Kiếm Lai

Chương 332: Lá hòe diêu




Khi Ninh Diêu không nhịn được muốn đạp Trần Bình An một cái, Trần Bình An lại đột nhiên biến mất, giống như bị ai đó kéo vào một thế giới khác.

Nàng lập tức cảm thấy trống trải, tầm mắt và trong lòng đều như vậy, sau đó lại giận dữ.

Khi nàng mặc kệ tất cả, muốn xuất kiếm phá vỡ khe hở trong trời đất, truy tìm dấu chân của Trần Bình An, đột nhiên lại hơi đỏ mặt, giống như nghe được tiếng nói. Nàng “à” một tiếng, nhìn về nơi Trần Bình An biến mất, lại hừ lạnh một tiếng, sau đó bay đến quảng trường dưới chân núi Cô Phong.

Lại con mẹ nó nhìn thấy con nhóc không nói quy củ này, đạo đồng nhỏ đã sắp nổi khùng rồi. Hắn ném sách trong tay, nhảy lên khỏi bồ đoàn, mắng lớn:

- Tiểu nha đầu, ngươi thật xem núi Đảo Huyền là sân nhà ngươi sao? Muốn đến là đến, muốn đi là đi. Ba lần, ba lần rồi! Cho dù là kiếm tiên của Kiếm Khí trường thành, cả đời cũng chưa chắc có được một lần. Ngươi giỏi lắm, trong vòng một ngày lại tới hai lần!

Người đàn ông ôm kiếm ngáp một cái:

- Có giỏi thì ngươi đánh cô ta đi.

Đạo đồng nhỏ tức giận nói:

- Ngươi tưởng ta không dám sao? Nếu không phải thương xót thân thế của cô ta, ta đã sớm một quyền đánh cho...

Ninh Diêu mặt không cảm xúc đi vào cửa lớn mặt gương, thân thể hơi ngửa về phía sau, quay đầu nói:

- Ngươi thương xót ta làm gì, ta và ngươi cũng không quen biết.

Đạo đồng nhỏ cảm thấy câu này của tiểu cô nương rất không có đạo lý, nhưng lại giống như có một chút đạo lý.

Người đàn ông ôm kiếm trên cọc buộc ngựa ôm bụng cười lớn.

- --------

Sau khi Trần Bình An rời khỏi, quán rượu ở núi Đảo Huyền đã biến thành một con ngõ nhỏ yên tĩnh.

Lưu U Châu ngồi dưới một cây hòe cổ bên ngoài tường viện, rất buồn chán đếm số kiến. Bà lão địa tiên ở một bên yên lặng trông coi, không quấy rầy thiếu gia nhà mình ngơ ngẩn.

Khi chân trời hiện lên màu trắng bạc, ánh mắt Lưu U Châu sáng ngời, đứng dậy quay đầu nói với bà lão:

- Ta xem như đã nhìn rõ rồi. Con kiến lớn lên ở núi Đảo Huyền, cũng chẳng khác gì con kiến ở dân gian quê mùa.

Bà lão đã quen với trí tưởng tượng bay bổng của thiếu niên, khẽ mỉm cười gật đầu.

Lưu U Châu liếc nhìn cây hòe già, không hào hứng lắm:

- Không mua, không mua, quá đắt rồi, ta vẫn tiếc tiền mừng tuổi mà mình đã tích góp nhiều năm như vậy.

Bà lão thở phào một hơi, thật sự sợ thiếu gia nhất thời xung động, bất chấp tốn kém mua một vò rượu vong ưu. Luyện khí sĩ năm cảnh giới trung, uống rượu hoàng lương này cũng không có nhiều ý nghĩa. Họ Lưu Ngai Ngai châu dù có tiền cũng không nên tiêu xài như vậy.

Đến lúc đó thiếu gia nhất định sẽ không bị trách phạt. Không chừng gia chủ và các lão tổ tông còn sẽ cắn răng nở nụ cười, khen ngợi đứa nhỏ ngươi không hổ là con cháu họ Lưu, có phong độ đại tướng. Tiêu tiền trong nháy mắt, chẳng phải là phong thái mà gia chủ họ Lưu tương lai nên có sao? Còn bà chắc chắn khó tránh khỏi bị khiển trách mấy câu.

Bà cũng sẽ không vì chuyện này mà oán giận thiếu niên, chỉ nghĩ thầm nhiều tiền mừng tuổi như vậy, mua một thanh nửa tiên binh không phải tốt hơn sao? Cần gì phải giận dỗi vì một vò rượu?

Lưu U Châu bắt đầu quay về đường cũ, bỗng nhiên hỏi:

- Liễu bà bà, bà nói xem dì Liễu có từ băng nguyên cuối phía bắc trở về không?

Khi thiếu niên nhắc đến “dì Liễu”, gương mặt đầy nếp nhăn và từng trải của bà lão lập tức lộ vẻ kiêu ngạo:

- Chắc là đã về rồi. Nếu như may mắn, con bé chết tiệt kia có lẽ đã bước vào cảnh giới võ đạo thứ chín. Thiếu gia, dựa theo ước định, đến lúc đó có thể bảo nó dẫn ngài tới băng nguyên phía bắc du lịch, chém giết đại yêu.

Lưu U Châu rốt cuộc vẫn còn tâm tính thiếu niên, lời nói có vẻ trẻ con:

- Đạt đến cảnh giới thứ chín nhanh như vậy làm gì? Cha ta nói cảnh giới võ đạo thứ tám mạnh nhất của dì Liễu có ý nghĩa trọng đại, không kém gì tông sư cảnh giới thứ mười bình thường. Cha ta từng ở trước mặt khuyên bảo dì Liễu, nếu không phải bất đắc dĩ thì không nên tùy tiện đột phá cảnh giới.

Bà lão nhẹ giọng cười nói:

- Gia chủ đương nhiên có ý tốt, nhưng mọi chuyện đừng đi theo con đường cực đoan. Nếu có thể thuận lợi đột phá cảnh giới mà lại cố gắng áp chế, sẽ không tốt cho võ phu thuần túy, chỉ sợ sẽ mất đi tất cả khả năng vượt qua cảnh giới thứ mười. Đương nhiên không tính những thiên tài bình thường, bọn họ có thể miễn cưỡng bước vào cảnh giới thứ mười đã vượt quá kỳ vọng, nhưng dì Liễu của ngươi thì không giống.

Đối với những chuyện liên quan đến cơ sở đại đạo này, Lưu U Châu không cảm thấy hứng thú lắm. Ngược lại hắn thường nghĩ đến những chuyện không quan trọng nhất, bèn thở dài nói:

- Dì Liễu cũng thật là, cả ngày kêu gào đàn ông tốt trên đời chết đâu hết rồi, còn hỏi ta có gặp được đàn ông tốt hay không. Ta là một nam nhân, làm sao trả lời dì ấy? Cha ta đã giới thiệu cho dì ấy nhiều nhân tài trẻ tuổi của Ngai Ngai châu như vậy, cũng không thấy dì ấy động tâm với ai, đúng là nhức đầu.

Lưu U Châu lại hỏi một vấn đề khiến bà lão cảm thấy buồn cười:

- Nếu có một ngày đại quân yêu tộc tràn ngập Kiếm Khí trường thành, núi Đảo Huyền sẽ xử lý thế nào? Ổ kiến dưới cây kia bò chậm như vậy, đến lúc đó sẽ không kịp dọn nhà đúng không?

Sắc mặt bà lão hòa nhã, nhẹ giọng nói:

- Thiếu gia, Kiếm Khí trường thành đã sừng sững không ngã bao nhiêu năm rồi. Trong thế giới bên cạnh kia, cứ khoảng trăm năm yêu tộc lại dấy lên một trận đại chiến. Qua nhiều năm như vậy, đám súc sinh ăn lông uống máu kia đã bỏ lại bao nhiêu thi thể dưới tường thành, không phải đều cúp đuôi chạy về sao? Một số đại yêu chiến lực kinh người, nhiều nhất chỉ đứng trên đầu thành được một lát, cuối cùng cũng sẽ bị các lão kiếm tiên đuổi xuống.

Lưu U Châu “à” một tiếng, lại trở về mạch suy nghĩ của mình, không thể thoát ra được, tâm sự trùng trùng nói:

- Phủ Viên Nhu nhà chúng ta còn không bằng ổ kiến, không cách nào di dời được. May mà Ngai Ngai châu cách núi Đảo Huyền xa nhất. Ài, Bà Sa châu thì thảm rồi, đến lúc đó nhất định sẽ khói lửa vạn dặm. Không biết vị lão tổ vai gánh nhật nguyệt của họ Trần thuần nho, có thể ngăn cơn sóng dữ, ngăn cản yêu tộc bên ngoài lục địa hay không.

Bà lão buồn cười vì thiếu gia lo bò trắng răng, không nhịn được nói:

- Đúng vậy, Ngai Ngai châu chúng ta và núi Đảo Huyền này, chẳng những cách một Bà Sa châu, còn cách một Trung Thổ Thần Châu mà lãnh thổ tám châu cộng lại cũng không bằng. Thiếu gia lo lắng cái gì.

Lưu U Châu lẩm bẩm nói:

- Không phải ta lo lắng cho an nguy của Ngai Ngai châu, chỉ cảm thấy đánh trận sẽ chết rất nhiều người, trong lòng không được thoải mái. Bà Sa châu dù sao còn có vị đệ tử đứng đầu của Á Thánh trấn giữ, nhưng Đồng Diệp châu mà chúng ta từng đến, còn có Phù Dao châu sắp đến, hình như không có người lợi hại nào đứng ra được.

Bà lão vẫn cười:

- Thiếu gia, không thể so sánh tất cả mọi người với cha ngài được. Một vị luyện khí sĩ, không bằng gia chủ chúng ta thì không lợi hại sao? Cũng không thể nói như vậy.

Người giàu có nhất Ngai Ngai châu, cùng với luyện khí sĩ mạnh nhất Ngai Ngai châu, đều là cùng một người... phụ thân của Lưu U Châu.

Người đàn ông này có tu vi cao hơn, chiến lực mạnh hơn bất cứ vị lão tổ nào trong lịch sử gia tộc họ Lưu. Điểm đáng sợ nhất, đó là tại Ngai Ngai châu nơi nếp sống dũng mãnh, tiên sư hiếu chiến, trước giờ không một ai có thể nghiệm chứng thực lực cuối cùng của ông ta.

Người đàn ông này có một câu danh ngôn được ưa chuộng trên núi: “Chuyện có thể dùng tiên binh và nửa tiên binh để giải quyết, vậy không cần dùng quyền cước nữa đúng không?”

Lưu U Châu dường như hơi oán giận cha mình:

- Thê thiếp thành đoàn, có gì mà tốt.

Bà lão có đánh chết cũng không dám bình phẩm vị gia chủ này tốt hay xấu. Gia chủ tính tình tốt là một chuyện, người làm tôi tớ không hiểu quy củ lại là chuyện khác.

Lưu gia nắm giữ dãy núi mỏ ngọc kia, giống như cây to đón gió. Hàng năm có rất nhiều tôi tớ Lưu gia chết vì mồm miệng, con cháu các nhánh gia tộc họ Lưu chết bất đắc kỳ tử cũng không ít.

Lúc này Lưu U Châu đang mặc áo trúc Thanh Lương (mát mẻ) màu vàng sáng, từng là pháp bảo yêu thích của hoàng đế vương triều lớn, được khen là động tiên nhỏ. Còn có một bộ áo trúc Tị Thử (tránh nóng) khác được khen là đất lành nhỏ, được họ Lưu Ngai Ngai châu gom lại thành cặp.

Lưu U Châu thích đổi qua đổi lại hai bộ áo này, mặc rất thoải mái, còn không rêu rao. Những pháp bào bùa chú Đạo gia và giáp thần tiên hứng sương gì đó thì quá chói mắt, không phải đang nói với người khác là mình có tiền sao?

Ta có tiền, nhưng ta không thích nói. Hơn nữa thực ra Lưu U Châu ta cũng không xem là có nhiều tiền, chẳng phải đêm qua còn không dám mua một vò rượu vong ưu sao?

Lưu U Châu thở dài:

- Liễu bà bà, ta thật sự không thể đi Kiếm Khí trường thành sao?

Ngữ khí của bà lão kiên định:

- Gia chủ đã dặn dò, tuyệt đối không thể đi.

Lưu U Châu hỏi một vấn đề giống như chỉ thẳng lòng người:

- Suy cho cùng Kiếm Khí trường thành vẫn là hình đồ lưu dân của thế giới Hạo Nhiên, quan hệ với bên phía chúng ta thực ra không tốt như tưởng tượng. Chuyện xấu của núi Đảo Huyền rất nhiều. Bọn họ và yêu tộc đánh nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không có ai dưới cơn nóng giận, dứt khoát làm phản Kiếm Khí trường thành, nương nhờ yêu tộc?

Bà lão ngẫm nghĩ:

- Kiếm Khí trường thành có các lão kiếm tiên và cao nhân tam giáo trông coi, chắc sẽ không xảy ra hỗn loạn lớn, nhưng loại người này nhất định là có. Chắc là vì Kiếm Khí trường thành không muốn tuyên dương việc xấu trong nhà, cho nên bên ngoài cũng không có quá nhiều tin đồn.

- Thiếu gia, thực ra ngài không cần quá quan tâm đến tình hình bên đó. Theo tin tức của phủ Viên Nhu, kiếm tu trẻ tuổi thế hệ này của Kiếm Khí trường thành có tư chất rất tốt, hơn nữa không phải chỉ có mấy người. Bọn họ giống như măng mọc sau mưa, cùng nhau vươn lên, gần như có thể sánh ngang với nhóm kiếm tiên ba ngàn năm trước. Đám người thế hệ kia đúng là lợi hại, đã ép cho yêu tộc suốt tám trăm năm không dám khiêu khích Kiếm Khí trường thành, rất nhiều yêu tộc cả đời cũng không thấy được bức tường thành kia. Cho nên ta thấy mấy trăm năm tới, núi Đảo Huyền sẽ là quang cảnh thái bình, buôn bán thịnh vượng.

Thiếu niên có phần thương cảm, lẩm bẩm nói:

- Thế nhưng tiền mà Lưu gia chúng ta kiếm được, lại đến từ người chết.

Bà lão muốn nhắc nhở thiếu gia, ở núi Đảo Huyền phải cẩn thận lời nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mất mát của thiếu niên, trong lòng lại không nỡ.

Một lão quản sự phủ Viên Nhu xuất hiện trước mặt hai người, ven đường còn có hai chiếc xe ngựa đang đậu. Ông ta nhẹ giọng nói:

- Thiếu gia, trong phủ có khách quý đến thăm.

Lưu U Châu gật đầu, bước lên một chiếc xe ngựa.

Đến phủ Viên Nhu, Lưu U Châu nhìn thấy một người đàn ông trung niên và một cô gái cao lớn. Người đàn ông trung niên đầy vẻ trí thức đang đứng ngắm một bức tranh treo tường, còn cô gái thì đang ngồi uống trà.

Người đàn ông kia giống như chuyên gia thư họa, khen ngợi:

- Không ngờ bức tranh “sen già khom mình” này mới là bản gốc, xuất chúng lỗi lạc, đạt tới đỉnh cao. Chỉ riêng vẽ hoa sen, năm trăm năm nay không ai có bút pháp như vậy.

Trên đường trở về phủ Viên Nhu, vì lý do cẩn thận, quản sự cũng không nói với Lưu U Châu rốt cuộc là ai tới thăm. Cho đến khi vượt qua ngưỡng cửa phủ Viên Nhu, ông ta mới nhỏ giọng nói với Lưu U Châu, là hoàng đế và quốc sư của vương triều Đại Đoan Trung Thổ Thần Châu ghé bước đến phủ đệ.

Lưu U Châu chắp tay thi lễ:

- Lưu U Châu ra mắt bệ hạ và quốc sư.

Người đàn ông kia quay đầu sang, cười nói với thiếu niên:

- Lần này mượn cơ hội quốc sư tới đầm sét nhỏ rèn kiếm, quả nhân mới tranh thủ thời gian đến núi Đảo Huyền hít khí trời. Vốn không muốn làm phiền phủ Viên Nhu, nhưng nghe nói Lưu công tử cũng vừa lúc đến núi Đảo Huyền, mới nghĩ dù sao cũng nên tới đây xin một ly trà.

Lưu U Châu lại chắp tay thi lễ:

- Bệ hạ quá khách sáo rồi.

Đại Đoan, một trong chín vương triều lớn mới nhất của thế giới Hạo Nhiên.

Sau khi thôn tính hơn nửa lãnh thổ của một vương triều cũ, hôm nay Đại Đoan có rất nhiều việc phải làm, theo lý mà nói hoàng đế và quốc sư không nên cùng nhau rời khỏi triều đình. Chỉ là Lưu U Châu tạm thời còn không thể suy đoán những nội tình cơ mật này.

Còn như vì sao hoàng đế Đại Đoan nể mặt phủ Viên Nhu như vậy, Lưu U Châu lại biết rất rõ. Vương triều Đại Đoan và một trong chín vương triều lớn trước đó là Thái Huyền, đã xảy ra một trận chiến diệt nước liên lụy đến vô số thế lực, kéo dài gần mười năm. Cuối cùng Đại Đoan đã kép sụp họ Tạ Thái Huyền. Trong chuyện này, họ Lưu Ngai Ngai châu, hoặc có thể nói là túi tiền của cha hắn đã góp công rất lớn.

Lưu U Châu thẳng lưng, sau đó lại chắp tay thi lễ với vị nữ quốc sư Đại Đoan kia, nói:

- Tiểu tử ngưỡng mộ quốc sư đã lâu.

Thực ra Lưu gia là một trong số ân nhân sau màn của vương triều Đại Đoan, Lưu U Châu là gia chủ tương lai, không cần phải hạ mình như vậy.

Cô gái lần đầu tiên nở nụ cười, đặt ly trà xuống:

- Tính cách quá khác biệt với cha ngươi rồi, rất tốt.

Hoàng đế Đại Đoan hơi xấu hổ, lời này xem như là khen ngợi sao?

Cô gái cao lớn cười hỏi:

- Có từng đi qua Kiếm Khí trường thành chưa?

Lưu U Châu vẫn luôn đứng cung kính, lắc đầu nói:

- Còn chưa từng. Gia phụ không cho tôi đi, sợ xảy ra chuyện.

Cô gái ngẫm nghĩ:

- Hôm nay đệ tử duy nhất của ta đang ở Kiếm Khí trường thành rèn luyện võ đạo. Nếu Lưu công tử muốn thì có thể đi cùng với ta, sẽ không có bất trắc gì.

Bà lão và quản sự già phủ Viên Nhu liếc nhìn nhau, đều cảm thấy khó giải quyết. Không phải cảm thấy quốc sư Đại Đoan đang khoác lác, mà là liên quan đến ý nguyện của gia chủ, đám tôi tớ không dám tự tiện quyết định.

May mà Lưu U Châu đã lắc đầu khéo léo từ chối:

- Không tiện làm trái ý gia phụ, mong quốc sư thứ lỗi.

Cô gái cao lớn cũng không để bụng, gật đầu nói:

- Đệ tử kia của ta sẽ nhanh chóng rời khỏi Kiếm Khí trường thành và núi Đảo Huyền, để nó tới Ngai Ngai châu rèn luyện cũng tốt. Nếu Lưu công tử không ngại, có thể thuận đường dẫn nó đi cùng.

Vẻ mặt Lưu U Châu nhẹ nhõm hơn một chút, giọng điệu cũng thoải mái hơn nhiều, cười nói:

- Rất vui lòng!

Thấy cô gái kia đứng lên, hoàng đế Đại Đoan liền cười nói:

- Thời gian cụ thể rời khỏi núi Đảo Huyền, quả nhân sẽ bảo người thông báo cho phủ Viên Nhu. Không cần đưa tiễn, tự chúng ta rời đi là được.

Một nam một nữ rời khỏi phủ Viên Nhu. Chuẩn xác mà nói là một nữ một nam, bởi vì bất kể nhìn thế nào, đều giống như cô gái cao lớn là hoàng đế Đại Đoan, còn người đàn ông kia chỉ là một tùy tùng đi theo.

Sau khi hai người rời đi, Lưu U Châu mới ngồi xuống. Hắn mồ hôi đầm đìa, kéo kéo cổ áo trúc Thanh Lương, liếc nhìn bức tranh “sen già khom mình” trên tường được xem như bảo vật trấn gia của phủ Viên Nhu, dặn dò lão quản sự:

- Lấy xuống gói kỹ, tặng cho hoàng đế Đại Đoan.

Vẻ mặt lão quản sự khó xử.

Lưu U Châu cười rạng rỡ:

- Nghe ta đi!

Lão quản sự yên lặng gật đầu, nghe lệnh làm việc.

Sau khi lão quản sự cầm bức tranh cổ kia rời khỏi sảnh chính, thiếu niên nhìn bức tường trống trải, cười hỏi:

- Liễu bà bà, bà cảm thấy treo bức tranh “thiếu niên chèo thuyền” kia có được không?

Vẻ mặt bà lão hốt hoảng, đang muốn khuyên thiếu niên đừng làm theo cảm tính, Lưu U Châu đã thản nhiên cười nói:

- Nếu không treo ở đây, trở về nhà ta sẽ treo trong thư phòng mình. Đi thôi, để biểu đạt thành ý, ta muốn tự mình vẽ một bức. Liễu bà bà, mau bảo đầy tớ chuẩn bị bút mực!

Sắc mặt bà lão phức tạp.

Bốn thị nữ của phủ Viên Nhu dung nhanh xinh đẹp, trong đó có hai người còn là luyện khí sĩ cảnh giới Động Phủ. Khi bọn họ tràn đầy mong đợi nhìn thiếu chủ trong truyền thuyết, tốn hết sức lực vẽ xong bức tranh kia, đám thị nữ lại càng động lòng người, cố gắng lắm mới nhịn không cười ra tiếng.

Lưu U Châu khá tự đắc, mặc dù hơi khó coi một chút, nhưng đầy đủ thành ý.

Tranh của Lưu U Châu và chữ của người nào đó trên bức tường quán rượu, đều có hiệu quả như nhau. Chỉ tiếc lúc đó Lưu U Châu không nỡ bỏ tiền mua một vò rượu hoàng lương, nếu không khi nhìn thấy những con giun bò kia, không chừng đã thành anh hùng trọng anh hùng, tiếc vì gặp nhau quá muộn.

- --------

Giữa trời đất có một bức tường thành, khắc mười tám chữ lớn.

Đạo pháp, hạo nhiên, tây thiên.

Kiếm khí trường tồn, lôi trì trọng địa.

Tề, Trần, Đổng, Mãnh.

Sau trận chiến đánh cược mỗi bên phái ra mười ba vị cao thủ đỉnh cao, yêu tộc đã nuốt lời. Chẳng những không giao ra tất cả tàn kiếm mà kiếm tu để lại phía nam Kiếm Khí trường thành, còn thẹn quá hóa giận tiến hành nhiều đợt tấn công.

Có điều so với loại chiến đấu dốc hết toàn lực, lấy mạng đổi mạng trước đó, ba lần công thành chiến gián đoạn này cường độ đã yếu hơn một bậc. Nghe nói trong nội bộ yêu tộc có rất nhiều đại yêu không muốn công thành lần nữa, cho nên khí thế của yêu tộc không cao.

Kiếm Khí trường thành ban đầu như thế nào, hôm nay vẫn như thế ấy, chỉ là có thêm mười tám chữ mà thôi.

Trường thành này từng là một quan ải đại trận, do thánh nhân tam giáo hợp sức xây nên. Trừ khi một hơi phá hủy hoàn toàn, bằng không nó sẽ nhanh chóng khôi phục hoàn chỉnh. Nếu không phải như vậy, thành trì có cao, núi non có vững chắc, cũng đã sớm bị san thành đất bằng rồi.

Đại quân yêu tộc đồn trú cách đó trăm dặm, số lượng đông đảo như bầy kiến. Gần đây bọn chúng đã dừng thế công hơn một tháng, Kiếm Khí trường thành nghênh đón sự an bình hiếm hoi.

Chỉ riêng con đường phi ngựa trên đầu thành đã rộng đến mười dặm. Có một ông lão không biết tuổi tác dựng nhà cỏ cư trú trên đó. Con cháu của ông ta đã sớm vươn cành tỏa lá trong thành trì phía bắc Kiếm Khí trường thành, trở thành một trong số mấy gia tộc lớn nhất. Nhưng ông lão chưa bao giờ đi xuống đầu thành, năm này qua năm khác vẫn trông chừng ở đây.

Tính tình của ông ta quái gở, không cho phép con cháu gia tộc tới gặp mình, nhưng thỉnh thoảng lại tươi cười với một số đứa trẻ họ khác.

Kiếm tiên và đại kiếm tiên, chỉ kém một chữ, lại khác biệt hoàn toàn.

Tại Kiếm Khí trường thành, đại kiếm tiên và lão kiếm tiên, chỉ khác một chữ, cũng giống như một trời một vực.

Một kiếm tu muốn sống lâu ở Kiếm Khí trường thành, không thể dựa vào họ, chỉ dựa vào chiến lực. Ông lão này là người thuộc thế hệ già nhất của Kiếm Khí trường thành, đã trải qua rất nhiều mưa gió, chắc chắn cũng có rất nhiều nuối tiếc.

Nuối tiếc gần đây nhất, có lẽ cũng xem như là lớn trong nhân sinh dài đằng đẵng của ông lão. Ông ta nuối tiếc mình bị quy củ cản trở, không thể xuất chiến, mới hại đôi tình lữ thần tiên kia chết không vinh quang như vậy.

Ông ta đã nhìn hai người bọn họ lớn lên từ nhỏ, phát triển qua từng năm, gia tăng từng cảnh giới, cho đến khi trở thành đại kiếm tiên.

Ông lão cảm thấy nhìn những người trẻ tuổi như vậy, mới khiến nhân sinh có thêm một chút hi vọng, mới có thể khiến mình cảm thấy nếp sống không bại hoại, vẫn còn người trẻ tuổi rất tốt.

Tối nay ông ta một mình khoanh chân ngồi trên đầu thành. Ngoài phi kiếm bản mệnh thì bội kiếm đã gãy hết thanh này đến thanh khác, cuối cùng dứt khoát không cần nữa.

Tất cả người già và người trẻ ở Kiếm Khí trường thành, đã quá quen với ông lão không biết bao nhiêu tuổi này. Tính tình của ông ta rất quái gở, cho nên bọn họ cũng không thích giao thiệp với ông ta.

Vài năm trước, có một thiếu niên xứ khác không biết lai lịch bối cảnh, lại mặt dày mày dạn dựng một gian nhà cỏ nhỏ phía sau nhà của ông lão. Gần đây mỗi lần yêu tộc công thành, thiếu niên chỉ canh giữ nhà của mình và ông lão, không hề chủ động ra tay.

Thực ra cũng không ai trách cứ thiếu niên xứ khác, dù sao một võ phu thuần túy cảnh giới thứ tư, có thể ở trên đầu thành ăn uống bài tiết đã không dễ rồi.

Ông lão từng trải vành mắt lõm xuống, xương gò má nhô cao, lâm vào trầm tư.

Nếu không phải ở trên đầu thành này, mà là ở thế giới Hạo Nhiên bên kia núi Đảo Huyền, có lẽ ai nhìn thấy ông lão gầy yếu này đều sẽ không tin tưởng, một người nào đó tác phong tản mạn đã khắc xuống một chữ “Mãnh”, lại gọi ông ta là “lão đại kiếm tiên”.

Một đôi nam nữ dáng vẻ như vợ chồng xuất hiện phía sau ông lão. Ông ta không quay đầu, nói với giọng khàn khàn:

- Thời gian còn lại của các ngươi không nhiều, có cần ta làm gì không? Cứ nói. Chỉ cần không liên quan đến hướng đi của hai thế giới, ta có thể mặc kệ quy củ hay không quy củ. Hơn nữa năm xưa ta cưỡng ép thu hồn phách còn sót lại của các ngươi, vốn đã phá hư quy củ, chẳng phải hai lão già kia cũng mắt nhắm mắt mở sao.

Người đàn ông kia khẽ cầm tay phu nhân, lắc đầu nói:

- Đã rất tốt rồi.

Phu nhân trừng mắt nhìn ông ta, cười nói:

- Có.

Ông lão nở nụ cười:

- Cha mẹ vợ xem con rể, càng nhìn càng vừa mắt? Ừm, chuyện tốt, vẫn tốt hơn tìm một kẻ chẳng ra gì. Nói đi, là tặng cho thằng nhóc kia một thanh tiên binh, hay là để ta tự mình dạy hắn kiếm thuật?

Phu nhân do dự nói:

- Có thể còn khó hơn một chút.

Ông lão gầy gò quay đầu:

- Là chuyện gì?

Người đàn ông kia bất đắc dĩ nói:

- Cầu trường sinh của đứa bé kia đã bị người ta đánh gãy rồi.

Ông lão nhíu mày:

- Hủy cầu trường sinh của người khác, trên đời này tính ra kiếm tu chúng ta là am hiểu nhất. Muốn xây dựng lại cầu trường sinh, có thể còn khó hơn lên trời. Hơn nữa nếu ta không nhớ sai, kiếm tu được người khác giúp xây cầu trường sinh, trong lịch sử không một ai có thể bước vào năm cảnh giới cao. Dù sao tu đạo cũng là nghịch thiên mà đi, sau khi gãy cầu lại sửa cầu tu đạo, càng bị đại đạo thù ghét, rất có thể sẽ bị dòm ngó. Các ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ? Không sợ bị phản tác dụng sao?

Nói đến đây, ông ta khẽ mỉm cười nói:

- Dù sao người khác lên trời không dễ, còn ta lên trời lại không khó.

Phu nhân hơi do dự, trong chuyện này bà cũng đã xảy ra tranh chấp với chồng mình. Người đàn ông kia cảm thấy nên thuận theo tự nhiên, võ đạo cũng chưa chắc đã kém. Bà là kiếm tu đã đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn quang cảnh đại đạo, biết ngọn núi của võ phu thấp hơn luyện khí sĩ một bậc. Đây là sự thật, cũng có ngọn nguồn và căn cứ.

Không phải bà xem thường võ đạo của đứa bé kia, mà là đi theo con đường cụt võ đạo này, khả năng đi tới đỉnh cao sẽ nhỏ hơn luyện khí sĩ. Thật sự quá nhỏ, nếu không vì sao lại gọi là “đường cụt”?

Người đàn ông kia cười nói với bà:

- Không bằng như vậy đi, cứ để thằng nhóc kia tự mình xông xáo, cuối cùng có thể đi tới đâu thì tùy vào hắn.

Phu nhân vẫn có phần không bỏ được, hỏi:

- Hay là giúp hắn xin Trần gia gia một thanh tiên binh, xem như là đồ hồi môn của khuê nữ chúng ta?

Bên phía Kiếm Khí trường thành, bất kể già trẻ, chỉ có hai người quen gọi ông lão là Trần gia gia. Đương nhiên một người nào đó đã đội nón đeo đao rời khỏi nơi này, cũng từng là một ngoại lệ.

Người đàn ông kia thở phì phì nói:

- Chưa nói đời này hắn có thể sử dụng được một thanh tiên binh hung hãn ngang ngược hay không, chỉ nói Trần Bình An hắn là một người đàn ông, nào cần đến loại cơ duyên bố thí này...

Phu nhân cắt ngang đạo lý của chồng mình:

- Vẫn chỉ là một thiếu niên mà thôi.

Người đàn ông kia không biết phản bác thế nào.

Mặc dù ông lão rất thích đôi vợ chồng này, nhưng cũng không thích nghe chuyện vặt của bọn họ.

Sau khi nghe được tên của thiếu niên, ông lão lại quay đầu hỏi:

- Thiếu niên kia cũng họ Trần?

Phu nhân cười nói:

- Ngài nói xem có trùng hợp không, sau khi hắn uống rượu hoàng lương, đã thuận heo lòng mình viết chữ lên bức tường, lại là “kiếm khí dài”.

Ông lão cười nhìn đôi vợ chồng này.

Người đàn ông kia vội vàng khoát tay nói: 

- Tuyệt đối không có mưu đồ, chỉ là tự nhiên thôi.

Phu nhân cũng ra sức gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ lo vị lão kiếm tiên được người khác kính ngưỡng này hiểu lầm bọn họ đang mưu tính ông ta.

Nếu ông lão tức giận, hậu quả... sẽ không thể tưởng tượng.

Ông lão tùy ý vươn một tay ra, liền từ núi Đảo Huyền ở thế giới Hạo Nhiên, bắt một thiếu niên đến đầu thành của thế giới này.

Kiếm khí và kiếm ý rợp trời kín đất, không chỗ nào không có, giống như nước biển cuộn trào trút ngược vào kinh huyệt của Trần Bình An, khiến hắn gần như nghẹt thở.

Trần Bình An giống như một con cá nhỏ đang ung dung bơi lội trong khe suối, đột nhiên lại bị ném lên bờ. Hơn nữa trên bờ còn là đất đai khô cằn nằm dưới ánh mặt trời, chỉ cần giãy dụa một chút, cũng sẽ khiến hơi nước còn sót lại trên người hoàn toàn biến mất.

Ông lão quan sát thiếu niên vẻ mặt đau đớn lơ lửng trên đầu thành, lại vung tay lên, đưa thiếu niên kia trở về núi Đảo Huyền. Sau đó ông ta cười nói với hai vợ chồng đang không hiểu chuyện gì:

- Như vậy không phải rất tốt sao.

- --------

Trần Bình An lảo đảo lắc lư, vất vả lắm mới đứng vững được.

Lá bùa có chứa nữ quỷ xương khô bị Trần Bình An hàng phục ở nước Thải Y, hôm nay được giấu trong hộp kiếm. Trải qua chuyến “đi xa” vừa rồi, Trần Bình An rất khổ cực, thực ra nữ quỷ càng thảm hơn, thiếu chút nữa đã hoàn toàn tan thành mây khói. May mà thời gian ngắn ngủi, hơn nữa hộp kiếm “nhà hòe” thiên nhiên này có âm khí dày đặc, đã giúp cô ngăn cản phần lớn kiếm khí.

Khi đó Trần Bình An lơ lửng giữa không trung, đã nhìn thấy một ông lão gầy gò, hai vợ chồng, cùng với trường thành kia.

Tại quảng trường dưới chân núi Cô Phong, sau khi Ninh Diêu đi ra khỏi mặt gương, ngẫm nghĩ một lúc, bước chân hơi chậm lại. Gương mặt nàng vẫn không cảm xúc, miễn cưỡng xem như chủ động chào hỏi đạo đồng nhỏ đang ngây người như phỗng kia:

- So với lần trước, lần này đã quen mặt ngươi hơn một chút. Nhưng thực ra vẫn không quen biết.

Đạo đồng nhỏ lúng túng nói:

- Coi trời bằng vung như vậy, Kiếm Khí trường thành các ngươi không quan tâm sao?

Người đàn ông ôm kiếm ngẩng đầu nhìn trời đêm chỉ có một vầng trăng sáng, lẩm bẩm nói:

- Vì các ngươi mà chúng ta đã chết nhiều người như vậy, thế giới Hạo Nhiên có quan tâm không?