Kiếm Lai

Chương 304: Nhân gian nhiều bất bình




Chu Cự rời khỏi đại sảnh sơn trang, kiếm thánh nước Sơ Thủy thì đi vào bên trong. Một đến một đi như vậy, lại bổ sung khí thế của sơn trang đã rơi xuống đáy vực. Dù sao thư viện Quan Hồ xa tận chân trời, hiền nhân thì đã đi rồi, Chu Cự cũng không khởi binh hỏi tội Kiếm Thủy sơn trang, vậy nghĩa là thôn trang sẽ không bị tổn hại gì.

Hơn nữa hôm nay Tống Vũ Thiêu còn trong giang hồ nước Sơ Thủy, cho dù ông ta không xuất kiếm, không ở sơn trang, chỉ cần còn du lịch ở một góc nào đó trong mười mấy nước, vậy chức vị minh chủ võ lâm của Tống Phượng Sơn sẽ có thể ngồi yên ổn.

Tống Vũ Thiêu đột nhiên quay đầu nhìn, bước ra mấy bước, không biết vô tình hay cố ý che Trần Bình An ở phía sau. Sau đó ông ta bước thẳng ra ngoài ngưỡng cửa, sửa lại vạt áo, nhìn về không trung chỗ Chu Cự, cúi người chắp tay ôm quyền.

Đến lúc này mọi người trong đại sảnh mới kinh hãi phát hiện, trên không trung ngoài cửa lớn có sóng gợn nhộn nhạo, xuất hiện một ông lão áo nho thân cao ba trượng, bóng dáng mờ ảo, tiên khí tràn ngập.

Thánh nhân đến nơi, tự tới sơn trang, rực rỡ sừng sững, khí thế thâm sâu.

Trước khi Tống Vũ Thiêu phát giác được huyền cơ, Chu Cự đã vội vàng dời mắt khỏi Trần Bình An. Hắn rung tay áo, triệt tiêu pháp thuật cấm chế với miếng ngọc bội bình an của thư viện, rút tơ bóc kén khiến nó lộ ra chân dung. Sau đó thản nhiên cột ngọc bội có khắc hai chữ “nén giận” vào bên hông.

Lúc Tống Vũ Thiêu làm đại lễ giang hồ, Chu Cự cũng chắp tay thi lễ, cúi đầu nói:

- Học trò bái kiến tiên sinh.

Thánh nhân giống như một tượng thần cao lớn cung phụng trong miếu thờ, nhìn xuống đệ tử Chu Cự của mình, vui giận không lộ ra ngoài, chậm rãi nói:

- Chuyện nho sinh Hàn Nguyên Thiện nước Sơ Thủy tu luyện công pháp ma đạo, ta sẽ giao cho người khác xử lý, ngươi hãy lập tức trở về thư viện.

Chu Cự thở dài một tiếng, thẳng lưng bất đắc dĩ nói:

- Tiên sinh, không thể thương lượng sao?

Thánh nhân nói:

- Không thể.

Vẻ mặt Chu Cự như đưa đám nói:

- Thật là khổ.

Thánh nhân nhìn về lão kiếm thánh nước Sơ Thủy nơi ngưỡng cửa, ôm quyền đáp lễ, sau đó hai tay đặt sau người, mỉm cười nói:

- Tống trang chủ sắp đột phá cảnh giới, thật đáng mừng. Nghe nói mỗi lần Tống trang chủ du lịch giang hồ, đều sẽ đến thăm viếng dâng hương ở văn miếu các nơi, lòng thành chứng giám. Sau khi Tống trang chủ đột phá cảnh giới, nếu rảnh rỗi có thể đến thư viện chúng ta tu hành một thời gian, củng cố cảnh giới Kim Thân.

Tống Vũ Thiêu càng thật lòng khâm phục, vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay ôm quyền:

- Xin cảm ơn ân điển của thánh nhân.

Không biết vị sơn chủ thư viện Quan Hồ này đã sử dụng loại thần thông nào của Nho gia, nhanh như vậy đã có thể từ thư viện đi đến nước Sơ Thủy, sông núi ngàn vạn dặm chỉ giống như mấy bước dưới chân thánh nhân.

Ông lão khí chất nho nhã lại nhìn thiếu niên đeo kiếm sau người Tống Vũ Thiêu một cách sâu sắc, ánh mắt thâm thúy phức tạp lóe lên rồi biến mất, giống như vừa khen ngợi vừa nuối tiếc, còn có mấy phần tưởng nhớ. Cuối cùng ông ta không nói gì, dời mắt đi, một lần nữa nhắc nhở Chu Cự:

- Không được cố ý kéo dài hành trình, mau trở về thư viện, có trọng trách khác giao phó cho ngươi.

Ánh mắt Chu Cự sáng lên:

- Là chuyện ở phía bắc?

Thánh nhân Nho gia không muốn nói thêm trước mặt người ngoài, chỉ mỉm cười nói với đám giang hồ hào kiệt:

- Đại đạo khác đường nhưng cùng đích, võ học cũng coi trọng dưỡng tâm, mới có thể thấu hiểu sự tuyệt diệu của đạo trời, củng cố căn cơ võ đạo. Hi vọng các vị ở đây đừng quên tấm lòng hiệp nghĩa, thư viện Quan Hồ ta sẵn lòng mở rộng cửa lớn với các vị, nhằm để tự ngẫm ngộ đạo, phát huy bản năng, nhận thức nhân tính.

Thánh nhân chỉ bảo một phen, giống như mưa thuận gió hòa, lại chạm đến thì dừng, khiến người ta bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ diệu không thể miêu tả. Mọi người trong đại sảnh lập tức tin phục, đây mới là khí độ thánh nhân, phong thái thư viện thật sự.

Thế là hào kiệt kiêu hùng hai đạo hắc bạch nước Sơ Thủy đã sớm đứng dậy, không hẹn mà cùng chắp tay thi lễ. So với trước đó sợ hãi thân phận thư viện của Chu Cự, lần chắp tay thi lễ này hiển nhiên càng thật lòng kính phục.

Bóng dáng của sơn chủ thư viện Quan Hồ tan biến, trên không trung nổi lên từng đợt sóng gợn màu vàng sáng.

Trước khi rời đi, thánh nhân lại dùng thần thông tâm nhãn nhìn thiếu niên đeo kiếm một cái, có muôn vàn cảm khái. Sơn Nhai Tề Tĩnh Xuân, quả thật đã lựa chọn thiếu niên Đại Ly tạm thời mới ở ngưỡng cửa cảnh giới thứ tư võ đạo này, làm người hộ đạo cho những đệ tử đích truyền kia.

Trong thư viện Quan Hồ, chỉ có lác đác mấy người biết được chuyện này. Ông ta cũng đến bây giờ mới tận mắt nhìn thấy, lần theo dấu vết, suy diễn ra một vài cảnh tượng ở con đường phía xa.

Cùng lúc đó, ông ta dùng tiếng lòng khuyên bảo Chu Cự: “Cự Nhiên, bất kể con đã nhìn thấy gì trên người thiếu niên, cũng không được nói bừa làm bậy, nhớ phải cẩn thận!"

Chu Cự dùng tiếng lòng cười trả lời: “Tiên sinh, ganh đua với người tài đức mà thôi, đệ tử há lại không biết chút đạo lý này?”

Thánh nhân vừa đi, Chu Cự phát hiện ngọc bội bên hông mình cũng đã biến mất, hóa ra là bị tiên sinh của mình lấy đi. Hắn không quay đầu nhìn về phía đại sảnh, chỉ thổn thức không thôi.

Cho đến khi rời khỏi cửa lớn Kiếm Thủy sơn trang, hắn mới quay đầu nhìn, cười nói:

- Đã mở rộng tầm mắt rồi.

Mặc dù hôm nay Chu Cự hắn chỉ là hiền nhân của thư viện Quan Hồ, nhưng ngay cả đại quân tử Bảo Bình châu như Thôi Minh Hoàng cũng không dám xem thường hắn. Không chỉ vì tu vi Nho gia của Chu Cự không thể khinh thường, cũng không chỉ vì hắn là hiền nhân bước vào quân tử lại bị giáng chức thành hiền nhân, mà là hắn có thể nhìn thấy một số cảnh tượng mà vị thầy giáo thánh nhân của hắn cũng không thấy được.

Bởi vì thiên phú phi phàm này, thánh nhân học cung còn từng tự mình dặn dò sơn chủ thư viện Quan Hồ, phải cẩn thận bảo vệ Chu Cự, tuyệt đối không thể để hắn đi sai đường.

Thế nhân trong mắt Chu Cự là “chúng sinh muôn vẻ” đúng như ý nghĩa. Tất cả người tu hành, nhất là môn sinh Nho gia, đều sẽ dùng một số tinh khí thần ẩn chứa ý nghĩa đặc biệt, cụ thể hóa thành những cảnh tượng kỳ dị hiện ra trước mắt Chu Cự. Phần nhiều là những người tí hon nhỏ như hạt gạo, xuất hiện trên người hoặc là trong kinh huyệt.

Chẳng hạn như một hiền nhân thư viện nhìn có vẻ tinh thần phấn chấn, người tí hon của hắn lại lom khom loạng choạng, mồ hôi đầm đìa, giống như đang vác nặng lên núi. Một vị phu tử nổi tiếng bảo thủ, có tinh thần cầu tiến học tập, nơi gần đầu lại có cô gái trang sức diễm lệ bay lượn, nấn ná không đi. Một tên học sinh thư viện tinh thần sa sút, dáng vẻ cằn cỗi, trong nội tâm lại có một kiếm khách râu rậm hào hùng dạo chơi giữa kinh huyệt.

Tên hiền nhân lúc trước bị Chu Cự đánh, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, trước giờ nổi tiếng là tác phong cẩn thận, văn chương kiệt xuất trong thư viện. Nhưng Chu Cự lại nhìn thấy giữa trang sách của hắn đầy bướm màu, ong mật quanh quẩn, ngập mùi son phấn, ngoài ra còn có một thanh phi kiếm sắc bén dính đầy mật ong bay lượn lung tung.

Chu Cự vốn không vừa mắt loại người này, nhưng vì tuân thủ lời dạy của thầy nên vẫn tiếp tục nhẫn nhịn.

Cho đến một ngày, thư viện Sơn Nhai bị lấy xuống danh hiệu một trong bảy mươi hai thư viện. Nghe đồn Tề Tĩnh Xuân bỏ mình đạo tan, thư viện thì từ Đại Ly dời đến Đại Tùy, cửa nhà vắng vẻ, hương khói của văn mạch gần như điêu tàn. Hiền nhân kia liền ngang nhiên ném đá xuống giếng, trắng trợn công kích học vấn kinh nghiệm của Tề Tĩnh Xuân, dùng nó làm thủ đoạn mua danh trục lợi, muốn nhân cơ hội này lấy lòng một số lão sư, sau đó bước vào hàng ngũ quân tử.

Chu Cự không thể nói là thích hay ghét văn mạch đối địch kia, nhưng rất ghét tên hiền nhân khẩu phật tâm xà này. Mấu chốt là tên này còn mượn danh nghĩa văn chương tôn chỉ của tiên sinh nhà mình, công kích thư viện Sơn Nhai. Cho nên hắn liền ra tay đánh cho đối phương nửa năm không dám ra khỏi cửa.

Cảnh tượng trong lòng Thôi Minh Hoàng là một tấm bản đồ sơn hà xã tắc, diện tích mênh mông, nhưng khói lửa nổi lên khắp nơi, tan tành vụn nát. Trong tâm tưởng của người này không có một người tí hon nào.

Còn vị đại quân tử cao nhất Bảo Bình châu kia, phong lưu nho nhã, danh chấn một châu, chân tướng lại là một lão nông chất phác, trông nom đồng ruộng, cần cù thiết thực.

Từ nhỏ Chu Cự đã sở hữu thần thông kỳ lạ không có trong sách vở này, hơn nữa hắn đọc sách xem qua là nhớ, văn chương như suối tràn. Lúc chín tuổi hắn bí mật tiến vào thư viện, theo thầy giáo học tập lời dạy của thánh nhân. Đến năm mười bốn tuổi thì trở thành hiền nhân. Sau đó hắn vẫn ở trong một ngôi nhà tranh do thầy giáo tự tay cất, ít giao du với bên ngoài, quanh năm suốt tháng chỉ giao tiếp với các sư huynh sư tỷ.

Đến năm hai mươi tuổi bước vào quân tử, trải qua một món lễ khí của Văn miếu giám định, Chu Cự rất nhanh được phát hiện có tư chất của “chính nhân”, có hi vọng đuổi kịp hai vị đại quân tử ở Bảo Bình châu.

Chu Cự đi trên đường lớn từ Kiếm Thủy sơn trang dẫn đến trấn nhỏ, thở dài một tiếng:

- Đúng là tự thẹn kém người.

Một bóng dáng bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi:

- Cự Nhiên, có phải đã nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng gì không?

Chu Cự cười nói:

- Tiên sinh tốt của con, ngài có thể đừng hù dọa đệ tử như vậy được không? Một hạt giống tốt nếu bị dọa thành ngu ngốc, ngài sẽ khóc đấy.

Bóng dáng mờ mịt của sơn chủ thư viện đi kề vai. Chu Cự mỉm cười nói:

- Tiên sinh, lần này con không muốn nói với ngài, thèm ăn chết rồi.

Thánh nhân cười ha hả:

- Cũng tốt, ngươi chờ về thư viện ăn roi đi.

Nói xong mới thật sự rời đi.

Chu Cự một mình đi trên đường ở nơi đất khách quê người, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đồng thời lắc đầu.

Trong kinh huyệt của Trần Bình An có một viên gan văn kim thân, rõ ràng là do người khác tặng cho, nhưng có thể thần hồn bao dung với hắn, không hề bài xích. Cho nên thiếu niên nho nhỏ có một chút dấu hiệu của chính nhân quân tử. Lúc thiếu niên đi đường, hai tay áo có gió mát, hai vai giống như gánh mặt trời cây cối, cỏ mọc chim bay, càng tráng lệ động lòng người.

Có người tí hon đỏ mặt nấc cụt, lắc lư bầu rượu màu đỏ thẫm. Có người tí hon mang giày cỏ đứng thế gần nước, đi thế qua núi. Có người tí hon búi tóc cài trâm, cúi đầu đọc sách, giống như chỗ nào cũng thấy khó hiểu, cho nên lông mày nhíu chặt.

Còn có người tí hon ngồi khoanh chân đếm tiền, mặt mày hớn hở. Thỉnh thoảng lại nhón một đồng tiền bỏ vào miệng cắn, hoặc là dùng tay áo lau.

Lại có một người tí hon trang phục đẹp đẽ, chạy nhanh xung quanh. Chỗ này đưa một món đồ, chỗ kia lại dùng hai tay dâng một món khác, giống như đang tặng đồ vật yêu thích của mình cho người khác...

Rõ ràng có nhiều tư tưởng kỳ lạ, đủ loại chấp niệm ăn sâu bén rễ, nhưng tâm tư vẫn trong sáng. Trên đời lại có thiếu niên kỳ quái như vậy sao?

Chu Cự ngưng cười, thở dài một tiếng. Ngoài miệng hắn nói muốn ganh đua với người tài đức, nhưng lại không muốn trở thành giống như thiếu niên, bởi vì làm người như vậy rất mệt mỏi. Nhưng nếu có thể trở thành bằng hữu thổ lộ tâm tình với loại người này thì rất tốt.

Chu Cự nghĩ đến một chuyện, thân hình đột nhiên vọt lên, bay vào trời cao, ngự gió đi xa. Dưới chân là non sông của nước Sơ Thủy, thông qua khe hở giữa biển mây, loáng thoáng có thể thấy được núi non trập trùng.

Hắn lẩm bẩm nói:

- Chuyến này đã nhìn thấy thiên quân Đạo giáo của Câu Lô châu. Hay là ta nghe theo đề nghị của người nọ, chọn đất lành lớn một chút, dùng thân phận tiên mắc đọa đi xuống lĩnh hội quang cảnh ở nơi khác? Nếu không cảnh giới hiện giờ của ta đã dừng lại rất nhiều năm rồi, đúng là chiếm nhà xí mà không đi cầu được.

- --------

Trần Bình An đương nhiên không biết thần thông kia của Chu Cự đã nhìn thấy rất nhiều bí mật của mình. Thánh nhân thư viện Quan Hồ đại giá quang lâm, đối với nhân sĩ giang hồ nước Sơ Thủy có thể nói là cảnh tượng đặc sắc trăm năm khó gặp, nhưng đối với thiếu niên thì cũng không xem là kinh ngạc.

Dù là ở quê hương động tiên Ly Châu, hay là sau đó đến Đại Tùy, hắn đã nhìn thấy quá nhiều chuyện khó tưởng tượng. Thậm chí trong tranh cuộn núi sông của lão tú tài Văn Thánh, Trần Bình An đã gặp đại thần núi Tuệ của Trung Thổ Thần Châu, còn tự tay chém ra một kiếm mở núi.

Trần Bình An không dừng lại đại sảnh sơn trang quá lâu, bởi vì Tống Vũ Thiêu chỉ nói một câu rồi nhanh chóng rời đi. Câu nói kia đã gây nên sóng to gió lớn trong lòng mọi người:

- Hơn vạn binh mã triều đình tới vây quét sơn trang, đã tự động rút lui.

Thiếu nữ bà mẹ kia thực ra cũng theo hai người trở về sơn trang, nhưng cô không dám đối diện với một hiền nhân thư viện, chỉ nấp trong bóng tối. May mà thánh nhân và hiền nhân đều không tính toán, khiến cô vui mừng giống như sống sót qua tai nạn. Sau khi xác định hai người của thư viện đã rời khỏi sơn trang, cô mới tiến vào đại sảnh, ngồi xuống dùng tiếng lòng nói chuyện với Tống Phượng Sơn.

Thê tử của Tống Phượng Sơn bắt đầu lôi kéo mọi người, trấn an quần hùng.

Tống Phượng Sơn vẻ mặt bình tĩnh không nói một lời, giống như trút được gánh nặng, tâm tình lại có phần phức tạp. Ông nội Tống Vũ Thiêu quả thật một mình một kiếm ngăn cản trước đại quân, hơn nữa còn phá trận bắt được đại tướng quân Sở Hào, chuyện này đã bớt đi rất nhiều mưu đồ của Tống Phượng Sơn hắn.

Không chỉ như vậy, trong núi sâu ông nội và thiếu niên kiếm tiên giấu tài kia, còn hợp sức với Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang đã bị bức mật thư của mình thuyết phục, chặn giết kiếm tôn nước Cổ Du Lâm Cô Sơn và lầu chủ lầu Mãi Độc đang mai phục. Lâm Cô Sơn bị Tô Lang dùng một kiếm chém đầu trên cổ, thanh Lục Châu kia đã trở thành vật chứng tốt nhất cho “kiếm tiên giết kiếm tôn”. Chỉ tiếc lầu chủ lầu Mãi Độc đã dùng bí thuật mang theo vết thương trốn thoát, có thể sẽ là một biến số.

Tống Phượng Sơn âm thầm cười nói với thiếu nữ: “Dựa theo ước định, sau khi chuyện thành công, ta sẽ giúp ngươi trở thành sơn thần một phương được triều đình nước Sơ Thủy sắc phong. Khiến ngươi có được kim thân, hưởng thụ hương khói. Nhưng phải cảnh cáo trước, sau khi trở thành kim thân thần linh, nếu ngươi muốn gia tăng cảnh giới, nằm yên hưởng phúc, vẫn phải hành động theo kế hoạch của ta. Trong mấy chục năm sau, ngươi hãy làm trái với tính cách, cố gắng làm việc tốt để giành lấy lòng dân. Nếu như ngươi trái ước, khó đổi tính hung tàn, vì một chút lợi nhỏ mà phá hư chuyện lớn của ta, đến lúc đó ngươi và ta chỉ có thể binh đao gặp nhau.”

Thiếu nữ dùng tiếng lòng cười quyến rũ nói: “Thiếu trang chủ tính toán chuẩn xác, nô gia cũng không dám tự chuốc khổ.”

Tống Phượng Sơn nghiêm túc nói: “Còn phải phiền ngươi đến châu thành một chuyến, thông báo cho Hàn Nguyên Thiện, tình hình có biến, sẽ có người của thư viện Quan Hồ gây phiền phức cho hắn. Về phần hắn còn muốn dùng thân phận Sở Hào bước vào trung tâm triều đình nước Sơ Thủy hay không, do chính hắn định đoạt.”

Thiếu nữ than vãn một tiếng, đứng dậy, chuẩn bị đi đến châu thành nhắc nhở tình lang Hàn Nguyên Thiện: “Nô gia đúng là số mệnh vất vả. À đúng rồi, ngươi nhớ đòi thiếu niên tên là Trần Bình An kia bộ giáp viên lấy được trên người Sở Hào. Bất kể dùng tiền mua hay dựa vào nhân tình trao đổi, nhất định phải giữ lại đồ vật. Sau này nếu Nguyên Thiện nhà ta khăng khăng muốn cầu phú quý trong nguy hiểm, giả làm Sở Hào, bộ giáp Cam Lộ kia sẽ là mấu chốt.”

Tống Phượng Sơn trả lời:

- Ta tự có tính toán.

Thiếu nữ biết rõ tính cách kiêu hùng máu lạnh của người này, cũng không vẽ rắn thêm chân nữa, lập tức rời khỏi đại sảnh.

Một già một trẻ đi đến ngôi viện mà sơn trang sắp xếp cho Trần Bình An.

Lúc trước trên đường về giữa núi, đầu tiên là lầu chủ lầu Mãi Độc ẩn nấp đã lâu tập kích Trần Bình An, sau đó là kiếm tôn Lâm Cô Sơn chạy tới quấn lấy Tống Vũ Thiêu. Nếu Trần Bình An và Tống Vũ Thiêu ở trạng thái đỉnh cao, thắng bại không cần phải bàn. Nhưng Trần Bình An thần ý hao tổn nghiêm trọng, điều khiển Mùng Một và Mười Lăm không thể thành thạo như lúc phá trận, khiến cho hắn lần thứ hai giao thủ với lầu chủ lầu Mãi Độc chỉ đánh ngang tay.

Tống Vũ Thiêu thì chiếm được một chút ưu thế, nhưng Lâm Cô Sơn khí thế đang mạnh. Nhất thời ông ta cũng không thể thoát thân, giúp Trần Bình An chém chết thích khách đỉnh cao xuất quỷ nhập thần kia.

Sau đó Thanh Trúc kiếm tiên và thiếu nữ bà mẹ liên tiếp hiện thân, nhìn giống như mỗi bên có một đồng minh chi viện, theo lý mà nói phía Lâm Cô Sơn có phần thắng lớn hơn. Ai ngờ tình hình đột nhiên biến đổi, Tô Lang lại dùng một kiếm chém đứt đầu Lâm Cô Sơn. Lầu chủ lầu Mãi Độc thấy tình thế không ổn, lập tức chạy ra xa. Trần Bình An dù cố gắng điều khiển phi kiếm Mười Lăm đâm xuyên bụng hắn, nhưng vẫn để hắn thành công trốn khỏi chiến trường.

Thiếu nữ bà mẹ nhìn như dốc sức ra tay, thi triển một thân tu vi ma đạo, đánh với lầu chủ lầu Mãi Độc đến long trời lở đất, nhưng chân tướng lại chưa chắc như vậy. Dù sao sống chết của một thiếu niên xứ khác cũng không liên quan đến đại cục nước Sơ Thủy. Hơn nữa nếu Trần Bình An không cẩn thận chết trong núi sâu rừng thẳm, bớt đi một kẻ biết chuyện không dễ khống chế, không chừng tình hình sẽ tốt hơn cho cô.

Bọn họ đi vào trong viện. Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong đã nghe theo lời khuyên của Trần Bình An, sớm đi đến trấn nhỏ rồi.

Sau khi ngồi xuống bên cạnh bàn đá, Tống Vũ Thiêu nhẹ giọng nói:

- Đại tướng quân Sở Hào có lẽ đã chết rồi.

Trần Bình An không tỏ ý kiến với chuyện này, từ trong tay áo lấy ra giáp viên thần tiên hứng sương đưa cho ông lão. Lúc trước thiếu nữ bà mẹ đã đòi lấy vật này, nhưng hắn không chịu giao ra.

Tống Vũ Thiêu khoát tay nói:

- Sở Hào là do ngươi bắt được, bộ giáp viên này đương nhiên là của ngươi.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Lão tiền bối vẫn nên cầm đi. Nữ ma đầu kia đã đòi lấy bộ giáp viên này, chắc chắn không chỉ liên quan đến tiền bạc. Tôi chẳng qua là không thích tính cách và việc làm của cô ta, cho nên mới không muốn đưa ra.

Tống Vũ Thiêu cười nói:

- Hay là đưa tất cả tiền tiểu tuyết của sơn trang cho ngươi? Nếu không thì không hợp quy củ, trong lòng ta sẽ có vướng mắc, vừa thiếu tiền vừa thiếu nhân tình. Còn như Phượng Sơn có tiêu xài trên núi hay không, để nó tự lo đi. Dù sao thằng nhóc này bản lĩnh lớn, ta cũng không tin nó không kiếm được mấy ngàn đồng tiền tiểu tuyết.

Trần Bình An nhếch miệng cười nói:

- Nếu thật là bằng hữu, thực ra thiếu nhân tình cũng không sao. Lần sau tôi tới sơn trang, lão tiền bối cứ mời tôi uống rượu nhiều hơn là được.

Tống Vũ Thiêu tấm tắc nói:

- Thiếu nhân tình còn khó chịu hơn thiếu tiền, chính thằng nhóc ngươi nói như vậy. Bây giờ lại nói là bằng hữu thiếu nhân tình cũng không sao. Thế nào, đạo lý trên đời đều là của Trần Bình An ngươi à?

Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, thoải mái uống một hớp rượu, không còn băn khoăn, cũng không có gánh nặng:

- Nếu Tống lão tiền bối không xem tôi là bằng hữu, chỉ cần trả tiền trả nhân tình là được, trả xong một lần, gọn gàng sạch sẽ. Chỉ là sau này tôi đi qua nước Sơ Thủy, sẽ không tới sơn trang uống rượu hoa điêu ăn lẩu nữa.

Tống Vũ Thiêu do dự một thoáng, đành phải bất đắc dĩ cầm lấy bộ giáp viên Binh gia kia, đồng thời trêu chọc:

- Thằng nhóc ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta cũng cảm thấy hồ đồ rồi.

Trần Bình An chớp chớp mắt:

- Khi còn làm học đồ lò gốm ở quê hương, sư phụ dạy tôi làm gốm từng nói một đạo lý, nhân tình tặng cả một con trâu, mua bán lại không chừa kim khâu.

Tống Vũ Thiêu sững sốt:

- Nghĩa là sao?

Trần Bình An xấu hổ nói:

- Ý là nếu quan hệ tốt, tặng một con trâu cho bằng hữu cũng không sao, nhưng nếu là buôn bán, một cây kim cũng phải ghi vào sổ sách.

Đạo lý đầy tính quê mùa này của lão Diêu, không hề có trong sách. Tại quận Yên Chi nước Thải Y, Sùng Diệu đạo nhân trước khi chết cũng nói những lời tương tự. Cho nên Trần Bình An cảm thấy câu nói lời thô nhưng ý không thô này có lẽ không sai.

Tống Vũ Thiêu vui vẻ cười lớn, đưa tay chỉ vào thiếu niên, nói:

- Tiểu tử ngốc, sau này ngươi nhất định sẽ rất giàu có.

Trần Bình An hai tay ôm quyền, tươi cười rạng rỡ:

- Hi vọng, hi vọng.

Tống Vũ Thiêu mỉm cười đứng dậy:

- Sơn trang không giữ ngươi nữa. Ta đi bàn giao một số chuyện, sau đó sẽ cùng đến trấn nhỏ, mời ngươi ăn một bữa lẩu. Ăn xong ngươi và bằng hữu hãy đến bến thuyền kia.

Trần Bình An gật đầu. Sau khi ông lão đi tìm Sở quản sự, thiếu niên trở lại gian phòng của mình, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Hắn để lại trên bàn một lá bùa chất liệu vàng óng, trên đó đã vẽ xong bùa chú, là một lá bùa bảo tháp trấn yêu. Hắn dùng một ly rượu đè lên nó.

Lúc trước hai người rời khỏi chiến trường, Trần Bình An đồng ý nhận ba trăm đồng tiền tiểu tuyết của ông lão, chỉ là muốn khiến ông ta an tâm mà thôi.

Bất kể hôm nay tính tình của thiếu niên thay đổi thế nào, nhưng có một số việc vẫn là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, trăm ngàn năm sau có thể vẫn như vậy.

Chịu thiệt là phúc, tham lợi là mất lợi, những đạo lý này trong sách có nói, hơn nữa không chỉ một quyển.

Lão kiếm thánh nước Sơ Thủy xách tới một cái bọc nhỏ và hai vò rượu ngon, hai người gặp nhau trong viện. Bầu rượu của Trần Bình An lại chứa đầy rượu ngon. Vừa lúc còn dư lại một vò, có thể dùng khi đến trấn nhỏ ăn lẩu. Ông lão bảo Trần Bình An giúp mình cầm cái bọc có chứa tiền tiểu tuyết và một số đồ vật nhỏ.

Sau khi rời khỏi viện, lão quản sự sơn trang tóc trắng xóa đứng ở cửa, ôm quyền cười nói với Trần Bình An:

- Sau này Trần thiếu hiệp hãy thường xuyên đến sơn trang làm khách. Từ năm nay trở đi, Kiếm Thủy sơn trang sẽ chuẩn bị rất nhiều rượu hoa điêu, chuyên môn ủ cho Trần thiếu hiệp, bảo đảm mỗi lần thiếu hiệp đều có thể uống rượu ngon lâu năm thuần túy nhất.

Trần Bình An ôm quyền nói:

- Tuyệt đối sẽ không khách sáo.

Tống Vũ Thiêu và Trần Bình An lướt ra khỏi sơn trang. Lão quản sự đứng tại chỗ, thật lâu không rời đi, tươi cười vui vẻ. Lão trang chủ hôm nay đúng là hoàn toàn khác với dáng vẻ già nua mấy chục năm trước đó, lúc này tinh thần phấn chấn, mặt mày rạng rỡ giống như năm xưa hành tẩu giang hồ. Cho nên giang hồ nước Sơ Thủy này, nhất định có thể phong lưu thêm mấy chục năm nữa.

Lão tản bộ trở về, giữa đường gặp phải hai tỳ nữ phụ trách ngôi viện kia. Lão quản sự vốn nghiêm lại tươi cười hơn rất nhiều, khiến đôi thị nữ tuổi xuân kia vừa mừng vừa lo, chỉ cảm thấy mặt trời mọc ở phía tây rồi.

Tống Vũ Thiêu và Trần Bình An đến trấn nhỏ. Những gián điệp do triều đình sắp xếp ở đây, sau khi nhận được tin tức đều tự động rút lui. Bọn họ gặp Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong ở quán rượu, bốn người vẫn ăn lẩu ở tầng hai. Bởi vì lần trước Tống Vũ Thiêu tự báo danh hiệu, ông chủ quán rượu tỏ ra thận trọng, sau khi bị ông lão cười mắng là đồ ngốc, mới khôi phục mấy phần tự tại.

Trương Sơn Phong không biết ăn cay, nhưng không muốn tỏ ra yếu đuối, đành phải vừa ăn vừa chảy nước mắt. Trần Bình An nghiêm túc nói uống rượu có thể đỡ cay, kết quả đạo nhân trẻ tuổi lại phun rượu ướt cả người thiếu niên.

Trên bàn rượu, Tống Vũ Thiêu đã uống hơi nhiều, cũng không dùng cảnh giới võ phu xua tan hơi rượu đầy bụng. Ông ta liên tục nâng ly, còn lảm nhảm rất nhiều lời viễn vông với Trần Bình An.

Đột nhiên ông ta nhớ ra gì đó, bèn thuận miệng nói:

- Trần Bình An, nói đạo lý không phải là chuyện khiến người ta ưa thích. Nữ nhân không thích nghe, nam nhân cũng như vậy. Thế đạo khó sống, đã ấm ức đầy bụng, cuối cùng còn phải nghe người ta lải nhải, ngươi nói xem có phiền phức không? Đạo lý không đúng thì thôi, biết rõ là đúng nhưng lại không làm được, chẳng phải càng khiến người ta phiền não?

Trần Bình An uống rượu cộng thêm ăn cay, đã hơi nóng lưỡi, bèn phản bác:

- Thỉnh thoảng tôi sẽ nói một chút đạo lý, nhưng chưa từng cãi nhau với người khác, nhiều nhất là đánh nhau mà thôi.

Tống Vũ Thiêu nói:

- Nếu sau này có một cô nương nói với ngươi, Trần Bình An, ngươi là người tốt...

Trần Bình An đầy vẻ mong đợi:

- Vậy có phải đã thành công rồi không?

Tống Vũ Thiêu vỗ bàn một cái, cười trên nỗi đau của người khác:

- Ngươi đúng là tên ngốc. Thành công cái rắm, quan hệ giữa hai ngươi nhất định sẽ thất bại.

Trần Bình An ngây người như phỗng, vội vàng uống một hớp rượu để an ủi.

Sau khi cơm nước no nê, ba người từ biệt Tống Vũ Thiêu ở cuối đường nhỏ.

Bóng dáng ba người càng lúc càng xa. Tống Phượng Sơn bên hông có thêm một thanh kiếm sắt, yên lặng xuất hiện bên cạnh ông lão. Tống Vũ Thiêu nhìn về phía xa, thở dài một tiếng.

Tống Phượng Sơn hừ lạnh nói:

- Rốt cuộc cháu là cháu của ông, hay là hắn?

Tống Vũ Thiêu cười ha hả.

Tống Phượng Sơn mặc dù nói lời căm phẫn, nhưng khóe miệng lại hơi tươi cười. Trong cái bọc kia của Tống Vũ Thiêu, có chứa gần hai ngàn đồng tiền tiểu tuyết, không chừa lại cho sơn trang một đồng nào.

Trên bàn Trần Bình An liên tục bị ông lão mời rượu, uống đến say khướt. Lúc đi bước chân lảo đảo, cả người đầy mùi rượu, nào còn quan tâm đến cái bọc cột nghiêng sau lưng.

Người từng trải rốt cuộc vẫn là người từng trải, thiếu niên vẫn còn quá non nớt.