Kiếm Lai

Chương 275: Kiếm Khí trường thành Trần gặp Trần




Bà lão đang bận rộn trong nhà bếp, nhìn thấy bóng dáng của Trần Bình An liền hơi ngạc nhiên. “Quân tử tránh xa nhà bếp”, đây là lời dạy của thánh nhân. Mặc dù cũng có quan niệm “thức ăn cần phải tinh chế”, nhưng không có nghĩa là đám quân tử hiền nhân sẽ tự mình xuống bếp.

Có điều bà lại nhanh chóng thư thái. Thiếu niên trước mắt đi xa bốn phương, màn trời chiếu đất, nhìn không giống như xuất thân từ dòng dõi trí thức. Bà cũng không cảm thấy Trần Bình An có thể giúp nhiều, bèn bảo hắn làm vài việc nhỏ như lặt rau, thuận tiện coi chừng độ lửa. Trần Bình An cũng không cố chấp, thoải mái giúp làm việc vặt.

Trong nhà bếp ấm áp, thớt gỗ phát ra tiếng xắt rau giòn giã của bà lão. Trần Bình An thì ngồi trên ghế đẩu nhỏ bóc măng, mang theo hương vị cỏ cây tươi mát.

Bà lão thuận miệng hỏi:

- Trần công tử, tay trái của ngươi sao vậy?

Trần Bình An liếc nhìn tay trái được vải bông băng lại, cười nói:

- Không cẩn thận té ngã, không sao cả.

Hiếm khi có người tán gẫu với mình, bà lão cười nói:

- Trời mưa đất trơn, hại công tử bị thương rồi. Ngôi nhà này của chúng ta cũng đã lâu năm, lúc trước lại ở trong hoàn cảnh gian nan hổ sói dòm ngó, càng không dám phô trương quá mức, ban đêm cũng rất ít treo đèn lồng. Nhiều năm như vậy sợ hù dọa dân chúng, không dám mời thợ xây tới giúp đỡ. Đều là do ta tùy ý vọc vạch, tay nghề đương nhiên rất kém, rất nhiều chỗ đá xanh lồi lõm, không thể xem là bằng phẳng. Nếu là trong gia đình giàu có ở châu quận thành lớn, không nói đến người trong nhà nhìn chướng mắt, nếu để nhà khác nhìn thấy sẽ bị cười chết, sau lưng chắc chắn sẽ xuyên tạc đủ lời khó nghe. May mà trước giờ lão gia và phu nhân không để bụng chuyện này, đây là phúc phận của ta.

Giọng điệu của bà lão thong thả như nước lặng chảy sâu, trăm năm thời gian, vui buồn ly hợp đều lắng đọng từng chút trong lòng. “Đây là phúc phận của ta”, có lẽ bà lão đang tổng kết cuộc đời mình.

Trần Bình An nhẹ giọng nói:

- Ngôi nhà có lão bà bà lo lắng trước sau, cũng là phúc khí của hai vợ chồng bọn họ.

Bà lão hơi sững sốt, tươi cười quay đầu trêu chọc:

- Đứa nhỏ ngươi nhìn thật thà phúc hậu, sao cũng nói những lời như vậy?

Trần Bình An bỏ tất cả măng đã bóc xong vào một giỏ trúc sạch sẽ, ngẩng đầu nói:

- Lão bà bà, những gì tôi nói đều là thật.

Bà lão nhìn cặp mắt trong vắt có thần của thiếu niên, ừ một tiếng, xoay người lại, vẻ mặt càng tươi cười, thuận miệng nói:

- Trần công tử có cô nương yêu thích không? Con gái ở quận Yên Chi nước Thải Y chúng ta nổi tiếng xinh đẹp, nếu không vội lên đường có thể đến đó dạo chơi hội làng, biết đâu sẽ có một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Hơn nữa công tử ngươi mặc dù cảnh giới võ đạo không cao, nhưng ở địa phương nhỏ không có thần tiên như quận Yên Chi, cũng không xem là kém cỏi. Nếu bằng lòng cắm rễ ở đây, làm một tướng quân đô úy gì đó thì thừa sức. Đến lúc đó cưới một tiểu thư khuê các dòng dõi trí thức, không phải rất tốt sao?

Trần Bình An hơi xấu hổ, ngập ngừng ấp úng, không dám bàn tiếp chủ đề này.

Bà lão quay đầu sang, liếc nhìn thiếu niên mặt mày khá thanh tú đứng đắn, hiểu ngầm cười, nhẹ giọng nói:

- Biết rồi, Trần công tử chắc chắn đã có cô nương yêu thích.

Trần Bình An kìm nén cả buổi, đỏ mặt hỏi:

- Lão bà bà. Nếu cô nương mà tôi thích đã từng hỏi tôi có thích nàng hay không, khi đó tôi đã nói là không thích. Bây giờ lại đi tìm nàng, nói với nàng rằng tôi thích. Bà nói xem, nàng có cảm thấy tôi là một tên lường gạt hay không?

- Những lời này của Trần công tử thật lòng vòng.

Bà lão không kìm được bật cười. Lúc này đang nấu một nồi thức ăn, bèn ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh bếp lò, cười hỏi:

- Vậy khi đó tại sao ngươi không nói thích nàng? Nhát gan, xấu hổ? Hay là cảm thấy gật đầu nói “có” trước mặt cô nương sẽ bị mất thể diện, cho nên cố ý ra vẻ anh hùng?

Trần Bình An nghiêm túc ngẫm nghĩ, đưa ra một câu trả lời thành tâm thành ý:

- Tôi ngốc.

Lần này bà lão thật sự thích thú, cười đến mức cả gương mặt già nua đều giãn ra:

- Ta cảm thấy cô nương mà ngươi thích sẽ không tức giận. Một cô nương nếu được người khác thích, hơn nữa thích rất chân thành, dù thế nào cũng một chuyện tốt đẹp.

Trần Bình An hơi phiền não, bưng giỏ măng đến bên cạnh bếp lò:

- Thế nhưng cô nương kia đã nói với tôi, nàng chỉ thích đại kiếm tiên...

Bà lão nhịn cười:

- Ấy, vậy đúng là khó cho ngươi rồi. Đại kiếm tiên, thấp nhất cũng là thần tiên cảnh giới thứ sáu. Lão gia nhà ta thiên tư xuất chúng, còn từng tu hành ở động tiên đất lành của Thần Cáo tông, nhưng cũng chưa từng bước vào năm cảnh giới trung. Trần công tử, bà bà cho ngươi một đề nghị. Ngươi hãy thương lượng với cô nương kia một chút, xem có thể đổi yêu cầu đại kiếm tiên thành tiểu kiếm tiên hay không. Nên biết kiếm tu trên đời cảnh giới có thấp vẫn rất được ngưỡng mộ, cảnh giới thứ tư thứ năm đã rất giỏi rồi.

Trần Bình An muốn nói lại thôi. Cái gọi là đại kiếm tiên của Ninh cô nương, ít nhất cũng phải là cảnh giới thứ mười hai. Cho dù nàng có dễ thương lượng, đồng ý hạ xuống một chút, chắc chẳn cũng phải là cảnh giới kiếm tiên như Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết.

Hắn thở dài, đột nhiên nhắc nhở:

- Lão bà bà, món ăn chín rồi.

Bà lão vội vàng đứng dậy, mở nắp nồi ra. Rất nhanh một món ăn dân dã đủ màu sắc hương vị được đưa lên mâm. Bà ta nhờ Trần Bình An bưng mâm rượu và thức ăn đến nhà chính viện thứ ba, còn bảo hắn đưa xong không cần trở về, cứ ở đó ăn uống, còn lại cứ để bà bưng lên là được.

Trần Bình An nhanh chóng chạy đi chạy về, thấy bà lão giả vờ tỏ ra tức giận, bèn cười hỏi:

- Bà bà, tôi tới lấy rượu. Hơn nữa tôi đã nói trước với Dương lão gia rồi, y đã đáp ứng tặng tôi rượu uống...

Nói đến đây hắn lấy bầu rượu xuống lắc lư, tươi cười rạng rỡ:

- Chứa đầy mới thôi.

Bà lão lấy thìa rượu từ trong một cái tủ cũ kỹ sơn đỏ, sau đó mỉm cười chỉ vào mấy vò rượu lớn ở chân tường:

- Dời một vò chưa mở qua, bên cạnh có nửa vò uống dư, ngươi có thể đổ vào bầu rượu, thừa đủ rồi.

Sau đó bà mặc kệ thiếu niên ngồi ở chân tường múc rượu vào hồ lô, thản nhiên xào rau.

Trần Bình An đựng đầy bầu rượu, gọi bà lão một tiếng, sau đó ôm vò rượu rời khỏi. Bà lão mỉm cười quay đầu nhìn bầu rượu màu đỏ thẫm bên hông thiếu niên, nghĩ thầm đứa nhỏ này mới tí tuổi đã nghiện rượu rồi? Cũng không biết sau khi nhìn thấy cô nương mà mình ngưỡng mộ, sẽ biến thành một bầu rượu mừng hay là rượu đứt ruột gan. Có điều bà đương nhiên hi vọng thiếu niên sẽ được đền đáp tâm nguyện.

Nhà chính ở viện thứ ba vui vẻ ấm áp. Chủ nhân nhà cổ Dương Hoảng và Oanh Oanh ngồi bên trái, Từ Viễn Hà được mời lên ghế trên. Ông ta tính tình hào sảng, cũng lười từ chối. Trương Sơn Phong ngồi ở bên phải. Sau khi Trần Bình An bưng rượu và thức ăn lên thì bắt đầu chè chén.

Oanh Oanh đeo mạng che mặt dày che giấu dung mạo. Lúc trước Từ Viễn Hà đã hỏi, có pháp thuật tiên gia nào giúp cô gái đáng thương này khôi phục dung nhan hay không. Dương Hoảng chỉ cười khổ lắc đầu, không hề che giấu chân tướng, nói kỹ càng nguyên nhân trong đó. Thực ra mấu chốt là trận pháp của nhà cổ và trái tim cây du hòa làm một thể, không thể di dời. Hơn nữa hai trăm năm trước, nước Thải Y gặp phải một đợt ôn dịch đáng sợ, mười mấy vạn người nhiễm bệnh mà chết, phần lớn đều chôn cất qua loa ở đây.

Các đời hoàng đế nước Thải Y đều muốn thay đổi phong thủy nơi này. Năm xưa có một vị thần tiên Đạo gia cảnh giới Quan Hải vân du qua nước Thải Y, được hoàng đế triệu kiến, đích thân tới đây bố trí rất nhiều thứ, chỉ hai lần lập đàn cầu an đã hao phí gần trăm vạn lượng bạc. Đáng tiếc không được mấy năm lại trở về cảnh tượng thê lương, khí độc lan tràn, quỷ hồn dạo chơi, đúng là ngay cả thần tiên cũng phải bó tay.

Rễ cây ở trên phong thủy nơi này, tuy là thuốc cứu mạng của Oanh Oanh, nhưng không khác nào uống rượu độc giải khát, cuối cùng có một ngày nàng sẽ biến thành ác quỷ. Hai người bọn họ đã sớm ước hẹn, nếu ngày đó thật sự đến sẽ cùng nhau tự sát, để tránh gây họa cho dân chúng một phương.

Thực ra trái tim cây du cổ trời sinh thanh khiết, chỉ là khi đó hắn gấp gáp giữ lại hồn phách của Oanh Oanh, cộng thêm tình hình nguy kịch nên chữa trị mù quáng, mới khiến cho nàng dần dần chuyển biến xấu hơn.

Nếu có thể kéo dài thời gian hấp thu khí tức trong vắt của trời đất, nàng sẽ có hi vọng khôi phục linh tính, thậm chí là phụng dưỡng khí vận bản địa, trở thành nhân vật tương tự như sơn thần miếu hoang. Nhưng vì bản chất thần linh của nàng liên quan đến cây du cổ, tất nhiên sẽ khác với họ Tần. Nàng là tạo phúc một phương, còn họ Tần chỉ có thể phá hư sông núi.

Cuối cùng Dương Hoảng rộng lượng cười nói, nhiều nhất ba mươi năm nữa, ngôi nhà này chắc sẽ không còn người, không còn rượu, cũng không còn thức ăn. Cho nên trước thời điểm đó, hi vọng ba người Từ Viễn Hà đến đây nhiều một chút. Dù sao còn có một phòng bên sạch sẽ làm chỗ nghỉ chân, còn có thể trò chuyện vui vẻ như hôm nay.

Về chuyện khí vận sông núi mấy trăm dặm, Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong đều không biết nói gì, thật sự không đưa ra được biện pháp hữu hiệu. Bởi vì chỉ có luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười, mới có tư cách “khoa tay múa chân” với chuyện này.

Cảnh giới thứ mười có thể xưng “thánh”, đây là một quy củ ngầm. Ban đầu vốn chỉ là lời nịnh nọt của vương triều thế tục. Thần tiên năm cảnh giới cao thật sự quá hiếm thấy. Tu sĩ cảnh giới thứ mười thì cần chiếm cứ động tiên đất lành linh khí dồi dào, tích góp tu vi trong thời gian dài, yên lặng tĩnh tu đột phá cảnh giới. Thỉnh thoảng bọn họ cũng giao tiếp với đế vương tướng soái dưới núi, vì vậy những xưng hô như thánh nhân Nho gia, lục địa thần tiên của Đạo gia, kim thân la hán của Phật gia đều bắt nguồn từ đây.

Hôm nay Trần Bình An đúng là thích uống rượu, nhưng mỗi lần đều không uống quá nhiều. Từ Viễn Hà lại thích uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng lớn. Trương Sơn Phong thì tửu lượng còn không bằng Trần Bình An, nhưng da mặt lại mỏng, bị Dương Hoảng và Từ Viễn Hà khích bác liền uống nửa chén một lần, khiến Trần Bình An mỗi lần chỉ dám rót cho hắn một chút. Dù vậy Trương Sơn Phong vẫn lảo đảo lắc lư, sắc mặt đỏ bừng, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều. Hắn bàn luận kiến thức giang hồ với Từ Viễn Hà, bàn luận thơ từ với Dương Hoảng rất vui vẻ.

Bà lão thỉnh thoảng lại bưng một mâm thức ăn lên, thấy một vò rượu trống lại đi mang vò khác tới. Khách và chủ đều sôi nổi.

Khi vò rượu thứ hai sắp thấy đáy, bỗng nghe được một tiếng kêu gào:

- Sở huynh, Sở huynh! Huynh đi đâu rồi? Đừng bỏ ta ở đây một mình!

Rất nhanh lại có tiếng nức nở vang lên:

- Tiểu đạo sĩ, họ Trần, sao các ngươi cũng không thấy nữa, chẳng lẽ bị ác quỷ ăn mất rồi sao? Đừng mà, yêu quái trong nhà, các ngươi muốn ăn người thì hãy ăn hết một lần, đừng ăn ta cuối cùng...

Bà lão đang bưng thức ăn lên, liền muốn đi trấn an con cháu quan gia họ Lưu kia, giải thích nguyên do. Trần Bình An vội vàng đứng dậy, nói rằng để hắn đi. Bà lão ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng phải, nếu mình đi có lẽ thư sinh đáng thương kia sẽ bị dọa ngất.

Một lát sau Lưu Cao Hoa bị Trần Bình An kéo vào viện thứ ba, hai chân run rẩy, bờ môi xanh mét, ngồi vào bàn chỉ lo uống rượu, không dám nhìn người.

Từ Viễn Hà cười hỏi:

- Thư sinh ngươi sao lại xui xẻo như vậy, kết giao với yêu tinh quỷ quái? Còn du sơn ngoạn thủy trên đường, lừa gạt ngươi tới nơi này. Nhưng ngươi có thể sống đến bây giờ, uống rượu với bọn ta, cũng xem như phúc lớn mạng lớn. Nhìn cách ăn mặc của ngươi, chắc là con cháu nhà giàu nước Thải Y đúng không?

Lưu Cao Hoa run giọng nói:

- Gia phụ là thái thú quận Yên Chi, nhưng trong nhà thật sự không có tiền, không xem là con cháu nhà giàu.

Từ Viễn Hà dở khóc dở cười:

- Thế nào, Từ mỗ ta giống như giặc cướp sao?

Lưu Cao Hoa ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông râu rậm, nghĩ thầm: “Không thể giống hơn được nữa.”

Từ Viễn Hà cũng không hù dọa thư sinh nho nhã yếu đuối này nữa, đột nhiên hơi lo lắng nói với Dương Hoảng:

- Dương huynh, lão đạo sĩ kia thật sự sẽ giải quyết sơn thần miếu hoang sao? Sẽ không cố ý bỏ qua, lưu lại phiền phức cho các người đấy chứ?

Dương Hoảng lắc đầu cười nói:

- Đã có vị Phó sư thúc kia trông chừng, ngoại môn Thần Cáo tông nhất định sẽ truy xét đến cùng. Huống hồ mỗi nhóm đệ tử ngoại môn xuống núi rèn luyện, kết quả đánh giá cuối cùng cực kỳ nghiêm khắc, Triệu Lưu không thể tự tiện chủ trương được.

Đột nhiên sắc mặt của hắn hơi biến đổi:

- Bây giờ ta chỉ lo lắng họ Tần có chỗ dựa ở quan phủ. Nếu Triệu Lưu khôn khéo, ra vẻ không muốn ỷ thế hiếp người, “thương nghị” chuyện này với quan lớn châu quận, tình hình có lẽ sẽ nguy hiểm. Một khi Triệu Lưu thuyết phục triều đình và Lễ bộ nước Thải Y, chủ động yêu cầu giữ lại ngôi miếu xây dựng bừa bãi kia, thậm chí dứt khoát để họ Tần trở thành thần núi sông chính thức một phương, sự tình sẽ rất khó giải quyết.

- Thần Ngũ Nhạc chính thức của nước Thải Y không so được với đồng loại ở vương triều nước lớn, chỉ có tu vi luyện khí sĩ cảnh giới thứ sáu, trong địa bàn nhà mình mới phát huy ra thực lực cảnh giới Quan Hải. Tên họ Tần kia dù sao cũng là sơn thần đã có kim thân, chỉ cần Triệu Lưu cố ý can thiệp, giúp hắn danh chính ngôn thuận lấy được sắc lệnh của hoàng đế, không chừng sẽ có thực lực cảnh giới Động Phủ. Tiên sư đến từ Thần Cáo tông tùy tiện nói mấy câu, hoàng đế nước Thải Y cũng sẽ cân nhắc.

Nghe Dương Hoảng nói xong, Từ Viễn Hà, Trương Sơn Phong và Trần Bình An gần như đồng thời nhìn về người đọc sách đang nơm nớp lo sợ kia.

Lưu Cao Hoa hơi ngỡ ngàng, rụt rè nói:

- Cha ta chỉ là một quận chủ tứ phẩm, có lẽ còn chưa từng nghe đến sơn thần gì đó, ông ấy không thể giúp được.

Từ Viễn Hà cười nói:

- Yên tâm, không phải muốn cha ngươi giúp, chỉ là phòng ngừa ông ta muốn giúp lại thêm phiền phúc mà thôi. Sáng sớm ngày mai ta sẽ theo ngươi trở về quận thanh Yên Chi, ra roi thúc ngựa đi bái kiến quận chủ lão gia, nhất định không thể để Triệu Lưu kia nhanh chân đến trước. Tin rằng chỉ cần Triệu Lưu nhìn thấy Từ mỗ ở phủ quận chủ, trong lòng sẽ hiểu rõ, biết bàn tính của hắn đã gõ không kêu. Cho dù gõ kêu, cũng phải cẩn thận chúng ta đi Thần Cáo tông cáo trạng, học theo dân chúng dánh trống kêu oan ở cửa quan nha, miệng hô “thanh thiên đại lão gia phải làm chủ cho dân”.

Nói đến cuối ngay cả ông ta cũng cười lớn.

Dương Hoảng đứng lên chắp tay nói:

- Vậy trước tiên xin cảm ơn Từ huynh!

Sắc mặt Từ Viễn Hà đột nhiên trở nên kỳ lạ, uống một hớp rượu, phiền muộn nói: 

- Từ huynh cái gì, tuổi tác của ta làm cháu trai cho ngươi còn ngại nhỏ.

Dương Hoảng cười ha hả nói:

- Anh hùng không hỏi xuất thân, bằng hữu không luận tuổi tác.

Ngay cả Oanh Oanh cũng có tiếng cười khe khẽ phát ra từ sau mạng che mặt, khiến cho Lưu Cao Hoa vất vả tích góp được một chút can đảm, lại bị dọa đến sắc mặt nhợt nhạt.

Đêm đó Trương Sơn Phong uống rất nhiều. Lưu Cao Hoa không dám uống thoải mái, chỉ sợ vừa say ngã xuống ngày mai sẽ không nhìn thấy mặt trời nữa. Cuối cùng bốn người nghỉ ngơi trong viện thứ hai, một đêm vô sự.

Lúc trời sáng, Trương Sơn Phong rời giường đẩy cửa, thấy Trần Bình An đang ở trong sân luyện tập đi thế, so với lần đầu nhìn thấy dường như càng ngày càng chậm.

Ăn xong bữa sáng do bà lão chuẩn bị, bốn người cùng nhau cáo từ rời đi. Mặt trời lên cao, nam nữ chủ nhân nhà cổ vì không thích ánh mặt trời nên không ra cửa đưa tiễn, chỉ đứng ở lầu thêu vẫy tay từ xa.

Từ Viễn Hà ngáp một cái, híp mắt nhìn ánh mặt trời càng lúc càng chói, uể oải nói:

- Lại một ngày mới rồi.

Trương Sơn Phong và Lưu Cao Hoa đang trò chuyện về phong thổ quận Yên Chi. Sau khi Lưu Cao Hoa rời khỏi ngôi nhà cổ này, tinh thần khí cả người đã hoàn toàn biến đổi, lại nói liên tục giống như đang kích động.

Trần Bình An đột nhiên xoay người đi tới ngưỡng cửa, nhẹ giọng nói với bà lão:

- Lão bà bà, nếu như, tôi nói là nếu như gặp chuyện phiền phức, bà có thể gởi thư đến quận Long Tuyền Đại Ly cuối phía bắc, đưa cho một... người tên là Ngụy Bách núi Phi Vân. Cứ nói Dương Hoảng đại ca là bằng hữu của tôi, Trần Bình An thiếu các người rất nhiều rượu.

Bà lão mỉm cười gật đầu, mặc dù không xem là thật nhưng cũng không từ chối ý tốt này. Có một số thiện ý giống như ánh mặt trời lúc xuân hàn se lạnh, có hay không cũng chẳng khác biệt nhiều, nhưng vì sao phải từ chối nó?

Trần Bình An vươn tay đưa ra bảy tám đồng tiền hoa tuyết:

- Long Tuyền Đại Ly và nước Thải Y đường xá xa xôi, đây là tiền để lão bà bà gởi thư.

Ngôi nhà này đã sớm hao hết tất cả của cải của Dương Hoảng, giật gấu vá vai, cho nên ngay cả rượu cũng là tự ủ, rau càng là do bà lão đến nơi xa hái. Bà ta do dự một thoáng, cuối cùng vẫn cầm lấy mấy đồng tiền hoa tuyết kia.

Gởi thư đến vương triều Đại Ly cuối phía bắc Đông Bảo Bình Châu đương nhiên tốn không ít, nhưng chắc chắn không cần tới bảy tám đồng. Có điều thiếu niên đưa một nắm tiền qua, nếu từ chối hoặc cố ý nhận ít mấy đồng, vậy thì có vẻ không hợp lẽ hoặc khác người. Thoải mái cầm lấy cũng không đến mức thiếu nhân tình lớn.

Nhất thời bà lão cảm thấy thổn thức. Còn ít tuổi đã biết quan tâm đến cảm nhận của người khác, cũng không biết khi còn bé đã chịu khổ thế nào mới có chừng có mực như vậy.

Trương Sơn Phong cười gọi:

- Trần Bình An, đi thôi!

Trần Bình An đáp một tiếng, từ biệt bà lão. Sau khi chạy ra được một đoạn, đột nhiên xoay người nhìn về lầu thêu, hô lớn:

- Trong sách có nói, mong người hữu tình cuối cùng sẽ thành quyến thuộc.

Dương Hoảng và Oanh Oanh nghe vậy, nhìn nhau hiểu ngầm cười. Mặc dù hai vợ chồng đã sớm không phải là “người”, nhưng thế thì đã sao?

Thiếu niên lưng đeo hộp kiếm, hông đeo hồ lô, cứ chạy lùi như vậy, lại vẫy tay từ biệt bà lão:

- Lão bà bà, món ăn của bà rất ngon, lần sau tôi sẽ tới nữa.

Bà lão đứng ở cửa, tươi cười ấm áp, nhìn thiếu niên đắm chìm trong ánh mặt trời, khẽ đáp một tiếng.

Nhóm người đến phủ thái thú quận thành Yên Chi. Lúc này thái thú đại nhân đang xử lý việc công. Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong ngồi ở phòng khách trang nhã giản dị, uống trà do tỳ nữ đưa tới.

Lưu Cao Hoa thì dẫn Trần Bình An đến thư phòng của cha hắn, dáng vẻ giống như trộm cắp. Bởi vì Trần Bình An đã nhờ hắn lấy một tấm bản đồ phong thủy quận Yên Chi, hơn nữa phải là loại có con dấu của triều đình.

Mặc dù Lưu Cao Hoa không rõ nội tình, nhưng nghĩ đến lần này không chỉ sống sót rời khỏi nhà cổ, tận mắt nhìn thấy yêu tinh quỷ quái, còn con mẹ nó ngồi cùng một bàn uống rượu. Hắn cảm thấy hào khí ngất trời, nhìn ai cũng thuận mắt, liền vỗ ngực đáp ứng giúp Trần Bình An đi trộm.

Kết quả Trần Bình An không nói gì khác đưa cho hắn năm mươi lượng bạc. Hắn vốn định nói hai người là bạn cùng chung hoạn nạn, nhắc đến tiền sẽ làm tổn thương tình cảm. Nhưng vừa nhìn những nén bạc nặng trĩu kia, hắn lại cảm thấy tổn thương tình cảm cũng không sao, sau này cũng không có nhiều cơ hội gặp lại nữa.

Lưu Cao Hoa rón ra rón rén dẫn Trần Bình An đến thư phòng, đóng cửa lại, sau đó lục tung một trận. Vất vả lắm mới tìm được một bức tranh cuộn cũ kỹ, chính là bản đồ phong thủy của quận Yên Chi, có điều cũng chỉ là bản dự khuyết.

Chuyện này cũng bình thường, bản đồ địa thế do Khâm Thiên giám triều đình vẽ ra, thông thường sẽ có hai tấm chính tuyển và một tấm dự khuyết. Một tấm chính tuyển tất nhiên sẽ được treo ở đại sảnh quan nha, một tấm khác thì giao cho võ tướng bản địa cất giữ, chỉ có tấm dự khuyết mới bị bỏ xó ăn bụi bặm.

Sau khi Trần Bình An xác nhận không sai lầm, liền gật đầu nói:

- Là cái này.

Hắn muốn dùng năm mươi lượng bạc để mua một khả năng rất nhỏ. Tề tiên sinh đã từng nói, nếu nhìn bản đồ địa thế mà thấy thích, có thể lấy đôi Sơn Thủy ấn kia ra, không cần mực, chỉ cần đóng dấu lên trên là được.

Trần Bình An hỏi Lưu Cao Hoa phương vị của ngôi nhà cổ kia trên địa đồ, sau đó tìm một lý do, bảo hắn đến giá sách lấy mấy quyển du ký núi sông. Thừa dịp Lưu Cao Hoa xoay người, trong nháy mắt lòng bàn tay Trần Bình An đã có thêm hai con dấu giống như “sông núi tương phùng”. Chính là con dấu do Tề Tĩnh Xuân khắc chữ triện, chất liệu là đá mật rắn tốt nhất động tiên Ly Châu.

Trần Bình An hà hơi vào hai con dấu, nhắm chuẩn vị trí của nhà cổ, nhẹ nhàng ấn xuống. Không đợi xuất hiện sự kỳ diệu gì, hắn đã quấn bản đồ phong thủy kẹp dưới nách, nói với Lưu Cao Hoa:

- Được rồi, chúng ta đi nhanh lên, tránh để cha ngươi phát hiện. Đến lúc đó ta cũng mặc kệ, đã đưa tiền rồi, sẽ không trả lại cho ngươi. Nếu ngươi bị thái thú đại nhân đánh gần chết, ta nhiều nhất chỉ trả tiền thuốc men thôi.

Lưu Cao Hoa tiện tay cầm hai quyển sách ném cho Trần Bình An, cùng nhau rời khỏi thư phòng.

Trần Bình An lặng lẽ thở dài, cảm thấy suy nghĩ trong lòng mình quá nửa sẽ không thành. Nhưng như vậy cũng bình thường, nào có chuyện tùy ý đóng một con dấu là có thể thay đổi khí vận phong thủy mấy trăm dặm, mình cũng không phải là thần tiên.

Chỉ là Trần Bình An tính sai một điểm. Hắn đương nhiên không phải thần tiên, nhưng Tề Tĩnh Xuân khắc chữ lên con dấu lại là thần tiên trong thần tiên. Thế là dùng nhà cổ làm trung tâm, phạm vi mấy trăm dặm núi sông đảo lộn, dơ bẩn lui đi, chuyển thành trong vắt.

Ngôi miếu của Tần sơn thần cũng sụp đổ, kim thân vỡ nát. Trước đó Triệu Lưu đã tha cho hắn, còn lén lút truyền thụ cẩm nang diệu kế, khiến hắn vui mừng quá đỗi, cảm thấy đau khổ đã qua niềm vui sắp đến, cuối cùng đã gặp may mắn lớn. Hắn sẽ không còn là sơn thần nhỏ kéo dài hơi tàn nữa, mà sắp trở thành thần chính thức một phương, được tiên nhân Thần Cáo tông dốc sức nâng đỡ. Cho nên tại khoảnh khắc kim thân vỡ nát, hắn vẫn không hiểu được nguyên do, chỉ ngơ ngác ngồi trên thần đài, cứ như vậy tan thành mây khói.

Khi đó Triệu Lưu đang dẫn theo mấy tiểu tổ tông rời khỏi trấn nhỏ, trong nháy mắt cảm giác được trời đất biến sắc, lập tức ngây người như phỗng. Chẳng lẽ là Kim Đồng của tông môn tự mình ra tay? Nhưng e rằng Kim Đồng hôm nay cũng chưa chắc có được thần thông như vậy.

Đám vãn bối còn lại của Thần Cáo tông càng thấp thỏm lo âu. Chỉ có đạo đồng nhỏ nhìn như sợ hãi, trong mắt lại tươi cười, nghĩ thầm: “Ta nói rồi, tên kia là lão rùa già đã sống mấy trăm năm, chuyện này chắc chắn là do hắn làm. Ha ha, chờ đến khi trở lại sơn môn gặp sư phụ, nhất định phải khoe khoang với lão nhân gia, lần này ta đã nhìn thấy tiên nhân năm cảnh giới cao rồi.”

Nơi lầu thêu, Dương Hoảng không quan tâm đến mặt trời chiếu rọi, thần hồn bốc cháy gì nữa, nhanh chóng lướt lên nóc nhà, tập trung quan sát. Chung quanh đều là sinh cơ dồi dào, linh khí từ bốn phương tám hướng như những sợi tơ tụ tập lại. Vẻ mặt của hắn đầy kinh ngạc và mừng rỡ.

Oanh Oanh càng trực tiếp phá vỡ nóc nhà, mặc cho thân thể xấu xí bên dưới quần áo lộ ra dưới ánh mặt trời, hít sâu một hơi. Trăm năm tới nay, lần đầu tiên nàng cảm thấy trong lòng mát mẻ, hô hấp thông suốt.

Dương Hoảng đỏ mắt, vô cùng kích động nói:

- Nhất định là có thánh nhân tương trợ. Không chừng là vì Phó sư thúc xuất hiện, cảnh tượng ở đây đã rơi vào pháp nhãn một vị lão thần tiên ở Thần Cáo tông, cho nên bố thí đại ân. Dù thế nào cũng là chuyện tốt, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới...

Hắn nghẹn ngào, đột nhiên sực tỉnh, lập tức quỳ xuống, dập đầu ba lần về mỗi hướng. Oanh Oanh không quỳ xuống được, bèn thành kính chắp tay thi lễ bốn phương.

Bà lão đứng trong viện thứ ba cũng vái lạy trời đất. Đời này bà gần như chưa từng uống rượu, bỗng nhiên lại muốn đi rót cho mình một chén rượu. Khó uống thì khó uống, đã sống đủ lâu, bằng với hai đời của người khác rồi.

Bà lão đi tới nhà bếp, một tay bưng chén rượu, tay kia cầm thìa rượu, vươn tay vào một vò rượu đã mở nắp sẵn.

Sao rượu chỉ còn lại một chút như vậy? Không lý nào. Bà lão ngẩn người, cảm thấy nghi hoặc, sau đó nhíu chặt chân mày. Cuối cùng da đầu ngứa ngáy, ném chén rượu và thìa rượu, đột nhiên đứng lên, lẩm bẩm nói:

- Làm sao có thể, làm sao có thể!

Bà lau mồ hôi trán, đột nhiên bật cười, lại đi múc nửa chén rượu. Sau đó rời khỏi nhà bếp, ngồi trên ghế dài ở hành lang, nhìn ánh mặt trời yên tĩnh chiếu xuống mặt đất trong sân, uống từng ngụm rượu nhỏ.

Bà lão tóc trắng xóa hiếm khi nhàn hạ như lúc này, trong tay vô sự, trong lòng cũng vô sự.

Trước đó cũng dưới ánh mặt trời ấm áp như vậy, có một thiếu niên phương bắc tên là Trần Bình An, đeo hộp gỗ chạy lùi chầm chậm, mỉm cười vẫy tay từ biệt bà. Bên hông đeo một hồ lô nhỏ màu đỏ thẫm, bên trong có rượu, có kiếm, có giang hồ.

Hóa ra là một thiếu niên kiếm tiên nghiện rượu.

Bà lão uống rượu, mỉm cười suy nghĩ. Một thiếu niên tốt như thế, vậy thiếu nữ mà hắn thích sẽ là cô nương tốt thế nào?