Kiếm Lai

Chương 302: Thương tâm




Trên chiến trường hoàn toàn yên tĩnh. Sau chốc lát kinh ngạc, dùng thiếu niên làm trung tâm, một vòng quân trận lại phát ra tiếng giáp sắp rung động chỉnh tề. Nhất thời trường mâu chụm lại, cung nỏ kéo căng, toàn bộ nhắm vào thiếu niên kiếm tiên tự xưng là người Đại Ly kia.

Sau đó Trần Bình An có một hành động rất không hợp thời, tay trái cầm kiếm gỗ hòe bỏ lại vào hộp gỗ, tay phải thành thạo lấy bầu rượu xuống. Hắn đột nhiên giơ tay trái lên cao, giống như đang nói với đại quân nước Sơ Thủy: “Các vị chờ một lát, để ta uống rượu rồi đánh cũng không muộn”.

Hành động này lập tức rước lấy tiếng xôn xao như thủy triều, ngay cả một số giáo úy đô úy giỏi đánh trận cũng đưa mắt nhìn nhau. Tên thiếu niên kiếm tiên dùng một kiếm chém giáp vàng này, chẳng lẽ thật sự là một vị vạn nhân địch? Chỉ vạn nhân địch mới có thể từ đầu đến cuối ung dung như vậy, đánh thẳng một mạch, xem đại quân như vô hình.

Trận chiến ngột ngạt này còn đánh thế nào, không thể bảo các huynh đệ dùng tính mạng đi lấp một cái động không đáy chứ? Tiền đền bù một trăm lượng bạc là rất cao, nhưng làm đồng đội trên sa trường, có ai muốn trơ mắt nhìn những mạng sống quen thuộc bên cạnh biến thành một đống bạc?

Hai thanh phi kiếm bản mệnh Mùng Một và Mười Lăm đều đã lập chiến công, vô hình trung lại trợ giúp cho hình tượng vô địch giả tạo của Trần Bình An.

Thanh Trúc kiếm tiên chém về phía Tống Vũ Thiêu, kiếm khí như thủy triều cuộn trào tràn tới. Lại bị Mùng Một tùy ý bay đến, không ngừng qua lại như con thoi trong thủy triều, ăn mòn từng chút cho đến khi hao hết.

Còn tu sĩ Binh gia nước Sơ Thủy tay cầm búa lớn, bị Mười Lăm dùng tốc độ nhanh đến kinh người đâm thẳng vào ấn đường, khiến cho gã đàn ông cường tráng sợ hãi phải ngừng thế công. Hắn cũng không muốn lấy mạng đổi mạng với Tống Vũ Thiêu, không ngừng dùng hai cây búa che chắn xung quanh thân thể, phát ra tiếng leng keng trong trẻo êm tai, hai cây búa càng hiện ra đốm lửa tung tóe.

Nhân lúc này Tống Vũ Thiêu đổi một hơi chân khí mới, cánh tay giơ ngang, cầm Ngật Nhiên tỏa ra vầng sáng. Bên hông đeo vỏ trúc, kiếm ý toàn thân dâng lên, bộ áo đen không gió vẫn tung bay. Ông ta đã có thể tiếp tục mạnh tay đánh một trận, cực kỳ sảng khoái.

Khi Trần Bình An giơ tay lên làm ra vẻ huyền bí, ngẩng đầu uống rượu, trong lòng cũng đồng thời mặc niệm: “Mùng Một, Mười Lăm, tiếp tục quấn lấy đối thủ của các ngươi, chiêu thức màu mè một chút... cũng không sao.”

Phi kiếm Mùng Một giống như một tên lưu manh không ngừng quấy rối, nhìn chằm chằm vào “cô gái trẻ” Thanh Trúc kiếm tiên. Mười Lăm càng gặm nhấm hai cây búa trọng khí kia đến mức hoàn toàn biến dạng, đầy vết lồi lõm, khiến gã đàn ông cường tráng vô cùng đau lòng.

Thị lực và tu vi của Thanh Trúc kiếm tiên đều cao hơn mọi người một bậc. Tên tông sư kiếm đạo vốn nhắm đến cái đầu trên cổ lão kiếm thánh nước Sơ Thủy này, tranh thủ thời gian rảnh khi chống lại Mùng Một, mặt đầy sát khí giận dữ hét lên, vạch trần thiên cơ:

- Thiếu niên kia hai lần uống rượu là giả, lấy hơi mới là thật!

Trong trận chiến giữa tông sư võ đạo, một khi bỏ qua cơ hội thì sẽ không còn nữa. Lúc này Trần Bình An đã buông tay xuống, giắt hồ lô nuôi kiếm vào bên hông, nhảy qua trận thế bộ binh, nhếch miệng cười với Thanh Trúc kiếm tiên kia.

Tống Vũ Thiêu đã đổi một hơi chân khí mới, cười lớn nói:

- Đồ ngốc!

Lão già mặc cẩm bào vừa rồi đã dùng bùa chú mời ra một lực sĩ giáp vàng. Sau khi mất đi bảo bối áp đáy hòm, lão cười khổ một tiếng, hai tay lấy ra ba lá bùa màu xanh khác. Có điều hoa văn không còn là màu vàng, một lá màu bạc còn hai lá màu đỏ. Lão ném bùa ra, lại có ba lực sĩ ầm ầm đáp xuống, đứng kề vai chắn trước cờ lớn của chủ tướng, một lực sĩ giáp bạc và hai lực sĩ đồng thau.

Tống Vũ Thiêu và thiếu niên kiếm tiên cùng nhau giết đến trước cờ lớn, vô hình trung hai phe đối địch đã chuyển đổi công thủ. Thực ra nếu không có thiếu niên, Tống Vũ Thiêu đã chết trận ở đây rồi.

Phán đoán của Sở Hào về tình hình chiến trường rất rõ ràng. Nửa đời chinh chiến, hơn ba mươi chiến dịch lớn nhỏ chưa từng bại trận, hắn vẫn có chút ánh mắt này. Cho nên sắc mặt của hắn âm trầm, lặng lẽ truyền chân khí võ phu vào báu vật Binh gia có hình dáng nén bạc trong tay.

Trong số hồi môn phong phú của phu nhân hắn năm xưa, giáp viên này là thứ quý giá nhất. Trong nháy mắt giống như có thủy ngân chảy bên ngoài giáp trụ của Sở Hào, giáp nặng quân đội vốn đen như mực, lại biến thành một bộ bảo giáp trắng như tuyết trải đầy hoa văn chữ triện cổ. Giáp viên này có tên là “thần tiên hứng sương”, trên núi thường gọi là giáp Cam Lộ.

Vật này tuy có cấp bậc thấp nhất trong số giáp viên Binh gia, nhưng nhìn khắp mười mấy nước bao gồm nước Sơ Thủy, không một đại tướng chỉ huy quân đội nào có thể sở hữu thứ này. Đương nhiên không phải những cây cột chống quốc gia tay nắm hùng binh kia không có tiền, mà là rất khó mua được. Nếu không đừng nói là một ngàn năm trăm đồng tiền tiểu tuyết, cho dù giá cả gấp đôi, đám võ tướng cũng sẵn lòng đập nồi bán sắt để mua một bộ.

Ba ngàn đồng tiền tiểu tuyết trên núi, ba mươi vạn lượng bạc, đổi lấy một lá bùa hộ mạng tốt nhất, có ai không muốn móc số bạc này ra? Chỉ là không mua được mà thôi, giáp viên đã sớm bị tu sĩ trên núi lũng đoạn rồi.

Tống Vũ Thiêu bắt đầu lướt tới trước, không còn nỗi lo về sau, một người một kiếm, thẳng tiến không lùi.

Trần Bình An cười lớn, bước lên trước một bước, vượt qua hơn hai trượng, hô lên:

- Trở lại!

Mùng Một không tình nguyện bỏ qua Thanh Trúc kiếm tiên, chậm rãi lướt về, hiển nhiên có phần khó chịu. Phi kiếm Mười Lăm thì trong nháy mắt lượn vòng xung quanh Trần Bình An, ngăn cản những mũi giáo và tên lũ lượt bay tới.

Thanh Trúc kiếm tiên vẫn luôn đứng trên lưng chiến mã, thở dài một tiếng, lưu luyến liếc nhìn vỏ trúc bên hông Tống Vũ Thiêu. Kiếm tiên nước Tùng Khê danh vọng giang hồ còn cao hơn Tống Phượng Sơn một bậc này, thân thể ngửa ra sau, mũi chân nhún một cái, trong nháy mắt lướt về phía sau. Giữa không trung hắn lại xoay người, đạp lên đầu binh sĩ phía sau cờ lớn, cứ như vậy bồng bềnh lướt ra xa, hoàn toàn rời khỏi đại quân nước Sơ Thủy.

Kiếm tiên trẻ tuổi giắt đoạn trúc xanh kia vào bên hông, chậm rãi đi về hướng châu thành, nhìn lại cây cờ lớn kia, tiếc nuối nói:

- Muốn thừa cơ cướp lấy vỏ trúc núi Thanh Thần kia, không biết phải chờ đến năm nào tháng nào. Nếu lần này Tống Vũ Thiêu có thể sống sót, chắc hẳn còn sống được thêm hai ba chục năm nữa.

Thanh Trúc kiếm tiên vừa lâm trận bỏ chạy, đại quân triều đình nước Sơ Thủy lập tức lòng quân hỗn loạn. Ánh mắt Sở Hào hơi nghi hoặc, quay đầu nhìn trận thế bộ binh của quân địa phương ở vài nơi, thấy tình hình của bọn họ chỉ tốt hơn binh doanh hỗn loạn một chút.

Theo lý mà nói, bốn nhóm quân đồn trú ở quan ải nước Sơ Thủy, mặc dù chiến lực kém xa binh mã chính quy của mình, nhưng có hai doanh trại bộ binh đã từng rèn luyện nhiều năm trong chiến sự biên cảnh, không đến mức phải chật vật như vậy.

Sở Hào lại nhìn thấy một tên võ tướng thống lĩnh quân địa phương, chẳng những không ngăn chặn tình hình chuyển biến xấu, ngược lại còn ngồi trên lưng ngựa, hai tay khoanh trước ngực, giống như một người ngoài cuộc. Sắc mặt của hắn lập tức tái xanh, giận đến nghiến răng, chỉ muốn thúc ngựa chạy qua, vung đao chém đối phương thành thịt vụn.

Sở Hào nhấc mông lên, ngước mắt nhìn ra xa. Chẳng biết từ lúc nào, trận thế dày đặc án binh bất động của quân địa phương này, lại trở thành thứ ngăn cản kỵ binh chính quy họ Sở chạy đến cứu giá. Bọn họ đã ngăn cách ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ với mình và mấy chục tùy tùng bên cạnh.

Tống Vũ Thiêu một mình giao đấu với gã đàn ông cầm búa và lực sĩ bùa chú do lão già mặc cẩm bào mời ra, giống như vẫn còn thừa sức, vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Sở Hào.

Trần Bình An dần dần phát hiện tình hình trở nên kỳ lạ, thế công mạnh mẽ của bộ binh bỗng nhiên chậm lại. Ngoại trừ nhóm cao thủ giang hồ tụ tập vây công mình, những mũi tên và giáo mâu trong quân càng lúc càng thưa thớt, cuối cùng biến thành bình chân như vại, giống như đang xem cuộc vui. Hơn nữa không ngừng có võ tướng mặc trang phục đô úy và giáo úy, thúc ngựa tuần tra trong trận thế bộ binh, nói gì đó với một số ngũ trưởng và binh sĩ tinh nhuệ dưới tay.

Tống Vũ Thiêu dùng một kiếm chém đứt ngang hông lực sĩ đồng thau, lá bùa bị đánh trở về nguyên hình, hóa thành tro tàn giữa không trung. Ông ta lại dùng một kiếm cắt qua hai cây búa lớn, đốm lửa rực rỡ tóe ra, bắn về bốn phương tám hướng. Những đốm lửa nóng hổi do mảnh vụn của búa hóa thành, tan vỡ trên giáp trụ của những binh sĩ phía xa, thậm chí còn phát ra tiếng kim loại nhỏ bé.

Từ đó có thể thấy, trên chiến trường tu vi của người đứng đầu võ đạo nước Sơ Thủy kinh khủng đến thế nào.

Sau khi dùng một kiếm ép lui tu sĩ Binh gia thân là cung phụng triều đình nước Sơ Thủy, Tống Vũ Thiêu dùng mũi kiếm chỉ vào Sở Hào, mỉm cười nói:

- Lần này lão phu đường xa nghênh đón, chỉ mời một mình đại tướng quân Sở Hào đến sơn trang làm khách. Những người còn lại, muốn tử chiến thì tử chiến. Dưới kiếm Ngật Nhiên, sống chết tự lo.

Dưới cờ lớn phát ra một tiếng vang lớn. Hóa ra Trần Bình An bất tri bất giác đã dời chiến trường giữa mình và hơn mười tên cao thủ giang hồ, đến cách cờ lớn chỉ năm mươi bước. Sau đó hắn giao sau lưng cho hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm, lặng lẽ dùng một lá bùa rút đất, trực tiếp vượt qua chiến trường nhỏ giữa Tống Vũ Thiêu và hai tên luyện khí sĩ, xuất hiện cách đại tướng quân Sở Hào mặc giáp Cam Lộ mười bước.

Hắn bước dài một bước, đạp mạnh xuống đất, sau đó nghiêng người nhảy lên, tay phải đánh vào đầu con tuấn mã kia, khiến cho đầu ngựa cao lớn vỡ nát, hai chân bị gãy. Sở Hào dụng binh tài năng hàng đầu nước Sơ Thủy, nhưng võ đạo thực ra chỉ mới ở cảnh giới thứ ba, lập tức ngã nhào tới trước, vừa lúc bị một quyền tay trái của Trần Bình An đánh vào ngực.

Mặc dù linh khí ẩn chứa trong giáp Cam Lộ, gần như đồng thời ngưng tụ ở chỗ nắm tay Trần Bình An đánh trúng, nhưng Sở Hào vẫn bị một quyền đánh lên không, rớt xuống cách đó ba bốn trượng, bốc lên một đống bụi đất trên đường lớn.

Trần Bình An tiếp tục chạy tới trước. Một tên kỵ binh tùy tùng họ Sở giận dữ phóng ngựa xông tới, tên lính tinh thông thuật cưỡi ngựa siết chặt dây cương, điều khiển chiến mã giơ hai vó lên cao, đạp mạnh xuống đầu tên thiếu niên kiếm tiên kia.

Trần Bình An tăng tốc xông tới trước, khom lưng xuất hiện dưới bụng ngựa, sau đó trong nháy mắt thẳng eo, dùng vai th.úc mạnh, khiến cho con chiến mã bốn vó hổng lên, bay ngược về phía sau.

Hắn nhìn về phía trước, hai chân đột nhiên phát lực, giống như cảnh tượng khi thiếu niên nhảy qua khe suối ở quê hương. Sở Hào vừa mới giãy dụa đứng dậy, liền bị một quyền đánh trúng đầu, giáp Cam Lộ Binh gia bị đánh cho ánh sáng nở rộ, vô cùng chói mắt. Sở Hào một lần nữa choáng váng ngã về phía sau, mắt trợn trắng, hoàn toàn bất tỉnh.

Trần Bình An đi tới bên cạnh tên tướng quân đã thề phải bước vào hàng ngũ thập đại võ tướng một châu, ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy cổ đối phương. Sau đó hắn đứng dậy, nhấc cổ tên đại tướng quân nước Sơ Thủy kia lên ngang vai mình, lắc lư, quay đầu cười nói với Tống Vũ Thiêu:

- Tống lão tiền bối, bắt được hắn rồi.

Đại thế đã mất, hai tên luyện khí sĩ cung phụng hoàng gia đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự bất lực trong mắt đối phương.

Tống Vũ Thiêu cũng không hùng hổ ép người, thu Ngật Nhiên kiếm thả lại vào vỏ trúc. Ông ta chắp tay ôm quyền, nói với hai luyện khí sĩ đỉnh cao của nước Sơ Thủy:

- Đã đắc tội nhiều. Phiền các người chuyển một câu cho hoàng đế bệ hạ, sau này dù triều đình xử lý thế nào, lão phu và Kiếm Thủy sơn trang cũng sẽ nghiênh đón.

Sau đó ông ta lướt tới trước, kiếm khí như mưa rơi. Mấy chục tên kỵ binh tùy tùng họ Sở đang liều mạng xông về phía Trần Bình An, đều bị chém đứt chân ngựa.

Ông lão đáp xuống bên cạnh Trần Bình An:

- Đi! Chỉ cần ngươi và ta rời khỏi chiến trận, trở về sơn trang thì sẽ an toàn. Đội binh mã triều đình này lòng người tan rã, tạm thời đã không còn uy hiếp.

Tất cả bộ binh nước Sơ Thủy đều lâm vào trầm mặc. Kỵ binh họ Sở phía xa bị ngăn cản bên ngoài trận thế bộ binh, có lẽ cũng nhận ra tình hình khác thường ở chỗ cờ lớn. Sau khi giao tiếp với bộ binh không có kết quả, được một tên tướng lĩnh kỵ binh dẫn đầu, bọn họ bắt đầu hò hét xông trận.

Bộ binh không dám rút đao đối mặt với đội kỵ binh tinh nhuệ này, cũng không dám tự tiện bỏ trận. Bọn họ chậm rãi phân tán về hai bên, cố gắng nhường ra một con đường cho kỵ binh chạy qua.

Trần Bình An thấp giọng nói:

- Tôi còn có thể sử dụng bùa rút đất một lần nữa.

Tống Vũ Thiêu cười nói:

- Vậy lần này để ta đoạn hậu cho ngươi, nhớ đừng quay đầu xông trận, cứ rút lui về phía tay phải. Chúng ta theo đường núi trở về, nếu không vẫn khó giải quyết ba ngàn kỵ binh họ Sở.

Trần Bình An gật đầu, hít thở sâu một hơi, xách cổ Sở Hào, sử dụng lá bùa rút đất kia. Lúc này mọi người mới biết vì sao thiếu niên kiếm tiên có thể biến mất tại chỗ mấy lần.

Thân hình thiếu niên không thấy tung tích, nhưng đại tướng quân Sở Hào thì cả người gần như bay ngang, giống như tay áo dài của một cô gái căng ra giữa không trung.

Sau khi thân hình thiếu niên kiếm tiên hiện ra, lại bắt đầu thể hiện phong thái thần tiên ngự gió đi xa. Nhưng chẳng biết tại sao, lúc đầu thiếu niên đeo kiếm lại hơi lảo đảo, sau đó mới đạp trên không giống như giẫm lên đất bằng.

Tống Vũ Thiêu lướt tới, theo Trần Bình An rời xa chiến trường. Mấy lần nhấp nhô, rất nhanh đã cùng Trần Bình An biến thành hai điểm đen, cuối cùng tiến vào trong rừng núi ở một bên đường lớn.

Vào trong rừng rồi, thực ra đại cục đã định. Tống Vũ Thiêu nghĩ đến Trần Bình An vừa loạng choạng, bèn lo lắng hỏi:

- Bị nội thương à?

Trần Bình An mỉm cười lắc đầu:

- Có một tiểu tổ tông đang làm mình làm mẩy với tôi, không sao.

Lần đầu tiên ngự gió đi trên đầu đại quân, thật ra là giẫm lên Mùng Một và Mười Lăm. Lần thứ hai thì Mùng Một không vui, cố ý làm cho Trần Bình An đạp vào khoảng không, sau đó nó lại quay về hồ lô nuôi kiếm ngủ một giấc. May mà tốc độ bay của Mười Lăm cực nhanh, đã theo kịp bước chân của Trần Bình An.

Tống Vũ Thiêu cảm khái nói:

- Trong truyền thuyết, phương bắc có tông sư võ đạo thành công bước vào cảnh giới Võ Thần, chẳng những có thể tùy ý lơ lửng trên không, còn có thể ngự gió bay lượn, giống như kiếm tiên ngự kiếm vậy.

Nhớ lại lời nói của Chu Hà lúc trước ở núi Kỳ Đôn, Trần Bình An ừ một tiếng, buột miệng nói:

- Đó là cảnh giới thứ tám võ đạo, gọi là “cảnh giới Vũ Hóa”. Bởi vì có thể ngự gió, cho nên còn được gọi là “cảnh giới Viễn Du”, rất tiêu sái.

Tống Vũ Thiêu nghi hoặc nói:

- Trên cảnh giới thứ sáu, chẳng lẽ không phải có tên chung là cảnh giới Võ Thần sao?

Trần Bình An cũng hơi ngỡ ngàng, lắc đầu nói:

- Tôi nghe nói không phải. Trên cảnh giới thứ sáu đúng là bắt đầu coi trọng luyện thần, nhưng hình như còn không có tư cách được tôn làm võ thần. Tôi chỉ biết cảnh giới thứ bảy Kim Thân, mới có tư cách được gọi là tiểu tông sư. Sau đó là cảnh giới thứ tám Vũ Hóa, cảnh giới thứ chín Sơn Điên.

- Phía trên còn có cảnh giới thứ mười, hôm nay Đại Ly chúng tôi có một người đạt tới, đó là phiên vương Tống Trường Kính. Ông ta là hoàng thúc của một gã hàng xóm khi tôi còn ở quê hương. Tôi từng gặp Tống Trường Kính một lần trong ngõ, rất lợi hại, nhìn giống như cao thủ.

Lão kiếm thánh nước Sơ Thủy chỉ cảm thấy như đang nghe thiên thư. Trần Bình An vừa nhìn sắc mặt của lão tiền bối, những lời đã đến bên miệng lại nuốt trở vào. Chẳng hạn như ông lão chân trần truyền thụ quyền pháp và rèn luyện cảnh giới thứ ba võ đạo cho mình, chính là một võ phu cảnh giới thứ mười. Hơn nữa năm xưa ông lão họ Thôi này còn là đại tông sư cảnh giới thứ mười đầu tiên của Bảo Bình Châu, cách người tiếp theo đến mấy trăm năm...

Tống Vũ Thiêu rất nhanh thư thái, cười nói:

- Đúng là ếch ngồi đáy giếng. Không sao, không sao, chỉ cần trên cảnh giới võ đạo thứ sáu còn có cảnh tượng lớn hơn, đó là chuyện tốt. Nếu không cảnh đẹp trên thế gian chỉ cho thần tiên trên núi xem, chẳng phải võ phu chúng ta sẽ không còn mặt mũi? Vốn không nên như vậy.

Trần Bình An một tay xách Sở Hào, ra sức gật đầu, nghĩ thầm nếu Tống lão tiền bối có thể đến quê nhà mình, nhất định sẽ rất hợp với lão già ở lầu trúc kia.

Dù sao vẫn có một số người, cho dù cảnh giới võ đạo của hai bên chênh lệch, cũng sẽ không từ chối ngồi chung bàn uống rượu với đối phương.

Trong mắt Trần Bình An, vị Tống lão tiền bối bên cạnh này rất lợi hại, cho nên bất kể ông lão đến nơi nào, gặp phải ai, đều sẽ được người ta kính trọng.

Sau khi luồng chân khí của Sở Hào trôi hết, giáp Cam Lộ lại khôi phục thành hình nén bạc, rơi xuống đất. Trần Bình An dùng mũi chân hất nó lên, bỏ vào trong túi. Sau đó hắn hơi dùng sức, cổ tay rung lên, lại xiết cho Sở đại tướng quân đã lặng lẽ tỉnh dậy nhưng không dám mở mắt kia hôn mê.

Tống Vũ Thiêu hiểu ngầm cười. Gặp phải một “thiếu niên kiếm tiên Đại Ly” như vậy, cũng xem như Sở Hào “hồng phúc ngang trời” rồi.

Trần Bình An hỏi:

- Tiếp theo thì sao?

Tống Vũ Thiêu thở dài:

- Ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ dù nóng lòng cứu chủ, cũng sẽ không dám hồ đồ giết đến Kiếm Thủy sơn trang. Trong đám đại quân triều đình này, rõ ràng có mưu đồ của cháu ta Phượng Sơn. Bọn họ đã rất hỗn loạn, đội ngũ còn lại càng sẽ không giúp kỵ binh họ Sở tấn công, mà sẽ lui về châu thành bình tĩnh theo dõi biến hóa.

Vẻ mặt ông ta hơi lo lắng:

- Nhưng kiếm thần nước Thải Y đột ngột chết đi, quận Yên Chi xuất hiện ma đầu quấy phá, cộng thêm Kiếm Thủy sơn trang chúng ta... Ta cảm thấy thư viện sắp ra tay rồi.

Trần Bình An hỏi:

- Thư viện? Là thư viện Quan Hồ, một trong bảy mươi hai thư viện Nho gia sao?

Tống Vũ Thiêu thổn thức nói:

- Đúng vậy. Bảo Bình Châu ngàn năm qua, trên núi dưới núi nhìn chung vẫn sống yên ổn hòa thuận với nhau, đây đều là công lao của thư viện. Nhưng thật không nghĩ tới, lần này Kiếm Thủy sơn trang lại có khả năng đứng ở phía đối lập với thư viện Quan Hồ. Một khi các phu tử tiên sinh của thư viện lộ diện, sơn trang e rằng sẽ giống như đội binh mã triều đình này, lòng người tan rã, danh dự trăm năm của sơn trang sẽ bị hủy trong chốc lát.

Trần Bình An có một chút ấn tượng với thư viện Quan Hồ. Một là nó cùng tề danh với thư viện Sơn Nhai ban đầu do Tề tiên sinh thành lập. Hai là sau sóng gió của nữ quỷ áo cưới, trên đường cùng nhau từ Đại Tùy trở về nước Hoàng Đình, thiếu niên Thôi Sàm trong lúc rãnh rỗi, đã kể về một số nội tình khó tưởng tượng. Những nội tình này có liên quan đến người đọc sách của thư viện Quan Hồ. Cuối cùng là quân tử đứng đầu thư viện Quan Hồ, Thôi Minh Hoàng, đã từng đại biểu Nho gia Bảo Bình Châu tiến vào động tiên Ly Châu.

Nhưng Tống lão tiền bối dám lấy đầu thượng tướng trong đám đại quân, vì sao khi nhắc đến thư viện, tâm tình lại phức tạp như vậy.

Tống Vũ Thiêu tự giễu nói:

- Đối diện với thư viện, không đến mức bó tay chịu trói, nhưng cũng không có can đảm liều chết đánh một trận. Thật là sầu!

Trần Bình An không hiểu rõ lắm.

Tống Vũ Thiêu giống như nhìn thấu tâm tư của thiếu niên, hai tay đặt sau người, đi chậm lại giữa rừng núi, nhìn ánh mặt trời thưa thớt xuyên qua lá cây, giống như từng hạt vàng rải xuống mặt đất.

Ông lão trầm mặc một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết, lời nói của các tiên sinh thư viện, chính là đạo lý lớn nhất trên đời sao? Ta đã từng chính mắt nhìn thấy một hiền nhân thư viện Quan Hồ tuổi còn trẻ, lại có thể khiến kiếm thần nước Thải Y ra cửa nghênh đón từ xa, xin hắn chỉ bảo đạo đức học vấn. Hiền nhân trẻ tuổi kia mũ cao đai rộng ngồi ngay ngắn, kiếm thần đối diện lại giống như một đứa trẻ học vỡ lòng. Phong thái sừng sững đó đúng là một loại vô địch khác.

Ông ta cười cười:

- Cho nên mới nói, một trăm một ngàn Tống Vũ Thiêu, cũng không địch lại một câu của phu tử thư viện “ngươi sai rồi, ngươi phải chịu phạt”.

Trần Bình An hỏi một vấn đề:

- Vậy nếu các phu tử tiên sinh của thư viện không nói đạo lý thì sao? Nếu quân tử hiền nhân cũng phạm sai lầm thì thế nào?

Tống Vũ Thiêu cười nói:

- Bên trên tự có thánh nhân giáo huấn.

Trần Bình An xách cổ một đại tướng quân, như có suy nghĩ. Hai chân của tên tướng quân kia kéo lê dưới đất giữa rừng, kêu lên xào xạc.