu hiện lên cảnh hắn một chưởng đánh nát khúc xương, chưởng lực phun ra, đập nát bấy con lừa.



Ầm!



Tiên cốt dụng vào bàn tay, phát ra tiếng nổ vang rền, nhưng còn nhanh hơn âm thanh là lực lượng chấn động khủng bố, tràn ra bốn phương tám hướng như thủy triều.



- A....



- Má ơi!



Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng lúc, Mao Tế Dương nhìn tay phải của mình,cái tay đã vặn vẹo kỳ dị, bàn tay phình to, một khúc xương gãy đâm thủng da, máu chảy đầm đìa.



--- Tiên cốt cứng cỏi cỡ nào, mấu chốt hơn là đụng phải kích thích mạnh sẽ phát ra lực lượng bên trong để phản kích! Tuy rằng Cổ Viêm đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng dù sao tiên cũng là tiên, ngay cả chỉ còn một phần triệu cũng đủ cho lão tổ Kết Thai Cảnh lãnh đủ.



Mao Tế Dương hétthảm một tiếng, liền phát hiện con lừa đen lại còn kêu thảm hơn hắn, không khỏi chấn động. Hắn là vì bàn tay gãy nát, xương đâm thủng da, nhưng con lừa đê tiện kia kêu gào cái gì?



- Bảo vật của bổn tọa, thiếu chút hỏng rồi! Con lừa đen ôm tiên cốt như bảo bối, còn cọ cọ mặt lên khúc xương. - Còn được, còn được, không bị lão khỉ gian kia làm hỏng!



Mao Tế Dương chỉ cảm thấy một cỗ ác khí trào ra trong lòng, nhất thời thậm chí quên mất tay đang đau, chỉ thấy trong lòng như lửa đốt, hận không thể bầm thây con lừa đê tiện kia!



Trên đời làm sao có thể hèn mọn như thế!



Ngươi không nỡ làm hỏng bảo vật, vậy đừng có lấy ra dùng! Nhưng bây giờ bảo vật kia không bị chút chuyện gì, ngược lại tay của hắn muốn nát, còn có chuyện gì vả mặt hơn thế này?




- Tiện lừa, bổn tọa muốn bầm thây ngươi! Mao Tế Dương hoàn toàn giận dữ, cả người rung lên, khí thế tuôn trào, trên đầu hình thành hư ảnh Giao xà bảy đầu, sau đó Thần chích chuyển động, phun một ngụm máu vào hư ảnh, phụt một cái, Giao xà bảy đầu bỗng mọc ra thêm một cái đầu.



Phụt, lại thêm cái đầu thứ hai!



Cửu Đầu Xà, huyết mạch phản tổ, chiến lực mạnh nhất!



Đây là trả giá tiêu hao Thần chích cực lớn, đạt đến huyết mạch Cửu Đầu Xà thuần khiết nhất viễn cổ xa xưa, trong thời gian ngắn điên cuồng tăng lên lực lượng, cơ bản là vô địch cùng cảnh giới!



Hắn quát lớn, một chưởng đánh ra, chụp lấy con lừa đen.



- Ta quét! Con lừa đen vung tiên cốt đánh tới Mao Tế Dương, tiên cốt khuấy động không gian, hình thành mảnh vỡ vặn vẹo.



Mao Tế Dương bị thiệt một lần, tự nhiên sẽ không đi chọi cứng với tiên cốt, bàn tay vặn vẹo cong vòng như rắn, tựa như không xương, vòng qua tiên cốt thẳng tiến tới ngực con lừa đen.



- Đóng cửa, thả chó! Con lừa đen cười hắc hắc, vô cùng âm hiểm.



Tiểu ăn tạp đã sớm chuẩn bị xong, há miệng thật to, cắn vào tay Mao Tế Dương.



--- Đổi lại lúc khác, chắc chắn nó sẽ không hợp tác với con lừa đen, nhưng ai bảo Mao Tế Dương họ Mao, họ Mao đều là tử thù với nó!



Mao Tế Dương sững sờ, hắn tự nhiên nhìn ra cảnh giới của Vương Hà, chỉ là tiểu bối Sơ Phân Cảnh cắn vào tay hắn, tuyệt đối sẽ chấn cho thằng nhóc này thành phấn vụn!



Người chết còn có thể làm con tin hay sao?



Đang lúc do dự, tiểu ăn tạp đã hung hăng cắn xuống, phập một cái, máu tươi văng ra.



- A... Mao Tế Dương vội vàng rút tay về, giơ lên xem, ngón út và áp út đã bị cắn mất một khúc! Hắn đúng là gặp năm hạn, mới nãy bị tiên cốt cắt nát bàn tay, hiện tại lại bị tên ăn tạp siêu cấp gặm luôn cả ngón tay!



Lúc này, trong lòng Mao Tế Dương chỉ có khiếp sợ vô cùng!



Một thằng nhãi con chỉ có Sơ Phân Cảnh lại cắn đứt được hai ngón tay của hắn! Con bà nó đúng là hung thú thượng cổ mà, răng miệng tốt quá đi chứ!



Mao Tế Dương khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ hắn đụng phải thái tuế. Con lừa đê tiện kia chỉ có Kết Thai nhị trọng thiên, thằng nhóc này càng không đáng nói, còn bản thân hắn là Kết Thai tam trọng thiên, sau khi triệu hoán huyết mạch viễn cổ, chiến lực vọt thẳng lên cực hạn Kết Thai Cảnh, nhưng làm sao cũng không bắt được một con lừa cùng một thằng nhóc, ngược lại còn chịu thiệt không ít?



Còn có lý trời hay không?



Mắt hắn toát ra hung quang, xem ra thế này còn chưa đủ, hắn còn phải tế ra lực lượng mạnh hơn!



Mao Tế Dương lục trong người lấy ra một viên thuốc, không nhìn tới liền trực tiếp nuốt xuống. "A...." Hắn lập tức phát ra tiếng gào thảm thiết, như đang bị khổ hình, tóc dựng thẳng lên.



- Lừa miệng rộng, hắn làm gì vậy? Vương Hà kỳ quái hỏi.



- Vừa rồi ngươi cắn hắn quá đau, hắn định uống thuốc độc tự sát! Con lừa đen không đáng tin cậy nói.



Xoạt xoạt xoạt, tóc của Mao Tế Dương ào ào rơi rụng, lộ ra cái đầu trụi lủi, sau đó, da tay của hắn co rút, khô quắt, nháy mắt như thành khúc cây khô.



- Đột nhiên bổn tọa có dự cảm không lành!



Con lừa đen lẩm bẩm nói.



----------oOo----------