Kiếm Lai

Chương 295: Ngự kiếm




Trần Bình An canh giữ nửa đêm về sáng, trở lại trong chùa cổ. Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong đều không hỏi gì, Trần Bình An cũng không nói gì. Một đêm đến khi trời sáng, Trần Bình An vẫn đối diện với đống lửa, ánh lửa chiếu rọi gương mặt đã trắng hơn mấy phần, không biết hắn đang nghĩ gì.

Trời tờ mờ sáng, Từ Viễn Hà còn đang ngủ say. Trương Sơn Phong thu dọn chăn đệm xong, phát hiện Trần Bình An không ở trong chùa cổ. Hắn đi ra cửa lớn, trông thấy Trần Bình An lần đầu tiên không luyện tập quyền thế, mà là tay cầm kiếm gỗ hòe không cử động.

Trần Bình An nghe được tiếng bước chân, liền quay đầu cười nói:

- Dậy rồi à?

Trương Sơn Phong gật đầu, mở rộng cánh tay thư giãn gân cốt. Sáng sớm gió núi hiu hiu, vẫn còn hơi lạnh. Hắn lấy thanh kiếm gỗ đào sau lưng xuống, bắt đầu luyện tập một bộ kiếm thuật vạn năm không đổi, di chuyển xê dịch, người đi theo kiếm, dáng vẻ nhẹ nhàng linh hoạt.

Cánh tay Trương Sơn Phong dài như vượn, kiếm chiêu nối tiếp xoay chuyển như ý. Theo ánh mắt của cao thủ giang hồ, đây chính là hạt giống tốt trời sinh để luyện kiếm. Đương nhiên theo tiên gia trên núi, e rằng cũng không có quan điểm này. Phần nhiều vẫn chú trọng “dưỡng khí luyện khí”, nghiên cứu cách lên núi thật nhanh, nhanh đến mức giống như một kỵ binh tuyệt trần trong đám người cùng thế hệ, ngay cả những lão già trăm tuổi ngàn tuổi cũng không theo kịp.

Sau khi Trương Sơn Phong thu kiếm, Trần Bình An vẫn giữ nguyên tư thế cầm kiếm, do dự lưỡng lự, lại không chém ra kiếm nào.

Lúc dùng bữa sáng, ba người bàn bạc với nhau, dự định đi một chuyến tới Kiếm Thủy sơn trang do Tống Vũ Thiêu thành lập, nghỉ ngơi chỉnh đốn. Sau khi hỏi thăm rõ ràng vị trí cụ thể của bến thuyền tiên gia nước Sơ Thủy, lại lên đường cũng không muộn.

Sơn trang cách nơi này hơn bảy trăm dặm, phần lớn là núi cao liên miên. May mà sau khi vào hạ trời trong nắng ấm, ba người thoải mái lên đường, rất nhanh đã đến địa bàn Kiếm Thủy sơn trang.

Thôn trang xây dựng dưới chân một ngọn núi lớn xinh đẹp. Trước khi đến nơi bọn họ đã băng qua một trấn nhỏ phồn hoa đông người. Trần Bình An một mình đi mua rượu đổ vào hồ lô nuôi kiếm. Từ Viễn Hà đến tiệm sách một chuyến. Trương Sơn Phong thì phụ trách mua thêm lương khô và thịt khô.

Tiền đến lúc cần dùng mới hận vì thiếu thốn. Người đàn ông râu rậm nhìn trúng một quyển sách tiền triều nước Sơ Thủy định giá rất cao, phẩm chất rất tốt, nhưng trong túi không đủ tiền. Ông ta hối hận vì lúc trước ở quận Yên Chi da mặt mình quá mỏng, nên giống như Trần Bình An, thoải mái cầm lấy năm trăm lượng bạc kia mới đúng.

Ba người tiếp tục đi đến Kiếm Thủy sơn trang. Trên đường đi Trương Sơn Phong đề cập tới tiền cốc vũ, giá trị còn trên tiền tiểu thử, nói rằng đời này hắn còn chưa nhìn thấy lần nào, chỉ nghe nói đến mà thôi.

Một đồng tiền tiểu thử bằng trăm đồng tiền tiểu tuyết, một đồng tiền cốc vũ chất liệu quý hiếm lại bằng trăm đồng tiền tiểu thử. Đám địa tiên cảnh giới Kim Đan, Nguyên Anh hình như đều dùng loại tiền tệ này để giao dịch pháp bảo. Hơn nữa bản thân tiền cốc vũ chính là vật đại bổ của luyện khí sĩ, có thể giúp luyện khí sĩ nhanh chóng bổ sung khí tức, khôi phục nguyên khí.

Từ Viễn Hà nhắc nhở hai người bọn họ, lần này trảm yêu trừ ma ở quận Yên Chi, nếu những thứ thu hoạch không có ích cho tu hành trước mắt của mình, tốt nhất nên tìm một cửa tiệm trên núi bán ra. Cho dù giá thấp, chỉ cần đừng bán tống bán tháo quá mức, tiền kiếm được chắc cũng đủ mua một hai món linh khí có lợi cho tu hành. Vào túi mới yên ổn, tiền tài là như thế, cảnh giới tăng lên càng như vậy.

Trong lòng Trương Sơn Phong đã sớm tính toán chuyện này, nói rằng muốn mua mấy lá bùa tấn công mà mình mơ ước, tốt nhất là bùa chú lôi pháp. Lại hi vọng có thể tìm được một thanh pháp kiếm giá cả phải chăng. Mặc dù kiếm gỗ đào cũng có thể hàng phục ma quỷ âm vật, nhưng bị hạn chế bởi chất liệu gỗ đào yếu ớt, lỡ may gặp phải đại yêu sông núi sức lớn vô cùng, hắn nhất định sẽ gặp họa.

Trần Bình An hơi phân vân, hắn đương nhiên mơ ước có muôn vàn pháp bảo trên đời, chỉ vào túi chứ không ra. Hơn nữa không giống với Trương Sơn Phong, cơ sở của hắn là thân thể và quyền pháp của võ phu thuần túy, còn có hai vị tiểu tổ tông trong hồ lô nuôi kiếm. Cho nên hắn tạm thời không muốn bán ra những đồ vật nhỏ lấy được, hoặc là dùng đồ đổi đồ với luyện khí sĩ.

Đến Kiếm Thủy sơn trang ngựa xe như nước, ba người phát hiện tình huống hơi khó xử. Kiếm trang đúng là có một Sở quản sự lớn tuổi, nhưng người gác cổng và quản sự phụ trách tiếp khách bên ngoài, vừa nghe nói có ba người xứ khác xa lạ muốn gặp Sở lão tổ, mặc dù ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng vẫn một mực từ chối.

Nên biết Sở lão tổ đã gần trăm tuổi, là nguyên lão theo trang chủ đánh khắp thiên hạ, đã sớm không để ý tới công việc thế tục. Sau khi lão trang chủ giao thôn trang cho cháu đích tôn, giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bình thường ra ngoài một chuyến là mấy năm không trở về. Thậm chí có thể nói, Sở lão tổ đức cao vọng trọng chính là nhị trang chủ của Kiếm Thủy sơn trang, muốn gặp là có thể gặp sao? Xem Kiếm Thủy sơn trang chúng ta là cửa tiệm bên đường trong trấn nhỏ à?

Thế là ba người bị từ chối không mềm không cứng. Trương Sơn Phong hỏi Từ Viễn Hà liệu có thể đưa cho quản sự kia ít bạc, để hắn châm chước một chút hay không. Từ Viễn Hà cười khổ nói:

- Người trong giang hồ, nhất là loại thế lực đứng đầu như Kiếm Thủy sơn trang, ngươi tùy tiện đưa bạc là vả mặt người ta, sẽ bị tác dụng ngược.

Trương Sơn Phong cười nói:

- Nếu thật sự không được, Từ đại ca hãy múa một bộ đao pháp ở cửa lớn, bảo đảm ba chúng ta sẽ lập tức trở thành thượng khách.

Thực ra giang hồ Bảo Bình Châu nước không sâu, không so được với Bắc Câu Lô Châu kiếm khách đỉnh cao xuất hiện lớp lớp. Trong giang hồ nước nhỏ như Thải Y, Sơ Thủy, võ phu thuần túy cảnh giới thứ tư như Từ Viễn Hà đã thuộc về tông sư có thể đi ngang, lại có thần binh lợi khí thuận tay thì như hổ thêm cánh. Lúc trước ở chùa cổ đổ nát, nếu không phải trúng kế bị bà mẹ hình dáng như thiếu nữ kia đánh lén, mà là đường đường chính chính đánh một trận, Từ Viễn Hà chưa chắc đã bại bởi một trong Tứ Sát nước Sơ Thủy kia.

Từ Viễn Hà đưa tay vuốt râu quai nón, cảm thấy nếu thật sự không được cũng chỉ có thể dùng hạ sách này.

Trương Sơn Phong đột nhiên kéo kéo tay áo hai người. Từ Viễn Hà và Trần Bình An quay đầu nhìn, trông thấy một chiếc xe ngựa to lớn hào hoa xa xỉ chậm rãi dừng lại, khí thế ép người.

Một thiếu nữ và một người đàn ông cường tráng từ trên xe bước xuống. Gương mặt thiếu nữ rất quen thuộc, chính là ma đầu “bà mẹ” đã hoành hành trong chùa cổ. Khi đó cô đã nói với kiếm thánh Tống Vũ Thiêu của nước Sơ Thủy, muốn tự mình viếng thăm Kiếm Thủy sơn trang, không ngờ lại thật sự tới.

Người đàn ông kia thân cao chín thước, hai tay trống không, khí thế kinh người. Nơi hắn đi qua, những hào kiệt giang hồ, cao thủ môn phái và danh nhân võ lâm từ xa tìm đến đều ào ào chủ động nhường đường.

Ba người Trần Bình An nhìn thấy thiếu nữ ma đầu, cô cũng nhìn thấy bọn họ. Thiếu nữ nói với người đàn ông cường tráng một tiếng, sau đó đi thẳng tới chỗ ba người, hình dáng thướt tha. Cô làm một động tác chúc phúc, sau đó mỉm cười nói:

- Ba vị anh hùng hảo hán, không đánh nhau thì không quen biết. Lần này làm khách Kiếm Thủy sơn trang, không bằng hai bên chúng ta trên bàn rượu cười một tiếng xóa tan ân thù?

Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó Từ Viễn Hà quay đầu cười nói:

- Được.

Rất nhanh bên phía sơn trang có một ông lão lom khom ra cửa nghênh đón thiếu nữ và người đàn ông cường tráng. Hóa ra trước khi người đàn ông kia đến nhà đã đưa danh thiếp viếng thăm, cho nên sơn trang không dám thất lễ.

Nhân cơ hội này Từ Viễn Hà bèn chuyển lời của Tống Vũ Thiêu cho ông lão, cũng chính là đại quản sự họ Sở của kiếm trang. Ông ta vừa nghe liền xác định đây là giọng điệu của lão trang chủ. Ông ta đón tiếp thiếu nữ và người đàn ông cường tráng một cách cẩn thận dè dặt, còn khi đối xử với ba người Từ Viễn Hà lại chân thành nhiệt tình hơn nhiều.

Hơn nữa bằng hữu giang hồ có thể lọt vào pháp nhãn của lão trang chủ, vào giờ phút quan trọng này càng nhiều càng tốt, không chừng cái ghế minh chủ của thiếu trang chủ sẽ ngồi được ổn thoả.

Vào thôn trang rồi, băng qua những hành lang và bức tường phù điêu, kiếm trang xây dựng giống như tiên cảnh ngoài trần thế. Ba người được Sở quản sự an bài trong một viện lớn riêng biệt phong cảnh xinh đẹp. Thiếu nữ và người đàn ông cường tráng vừa lúc trú ngụ trong viện kế bên.

Trước khi vào viện Trần Bình An đã nghe được tiếng nước chảy, bèn hỏi gần đây có khe suối hay không. Mới biết dọc theo đường đá sau viện đi về phía trước, cách nơi này cũng không gần, có một thác nước lớn trút thẳng xuống, là một thắng cảnh của Kiếm Thủy sơn trang nổi tiếng ở nước Sơ Thủy. Sau cơn mưa trời trong, phía trên thác nước sẽ có cầu vồng vắt ngang, cảnh tượng tráng lệ rung động lòng người.

Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong tạm thời không muốn ra ngoài, Trần Bình An bèn một mình đi xem thác nước.

Trương Sơn Phong luyện tập kiếm thuật ở trong sân. Từ Viễn Hà ngồi trên ghế đá, tự giễu nói:

- Được lắm, ta là một võ phu cảnh giới thứ tư, cũng không nghe thấy tiếng thác nước. Thằng nhóc ngươi đúng là thính tai.

Sau khi ông lão họ Sở đi một đoạn đường bỗng dừng bước, quay đầu nhìn về hướng thác nước, lẩm bẩm nói:

- Thiếu niên đeo kiếm này, chẳng lẽ là một vị đại tông sư cải lão hoàn đồng?

- --------

Quận Long Tuyền nghênh đón một đoàn xe, chắc chắn là khách hiếm thấy.

Đoàn xe đến từ quan phương Đại Tùy, mặc dù hành trang nhẹ nhàng, cũng không gióng trống khua chiêng, nhưng vẫn gây nên sóng to gió lớn ở trung tâm triều đình Đại Ly. Trong đội ngũ đón khách của Đại Ly có hai vị thượng trụ quốc, phân biệt là họ Viên và Tào. Còn có Lễ bộ thượng thư xuất thân từ thư viện Sơn Nhai, cùng với mấy lão đại ở kinh thành. Bọn họ đều là thân tín dòng chính của hoàng đế Đại Ly. Quận chủ Ngô Diên đứng trong số này thật sự không nổi bật.

Nòng cốt bên phía Đại Tùy là một ông lão lớn tuổi không có tiếng tăm, chỉ biết là họ Cao, cùng họ với hoàng đế Đại Tùy. Nhìn vào tướng mạo phong thái, càng giống như một tiên sinh kể chuyện bốn biển là nhà, chẳng hề có dáng vẻ phú quý. Bên cạnh là một thiếu nữ tùy tùng.

Hai chiếc xe ngựa còn lại, phân biệt là hoàng tử Cao Huyên và hoạn quan mặc mãng phục, cùng với một vị Lễ bộ thị lang thân phận cao quý nhưng cấp bậc không tính quá cao.

Hai nhóm người hội họp ở một trạm dịch, chỉ dùng một bữa cơm nước đơn giản, sau đó khẩn cấp chạy tới núi Phi Vân mới được sắc phong làm Bắc Nhạc. Đại thần Bắc Nhạc Ngụy Bách, cùng với Trình Thủy Đông xuất thân là quan lại nước Hoàng Đình, hôm nay đã nhảy vọt trở thành phó sơn chủ thư viện Lâm Lộc, một thần linh và một lão giao long kiên nhẫn chờ đợi ở chân núi.

Ba bên tụ tập, lần lượt lên núi. Lần này là họ Tống Đại Ly muốn kết minh với họ Cao Đại Tùy ở núi Phi Vân.

Lần “sơn minh” này, hai vương triều lớn còn sót lại ở phía bắc Đông Bảo Bình Châu, muốn ký kết liên minh công thủ trăm năm.

Lúc hai bên kết minh theo nghi lễ Nho gia, có hai thiếu niên cùng tuổi đứng đối mặt với nhau, cùng là hoàng tử. Một người tên là Tống Tập Tân, phía sau là tỳ nữ Trĩ Khuê đang lơ đãng. Còn một người tên là Cao Huyên, phía sau có một vị công công mặc mãng phục tóc trắng xóa, nghiêm mặt cung kính.

Cao Huyên mỉm cười nói:

- Lại gặp nhau rồi.

Tống Tập Tân có ấn tượng rất kém với tên quý tộc Đại Tùy gặp lần đầu ở ngõ Nê Bình này, cũng không mở miệng nói chuyện.

Cao Huyên mặt ủ mày chau nói:

- Phong thủy luân chuyển, hôm nay ngươi còn kiêu ngạo hơn ta rồi.

Tống Tập Tân cười nhạt không trả lời.

Cao Huyên nhìn sang thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, mỉm cười nói:

- Hôm nay ta và Trần Bình An là bằng hữu rất thân thiết. Lúc hắn ở Đại Tùy, chỉ cần nói đến quê nhà sẽ thường xuyên nhắc tới ngươi.

Trĩ Khuê rất không khách sáo lườm mắt.

Cao Huyên giống như nhớ tới một chuyện, bèn hỏi Tống Tập Tân:

- Lúc trước ta hỏi mua tỳ nữ này của ngươi, nếu không nhớ sai, ngươi đã ra giá vạn lượng hoàng kim, hôm nay giá vẫn như thế chứ?

Lúc này Tống Tập Tân mới lên tiếng:

- Toàn bộ Đại Tùy giá bao nhiêu, nói nghe thử xem, sau này có tiền rồi không chừng ta sẽ mua.

Cao Huyên tấm tắc nói:

- Người nhờ quần áo ngựa nhờ yên, hôm nay giọng điệu của ngươi đúng là dọa người.

Tống Tập Tân cười nhạt nói:

- Vậy ngươi có bị dọa chết không?

Cao Huyên bĩu môi, không tranh cãi với đối phương nữa. Hắn quay đầu nhìn về miếu sơn thần Bắc Nhạc Đại Ly khí thế nguy nga, nhỏ giọng nói:

- Miếu Bắc Nhạc ở đây, vậy Nam Nhạc thì sao?

- --------

Tại thư viện Sơn Nhai ở Đông Sơn kinh thành Đại Tùy, cũng có một phần khác thuộc sơn minh càng bí mật hơn. Mặc dù nhìn như không trang trọng, hơn nữa không hề để lộ tin tức với bên ngoài, nhưng trong ngoài kinh thành Đại Tùy đều rất khẩn trương. Từ hoàng đế đến nha môn sáu bộ, cùng với trên núi dưới núi, ngoài lỏng trong chặt, đều dán mắt chặt chẽ vào thư viện Sơn Nhai.

May mà phó sơn chủ thư viện Mao Tiểu Đông giống như một con gà mẹ bảo vệ gà con, cương quyết yêu cầu triều đình Đại Tùy, không thể vì chuyện này mà làm chậm trễ việc giảng dạy bình thường của thư viện. Nhờ đó mới khiến cho phần lớn phu tử học sinh của thư viện không phát giác được chuyện gì khác thường.

Sở dĩ Đại Tùy sợ bóng sợ gió như vậy, cũng không thể trách bọn họ chuyện bé xé ra to. Bởi vì người của Đại Ly phụ trách ký kết minh ước Đông Sơn lần này lai lịch quá lớn, đó là quốc sư Đại Ly Thôi Sàm.

Trong một ngôi nhà tao nhã yên tĩnh thuộc thư viện Sơn Nhai, thiếu nữ Tạ Tạ hôm nay đã nổi danh ở kinh thành Đại Tùy đang nửa quỳ nửa ngồi ở cửa, không dám thở mạnh.

Hai người trong nhà ngồi đối diện nhau.

Chuẩn xác mà nói, thực ra là một người... thiếu niên Thôi Sàm áo trắng phất phơ, cùng với lão Thôi Sàm mặc áo xanh văn sĩ.

Sau khi hai người gặp mặt lại không nói lời nào, chỉ đánh một ván cờ, cuối cùng thiếu niên đã đổi tên thành Thôi Đông Sơn thua một nước. Có điều tâm tình của hắn cũng không xấu đi, chỉ cười đùa một mình diễn lại ván cờ.

Sắc mặt lão Thôi Sàm nghiêm túc, cầm lấy ly trà nóng do thiếu nữ Tạ Tạ thấp thỏm bất an đưa tới, chậm rãi uống trà, cũng không thèm nhìn ván cờ. Đột nhiên lão mở miệng nói:

- Dù hôm nay có biện pháp hợp nhất thần hồn, ngươi cũng không muốn đáp ứng đúng không?

Thôi Đông Sơn không ngừng khom lưng nhặt quân cờ bỏ vào trong hộp, tức giận nói:

- Còn phải hỏi? Tính cách của Thôi Sàm thế nào, thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng. Một trăm năm trước là như vậy, một vạn năm sau cũng sẽ như vậy.

Thôi Sàm thổn thức nói:

- Thế sự khó đoán, hoang đường vô lý.

Thôi Đông Sơn cười hỏi:

- Hôm nay tin tức của ta không nhanh nhạy. Chỗ nước Thải Y ở trung bộ Đông Bảo Bình Châu, đã loạn lên rồi sao?

Thôi Sàm gật đầu nói:

- Mặc dù xảy ra một chút bất ngờ nho nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến đại thế, cục diện hỗn loạn đã định rồi.

Thôi Đông Sơn dọp dẹp ván cờ cả buổi, liếc nhìn lão già đang ngồi ngay ngắn làm đại gia, cảm thấy bực bội, cũng không làm đầy tớ nữa. Hắn mở rộng tứ chi, nằm trên chiếu trúc lớn được đan tinh tế, nhỏ giọng nói:

- Ngươi may mắn hơn ta nhiều. Lão tú tài là một người mềm nắn rắn buông, không muốn trở mặt với ngươi, cho nên mới tới trừng trị một thiếu niên non nớt ngây thơ như ta. Ngươi không biết đâu, từ động tiên Ly Châu đến kinh thành Đại Tùy, ông đây đã phải chịu bao nhiêu uất ức xem thường rồi.

Thôi Sàm im lặng không nói gì.

Thôi Đông Sơn ngửa mặt nằm trên chiếu, sờ sờ trán, giống như bây giờ vẫn còn đau âm ỷ. Đây là ám ảnh tâm lý do nha đầu thối Lý Bảo Bình kia cầm con dấu đánh ra.

Thôi Đông Sơn bắt chéo chân, thở vắn than dài:

- Hoàng đế Đại Tùy cũng là một kẻ quyết đoán, chịu khổ chịu nhục, ký kết minh ước này với Đại Ly. Như vậy họ Cao quận Dực Dương Đại Tùy sẽ phải co đầu rụt cổ trăm năm, sống dưới bóng người khác, nhường ra toàn bộ nước phụ thuộc gồm cả nước Hoàng Đình. Trơ mắt nhìn kỵ binh Đại Ly vòng qua cửa nhà mình, một đường xuôi nam, tiến gần đến nhất thống Bảo Bình Châu xưa nay chưa từng có.

Thôi Sàm hờ hững nói:

- Sau trăm năm tình hình Bảo Bình Châu sẽ thế nào, ngươi và ta nhìn thấy được sao? Cho dù nhìn thấy, nhất định sẽ đúng sao? Hôm nay họ Cao Đại Tùy ẩn nhẫn, chưa chắc đã không phải là đi sau mà đến trước.

Thôi Đông Sơn lắc đầu nói:

- Nếu đổi thành ta, sẽ nuốt không trôi cục tức này.

Thôi Sàm cười nhạt nói:

- Hóa ra Thôi Sàm ta thời thiếu niên, dù là tâm tính hay ánh mắt đều vô dụng như vậy, chẳng trách lại có cảnh ngộ tăm tối như ta hôm nay.

Thôi Đông Sơn cũng không tức giận, lắc lư một chân, hai tay gối ở sau đầu, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà:

- Không biết tại sao, ngươi xem thường ta hiện giờ, ta cũng không thích ngươi bây giờ. Đối diện với người trong gương, cả hai nhìn nhau đều chán ghét, ha ha, trên đời lại có chuyện thú vị như vậy.

Thôi Sàm do dự một thoáng:

- Ông nội đã đến quận Long Tuyền, ở trong một lầu trúc tại núi Lạc Phách, hôm nay đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Thế nhưng...

- Đã biết sẽ có cái “thế nhưng” đáng chém ngàn đao này mà.

Hai tay Thôi Đông Sơn che tai, lăn lộn trên chiếu trúc, học theo Lý Hòe kêu gào:

- Không nghe, không nghe, con rùa niệm kinh.

Thôi Sàm không để ý tới hắn, tiếp tục nói:

- Trước khi Lục Trầm rời khỏi thế giới Hạo Nhiên đã đến tìm ông ấy, giao thủ trong lầu trúc. Chắc ngươi biết rõ tính cách của ông ấy, luyện quyền đến mức tẩu hỏa nhập ma. Bình sinh nguyện vọng lớn nhất, chính là muốn biết đạo của võ phu cảnh giới thứ mười cao hay thấp hơn  đạo của luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười ba, thậm chí là cảnh giới thứ mười bốn. Cho dù thấp hơn thì rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu. Cho nên khi đối diện với chưởng giáo một nhánh Đạo gia...

Thôi Đông Sơn quay đầu nhìn ông lão cách một bàn cờ:

- Lục Trầm ở thế giới Hạo Nhiên, cũng phải tuân theo quy củ do Văn miếu lập ra đúng không? Nhiều nhất là cảnh giới thứ mười ba. Ông nội trở lại cảnh giới thứ mười, nếu có thể khôi phục đến đỉnh cao, chưa chắc đã không có sức đánh một trận.

Thôi Sàm lắc đầu nói:

- Lục Trầm giở một chút thủ đoạn, đưa ông ấy vào trong động tiên nhỏ, như vậy chiến trường không còn ở thế giới Hạo Nhiên nữa.

Thôi Đông Sơn đột nhiên ngồi dậy, mặt đầy sát khí, giọng điệu lại rất trầm ổn:

- Ông nội chết rồi à?

Thôi Sàm uống một ngụm trà, chậm rãi nói:

- Không. Sau đó ông ấy rời khỏi núi Lạc Phách, giống như một người dân bình thường trong trấn nhỏ, bận rộn mua sắm bút mực giấy nghiên. Lúc ta tìm đến, ông ấy nói ở trong động tiên nhỏ kia, Lục Trầm đã dùng đạo pháp huyền diệu biến ra mười tên võ phu cảnh giới thứ mười. Thử nghĩ xem, một người hai nắm tay, bị mười tên võ phu cảnh giới thứ mười trong lịch sử vây khốn, biết rõ phải chết, ngươi có đánh ra một quyền kia không?

Thôi Đông Sơn đứng lên, lại khoanh chân ngồi xuống, đưa tay gãi đầu, phiền muộn nói:

- Ta đương nhiên sẽ không, nhưng ông ấy sẽ làm. Lẽ nào ông nội không biết, nếu không đánh ra một quyền này, giống như đã từ bỏ cảnh giới võ đạo thứ mười một trong truyền thuyết? Vậy chẳng phải đã từ bỏ mục tiêu cả đời sao?

Thôi Sàm đặt ly trà xuống:

- Vậy ngươi có nghĩ tới, cho dù ông ấy xuất quyền mà vẫn sống sót, thậm chí thuận thế bước vào cảnh giới thứ mười một của võ phu, vậy ngươi và ta, còn có Trần Bình An, sau này có thể sống yên ổn sao? Những lão đại nấp ở sau màn trăm ngàn năm, có thể cho phép một võ phu cảnh giới thứ mười ở Bảo Bình Châu, nhưng chưa chắc đã chấp nhận một võ thần cảnh giới thứ mười một mới.

- Cho nên một quyền này, ông ấy đã làm một vụ mua bán với chưởng giáo Lục Trầm, hoặc có thể nói là với Trung Thổ Thần Châu. Dùng cảnh giới thứ mười một của võ phu thuần túy, đổi lấy một cơ hội vào chợ mua đồ, đổi một phần năm tháng bình an.

Thôi Đông Sơn ngửa về phía sau nằm xuống:

- Nhàm chán.

Dây lòng của Thôi Sàm khẽ rung lên, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa. Thôi Đông Sơn cũng như vậy.

Thôi Sàm cười lạnh nói:

- Tề Tĩnh Xuân! Âm hồn không tan, đến bây giờ mới chịu hoàn toàn yên nghỉ. Ta lại muốn xem thử, ngươi còn lưu lại hậu chiêu đánh cờ với ta hay không.

Thôi Đông Sơn uể oải nói:

- Lão thôi à, ngươi thích giày vò thì giày vò, dù sao ta sẽ không đánh cờ với Tề Tĩnh Xuân nữa, càng nhàm chán.

Thôi Sàm hừ lạnh một tiếng, đứng lên nhìn xuống chính mình trong hình dáng thiếu niên, cười nhạo nói:

- Bùn lầy không đỡ nổi tường.

Thôi Đông Sơn không hề chớp mắt, vui tươi hớn hở nói:

- Thực ra nằm trong bùn lầy phơi nắng cũng rất thoải mái, nhất định đừng đỡ ta, ai đỡ thì ta sẽ nổi nóng với hắn.

Thôi Sàm vươn một tay ra:

- Lấy ra đây!

Thôi Đông Sơn chớp chớp mắt:

- Cái gì?

Sắc mặt Thôi Sàm âm trầm:

- Vật một thước kia.

Thôi Đông Sơn nghiêng người quay mông về phía Thôi Sàm.

Sắc mặt Thôi Sàm lúc sáng lúc tối:

- Tạm cho ngươi mượn hai mươi năm. Sau đó cho dù ngươi còn chưa bước vào năm cảnh giới cao, ta vẫn sẽ lấy lại.

Thôi Đông Sơn vội vàng xoay người, vươn một tay ra mặc cả:

- Ít nhất năm mươi năm.

Thôi Sàm đi về phía cửa, tay áo rộng phất phơ:

- Ba mươi năm. Còn dám được voi đòi tiên, ta sẽ đánh chết ngươi ngay bây giờ.

Sau khi Thôi Sàm rời khỏi viện, Thôi Đông Sơn lăn trên chiếu trúc ra đến cửa. Thiếu nữ Tạ Tạ nửa quỳ nửa ngồi ngoài ngưỡng cửa, từ đầu đến cuối giống như một người gỗ.

Thôi Đông Sơn uể oải ngồi dậy, liếc nhìn tư thế ngồi của thiếu nữ, cười nói:

- Tạ Tạ, hóa ra cái mông của ngươi lớn như vậy, chẳng trách muốn làm sư nương của ta.

Thiếu nữ ngoan ngoãn ngồi yên, tư thế vẫn như cũ, giống như không nghe thấy.

Thôi Đông Sơn bật dậy, chạy đến bên cạnh thiếu nữ, đá mạnh vào mông đối phương, khiến cả người thiếu nữ ngã vào trong sân.

Thiếu niên áo trắng hai tay chống nạnh, cất tiếng cười lớn. Thiếu nữ yên lặng đứng dậy, cũng không phủi bụi đất trên người.

Thôi Đông Sơn thở dài một tiếng, đưa tay khẽ đấm vào ngực:

- Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của ngươi, công tử ta lòng đau như cắt.

Tạ Tạ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Thôi Đông Sơn vội vàng dùng một tay che mắt, tay còn lại ra sức lắc lư:

- Mau quay đầu đi, ban ngày gặp quỷ, mắt của công tử nhà ngươi sắp mù rồi!

Thiếu nữ quay đầu đi, ánh mắt nhìn lên trời quang vạn dặm.

Khi còn bé cô luôn không hiểu vì sao “vạn dặm không mây” mới là thời tiết tốt nhất, ráng màu rực rỡ không phải càng đẹp hơn sao? Cho đến khi cô lên núi, mới biết hóa ra không mây thì sẽ không có gió mưa.

- --------

Lý Bảo Bình dùng một tấm “Minh chủ lệnh” bằng gỗ triệu tập mọi người. Chuyện này là do gần đây cô vừa xem xong một quyển tiểu thuyết về đại hiệp giang hồ, người được tôn sùng là minh chủ võ lâm, chỉ cần lấy lệnh bài ra sẽ có thể hiệu lệnh giang hồ, vô cùng uy phong. Tay cô cầm tấm lệnh bài bằng gỗ tự chế, nghênh ngang đi gõ cửa từng phòng, thấy người cũng không nói gì, chỉ nghiêm túc giơ lệnh bài trong tay lên cao, sau đó đi đến nơi tiếp theo.

Cuối cùng Lâm Thủ Nhất, Lý Hòe, Vu Lộc, Tạ Tạ, thậm chí cả Thôi Đông Sơn cũng tới tham gia náo nhiệt, tụ tập trong ký túc xá của Lý Bảo Bình, chờ đợi vị “minh chủ võ lâm” này ra lệnh.

Lý Bảo Bình hắng giọng một tiếng, đeo lệnh bài bằng gỗ lên cổ. Trên bàn đặt một phong thư thật dày, cô từ tốn mở nó ra, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Tiểu sư thúc viết thư cho mọi người chúng ta. Là đà chủ phân đà Đông Sơn thuộc tổng đà quận Long Tuyền, bây giờ ta sẽ đọc thư cho các ngươi nghe. Các ngươi nhớ không được lớn tiếng ồn ào, không được thờ ơ, không được... Lý Hòe ngươi ngồi đàng hoàng cho ta! Còn có Thôi Đông Sơn, không được bắt chéo chân! Vu Lộc, trước tiên đừng cắn hạt dưa!

Mọi người đành phải ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, rửa tai lắng nghe.

Tiểu cô nương trước tiên đọc lá thư tiểu sư thúc viết cho mình, giọng rất trầm bổng. Sau đó cẩn thận gấp lá thư lại, đặt xuống bên tay, từ trong phong thư rút ra lá thư thứ hai, là viết cho Lý Hòe, tiếp đó là Lâm Thủ Nhất, lại viết cho Vu Lộc và Tạ Tạ trên một lá thư khác.

Nội dung Trần Bình An viết trong thư, phần lớn là chuyện vặt vãnh ở trấn nhỏ quê nhà trong năm mới. Còn bảo bọn họ không được mâu thuẫn cãi nhau, đi ra bên ngoài nhất định phải đoàn kết, chung sống cho tốt, không nên để người trong nhà lo lắng. Đọc sách cũng đừng quá mức, lúc rãnh rỗi có thể xuống núi cho khuây khỏa, kết bạn đi dạo kinh thành Đại Tùy.

Ngoài ra hắn còn viết về một số người lạ chuyện lạ gặp được sau khi rời khỏi kinh thành Đại Tùy, cùng với một số cảnh tượng khi ngồi thuyền cá côn nhìn xuống đất. Từ ngữ tẻ nhạt không hề văn vẻ, nhưng lại chân thành thân thiết. Thậm chí mọi người có thể tưởng tượng, lúc Trần Bình An cầm bút viết thư, nhất định còn ngồi ngay ngắn hơn, vẻ mặt cẩn thận hơn cả bọn họ lúc này.

Lý Bảo Bình đọc hết tất cả thư, hai tay làm một động tác khí trầm đan điền:

- Xong!

Lý Hòe nghi hoặc nói:

- Lý Bảo Bình, dù sao Trần Bình An gần như gởi cho mỗi người một bức thư, ngươi cứ trực tiếp đưa cho chúng ta không phải được rồi sao?

Lý Bảo Bình trợn mắt, Lý Hòe liền rụt cổ.

Thôi Đông Sơn đưa tay chỉ vào mũi mình:

- Của ta thì sao?

Hai tay Lý Bảo Bình vòng trước ngực, khoanh chân ngồi trên ghế dài, lắc đầu nói:

- Tiểu sư thúc không viết thư cho ngươi.

Thôi Đông Sơn ngẩng đầu lên, ra vẻ lệ rơi đầy mặt, lẩm bẩm nói:

- Thế gian lại có tiên sinh vô tình vô nghĩa như vậy.

Lý Bảo Bình bỗng cười một tiếng, từ trong phong thư rút ra mấy tấm ngân phiếu của tiền trang lâu đời Đại Ly:

- Vừa rồi trong thư của ta, tiểu sư thúc có giao phó chuyện này, ta đã quên đọc. Này, cầm đi, tiểu sư thúc nói trả cho ngươi hai ngàn lượng bạc còn thiếu. Thôi Đông Sơn, sau này ngươi không thể đổ thừa nói tiểu sư thúc không trả tiền cho ngươi. Ta sẽ làm chứng cho tiểu sư thúc.

Thôi Đông Sơn cầm lấy mấy tấm ngân phiếu, vẻ mặt thương tâm tuyệt vọng, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia hi vọng:

- Bảo Bình, tiểu sư thúc của ngươi có nhắc đến chuyện câu đối xuân không? Câu đối do ta viết, tiên sinh có dán lên vào ba mươi tết không? Ngươi cẩn thận lục thư lại xem, lỡ may bỏ sót thì sao?

Lý Bảo Bình nói như đinh đóng cột:

- Không có. Thư của tiểu sư thúc, ta đã xem đi xem lại chín lần, có thể đọc thuộc lòng rồi.

Vẻ mặt Thôi Đông Sơn hoài nghi, đứng dậy khom lưng, đưa tay muốn lấy thư, dự định tự mình lật xem.

Lý Bảo Bình dùng một tay ấn lên những lá thư cẩn thận xếp chung một chỗ, trợn mắt nhìn bại tướng dưới tay, nói:

- Gan chó!

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Thôi Đông Sơn ủ rũ thu tay, một lần nữa đặt mông ngồi xuống, thở ngắn than dài, chỉ cảm thấy sống không còn ý nghĩa.

Lý Hòe nhỏ giọng nói:

- Thôi Đông Sơn, ghét ngân phiếu chướng mắt à? Vậy cho ta nhé?

Thôi Đông Sơn cất ngân phiếu, liếc mắt nói:

- Ngân phiếu không chướng mắt, thằng nhóc ngươi mới chướng mắt.

Lý Hòe học theo Lý Bảo Bình khoanh hai tay trước ngực, dương dương đắc ý nói:

- Nói chuyện cẩn thận một chút, ngươi có biết không, hôm nay ta là đà chủ ký túc xá chữ Mậu của phân đà Đông Sơn thuộc tổng đà quận Long Tuyền.

Thôi Đông Sơn đứng dậy vỗ mông, cười mắng thằng nhóc này:

- Biến đi!

Lý Bảo Bình cất tất cả lá thư, bỏ vào phong thư:

- Ta giúp các ngươi cất thư trước, để tránh các ngươi làm mất. Tan họp!

Thôi Đông Sơn ngáp một cái rời khỏi ký túc xá. Lâm Thủ Nhất và Lý Hòe cùng nhau rời khỏi. Vu Lộc và Tạ Tạ đi cuối cùng.

Vu Lộc nhẹ giọng cười nói:

- Thư mà Trần Bình An viết cho hai chúng ta, ta nhiều hơn cô hai mươi bốn chữ.

Tạ Tạ sầm mặt nói:

- Vu Lộc, ngươi có còn nhỏ nữa hay không?

Vu Lộc cười rất đáng bị đánh.

- --------

Trong núi sâu của Kiếm Thủy sơn trang, thác nước thanh thế kinh người, giống như một tấm lụa trắng từ trên trời trải xuống. Phía dưới thác nước là một đầm nước xanh thẫm, sâu không thấy đáy, thấp thoáng có bóng dáng của cá đỏ nhoáng lên rồi biến mất. Tiếng vang của thác nước như sấm, hơi nước tràn ngập xung quanh.

Trần Bình An đứng trong nhà thủy tạ xinh xắn bên cạnh đầm nước sâu, đang suy nghĩ một vấn đề. Nếu mình chém tới một kiếm, có thể chém đứt màn nước của thác kia không?

Hắn cân nhắc thế nước của thác, lại nghĩ đến tình cảnh xấu hổ của mình, ngay cả cách xuất kiếm chuẩn xác cũng không biết, cuối cùng kết luận là không thể.

Mũi chân hắn nhún một cái, giẫm lên lan can sơn đỏ của nhà thủy tạ. Vốn định luyện tập thủ ấn đứng thế, nhưng một tay đã không kìm được lấy hồ lô nuôi kiếm xuống. Hắn thuận thế uống một hớp rượu, ngẩng đầu nhìn l.ên đỉnh thác nước, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới.

Giống như một luồng kiếm khí từ trong tay áo tiên nhân buông xuống nhân gian.