Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 417: Chiến lực của Thủy gia Tam huynh đệ!




- Vậy ngươi muốn như thế nào?



Thủy Thiên Quân trầm giọng nói, trên mặt đã lộ ra biểu tình không vui.



Bọn họ là ai?? Vương Hạ Tam đại tướng, thậm chí ngay cả Hoàng đế Hải tộc cũng phải khách khí đối với bọn họ! Mà ở cuối thời võ đạo này, thực lực của bọn họ cũng đủ để quét ngang thiên hạ, là vị đế không vương miện!



Nếu không phải gần giai đoạn tiếp nhị liên tam có cường giả đột phá Hóa Thần Cảnh, địa vị này của bọn họ hiển nhiên còn cao hơn.



Dĩ nhiên, bọn họ cách Thiên Tôn cũng không xa, không bao lâu nữa tất nhiên cũng có thể trở thành nhân vật cường đại nhất Phàm giới, thành tựu chân chính là vô địch!



Bọn họ chẳng qua là không muốn phức tạp, lúc thanh trừ chướng ngại cuối cùng trên đường Đại hoàng tử lên ngôi gặp phải trắc trở, cho nên mới phải nhường Chu Hằng một bước, thật cho rằng uy danh của Tam đại tướng bọn họ chỉ là thổi phồng lên?



Chu Hằng khẽ mỉm cười, tay phải đưa ra, nói:



- Nếu không phải thực lực của ta coi như không kém, một kích mới vừa rồi kia ta liền chết ở trong tay của ngươi! Đã như vậy, ta với ngươi đánh một trận, nếu là ngươi tài nghệ không bằng, vậy đã chết cũng đừng kêu oan!



- Càn rỡ!



Thủy gia Tam huynh đệ vẫn không nói gì, đại lượng cường giả Hải tộc bọn họ mang tới cũng là rối rít quát. Ở trong mắt của bọn họ, Thủy gia Tam huynh đệ chính là Vương, đáng giá để tùy tướng bọn họ thề sống chết!



Chủ chịu nhục, thần chết!!



- Tới đây đánh một trận!



Chu Hằng sải bước đi tới, bởi vì trọng lực nơi này quá lớn, tốc độ của hắn xa xa không đạt tới trình độ bình thường, nhưng vẫn vượt xa Thiên Quân cùng cảnh giới!



- Ta há sợ ngươi?



Thủy Thiên Quân hừ lạnh một tiếng, cầm Tam Xoa Kích ra, cả người tản ra uy thế cường đại, thật giống như muốn phá vỡ bầu trời.



Hai người hướng phóng đi về phía đối phương, bành, một tiếng nổ lớn nặng nề vang lên, tay phải của Chu Hằng đánh vào trên Tam Xoa Kích. Ánh sáng sắc bén chợt lóe, một đạo sóng xung kích lập tức chấn động ra bốn phương tám hướng.



Bành bành bành bành, lối đi này mặc dù rộng rãi, nhưng dư ba phản chấn vẫn bắn ngược trở lại từ trên vách tường đàng xa, để cho tất cả mọi người giống như đứng ở bên trong con sông cuồn cuộn, thân hình lay động, đứng không vững.



Chu Hằng giơ tay phải lên, trên nắm tay để lại một vết máu. Có máu tươi đỏ sẫm chảy ra, mơ hồ có thể thấy một tia màu vàng.



Thanh Tam Xoa Kích kia chính là pháp khí Thần Anh Cảnh, đủ để xé rách phòng ngự bây giờ của hắn! Bất quá phòng ngự của hắn dù sao cũng không phải là giấy, lại gặp được cường độ xương cốt của Kết Thai Cảnh đỉnh phong, cũng là không cách nào đánh vào nửa phần nữa.



Dù là như thế, Thủy Thiên Quân cũng đủ để tự hào, võ giả cùng cảnh giới có thể một kích tổn thương được Chu Hằng. Hắn có lẽ vẫn là người thứ nhất!



Hắn than thở một câu ở trong lòng, nhưng không biết trong lòng Tam huynh đệ Thủy gia có khiếp sợ cỡ nào!



Thủy Thiên Quân cường đại tới mức nào, Tam huynh đệ Thủy gia tự nhiên biết được rõ ràng, Tam huynh đệ bọn họ cơ hồ cả ngày đều ở cùng nhau, luyện công cùng nhau, ngủ chung, chẳng những tình cảm thân như một người, ngay cả thực lực cũng là giống nhau như đúc!



Công pháp của bọn họ tu luyện tên là Đa Nguyên Tâm Kinh, một người có thể tu luyện, hai người cũng có thể cùng nhau tu luyện, ba người thì càng tuyệt diệu, nhưng yêu cầu là người tu luyện cùng nhau phải tâm ý tương thông, như vậy là có thể lấy thừa bù thiếu, tùy thời đạt được cảm ngộ tu hành của đối phương, thoát được sai lầm!





Ba người tu luyện cùng nhau, làm cho bọn họ cơ bản có thể không nhìn thấy bất kỳ bình chướng cảnh giới nào, một đường hát vang tiến mạnh. Cuối cùng thanhg Vương Hạ Tam đại tướng, bễ nghễ cả Hải tộc!



Thủy Thiên Quân cầm lấy pháp khí Thần Anh Cảnh liều mạng một lần cùng Chu Hằng, nhưng không ngờ chẳng qua là đả thương da thịt của đối phương, chảy ra một chút xíu máu như vậy, phòng ngự của đối phương đến tột cùng là biến thái đến mức nào?



Hơn nữa, Chu Hằng còn chưa sử dụng pháp khí!



Trận chiến này, Thủy Thiên Quân nguy hiểm a!



Thủy Đông Lưu cùng Thủy Viễn Danh liếc nhìn nhau, căn bản không phải nói cái gì, tâm ý tương thông, bọn họ đều là quyết định thời điểm Thủy Thiên Quân gặp phải nguy hiểm tất nhiên sẽ xuất thủ tương trợ, dĩ nhiên, tốt nhất là Thủy Thiên Quân có thể phát uy đánh giết Chu Hằng, dù sao liên thủ ở trước mặt thủ hạ đủ để tổn hại uy danh của Vương Hạ Tam đại tướng.



Trong ánh mắt của Chu Hằng hiện lên một đạo chiến ý, cười nói:



- Rất tốt, lại đến!



Chân hắn thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tốc độ đột nhiên tăng lên một mảng lớn, công tới Thủy Thiên Quân.



Nếu như đổi lại một môi trường khác, lấy tu vi Thần Anh Cảnh của Chu Hằng để triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, chính là Thần Anh Cảnh mạnh như Thủy Thiên Quân cũng rất không có khả năng bắt được thân ảnh của hắn. Nhưng bởi vì ở cái địa phương này trọng lực vô cùng lớn, tốc độ của Chu Hằng bị chậm gấp trăm lần!



Tốc độ của Thủy Thiên Quân dĩ nhiên không thể so sánh cùng hắn, nhưng thần ý lại có thể bắt được hắn. Làm cường giả Thần Anh Cảnh, ý tới thì lực cũng tới!



Ầm!



Một cái hàn băng do Tam Xoa Kích hình thành trống rỗng hiện ra trước mặt của Chu Hằng, thành hình trong nháy mắt, sau đó đâm tới lồng ngực của hắn.



Chu Hằng tiện tay đánh ra một quyền, bành, hàn băng bể tan tành, hắn cơ hồ không bị ảnh hưởng, tiếp tục tiến mạnh.



Hưu hưu hưu, một đạo lại một đạo hàn băng của Tam Xoa Kích hiện lên, cuồng oanh loạn tạc hướng về phía Chu Hằng.



Chu Hằng không nhịn được, tâm niệm vừa động, oanh, trong thân thể phún dũng ra từng đạo ngọn lửa, trong nháy mắt hóa thành một cái biển lửa, băng kích đâm vào rất nhanh liền bị tan rã, căn bản không cần hắn ra tay.



- Ngọn lửa đáng ghét!



Vô luận là Tam huynh đệ Thủy gia hay là đám tùy tùng của bọn hắn, thậm chí cả Mạc Khả Ngôn ba người, cũng là lộ ra một tia chán ghét.



Bọn họ đến từ biển rộng, tự nhiên chán ghét ngọn lửa nhất! Lửa tự nhiên thông thường không thể nào để ở trong mắt bọn họ, nhưng ngọn lửa của Chu Hằng chính là cấp bậc Thần Anh Cảnh, càng bởi vì cắn nuốt địa hỏa mà có một tia biến dị, uy lực lớn hơn nữa.



Đối mặt với ngọn lửa như vậy, chư tướng của Hải tộc lập tức liền hiện lên sự chán ghét phát ra từ bản năng.



Chu Hằng cường thế đột tiến, tử diễm hừng hực, chiếu rọi lối đi tối tăm rậm rạp tới bừng sáng.



- Đáng chết!



Thủy Thiên Quân khẽ quát một tiếng, vô số đạo hàn băng xông ra từ trong cơ thể hắn, biến khu vực này thành thế giới trời băng đất tuyết, cũng đón đánh biển lửa.




Ầm!



Bên trong kịch chấn, ngọn lửa cùng hàn băng tiếp xúc, là tử địch của nhau, rối rít triển khai cắn nuốt đối phương, ở bên trong một mảnh hơi nước bốc hơi lên, tốc độ ngọn lửa tiến lên phía trước mặc dù bị ngăn cản, nhưng cũng không có dừng lại, vẫn đang kéo dài tới phương hướng của Thủy Thiên Quân.



Đây là song phương so đấu Thần chích, trước mắt mà xem thì Chu Hằng chiếm thượng phong!



- Ghê tởm!



Thủy Thiên Quân gầm lên, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài, hai tay bao quanh khua Tam Xoa Kích, đỉnh đầu thì nổi lên một Tam Xoa Kích khắc băng, đây là Thần chích của hắn.



Võ giả vận dụng Thần chích không nhất phải là vận chuyển xuất thể, nhưng nếu như muốn toàn lực ứng phó, như vậy Thần chích nhất định phải hiện lên, như vậy sẽ làm tối đa hóa chiến lực của võ giả, nhưng là có nguy hiểm tương đối, bởi vì Thần chích ly thể là có thể gặp phải công kích!



Thần chích bị hao tổn hoặc là hủy diệt, đối với nửa bước tiên nhân mà nói thì là đả kích tuyệt đối không cách nào thừa nhận!



Ầm!



Theo Thần chích toàn lực vận chuyển, thế giới băng tuyết nhất thời ngăn trở xu hướng suy tàn, tình thế lui về phía sau lập tức dừng lại, cũng bắt đầu phản công.



Chu Hằng sải bước đi tới, như một pho tượng Hỏa Diễm Chi Thần, từ trong hỏa diễm mà sinh, mỗi khi tiến lên trước một bước, biển lửa liền cường thế đẩy về phía trước một bước, áp đảo thế giới băng tuyết lần nữa!



- Hắn . . . Hắn là Chu Hằng!



Thủy Đông Lưu cùng Thủy Viễn Danh rối rít kêu lên, bọn họ cuối cùng cũng từ thức trong tử diễm biết thân phận chân thật của Chu Hằng rồi.



Hậu duệ Đại Đế, thân phận cao quý, chân chính có được huyết thống hoàng tộc, không kém bọn họ chút nào!



- Ta tuyệt sẽ không thua! Ta là Thủy Thiên Quân, ta là Vương Hạ Tam đại tướng!



Thủy Thiên Quân rống to một tiếng, Thần chích ở đỉnh đầu sáng quắc phát quang, uy thế trên người tăng gấp mười lần, lần này hắn không giữ lại chút nào, phát huy chiến lực đến cực hạn!




Thủy Đông Lưu cùng Thủy Viễn Danh khẽ cau mày, rõ ràng Thần chích của Chu Hằng mạnh hơn Thủy Thiên Quân, cứng rắn đánh nhau chết sống thật sự là lấy sở đoản của mình nghênh địch, quá không khôn ngoan!



Vẻ mặt Chu Hằng không thay đổi, hắn còn không toàn lực vận chuyển Thần chích của mình, nhiều nhất chẳng qua là phát huy ra một nửa uy lực liền có thể dễ dàng đối kháng, hơn nữa chiếm được thượng phong! Sau khi hắn đi lại mấy bước, cuối cùng tiếp cận Thủy Thiên Quân, đánh ra một quyền.



- Khinh người quá đáng!



Chòm râu thật dài ở mép Thủy Thiên Quân run run mấy cái, tiểu tử này vẫn muốn dùng thân thể đối kháng pháp khí của hắn, quả thực chính là trong mắt không có người!



Hưu, hắn vũ động Tam Xoa Kích đâm ra, cũng không ngại dánh tiểu tử phách lối này thành thịt nát!



Chu Hằng cười ha ha một tiếng, tay trái hạ thấp xuống, một cổ lực lượng cường đại xông ra, chính là Phiên Thiên Chưởng!



- Cái gì?




Ánh mắt Thủy Đông Lưu cùng Thủy Viễn Danh cũng là máy động, mặc dù bọn họ không có bị vây trong chiến trường, nhưng Tam huynh đệ tâm ý tương thông, Thủy Thiên Quân cảm thụ chính là bọn họ cảm thụ, lập tức liền phát hiện huyền diệu của một chưởng này!



Như thiên mã hành không, bên trong biến ảo khôn lường lại có phách khí vương giả bén không thể đở!



Đè xuống!



Ầm!



Cả người Thủy Thiên Quân cũng là bị ép nằm xuống, cái đầu mập mạp bị ấn xuống trên mặt đất kim loại lạnh như băng, gương mặt đã là trở nên đỏ như máu, hai con mắt đều sắp nhảy ra ngoài từ trong hốc mắt.



Chu Hằng giơ tay phải lên cao cao, đánh xuống đầu Thủy Thiên Quân.



- Dừng tay!



Thủy Đông Lưu cùng Thủy Viễn Danh đồng thời kêu lên, rối rít tế ra Tam Xoa Kích của mình phóng tới chỗ Chu Hằng, người chưa đến ý đã tới trước, hai cổ lực lượng vô cùng mạnh mẽ tạo thành, hóa thành hai đạo băng kích chia ra đâm về hai sườn trái phải của Chu Hằng.



Ý niệm của Chu Hằng vừa động, hai ngọn lửa phun ra, hóa thành hai mủi kiếm, nghênh tiếp băng kích.



Bành!



Hắn đánh xuống một quyền, nhưng bị Thủy Đông Lưu cùng Thủy Viễn Danh đỡ được, Thủy Thiên Quân cũng giành được cơ hội thở dốc, khe khẽ nghiêng đầu, một quyền này nhất thời đánh hụt, đánh vào trên miếng sắt, làm cho mặt đất run rẩy.



- Kết trận!



Thủy Đông Lưu hét lớn một tiếng, Thủy Thiên Quân lập tức trở về vị trí cũ, Tam huynh đệ song song mà đứng, rối rít giơ Tam Xoa Kích trong tay lên cao, khí thế tăng gấp trăm lần lên!



Bọn họ liên thủ hợp lực thậm chí có thể đánh một trận với Ngao Quảng Long mới vừa tấn nhập Hóa Thần Cảnh!



- Nga, ba người cùng tiến lên sao?



Vẻ mặt Chu Hằng không có chút biến hóa nào, chẳng qua là chiến ý trong ánh mắt càng thêm nồng đậm, theo tu vi của hắn càng ngày càng cao, trong cùng cảnh giới cũng càng ngày càng không người nào có thể là địch cùng hắn, để cho hắn có loại cảm thán tịch mịch như tuyết.



Dĩ nhiên, con lừa đen lại nói hắn giả bộ, sớm muộn có một ngày sẽ bị sét đánh chết.



- Tam Tài Hóa Cửu Cung, Thiên Lý Nhất Thuấn Sát!



Tam huynh đệ Thủy gia đồng thời hét lớn một tiếng, kích đâm thẳng tới, đâm xuyên qua.



Đinh, ba trường kích va chạm cùng nhau, mũi kích tương hợp, bộc phát ra một đoàn quang mang rừng rực, thật giống như mặt trời từ phía trên không trung dời đến nơi này, chói mắt, bỏng mắt làm cho người ta không tự chủ được mà muốn nhắm hai mắt lại.



Cho dù là Chu Hằng cũng không thừa nhận nổi!



Hưu, ba mũi kích đã là đâm tới cổ Chu Hằng!